Độc Thanh Án - Mộc Thanh - Chương 11: Trường học của em gái cậu 2
Thẩm Phong thành cái giá treo đồ:??
Một cậu nhóc trên cầu thang vừa đi xuống thấy cậu thì chợt quay đầu chơi hướng ngược lại. Cậu thấy một phen này mà nhăn mặt: Ấy ấy, có người báo tin nữa đó à.
Cậu nhóc chạy vội vào lớp 10A5, hướng đến con bé cột tóc đuôi ngựa chỗ bàn 2 gần cửa sổ bàn giáo viên la lên: Cấp báo, Địch tới địch tới theo hướng Đông đang lên cầu thang.
Con bé bất dậy, nhanh như tên phóng chạy ra ngoài. Vút đi mất. Cậu nhóc đến chỗ đám bạn mình cười nói: Nay cứu nó, rồi quay sang tao chỉ chỗ nó trốn thế có được hẳn 2 bịch bánh tráng không nhỉ?
Một thằng khác lại đấm vào lưng nó một cái: Hảo hán tí đê, làm thế cướp công mọi người rồi.
Một cô bé nhỏ đeo kính chuyển tới học chưa lâu không hiểu tình hình, quay qua hỏi: Sao A Nhiên lại chạy thế? Địch là ai?
Bạn nhỏ thắt bím lại giải thích cho cô bé: Là Anh ba của cậu ấy -Mộc Thanh. Mỗi tháng ấy hay đến trường chơi cùng học sinh biếu quà thầy cô. Mọi người trong trường không ai không biết đến anh ấy. Nhìn Nhiên chạy vậy là do hai anh em họ thích chơi vậy đó, người cảnh báo tháng này là Bảo. Tháng sau sẽ là Thắng, họ chỉ cần thấy anh cậu ấy xuất hiện ở đâu đó trong trường rồi chạy về cấp báo. Phần thưởng là 1 bịch bánh tráng 10k.
Cô bé: Woa, vui thế à. thế chỉ thì sao?
Bạn nhỏ: Chỉ thì cũng vậy, cậu cũng được 1 bịch bánh tráng. Nhưng có chỉ hãy không cậu cũng có bánh tráng ăn à. Tại đợt nào anh đó cũng cho lớp mình cả chục bịch, lớp tụ lại ăn vui lém.
Cô bé vui vẻ ngồi hóng thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào của cả nữ sinh và nam sinh. Một nữ sinh chạy vào hớn hở nói: Anh Thanh về đem theo anh trai nam thần về kìa. Mọi người ra coi điii XD
Bên cậu, anh đang chưng ra vẻ mặt bất lực nhìn đám nữ sinh bu mình như kiến bu. Cậu vật vã thoát ra rồi hướng về phía anh ra hiệu “Anh bảo trọng nhé, tôi đi trước”.
Mọi người vừa đổ ra thì Mộc Thanh chạy tới. Làm vẻ mặt khẩn trương, hỏi: Ây da mấy đứa, em gái anh trốn rồi à?
Thằng nhóc nãy cậu gặp ở cầu thang kêu lên: HA, bạn ấy chạy mất rồi. Thế giờ sao ta?
Cô bé nhỏ: Tụi em chỉ anh, anh ra giá đi?
Mộc Thanh đi tới gần: Con nhóc này lạ dữ, mới chuyển tới à? Nhớ giúp đỡ em gái anh nha.
Cô bé hơi rén người lạ không dám nói gì thêm, cậu đưa tay xoa đầu em nó: Tất nhiên vẫn như thường bánh tráng rồi. Đứa nào muốn?!
Lớp và vài đứa ngoài hành lang: EM
Mộc Thanh: Muốn thì chỉ nhanh đi, anh không tìm được là cho mấy đứa nhịn đó.
Bạn nhỏ thắt bím ngồi kế cô bé: Tới lớp 10A9 đó anh.
Cả tụi con trai: Đệt, chơi thế ai chơi lại.
