Đồ Thị Bách Quỷ Dạ Hành - Q.1 - Chương 1: Quán Ống Già
Thanh Hà không mưa, đêm nhiều sao. Trong con hẻm tối tăm, bảng hiệu lúc lúc nhập nhèm bóng đèn Led đủ cho người ta nhìn thấy ba chữ:
“Quán Ông Già.”
Quán này không biết từ bao giờ, nhưng nhìn kiến trúc cũng lâu lắm. Tường quán đã ố, chạy dài là đôi ba vệt nứt. Bám theo đó là dây leo mọc chằng chịt. Khuôn viên không rộng, chắc tầm 20 mét vuông. Quán không đông nếu không nói ít khách, chủ quán là lão già gầy xọm, buông cây tẩu lúc lúc lại đưa lên miệng hút. Lão bất cần, nằm dài trên ghế tựa trước cửa, kiêm luôn bảo vệ.
“Lão Lý, cháu đến.”
Lý Tâm Viên là tên lão già, buông ánh mắt mờ đục. Lý Tâm Viên nhấp tẩu như thể suy nghĩ. Trước mặt lão lúc này, một thiếu niên độ mười bảy, mười tám mặt mũi bình thường mặc đồng phục học sinh.
“Đến thì vào đi, bàn ba dãy ba.”
Lý Tâm Viên nhả khỏi, hơi thuốc bay vòng uốn lượn chép miệng. Thấy lão không còn phân phó gì, thiêu niên cười cười, cúi đầi chào rồi bược tới nơi chỉ định. Bàn lúc này đã có người ngồi sãn, ngoái lại nhìn lão Lý lại nhìn người trước mặt. Thiếu niên nhẹ giọng, nói:
“Xin chào, cho hỏi anh là.”
Ngồi trước mặt thiếu niên là một nhà sư, gương mặt đôn hậu ánh mắt nhu hòa. Nếu để định tuổi chắc cũng sấp sỉ thiếu niên. Trên bài trước mặt nhà sư là một bát bằng đồng, chạm nổi là những họa tiết đức phật và kinh văn.
“Tiểu tăng gọi Đỗ Mặc Tầm, thí chủ phải chăng là Trần Bất Hoạt.”
Giọng nói đĩnh đạc, âm điệu sâu lắng làm thiếu niên giật mình. Ngơ ngác đôi chút, thiếu niên lắc đầu. Nở nụ cười, nói:
“Trần Bất Hoạt là cha tôi, còn tôi tên Trần Bất Phàm.”
Đỗ Mặc Tầm nghiêm mặt, suy tư đôi chút hé miệng. Hỏi:
“Chuyện lần này cần thí chủ Trần Bất Hoạt tới đây. Xin hỏi Trần thí chủ đang ở chỗ nào.”
Im lặng trước câu khỏi, Trần Bất Phàm hơi thở có chút rối loạn. Khó khăn nói:
“Cha tôi đã mất được gần ba năm rồi. Chuyện lần này..”
Đỗ Mặc Tầm nghe vậy thì đứng bật dậy, thất thố nói.
“Trần thí chủ vì sao mà mất.”
Bị cắt ngang lời, Trần Bất Phàm cũng không mấy bận tâm. Tay ra hiệu Đỗ Mặc Tầm ngồi xuống, mọi người xung quanh đang bắt đầu chú ý đến bọn hắn. Đợi khi Đỗ Tầm Mặc yên vị, hăn mới trả lời:
“Cha tôi bị tai nạn xe, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong.”
“Chuyện này không có khả năng.” Đỗ Mặc Tầm phủ nhận.
Bất đác dĩ, Trần Bất Phàm đành yên lặng. Chuyện này cũng không phải một hai lần, trước nhà sư cũng đã có vài người đến thông qua lão Lý mong gặp cha hắn. Đến khi nghe sự tình, tất cả đều không thể chấp nhận. Nhiều lúc nhìn bọn họ, Trần Bất Phàm bỗng huyễn hoặc cha hắn thật sự không phải nguyên do vậy mà chêt. Chỉ có điều, sự thật mãi là sự thật. Hôm đó chính mắt hắn thấy tất cả.
