Đồ Thị Bách Quỷ Dạ Hành - Q.1 - Chương 3: Luyện Thi Đường, Tô gia Từ Sơn.
Trần Bất Phàm chẳng mấy chốc quay lại vị trí cũ, hai bên giằng co cũng ác liệt hơn hẳn. Quan phục của cương thi đã tách nát, tóc xõa rối bù. Móng tay cũng bị gãy vài chiếc, cơ thể chằng chịt vết. Thử Yêu cũng không tốt lành gì, so ra càng thêm thảm trọng. Các lỗ máu trên người đều tím tái, máu chảy ra có màu xanh đen lẫn lộn.
“Đạo hữu cớ sao trở lại.”
Cước bộ chưa được bao lâu, giọng nói lạnh nhạt lần trong lùm cây có phần cảnh giác. Trong giời này trừ yêu diệt ma luôn là điều quan trong nhất, nhưng vẫn có một số kẻ tiểu nhân thừa cơ ám toán nhau chỉ vì phần thưởng. Hơn nữa, đặt vào vị trí một yêu quái cấp cao như này, lo ngại là điều có thể hiểu.
“Đạo hữu chớ hiểu nhầm, ta vì lo lắng mà quay lại thôi.” Trần Bất Phàm phân bua.
Có tiếng hừ nhẹ trong lùm cây phát ra, Trần Bất Phàm đành cười khổ. Nhìn cục diện phía trước, hắn quả thực lo hơi thừa. Cương thì phía trước, tuy nhìn tơi tả nhưng đang dần chiếm thế thượng phong. Vốn là bỏ đi, nhưng chưa được dăm bước cả người Trần Bất Phàm như thoát lực. Biết Kim Cương Phù đã đến giới hạn, hắn cố lết nốt bước chân ngã tựa vào một gốc cây.
“Đạo hữu vậy là ý gì? Ta thực sự không e ngại.” Người lạ mặt răn đe.
Hoàn cảnh cũng không được như ý, Trần Bất Phàm trầm mặc hồi lâu cuối cùng kiên định nói ra sự thật:
“Đạo hữu không biết, tại ha thực tình quay lại là muốn xem tình hình có ổn. Khi đã nắm được thì cũng định đi ngay, ngặt nỗi tại hạ lúc trước có phục dụng Kim Cương Phù.”
Nghe đến ba chữ Kim Cương Phù, trong lùm cây cũng có dị động. Tiếng ô nhẹ thất thố tuy bé nhưng với thính giác nhạy bén Trần Bất Phàm cũng nghe ra, lùm cây cũng rung dộng lộ ra bóng người.
Người này là nữ, hơn nữa rất đẹp. Trông tuổi cũng xấp xỉ Trần Bất Phàm khoảng 16, 17 tuổi. Dáng người cao độ một mét bảy mái tóc ngắn đen nhánh dài quá tai, đôi lọn được tết lại cẩn thận cố định bỏi kẹp tóc. Nổi bật nhất là làn da trắng noãn tựa nhu bạch ngọc, mi thanh tú mục, nhân diện hoa đào khiến người nhìn như bị hớp hồn say đa,. Cánh môi đỏ hồng hơi rủ cùng đôi mắt to chấm phá thêm là nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt trái tôn lên vẻ yêu mị nhưng không phá đi nét thanh thuần sẵn có của tuổi thiếu nữ. Nét mặt hờ hững, cặp mày buông rủ toát ra một sư âm lãnh khó tả. Cảm giác như ai cũng thiếu nợ gì nàng không bằng.
Cũng không biết do cố tình hay vô ý, trái người với dung nhan vạn phần mê. Thiếu nữ lại ăn mặc hết sức “cổ hủ”. Thường thì những người con gái Trần Bất Phàm gặp, dung nhan bực này hay phô ra những nét đẹp của mình, nhưng thiếu nữ trước mặt mặc một bộ quần áo thuần một màu đen, kín từ cổ đến chân. Quần thì ống thụng kéo dài đến tận gót, áo thì kiểu áo rộng vắt chéo che đi hầu hết các bộ phận mĩ miều như cổ, cánh tay. Chân đi thoa, loại phổ thông mà các đạo sĩ xưa hay dùng.
Thiếu nữ đeo kiếm sau lưng, một tay cầm chuông nhỏ đôi lúc rung nhẹ phát ra tiếng đinh đang. Tay còn lại buông thõng, ngón tay thanh mảnh kẹp chặt lá bùa vàng.
Độ chục bước thiếu nữ tới chỗ Trần Bất Phàm, đánh giá một lượt mới đưa tay giật lá phù dán trên người hắn xuống. Mùi u hương thoang thoảng làm cánh mũi Trần Bất Phàm hơi động.
