Đồ Thị Bách Quỷ Dạ Hành - Q.1 - Chương 2: Cương Thi.
“Tật Tốc.”
Công xưởng bỏ hoang vọng ra tiếng người. Trong bóng tối, loáng thoáng thấy bóng thiếu niên độ mười bảy mười tám tuổi, dáng người dong dỏng linh hoạt di chuyển qua lại giữa các thanh xà nhà.
Trần Bất Phàm lúc này đang truy đuổi một Yêu quái có bản thể là một con chuột cống. Nói là nơi bỏ hoang, nhưng công xưởng này vẫn còn nhiều máy móc làm cho việc truy đuổi gặp nhiều khó khăn. Hết cách, hắn đành trèo lên xà nhà. Điều khiến hắn nóng máu nhất, là Yêu quái này đang tha theo một đứa bé.
Ngón tay Trần Bất Phàm linh hoạt rút một lá Tật Tốc Phù, lá bùa này có tác dụng giúp người sử dụng nhanh nhẹn hơn, rất thích hợp cho không gian nhiều vật cản và truy đuổi. Bùa này thuộc dạng tiêu hao nhanh, có tác dụng trong vòng 5 phút và không giới hạn số lần sử dụng. Đây là một trong những loại bùa mà hắn thường xuyên sử dụng, do sự cơ động và tiện lợi.
Đến một khu nhỏ, Trần Bất Phàm lao xuống, ngón trỏ quyệt nhẹ xuống vũng nhầy dưới sàn đưa lên miệng ngửi sau đó nếm. Dựa vào mùi vị, thì đây là máu tươi không sai được. Linh khí ba động vẫn còn mới, chắc hẳn yêu quái chuột chưa đi được xa. Lại rút một lá phù chú nữa, lá này màu vàng hơi đậm. Tay vận pháp quyết khẽ hô:
“Truy Phong – Xuất.”
Giữa lá phù phóng xuất ra một tia sáng vàng, một con chó đen hiện ra phía trước. Tay Trần Bất Phàm quệt vệt máu dưới đất đưa lên mũi con chó, lấy tay cạy mồm nhét vào trong để nó thử rồi vỗ mạnh vào mông. Con chó như nhận lệnh, mũi hếch hếch bắt đầu chúi xuống đánh hơi. Trần Bất Phàm cũng không rảnh, tay tùy thời cầm sẵn một lá Tật Phong Phù, mắt dõi theo hành động của con chó.
“Gâu.”
Con chó sủa một tiếng to, sau đó phóng nhanh về phía trước. Trần Bất Phàm ngay lập tức dán Tật Tốc Phù đuổi thep, một người một chó kẻ trước người sau di chuyển liên tục qua lại. Đến một căn phòng đóng kín, con chó chân cào cửa liên hồi, sủa gâu gâu inh ỏi. Biết nó đã tìm được yêu quái, Trần Bất Phàm đạp cửa ra, thanh Mã Tấu đặt ngang phía trước.
“Gaoz”
Trong bóng tối, yêu quái nhào ra. Trần Bất Phàm vội né sang bên cạnh, mắt cũng nhìn nhanh xem đứa bé có bên trong không. Vừa hé vào, hắn đã thấy một vũng máu cạnh đó là bé trai không rõ sống chết.
“Khỉ thật.”
Trần Bất Phàm tiến nhanh lại, không quan tâm việc truy đuổi yêu quái tiếp. Hắn lấy trong người ra lọ dung dịch đỏ, trước là cần phải bổ xung dương khí sau là băng bó vết thương. Vết thương nay ở đùi lại khá sâu, chắc vừa rồi con yêu quái định ăn thịt đứa bé này nhưng vừa táp vào đùi thì bị hắn tìm ra. Dù thế nào phải sơ cứu đứa bé trước.
Do đặc tính nghề nghiệp, trong người Trần Bất Phàm lúc nào cũng thủ sẵn một vài loại thuốc cầm máu và khử trùng vết thương. Băng gạc cũng có đôi chút cộng thêm thao tác thành thục chẳng mấy đã băng kín lại vết thương. Chuyện cần làm là mau chóng đưa đứa bé đi bệnh viện, nếu không mọi chuyện hết sức khó nói. Cõng đứa bé trên lưng sau đó buộc chặt, Trần Bất Phàm tiến ra ngoài.
