Đơn Phương Được Đền Đáp - Con Cừa Nhỏ - Chương 6
Sáng nay, Tiêu Mạn cố tình dậy thật sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, còn làm thừa hai suất cho Tô Minh và Thiếu Phong. Mạn Mạn quả là con người hoàn hảo, đến việc bếp núc còn có thể hoàn thành chỉn chu đến như vậy. món nào ra món đấy, trông thật thích mắt.
Đóng đồ ăn vào hộp xong, Tiêu Mạn nhìn vào đồng hồ đeo tay, lẩm bẩm:
– Lạ thật, bây giờ đã là 6h30 rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng của hai người kia nhỉ?
Lúc này ba mẹ cô từ trên lầu đi xuống, kéo ghế ngồi vào bàn ăn. Thấy thức ăn đã có săn trên bàn, ba cô cười trêu ghẹo:
– Hôm nay trời chắc mọc đàng Tây hoặc sẽ có cơn mưa bất ngờ. Hiếm khi thấy con gái yêu quý của ba nấu cho ba ăn thế này.
– Thôi mà ba, bình thường con dậy muộn nên ba mới không có cơ hội ăn thôi, chứ bình thường con vẫn nấu mà.
Mẹ cô cũng chỉ biết cười:
– Đồ ăn ngon đấy, chắc sau này cái bếp mẹ nhường cho con luôn quá.
Thế là cả nhà cùng nhau cười rồi dùng bữa sáng.
Đến giờ Tô Minh và Thiếu Phong còn chưa đến, trong lòng của Tiêu Mạn chợt cảm thấy lo lắng, không biết hai người kia có gặp chuyện gì không. Cô vội lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Tô Minh.
Sau một hồi chuông dài thì bên kia cũng đã bắt máy:
” Mình đây “
– Các cậu đâu rồi, sao chưa thấy các cậu đến vậy?
” Xin lỗi cậu, tất cả cũng tại cái tên thiếu gia này, gọi mãi mới dậy, giờ đang ở trong nhà tắm ấy, còn chưa thấy ra “.
– Haha, cậu nhanh vào xem đi chắc lại ngủ gục trong kia rồi.
Tô Minh bất chợt giật mình, cũng có khả năng đó lắm.
” Cũng có thể lắm, cậu chờ mình một lát để mình vào xem “.
– Ừm.
Sau đó thì….. Tiêu Mạn chỉ còn nghe thấy tiếng đầu giây bên kia Tô Minh đang gọi Thiếu Phong.
” Này đại thiếu gia ơi đại thiếu gia, đêm qua cậu chơi game cả đêm hay làm gì mà sáng nay vẫn chưa tỉnh ngủ vậy. Mau dậy đi. Trời ạ! Cái bồn rửa mặt mà cậu cũng cắm đầu ngủ được là sao? v..v..”
Vân vân và mây mây, Tô Minh càng mắng, Tiêu Mạn càng cười. Thiếu Phong thật quá mất mặt đi mất. Mạn Mạn còn nghĩ: giá như mình ở đó, chắc chắn sẽ có video quay lại cảnh nhớ đời của tên họ Bùi đáng ghét kia rồi.
Và sau 7749 phút chờ đợi, hai người kia cũng đã đến được nhà của Tiêu Mạn.
Thầy chương cổng kêu, Mạn Mạn hiểu ý xách đồ mình đã chuẩn bị xuống hầm để xe. Đặt đồ vào giỏ, cô dắt xe ra với mọi người.
Vừa thấy nhau, Tiêu Mạn đã lên tiếng chọc quê thiếu phong trước:
– Ui trời, Phong thiếu gia cuối cùng cũng đã tỉnh khỏi cơn buồn ngủ rồi ư? Thật quý hoá quá, mình còn tưởng lịch hôm nay phải hủy nữa cơ. Thật tội cho Tiểu Minh, phải hò hét, lay, đập đánh lắm mới có cậu đang đứng trước mặt tôi đây!
Thiếu Phong cay cú ra mặt, đã vậy cũng có tí quê nữa chứ. Mọi lần đều là anh chọc trước, hôm nay cô lại có lí do để chọc anh, thật là mất mặt quá. Tuy nhiên, mặt thì mất nhưng cũng phải bào chữa:
– Hừ được một hôm nay thôi! Cũng tại đêm qua tại hạ cày game để nâng level đến 2h sáng nên mới dậy muộn thôi.
Nhắc đến game, vẻ mặt Tô Minh đanh lại:
– Cậu mà không bỏ chuyện cày game đi thì đừng nghĩ đến chuyện đậu đại học chứ nói gì đến việc cả ba chúng ta sẽ cùng học một trường.
– Biết rồi, biết rồi. Cậu như ông cụ nôn ý.
Cả ba người đạp xe cuối cùng cũng đến nơi. Tiêu Mạn lại chỗ bảo vệ lấy vé, hai người kia đứng ở cổng tay xách túi nhỏ túi to. Khổ nỗi vì cái nhan sắc không hề tầm thường kia nên người đi qua đi lại, ai cũng dòm ngó, có người còn mạnh dạn hỏi xin in4. Trong tình cảnh này thì nên từ chối thế nào cho hợp lí. Tô Minh và Thiếu Phong không ai bảo ai đều chỉ về hướng của Mạn Mạn.
– Thấy cô gái áo vàng kia không, nếu cô ấy đồng ý, chúng tôi mới được cho người lạ in4.
Lúc này, Tiêu Man đã lấy vé xong, quay đầu lại, thấy hai người kia chỉ mình là đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô quá quen với việc này rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Tiêu Mạn, cô gái kia biết mình hết hi vọng nên đành xin lỗi đã làm phiền rồi rời đi.
Tô Minh thì không nói làm gì nhưng còn Thiếu Phong, chắc phải nhìn cậu bằng con mắt khác rồi. Tuy sát gái vậy nhưng vẫn là good boy chân chính, luôn giữ chừng mực với những cô gái lạ. Tại hạ thán phục, thán phục!