Sự tình sâu xa, Trần Bất Phàm không muốn nhớ lại. Nghiêng người nhìn Đỗ Mặc Tầm, hắn muốn kết thúc cuộc trò chuyện.
“Chuyện lần này e là không giúp được anh. Cha tôi mất cũng đã mất, nếu như có vấn đề gì anh cứ nói.”
“Trần thí chủ yên tâm, việc Trần thí… cha ngài không có vấn đề gì lớn. Lần này đến gặp, vốn chỉ trả lại món đồ cho Trần… cha ngài mà thôi.”
“Cha ta có đồ thất lạc?”
Những lần trước hầu như tìm cha hắn là có chuyện muốn nhờ, vậy mà lần này có người đến trả đồ. Đỗ Mặc Tầm cũng thành thật, thấp giọng nói:
“Đúng vậy, trụ trì phân phó giao tận tay cho cha cậu. Nhưng ông ấy đã mất, thì vật này sẽ giao cho cậu cất giữ.”
Vừa nói, cánh tay thò vào bộ áo nâu rộng thùng thình mang ra một khối vuông nhỏ. Mắt thường có thể nhìn ra là một khối đá vuông vức bốn canh, chạm khắc tỷ mỉ, nhưng lộn xộn không ra hình thù gì. Trần Bất Phàm cầm khối đá, rất là vừa tay, khôi đá khi cầm lên hắn mới rõ ràng nó là gì. Một khối rubik bằng đá, phía trên khắc các họa hình nửa vời không liên kết, Trần Bất Phàm thầm nghĩ chỉ khi giải đưuọc khối rubik đá may ra đưa về đúng hiện trạng ban đầu.
“Trần thí chủ, tiểu tăng xin phép. Có duyên gặp lại.”
Đỗ Mặc Tầm chắp một tay, cúi người chào từ biệt. Trần Bất Phàm thu hòi tâm tư trên khối rubik đá, nghiễm nhiên đứng dậy chào lại. Dõi theo bước nhà sư trẻ đi qua cửa dần hòa vào đêm đen. Chuyện nay đã giải quyết xong, hắn cũng phải ra về.
Trần Bất Phàm ở với bố, còn mẹ theo như cha hắn nói thì đã mất sớm do bị bệnh. Nên những gì hắn biết về gia đình chỉ là cha. Hai cha con sớm tối có nhau đã là thói quen của hắn. Chuyện của cha, tuy để lại cú shock lớn nhưng hắn vẫn phải cương ngạnh bước tiếp.
Trần Bất Phàm sống ở chung cư, cách Quán Ông già chỉ một dãy phố. Đi tắt không tới 15 phút là đến nơi. Hắn ở lầu 4 nhà thứ 4 tính theo cầu thang đi lại, còn theo số nhà thì nhà số 42 lầu 4 khu D.
Trần Bất Phàm ở nơi này từ khi hắn lên cấp 2, thấm thoát vậy mà cũng được 6 năm. Nhà không rộng, vừa đủ cho cha con hắn sinh hoạt. Một phòng khách, một phòng bếp, hai phòng ngủ với một nhà vệ sinh kiêm luôn nhà tắm. Căn nhà khi cha hắn còn sống còn có tiếng nói chuyện, giờ thì chỉ có hắn với bốn bức tường.
Chuyện đâu tiên khi hắn về nhà là nấu ăn, chuyện này sớm đã quen thuộc. Do hôm nay có hẹn nên bữa ăn của hắn chỉ đơn giản là mỳ tôm và trứng. Vét thêm ít cơm còn bữa trưa, vậy là hắn đã có một bữa ăn đủ nhét đầy bụng. Không phải Trần Bất Phàm lười, mà do công việc của hắn không cho phép đến muộn.
Ăn rồi rửa bát, không đến 15 phút. Xong xuôi đấu đấy, hắn tiến về phòng mình. Mở tủ lấy chiếc áo có mũ màu đen, hai cánh tay đã được lược bỏ. Mũ liền áo chùm lên đủ che đi phần nhiều gương mặt. Một xấp giấy lộn ngả vàng buộc bằng dây chun đặt bên trên cũng được hắn dắt vào hông. Cầm theo đó là một ống trụ dài hơn mét khoác sau lưng. Trần Bất Phàm hiện giờ, hệt như một họa sĩ vẽ tranh tự do.