Cả đám nhốn nháo lên. Cậu cười vui, quay qua thấy Thẩm Phong cùng đội ngũ cận vệ học sinh đi tới.
Mọi nơi nghe thấy mấy câu cảm thán: trai đẹp kia, soái ca a, anh ơi cưới em đê, tao đẹp hơn anh đó nhiều, cho em xin intư,….
Mấy chốc thành cái chợ xôn xao. Anh đi lại chỗ cậu hỏi: Sao rồi em cậu không ở trong lớp à?
Cậu: Hehe hỏi xong rồi, đưa tôi cái túi đen kia đi.
Vừa lấy cậu đổ lên bàn gần 20 bịch bánh tráng các kiểu. Sau đó lớp tiếng nạt là cả đám nháo nhao im lặng lại hẳn.
KHÔNG TRANH DÀNH, ĂN ĐI RỒI HỌC CHO TỐT ĐÓ. LỚP NÀY ĐỨA NÀO Ở LẠI LỚP HAY THI LẠI LÀ BIẾT TAY ANH. ĂN CHO KHÉO KHÔNG HỒI ANH MÁCH GIÁO VIÊN TỤI EM ĂN VẶT TRONG LỚP:))
Lớp:…
Mộc Thanh: Được không?
Lớp cùng với tiếng cười nói: HÔNG
Mộc thanh: ĐƯỢC KHÔNG?
Lớp: ĐƯỢCCCCC
Sau đó, anh nắm lấy tay anh kéo anh chạy trên hàng lang. Đó là nụ cười vui vẻ hồn nhiên mang theo tâm trạng vô lo vô nghĩ thời học sinh hiện trên khuôn mặt đó của cậu. Trong lồng ngực một thanh âm trong trẻo vang lên “thịch”, anh vừa lỡ một nhịp. Hình ảnh thời học sinh mang theo nhiều kỉ niệm mấy chốc hiện lên như một thước phim. Sẽ như thế nào nếu anh gặp cậu sớm hơn, chắc sẽ đáng quý hơn nữa?
Trên hàng lang, học sinh ai cũng đều thấy cảnh tượng này. Hai nam thần dắt nhau chạy trên hàng lang như hai cậu học sinh đùa giỡn. Đến được lớp 10A9, cậu buông tay anh. Anh đưa tay lắc lắc cổ tay, cảm giác cũng không tệ.
Cậu vào lớp hướng đến chỗ bạn thân em gái cậu – Hoa, hỏi: Con bé trốn đâu rồi?
Hoa: Em không khai đâu? đừng hồng mua chuộc em.
Mộc Thanh: 2 bịch bánh tráng?
Hoa: Em không cần!!
Mộc Thanh: 2 ly tà tưa?
Hoa: Thành giao
Thẩm Phong đứng kế bên:…
A Nhiên -em cậu đang trốn ở đâu đó nghe thấy cũng:… (- -)
Trong lòng con bé chắc đang nghĩ: Bạn bè tham ăn như này có bỏ.
Hoa: Cậu ấy đang trốn…trong lớp này.
Mộc Thanh mặt quạo một cục: Hảo manh mối.
Cậu cùng anh tìm hết 10 phút mà không thấy, nhìn điện thoại gần đánh trống rồi. Không lẽ lần này cậu chịu thua em mình. Cậu vờ hướng ra cửa thở dài, A Nhiên vừa thấy màn này định thờ phào nhẹ nhõm xem như bản thân thoát khỏi kiếp nạn này rồi thì.
Mộc Thanh đưa tay cóc đầu em nó cái: Hehe, tìm thấy em rồi nha.
Mộc A Nhiên chưa kịp cói gì thì tiếng trống trường vang lên “tùng,tùng..tùng”:… ( ‘-‘
Cậu kéo em mình khỏi gầm bàn giáo viên, phủi quần áogiúp nó.
A Nhiên: Em chưa chịu thua đâu, lần sau em sẽ thắng. Anh đợi đó.
Hoa đi lại đưa li trà sữa cho em nó: Nè uống đi, ngon lém. Vị cậu thích đó.