“Quả nhiên là Kim Cương Phù.” Thiếu nữ lạnh nhạt đánh giá.
Giọng nói hờ hững cùng ánh mắt chăm chú của làm Trần Bất Phàm xấu hổ. Hắn cười nhẹ, đáp:
“Quả nhiên là đồng đạo. Tại hạ mạo muội, xin hỏi quý tính đại danh đạo hữu.”
Vẻ mặt ai oán, khó chịu lộ ra vẻ bất ngờ. Ngón tay chỉ về mình, thiếu nữ hỏi người lại:
“Hỏi ta?”
“Đúng là vậy.” Trần Bất Phàm khẳng định.
Thiếu nữ tay cầm chuông đồng, đinh đang hai tiếng rồi mới quay lại trả lời:
“Bản thiên sư họ Tô, tên Mạn Tử. Thuộc luyện thi đường Tô gia Từ Sơn.”
Nói đoạn chỉ Trần Bất Phàm hỏi:
“Còn tiểu tử ngươi.”
Trần Bất Phàm đầu nổi đầy hắc tuyến. Tuy Tô Mạn Tử này mạnh có mạnh thật, nhưng xét tuổi tác cũng ngang hắn là cùng. Hà cớ gì coi hắn như là tiểu bối của nàng, vốn định nhắc nhở thì bị nàng ta ngăn lại:
“Tiểu tử trước không cần nói, xem ta thu phục yêu quái.”
Tô Mạn Tử đi về trước, kiếm sau lưng cũng rút ra. Kiếm dài hơn mét, cũng bình thường như bao kiếm mà Trần Bất Phàm gặp. Chuông đồng bắt đầu vang, âm rất chói tai dù xa hắn cũng phải nhíu mày. Kiếm đặt ngang, tay trái tạo thành chỉ vuốt dọc thân. Ngón tay đi tới đâu hào quang màu vàng bao phủ tới đó, sát khí lạnh lẽo quấn lấy thân.
“Đáng sợ.” Trần Bất Phàm cảm thán.
Tô Mạn Tử cầm kiếm khẽ quát, kiếm trên tay bay vọt đi tạo thành một đạo hào quang đánh thẳng vào yêu quái trước mặt nổ ầm ầm. Tay kia cũng không rảnh rỗi, chuông trên tay rung lắc thật mạnh:
“Đinh, đinh, đinh,…”
Sát khí bức người nháy mắt bộc phát từ thiếu nữ làm yêu quái hoảng hốt, cũng không quan tâm kiếm, cương hay chuông mà tháo chạy. Cả người phủ phục ra sức dùng chi trước đào bới mặc kệ sự vết thương trên người ngày một nhiều thêm.
Trần Bất Phàm từ xa mắt không nháy một lần, những gì Tô Mạn Tử thể hiện ngoài sức tưởng tượng của hắn. Thực lực này ít cũng tam tinh trong hội, còn chưa kể có thêm cương thi bên người.
“Chịu chết.”
Tô Mạn Tử miệng đọc chú liên hồi sau đó đưa ngón tay lên miệng khẽ cắn. Máu tươi vừa ứa ra cũng là lúc cổ tay nàng đảo, liên tục lên xuống giữa không trung. Máu không tan, cứ vậy lơ lửng đến khi dừng mới thôi.
“Thông Linh Thuật – Diệt.” Tô Mạn Tử hét.
Trần Bất Phàm đã từng nghe có người có thể “dùng khoảng không làm giấy, lấy máu làm dẫn vẽ thành phù” nhưng đó chỉ là nghe nói, tin tưởng cũng không đến sáu thành. Ấy vậy mà giờ hắn được trực tiếp thưởng lãm, nếu như chuyện này không xảy ra có đánh chết hắn cũng không tin.
Đạo phù vừa vẽ như tụ linh lực trời đất, tạo thành lốc xoáy đánh về phía yêu quái trước mặt. Chỉ thấy cương phong nổi lên mỗi lúc một lớn, cắt nát mặt đất xung quanh. Cương thi trong vùng cũng không tránh khỏi thương tích, quan phục đã rách nát giờ thành tả tơi. Cương phong quét qua, mặt đất chỉ còn lại cái xác.
“Lão Tổ, xử lý đi.”
Tô Mạn Tử đánh ra pháp quyết, hướng cương thi ra mệnh lệnh. Màn này còn kinh dị hơn trước, cương thi nhặt cái xác lên hai răng nhô ra bắt đầu hút máu. Máu tươi lẫn lộn xác thịt thấm đẫm miệng cương thi nhễ nhại chảy cả xuống vạt áo trước ngực. Màu đỏ máu hòa vào màu quan phục như hòa làm một thể, làm Trần Bất Phàm huyễn hoặc bộ quan bào cương thi đang mặc được nhuộm chính là bới máu tươi.