Nhặt vài đồng xu đục lỗ trên mặt bàn, hắn tắt điện đóng cửa. Hiện tại, cũng đã 8:00PM.
Thanh Hà là thành phố nhỏ, nhưng nhịp sống nơi đây không nhỏ một chút nào. Đêm xuống cũng là lúc “Phố” lên đèn. Chợ đêm, phố đi bộ là hai nơi tập trung người qua lại nhiều nhất. Tại Thanh Hà, chợ đêm chia làm hai khu là phía Đông và phía Tây nối liền nhau bởi Phố đi bộ.
Người trên đường rất đông, trang phục cũng muôn màu muôn vẻ. Đang mùa hạ, nhiệt độ cũng không mấy dễ chịu. Đại đa số đều chọn những bộ quần áo thoáng mát để mặc. Trần Bất Phàm lúc này đã ở phố đi bộ, thay vì mũ trùm đầu liền áo. Hắn đội mũ lưỡi chai, đeo một chiếc khẩu trang đen đồng màu.
Công việc Trần Bất Phàm nếu nói ra cũng đơn giản: Gác Đêm, canh gác yêu ma quỷ quái và ngăn chúng không làm hại đến con người.
Công việc tưởng chừng không bao giờ có này vậy mà được Trần Bất Phàm làm suốt 3 năm nay, bắt đầu từ sau khi cha hắn mất. Quản hạt khu hắn chính là Lý Tầm Viên, lão già khọm nằm hút tẩu trước quán. Quán Ông Già cũng chính là chi nhánh tổng bộ của Hội Dĩ Tân tại Thành Phố Thanh Hà.
Yêu ma xuất hiện từ rất lâu, khi con người biết tới sự tồn tại của chúng thì cũng là lúc có những thế lực mọc ra để canh gác bảo vệ con người. Cha hắn, Trần Bất Hoạt, cũng là người của tổ chúc này.
Trần Bất Phàm lúc này tay cầm chiếc la bàn nhỏ. Mũi kim liên tục xoay trái lại xoay phải, mắt hắn cũng xuất hiện nhiều tơ máu hai bên thái dương mạch máu cang phồng. Trần Bất Phàm đang thi triển mắt âm dương, đây thuật pháp cơ bản để một người có được chấp nhận trở thành Tróc Quỷ Sư hay không.
Thuật này dùng lâu, rất hao tổn nguyên khí. Nên Trần Bất Phàm không dám dụng lâu. Đêm còn dài, hiện tại hao tổn quá nhiều sẽ rất nguy hiểm.
Ở Dĩ Tân Hội, công cụ được phát chỉ là 2 thứ. Một là La Bàn, thứ này nếu như hiện tại không khác một thiết bị định vị GPS, có nó tổng bộ sẽ quản lý được hội viên, bên cạnh đó nó cũng là vật phát hiện yêu ma quỷ quái. Vật thứ hai Gương Bát Quái, giúp Phong ấn, chiếu rõ bản nguyên yêu quái. Hai vật này là đồ bất ly thân với bất kỳ Tróc Quỷ Sư nào tại Dĩ Tân Hội.
Cũng là định ghé qua một quầy hàng mua chút đồ ăn vặt nhưng La Bàn bắt đầu rung động, mũi kim rung lên liên hồi chỉ về một hướng. Những sự việc này, không phải nói đến là đến được. Hầu như là bất ngờ, đòi hỏi Tróc Quỷ Sư phải phản ứng nhanh nhạy. Trần Bất Phàm làm công việc này đã ba năm, phản ứng hắn có thừa.
Tay cầm la bàn, cả người linh hoạt lách qua dòng người tiến vào một ngõ vắng. Kim la bàn vốn rung động mạnh giờ càng rung lên mãnh liệt. Yêu Quái cũng giống như kẻ trộm, đều hành động những nơi ít người chú ý. Ngõ, hẻm, nhà vệ sinh,… bất kì chỗ nào vắng vẻ đều là cơ hội để yêu quái hành động.