Mộc Thanh biết kiểu gì nếu lấy phần thưởng 2 ly tà tưa, Hoa cũng sẽ đưa em cậu 1 ly. Nên cố tình chọn vị Socola em gái cậu thích.
A Nhiên ôm ly tà tưa cùng cậu và anh về lớp. Em nó mang mặt nụ, phồng má khó chịu nhìn ly tà tưa socola.
Thẩm Phong nói: Anh em nhà cậu dễ Thương nhỉ? Lớn ròi còn chơi trốn tìm.
A Nhiên đấm vào hông Mộc Mộc, hỏi: Anh đó là ai thế?
Cậu nhăn mặt ra vẻ đau đớn, đánh lại em gái, đáp: Bác sĩ điều trị của anh.
A Nhiên: Anh khỏe như trâu ấy. Bệnh gì được cơ chứ? Bị Khùng thì có!!
Thẩm Phong: Cậu ấy đích thị là chữa bệnh khùng.
Mộc Thanh: Anh đừng nói vậy chứ, mất mặt quá!!!
Thẩm Phong: Tôi đích thị là bác sĩ tâm thần của cậu.
A Nhiên + Mộc Thanh:…
Cậu lúc này nhục chỉ muốn đội quần, sao mà thẳng thắn đến đau lòng thế không biết? Chưa kịp quay xe chống nhục thì A Nhiên cầm lấy tay Thẩm Phong khẩn cầu nói: Anh, Anh chắc đã mệt mỏi lém. Anh hãy kiên cường giúp anh ấy nha, đừng để bị “lây” tính khùng điên mà trò mèo của anh em.
Lần này tới anh biểu cảm ” ba chấm”. Mộc Thanh thì chóng hông bất lực nhìn đời. Thật muốn kiếm cái lỗ chui xuống cho đỡ nhục mà.
Cậu đẩy em gái mình đi: Đi lẹ đi, lớp học bắt đầu rồi kìa.
Thấy con nhỏ khó chiều đó chạy về lớp rồi, cậu mới yên tâm. Vừa quay lại, đổi chủ đề nói với anh.
Mộc Thanh: Chúng ta đi thôi, Tôi còn việc khác phải xử lí. Balo, đưa tôi đi.
Thẩm Phong: Cậu lại định giở trò gì?
Mộc Thanh: Không hề. Chúng ta đi xem tình hình thôi.
Men theo lối hành lang vắng, bên tai là tiếng cô giáo giảng bài học sinh cười nói, những lời la rài của cô. Bầu không khí dễ đưa con người ta vào giấc ngủ này không biết đã trải qua bao lâu rồi. Tựa như mới ngày hôm qua vậy, nó đáng giá bao nhiêu cơ chứ? Thanh xuân đó cậu bán cho tôi nhé?
Cuối dãy hành lang làm một bầu không khí hoàn toàn khác, Lạnh. Có vẻ đó không phải điều tốt lành gì, cậu và anh đứng trước một nhà vệ sinh nữ. Lúc này đợi anh hoàn hồn về vừa định quay qua hỏi cậu chuẩn bị làm gì thì bị bắt ngang.
Cậu: Anh, đừng có nghĩ bậy nha. Tôi tới đây là có việc phải xử lí chứ không phải làm chuyện đồi bại gì đâu.
Thẩm Phong: Tôi chưa nói gì mà, không lẽ cậu bị nhột à?
Mộc Thanh: Không cần anh nói, biểu cảm trên mặt anh viết rõ hai chữ “đồi bại” rồi.
“Anh ở đây đứng trước cửa nhìn vào cũng được, đừng bước vào đó. Tôi cần xem xét một mình.”
Anh lúc này mang theo sẽ nửa tin nửa ngờ. Bất lực nhìn cậu quang mình chính đại vào nhà vệ sinh nữ. Lúc này anh không để ý, cánh cửa phòng vệ sinh hơi lung lay rồi từ từ khép lại một chút.