Trong lúc đó, Tô Mạn Tử vẫn hờ hững như không lại nhặt kiếm của mình. Đôi lúc còn nghiêng đầu đánh giá cương thi như thể tò mò lắm Đoạn tiến về chỗ Trần Bất Phàm, kẻ ngoài cuộc quan khán hết tất cả từ nãy đến giờ.
Thấy Tô Mạn Tử tiến lại, Trần Bất Phàm tay chân bỗng lạnh toát. Can đảm hắn có nhưng trước mặt Tô Mạn Tử không biết tại sao chúng trốn sạch, miêng lắp bắp không thôi.
“Chuyện vừa rồi,..”
Trần Bất Phàm lời nói chưa được nửa, đã bị Tô Mạn Tử dọa cho chết khiếp. Kiếm trên tay nàng đã gác ngang cổ hắn từ lúc nào, nghĩ uy lực vừa nãy thôi cũng làm Trần Bất Phàm vã mồ hôi hột. Cũng chẳng biết nguyên do gì mà Tô Mạn Tử hành động vậy, thầm nghĩ phải chăng chuyện hắn quay lại đã động sát tâm của nàng.
Phải đến khi nàng mở miệng, Trần Bất Phàm mới buông bỏ suy nghĩ trong lòng.
“Tiểu tử, thấy bản thiên sự lợi hại?” Tô Mạn Tử tuy hờ hững nhưng câu hỏi lại tràn đầy ngạo mạn.
“Lợi hại.” Trần Bất Phàm run giọng, không biết ý nàng ra sao.
“Giờ còn thấy không phục.”
Gương mặt hờ hững, ánh mắt châm biếm như xoáy vào Trần Bất Phàm, khiến tay chân lạnh toát mồ hôi cũng không tự chủ đổ ướt đẫm lưng. Biết câu đấy của nàng ám chỉ điều gì, lúc trước chỉ một thái độ không phục đã khiến nàng ghi thù không hài lòng. Lại còn tận tay thể hiện bản lĩnh, muốn là dằn mặt Trần Bất Phàm. Tâm tư bậc này quả thực còn đáng sợ hơn cả yêu quái. Cũng không thể im lặng mãi được, Trần Bất Phàm đành hé ra vài từ:
“Ta cam chịu.”
“Cái gì.” Tô Mạn Tử hờ hững hỏi lại.
“Vãn bối cam chịu.”
Đến lúc này kiếm mới buông xuôi, Trần Bất Phàm cả người như được sống lại, áp lực lúc trước cũng không biết tai sao vơi đi nhiều không tự chủ thở dài một hơi. Biết thiếu nữ trước mặt tính cách cổ quái, lại dễ ghi thù. Trần Bất Phàm cũng không dám nhìn trực diện nàng ta như trước, đành vu vơ nhìn đại hướng khác. Tránh cho bản thân một số rắc rối không đáng có.
Tô Mạn Tử thấy biểu hiện của Trần Bất Phàm, khóe miệng cũng cong nhẹ một điểm. Ánh mắt hứng thú, quan sát kĩ thiếu niên trước mặt. Những gì thiếu niên thể hiện, đều được nàng thu hết vào mắt. Thân mang Kim Cương Phù, cũng biết tác hại sau khi sử dụng, mà còn dám quay. Không hiểu lỡ như nàng không đánh lại yêu quái, chẳng phải hai người cùng chết tại đây hay sao. Cũng không biết nói hắn ta ngốc hay trọng tình trọng nghĩa. Dù cho là vậy, Tô Mạn Tử vẫn tỏ ra hờ hững hỏi:
“Sợ?”
“Vãn bối không dám,” Trần Bất Phàm chỉ đành lạnh nhạt trả lời.
Thấy hắn trả lời vậy, Tô Mạn Tử cũng không nỡ lòng. Tay chìa ra trước mặt Trần Bất Phàm khẽ bảo:
“Chỉ là cây kiếm gỗ xem ngươi dọa thành dạng gì.”
Trần Bất Phàm nghe vậy cũng không tin là thật, hé mắt nhìn về tay của nàng. Kiếm dài hơn mét, mang màu nâu nhạt trên thân nhẵn ở gần có thể gửi thấy mùi hương nhàn nhạt. Loại này hắn nhìn không phải ít, đúng thật là kiếm gỗ đào bán ngoài chợ không sai vào đâu được. Lại nghĩ tới chuyện hồi nãy, khiến lòng tự tôn của hắn tổn thương không hề nhẹ, hận không thể một phát đập ngất mình.
