Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full) - Chương 3998 Chó dữ dạy dỗ một trận là ngoan ngoãn sao?
- Home
- Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
- Chương 3998 Chó dữ dạy dỗ một trận là ngoan ngoãn sao?
Ba người Ngạn Đằng sững lại, thần sắc khôi phục đôi chút.
Mấy người không có ý định chém giết Lâm Nhất, chỉ là muốn ra tay dạy dỗ một trận, nhưng không những không dạy được, ngược lại còn bị đối phương trêu đùa một phen.
Đặc biệt là Ngạn Đằng, mặt còn bị cào bị thương, có thể nói là mất hết thể diện. Trong lòng hắn ta tức giận, mới không màng thân phận nổi giận ra tay, muốn trực tiếp bắt Lâm Nhất.
Nhưng hiện tại gia chủ Khâu gia đã lên tiếng, nếu còn ra tay, rõ ràng có chút không coi ai ra gì.
“Bọn ta chỉ là chơi đùa một chút, Khâu gia chủ đừng nói bậy.”
Ngạn Đằng cười cười, tùy ý nói.
Mấy người vừa nói vừa cười, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, trở lại chỗ ngồi.
Chơi đùa?
Lâm Nhất lau sạch vết máu nơi khóe miệng, trong mắt tràn ngập lửa giận khó che giấu, lạnh lùng nói: “Phong thái của đệ tử Tam Tông, Lâm mỗ đã được mở rộng tầm mắt. Các ngươi muốn chơi, ta sẽ chơi với các ngươi một phen!”
Nói xong, không đợi mấy người này phản ứng, hắn ôm con mèo ngốc nhanh chóng rời đi.
Nụ cười trên mặt ba người Ngạn Đằng lập tức thu lại, ngay lập tức trở nên âm trầm, tên này to gan thật.
May mắn giữ được cái mạng, còn dám cuồng ngạo như vậy, lần sau gặp lại nhất định phải phế bỏ hắn mới được.
…
Phủ đệ Khâu gia, cách đó trăm dặm.
Trên mái hiên một tòa lầu cao, con mèo ngốc được Đồ Thiên Đại Đế ôm trong lòng, trong mắt tràn ngập vẻ đau lòng: “Lũ khốn kiếp này, lại làm Tiểu Hắc bị thương nặng như vậy, Lâm Nhất, sao ngươi không dạy dỗ chúng một trận.”
Lâm Nhất vô cảm nhẹ giọng: “Chó dữ dạy dỗ một trận là ngoan ngoãn sao?”
“Vậy thì tiếp tục dạy dỗ, hung hăng dạy dỗ, dạy đến khi nào ngoan ngoãn mới thôi.” Tiểu Băng Phượng tức giận nói.
“Chó dữ cho dù thật sự ngoan ngoãn rồi, cũng không giảm bớt được những việc ác nó đã làm trước đây, giết đi thì tốt hơn.”
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sát ý, Tiểu Băng Phượng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên mặt hắn có sự sắc bén đáng sợ khó tả.
Từ khi Ngạn Đằng liên tục gây khó dễ, ép Lâm Nhất giao thủ với hắn ta, trong lòng Lâm Nhất đã có sát ý. Đến khi hắn ta ra tay với con mèo ngốc, sát ý này đã không thể khống chế, điên cuồng lan tràn.
May mà hắn vẫn giữ chút lý trí, biết bản thân hiện giờ vẫn là đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm Tông, đánh chết đối phương trước mặt mọi người chắc chắn sẽ mang đến phiền phức cho Phù Vân Kiếm Tông.
Nhìn bộ dạng cuồng vọng của mấy tên này, e rằng những năm gần đây, Phù Vân Kiếm Tông quả thật không tốt lắm.
Hơn nữa nếu ra tay bây giờ, ba tên này vẫn có cơ hội không nhỏ để chạy thoát, dù sao cũng đều là những kẻ Tinh Hà cảnh đỉnh phong. Cho dù lộ ra thân phận Công Tử Táng Hoa, cũng chưa chắc có thể giữ lại toàn bộ.
Không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay, ba tên này không thể để lại một ai!
Lời Lâm Nhất nói làm tiểu Băng Phượng tự nhiên thấy rùng mình, dường như nàng ta lại trông thấy “ma đầu” Lâm Nhất ở con đường thông thiên kia, huyết tẩy kim bảng, chém giết ngũ đại giới tử.
Đối với Lâm Nhất, con đường thông thiên là một con đường sát phạt chất đầy cốt trắng và máu tươi.
Sau khi hắn đại khai sát giới ở cao nguyên Hoàng Sa, tàn sát toàn bộ tay sai của tất cả giới tử trên tế đàn, hắn liền bị rất nhiều người âm thầm gọi là ma đầu.
Danh hào đẫm máu của công tử Táng Hoa cũng truyền ra từ đó.
Tới Phù Vân kiếm tông lâu, thời gian hắn yên lặng lâu quá rồi, dù có giết những tên tà tu đó thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Thậm chí hắn chỉ giết người đáng giết, người ngoài danh sách mà không động vào hắn thì hắn cũng mặc kệ.
Nhưng trải nghiệm ở đại sảnh nhà họ Khâu hôm nay đã giải phóng ra sát ý và lửa giận ẩn náu trong lòng Lâm Nhất.
Sát ý trong lòng hắn đáng sợ hơn nhiều so với nhưng gì người bên cạnh thấy được.
Đệ tử ba tông hoàn toàn không biết, rốt cuộc bọn họ đã chọc vào người như thế nào.
“Lâm Nhất… đây là tam đại Tinh Hà cảnh đỉnh phong đấy, cho dù dùng tiêu ngự kiếm, cũng chưa chắc đã giết được, ngươi đừng xúc động mà làm chuyện dại dột.” Tiểu Băng Phượng tỉnh táo lại, khuyên nhủ Lâm Nhất.