Mộc Thanh: Anh đưa tay giữ cửa cho tôi nha.
Thẩm Phong giơ tay đẩy cánh cửa lại, ngó nghiêng hỏi: Cậu không sợ có em học sinh nào đi vệ sinh bắt gặp chúng ta à?
Cậu đang bận rộn đốt cái gì đó bên trong: Ha, anh khỏi cần lo, vì… sẽ chả ai dám đi vệ sinh một mình ở đây đâu..
Anh hơi lạnh gáy, tựa như một làn khí hàn thoáng qua. Không khí không biết từ khi nào mang theo vẻ tĩnh mịch đến rợn người. Cậu ở trong đang mở tất cả các buồng vệ sinh, tỉ mỉ quan sát rồi cầm cái gì đó bật lửa đốt lên. Không phải bùa mà là một tờ giấy trắng thấm bởi một màu đỏ của máu. Mùi máu thoang thoảng xông lên, nhưng “người” ngửi được ở đây không phải cậu hay anh. Chiếc gương trước mặt cậu lung lay kì lạ, hình bóng cậu trong đó dập dềnh như đang biến đổi. Mộc Mộc đối với mấy thứ này không bị ảnh hưởng nhưng nếu Thẩm Phong đi vào mọi chuyện sẽ khác.
Thẩm Phong chờ khá lâu không thấy cậu trở ra, lên tiếng thăm dò: Mộc Mộc, cậu là xong chưa đấy. Đứng đây canh cửa, thật làm con người ta mất sỉ diện.
Bên trong không có tiếng đáp lại từ cậu, anh lúc này thấy mình như đang nói chuyện với chính mình. Lòng chợt hơi lo lắng, liên tục thăm dò.
Mãi cho tới lần thứ ba, Mộc Thanh giọng hơi lặng đáp lại: Sắp xong rồi.
Cậu đang xịt thứ gì đó lên gương, lau một lượt rồi quay qua tỉ mỉ dán cái gì đó lên vách tường phòng vệ sinh. Mỗi buồng đều lau qua bởi thứ nước không rõ. Mồ hôi lạnh đổ ngày một nhiều trên trán, bên ngoài cậu như thoáng có tiếng người kêu cậu. Động tác cậu lúc này ngưng bặt lại, chú tâm lắng nghe. Đợi đến thanh âm đó lần thứ ba vang lên cậu mới đáp lại anh. Lí do là vì sợ mình bất cẩn trả lời không đúng người.
Anh bên ngoài canh cửa mà lòng sốt ruột, Có gì đó không đúng! Anh không nhầm, đằng sau anh có một bàn tay lạ vươn tới đẩy anh vào bên trong nhà vệ sinh. Mất thăng bằng, lúc anh đang ngã xuống, bên tay còn nghe rõ tiếng cười bén nhọn của “ai đó”. Lúc này Mộc Thanh vừa nay đi ra, thuận lợi đỡ lấy anh.
Thẩm Phong tựa lấy cậu, hai tay đều được cậu ôm vào lòng. Không khí từ lặng im thành có chút ngượng ngùng. Cậu không nói gì mà cứ ôm anh như thế, thậm chí còn ôm chặt hơn. Anh muốn kết thúc sự gượng gạo này, định đẩy cậu ra thì bàn tay thon thả ấm áp của cậu đưa tới che mắt anh lại.
Mộc Thanh trấn an anh: Anh đứng thẳng người lên, đừng nói gì hết. Đi với tui.
Anh cảm thấy được cơ thể thấm đẩm mồ hồi và bàn tay hơi khẽ run đang ôm lấy anh. Một lúc trôi qua, anh phối hợp rời khỏi nhà vệ sinh ấy cùng cậu. Đợi đến khi cậu bỏ tay ra, thì anh và cậu đang đứng trước ghế đá khu dãy trước. Anh muốn hỏi, nhưng có gì đó làm anh cảm thấy không đúng?
Thẩm Phong: Khi nãy…cậu đẩy tôi à?