Để Trần Bất Phàm coi đã, Tô Mạn Tử sau đó giắt kiếm lại sau lưng. Thuận miệng hỏi:
“Quên mất, tiểu tử ngươi gọi là gì nhỉ?”
Trần Bất Phàm vốn là thẳng thật trả lời nhưng nghĩ lại chuyện lúc trước Tô Mạn Tử dọa, hắn bỗng nhớ lại lúc trước nàng trả lời, nghiêm tục nói:
“Vãn bối họ Trần, tên Bất Phàm. Thuộc nhà bình thường Trần gia.”
Dù cho Tô Mạn Tử có mạnh thật đi, Trần Bất Phàm cũng không lo vì chuyện cỏn con này làm nàng giận. Nếu như là hắn, chắc cũng cười xòa cho qua mà thôi. Chẳng qua hắn không hiểu một điều:
Phụ nữ là sinh vật rất rắc rối, không thể dùng lẽ thường lý giải.
Chỉ thấy Tô Mạn Tử kiếm đang tra bỗng dừng lại, cương thi ở xa đang hút máu cũng ngừng việc của mình. Khoảng không xung quang xuất phát từ Tô Mạn Tử bắt đầu lạnh lẽo, khuôn viên ba mét thanh âm không còn vang, gió cũng vì điều gì mà ngưng lại.
Miệng vẫn là mang nét cười, nhưng thấy có điều gì không đúng. Trần Bất Phàm mới hé mắt lên. Bắt gặp là ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người, gắt gao nhìn thẳng hướng hắn một cái chớp mắt cũng không có.
Trần Bất Phàm giờ mới cảm nhận sát khí đang ngày một dày, uy áp cũng tăng lên không kém. Thầm trách bản thân ngu ngốc, chọc ai không chọc lại chọc bà điên này. Nghĩ đến tràng cảnh máu tanh khi nãy, lại nhìn cương thi đăng xa đang dần tiến lại. Trần Bất Phàm mới cuống lên giải thích:
“Tiền bối, vãn bối không,..”
Lời nói được lời nào dễ nghe, hắn đã bị Tô Mạn Tử cướp lời. Miệng ngọc nhấn từng chữ, từng chữ.
“Nói lại ngươi tên gì.”
Sợ hãi lấn áp, Trần Bất Phàm không tự chủ trả lời:
“Vãn bối gọi Trần Bất Phàm.”
“Vậy lão ô quy Trần Bất Hoạt gì của ngươi.” Tô Mạn Tử hỏi tiếp.
“Là cha ta. Nhưng tiền bối cũng không nên gọi là ô quy.”
Vẫn là không cho Trần Bất Phàm nói hết câu. Tô Mạn Tử luôn nhảy vô họng hắn:
“Câm miệng lại. Nói cho ta biết Trần Bất Hoạt ở đâu.”
Giật mình trước câu hỏi, Trần Bất Phàm cũng không dám mở miệng trả lời. Hắn chỉ dám lắc nhẹ đầu coi như xác minh.
“Tìm chết.” Tô Mạn Tử gắt lên.
Dưới ánh trăng, thiếu nữ vận đồ đen mỗi lúc một xa. Vật gì đó to bản càng ngày càng tiến lại gần, tới khi mặt hắn cảm thụ được đau đớn hắn mới biết vật đó hóa ra là chiếc hài.
Thiếu nữ khi tức giận thật đáng sợ, chuyện gì cũng có thể làm.
Những gì Trần Bất Phàm còn thấy chỉ đến vậy. Hắn bị đạp ngất đi.
Cũng không biết là trải qua bao lâu, Trần Bất Phàm loáng thoáng nghe được tiếng người. Tâm trạng ngổn ngang bình tâm đôi chút, nghe được tiếng người chứng tỏ hắn không có sao.
Mí mặt nặng chĩu khó khăn mở ra, đủ lờ mờ nhìn thấy quang cảnh. Một cái bàn, một con người, căn phòng rất tối.
Rầm!
“Tỉnh lại cho tôi.”
Con người trước mắt hình như gọi hắn. Hình như tay hắn cũng không cử động được. Hắn chỉ biết thều thào hỏi:
“Đây là đâu.”
Tiếng đấp bàn lần nữa vang lên. Hình như không gian rất nhỏ, tiếng động vừa rồi làm hắn khó chịu. Chẳng qua, câu nói tiếp theo làm tỉnh táo hoàn toàn. Câu gồm ba chữ:
“Sở cảnh sát.”