Vào nghề 3 năm, kinh nghiệm tích lũy đã không còn là đứa nhóc gà mờ. Ống trụ sau lưng được kéo dọc, sau đó mở nắp rút ra một thanh Mã Tấu. Tay cũng đụng vào thắt lưng, cầm ra vài tờ giấy vàng. Mắt âm dương được hắn thi triển cùng lúc, bắt đầu đánh giá xung quanh.
Ngõ này rộng độ hai mét rưỡi, quanh co không thẳng dựng lên bởi các tòa nhà. Mùi ẩm mốc xen lẫn rác làm không khí trong ngõ ngột ngạt. Tiếng nước rỉ đôi lúc lại phát ra âm thanh va chạm. Ngõ tối tù mù, giờ chỉ có Trần Bất Phàm nhìn rõ.
“Dừng tay.’ Trần Bất Phàm gằn giọng.
Phía góc phải, gần như cuối ngõ khuất sau xe trở rác. Một Ác Linh dưới dáng hình phụ nữ đang liên tục hút đi dương khí từ người nam. Thấy có người xuất hiện, Ác Linh trợn mắt, nanh vuốt mọc ra lao vụt về phía Trần Bất Phàm.
Đao trên tay Trần Bất Phàm chém ngang, chặn đứng bởi móng vuốt ả. Đôi mắt đỏ ngầu cùng miệng há ra đôi lúc cử động như thể muốn cắn xé.
“Yêu quái to gan.”
Trần Bất Phàm gắt nhỏ, tay cầm một tờ giấy vàng bắt đầu huy động, hai ngón tay kẹp chặt tờ giấy, đánh ra pháp quyết đặc thù đặt ngang trước cằm, hé miệng hô:
“Diễm”
Tiếp đó Trần Bất Phàm thổi mạnh, khí vừa qua bùa liền biến thành lửa phun thằng về phía Ác Linh. Dòng lửa nhanh chóng nhấn chìm ả ta, khiến ả lăn lộn dưới đất bị lửa thiêu đốt, màu lửa cũng dần từ đỏ chuyển sang xanh lục. Mặc kệ tiếng thét ằn quại, Trần Bất Phàm nắm chặt đao thành thục cắm xuyên người ả, gim chặt xuống đất không cho cựa quậy. Nhanh tróng lấy trong túi ra một chiếc gương bát quái nhỏ, cỡ bàn tay. Hướng mặt lồi về phía Ác Linh, miệng đọc to:
“Thu.”
Một tia sáng ôn hòa, phóng về phía Ác Linh sau đó bao trùm nuốt trọn ả vào Gương Bát Quái. Không nhanh không chậm, Trần Bất Phàm rút tiếp ra một tờ giấy khác, đánh pháp quyết dán lên mặt Gương Bát Quái. Cả người đổ dọc xếp bằng trên nền đất, hay tay chắp lại bắt thành pháp quyết hướng về Gương Bát Quái lơ lửng, đang rung lên từng hồi.
Quá trình trải dài độ 5 phút, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán Trần Bất Phàm. Gương Bát Quái vẫn chưa có dấu hiệu an tĩnh lại. Chẳng qua cường độ so với lúc trước yếu đi rất nhiều, tới khi Gương Bát Quái dừng rung động. Trần Bất Phàm thấp giọng hô:
“Trấn.”
Lời vừa dứt, Gương Bát Quái vốn lơ lửng tự động bay lại tay Trần Bất Phàm. Trên mặt gương, thấy mờ mờ hình ảnh Ác nữ bị xiềng xích chói chặt, bên trên là vài chục đạo bùa dán cùng.
Thở nhẹ một hơi, Trần Bất Phàm tiếc rẻ nhìn tờ giấy vàng đã cháy một nửa. Hỏa Diệm Phù này giá cũng không rẻ, lần này coi như hết hạn. Ác Linh nữ này nói trắng ra thì không quá mạnh, nhưng vừa rồi đã bổ xung một lượng lớn dương khí. Khiến sức mạnh cường hóa tăng mạnh, để đề phòng bất chắc Trần Bất Phàm đành dùng nó luôn. Coi như lần dùng này giảm đi chút sức lực không đáng.