Mộc Thanh: Ngoài việc đó ra, anh còn thấy gì?
Anh không hề sợ hãi hay dè dạng nói ra: Tôi nghe thấy tiếng cười của ai đó sau khi đẩy tôi.
Cậu lúc này đưa ánh mắt đó nhìn anh, như kiểu muốn tỏ ý người đẩy anh không phải cậu.
Mộc Thanh: Anh đưa lưng lại đây và giở áo lên đi.
Thẩm Phong híp mắt nhìn cậu, đây không phải là muốn lợi dụng anh chứ!
Áo anh cũng thấm không ít mồ hôi, vừa hay giở lên một thứ đáng sợ hiện lên làm cậu khẽ nhiu mày. Một vết bàn tay thâm tím hiện lên, đúng là dọa người. Cậu đụng vào thì anh không hề cảm thấy đau chút nào, bảo mất cảm giác thì đúng hơn?
Trong balo chứa đựng bảo bối thần kì của cậu rất nhanh đã lấy ra đồ nghề xử lí vết thương. Sau đó còn căn dặn anh trong 3 ngày tới hạn chế ăn đồ tính hàn, chú ý giữ ấm cơ thể, ăn uống đủ chất đủ nước,…
Anh chỉnh lại áo, tầm mắt chú ý đến bàn tay của cậu rồi lướt tới cổ tay. Anh không kiềm được bắt lấy tra hỏi: Cái vết này, tại sao lại có? Lúc nãy cậu bị thương?
Mộc Thanh lướt xuống nhìn cổ tay mình, trên đó hằn một vết thương thâm tím như bị nắm lấy rất chặt mà thành. Đồng tử mắt cậu híp lại, không ngờ cậu vậy mà không phát hiện ra. Cậu đặt tay mình lên bàn tay anh đang nắm lấy, làm ra vẻ vô lo vô nghĩ.
Mộc Thanh cười lên một nụ cười gượng gạo, có vẻ cậu mệt rồi: Vết bầm nhỏ này à không sao đâu. Mai lại hết ấy mà.
Thẩm Phong: Không được, tôi đưa cậu đi bệnh viện. Đích thân tôi chữa cho cậu.
Cậu nhìn anh: Không sao thật mà, nhưng nếu anh muốn chữa đến thế. Vậy hôn nó một cái rồi sẽ hết ngay.
Mộc Thanh cười đùa trong lòng, nếu như mọi ngày anh kiểu gì cũng nạt một chữ ” cút”
Chưa đợi cậu thốt lên vài chữ “tôi đùa thôi!” cùng điệu cười chọc ghẹo anh. Thì dáng người nam thần ấy đưa mắt nhìn cậu, từ từ nâng tay cậu hôn lên. Cảnh này thật,…tại sao? Mắt cậu mở to nhìn rõ cảnh tượng đó, tựa như một bức tranh nơi cung cấm, quân vương cầm tay hôn lên một kẻ hèn mọn nô tài. Dáng vẻ yêu chiều, ấm áp đó bởi sao mang đến cho cậu sự quen thuộc đầy lạ lẫm. Người trước mặt cậu là ai? Vì sao lại?
Những chiếc lá rơi rụng trên đất, cùng ánh nắng dịu dàng buổi chiều tô đậm thêm khung cảnh này. Ánh mắt yêu chiều đó, là có ý gì?
Thẩm Phong cười ngọt ngào, xoa đầu cậu: Đi thôi, tới lúc về rồi.
Bóng người quay đi bỏ lại cậu mặt đỏ tía tai ngồi ngẩng ra. Bầu trời dần về buổi hoàng hôn, nhuộm lấy màu cam đỏ đầy lãng mạn.
___________________
Chương này có cẩu lương nhẹ ăn cho biết mùi:>
Thẩm Phong: Tôi lần sau sẽ không hôn tay.
Mộc Thanh: Anh còn có lần sau?
Thẩm Phong: Lần sau sẽ là trán hay em muốn môi?
Mộc Thanh đỏ tai, mắng: Cútt