Tiến lên thu hồi thanh phác đao. Đây không phải là đao thường bán ngoài chợ, đao này do một Linh Sư trong vòng một tuần liên tục thanh tẩy và thờ phụng. Giá cũng không rẻ, nhưng rất tiện trong việc trảm yêu trừ ma. Gọn gàng đâu vào đấy, Trần Bất Phàm mới tiến lại chỗ thanh niên xấu số.
“Anh gì ơi? Dậy! Dậy.” Trần Bất Phàm lay mạnh đồng thời gọi.
Người vừa bị hút đi dương khí, cơ thể suy nhược. Mí mắt phù thũng, má, môi nhợt nhạt như người mất máu. Tình trạng này không hiếm, cũng may cho anh ta gặp phải Ác Linh, nếu gặp phải Yêu Quái thật sự, khéo mạng cũng không còn.
Phải lay một lúc lâu, thanh niên mới miễn cưỡng mở ra mí mắt. Ánh mắt vô thần, thều thào nói:
“Ngọc Anh đâu rồi, sao tôi lại ở đây. Ngọc Anh ơi,..”
Quả là tên háo sắc, nếu như gã ta biết Ngọc Anh chính là một Ác Linh chuyên đi dụ dỗ đàn ông rồi hút dương khí không biết hắn có còn kêu gào vậy không. Dù sao cũng không thể nói trắng ra như vậy, Trần Bất Phàm đành nói dối:
“Ngọc Anh nào? Tôi đi tiểu thì thấy anh nằm đây. Anh không phải say rồi chứ.”
“Không! Tôi không say. Ngọc Anh rất xinh đẹp, hết sức xinh đẹp.”
Trần Bất Phàm cũng không trách gì được anh ta, đành lắc đầu nghĩ thầm. “Quỷ háo sắc.”
Lục trong người ra một lọ nhỏ. Dùng ngón ít khều ra một chút chất lỏng thả nhẹ vào miệng của thanh niên. Vừa chạm môi, lập tức hai má thanh niên hồng hào hẳn. Mắt vô thần đã định hình lại đôi chút. Thấy Trần Bất Phàm gã vôi đứng bật dậy sợ hãi hô:
“Mày định làm gì?”
Bộ dạng Trần Bất Phàm cũng không trách gã ta, từ đầu tới chân đen kịt một màu. Khẩu trang, mũ lưỡi trai đã che đi hầu hết gương mặt. Cặp mắt đầy tơ máu lại nhìn tròng trọc gã, có khác nào kẻ cướp của giết người.
Nhún vai về sự thay đổi đột ngột, Trần Bất Phàm thuật lại những gì đã nói:
“Anh bị sao vậy, tôi đã bảo tôi đi tiểu thì thấy anh nằm đây. Đùng cái anh vậy là thái độ gì. Nếu như không phải thương tình, tôi đã chẳng gọi anh dậy.”
“Thật vậy.” Thanh niên vẫn chưa thôi cảnh giác.
“Còn gì nữa, đã vậy tôi đi trước. Làm ơn mắc oán.” Trần Bất Phàm giả bộ tức giận.
Nhìn bộ dạng ngơ ngơ như kia là hắn biết thanh niên chắc vẫn chưa hiểu gì. Cũng như mọi lần, để nạn nhân ở lại suy ngẫm còn hắn bước thẳng. Vừa qua ngõ, Trần Bất Phàm đã hòa mình vào dòng người biến mất không dấu vết.
Khi đã lánh xa hiện trường, Trần Bất Phàm mới ngồi xuống nghỉ ngơi. Mở khẩu trang ra cái khiến sự bức bối giảm hẳn. Thứ vừa rồi cho thanh niên kia là máu, đúng hơn là máu của hắn. Với Tróc Quỷ Sư, hay Linh Sư thì trong máu có dương khí rất thịnh. Chỉ một giọt cũng đủ khôi phục ít nhiều dương khí cho người thường.
Chỉ có điều, mỗi lần như vậy. Trần Bất Phàm đều đau quặn lòng, máu của hắn cũng có giới hạn, cho một người là ít một người. Huống hồ hầu như tiêu pha cho đám háo sắc, không háo sắc cũng là tham tài, nghiện bạc.
Tróc Quỷ Sư thật không dễ làm à.