Con chó gác cửa đã biến mất, hiệu lực Truy Tung Phù này kém nên không duy trì lâu. Rút liên tiếp thêm 2 đạo phù chú, một vẫn là Tật Tốc Phù. Đạo thứ hai thì khác với đạ đai số Phù khác, có màu xanh lam gọi Kim Quang Phù. Bùa này vừa dụng, bán kính 1 mét quanh người Trần Bất Phàm hiện ra 5 đạo bùa nhỏ xoay xung quanh. Năm lá bùa này có tác đuổi ma trừ tà. Nhưng linh lực trên đó quá nhỏ yếu, nếu gặp yêu quái mạnh nó sẽ phát cháy tạo thành ngọn lửa màu vàng kim.
“Đi.”
Hô to một tiếng, Trần Bất Phàm tức tốc di chuyển. Biết Yêu quái lẩn khuất chưa đi, lại không thể trực tiếp tiêu diệt. Bất đắc dĩ hắn mói dùng cách này để nếu có đánh lén còn tùy thời phản công. Đi được chưa xa một lá phù bắt đầu bốc khói, bùng lên ngọn lửa kim sắc. Yêu quái den thui từ trên nhảy xổ ra.
Yêu quái mình đầy lông lá, hình dáng tựa như người. Mũi nhọn dài có ria hai bên, miệng nhô ra hai chiếc răng cửa to bản, đôi mắt màu đỏ dị sắc cùng cặp tai tam giác vàng nhợt không lông. Hai chân sau với năm vuốt nhọn mọc dài, hai chi trước ít hơn một ngón duỗi dài lao vào Trần Bất Phàm phía dưới.
“Chizz” Con quái vật rít lên.
Thấy điều bất ổn, Trần Bất Phàm vội đưa mã tấu lên trước chém. Ngờ đâu chưa vung quá nửa, cánh tay đã bị đoạn thừng trói chặt. Tình hình không ổn, hắn vội buông mã tấu. Tay trái chính xác cầm cổ đao, chém đứt sơi dây đồng thời nhào người né vuốt.
“Chiizz”
Tiếng hét vọng lên, Kim Quang Phù tiếp tục xoay vòng, không thấy bốc cháy tiếp. Chứng tỏ yêu quái đã đi, Trần Bất Phàm biết yêu quái này không thể từ bỏ dễ dàng như vậy. Cánh tay bị buộc dây cũng được nới lỏng, hóa ra cũng chẳng phải dây rợ gì mà là đuôi của yêu quái, máu xanh chảy ra thấm đẫm cánh tay. Sốc lại đứa trẻ trên lưng Trần Bất Phàm vội di chuyển, trong này không thể ở lâu.
Đi được thêm hai chục mét, một lá bùa nữa bốc cháy. Biết yêu quái sắp tấn công, Trần Bất Phàm đảo Mắt Âm Dương. Thình lình thấy yêu quái đang lao lại. Lần này hắn không chọn giao tranh, mà lách người chạy luôn. Trong chỗ này, hiện tại nếu giao tranh thì hắn chịu thiệt, vừa mất sức vừa khó đảm bảo an toàn cho đứa trẻ. An toàn nhất vẫn là chạy.
Yêu quái lao nhanh, thấy con mồi bẻ ngoạt. Nó cũng lượn người theo, bùa thứ tư vừa cháy hết lá thứ ba bắt đầu bùng lên. Nếu tiếp tục như vậy, e rằng cũng khó thoát. Trần Bất Phàm đưa mã tấu lên miệng, dùng răng cắn chặt sống đao. Tay vội mò xuống thắt lưng, niết nhẹ ra một lá phù, thành thạo dán lên trán.
Hai tay bắt quyết, cả người Trần Bất Phàm bỗng to ra hơn nửa vòng, hai hàm răng nghiến chặt vào thanh đao. Lỗ mũi phì phò thở ra hai tiếng, tay trái cầm lại mã tấu chân dậm mạnh tay phải nắm thành quyền dùng hết sức đấm về phía yêu quái đang lao tới.
“Chết.” Trần Bất Phàm hô to.
Hai bên va chạm tiếng xương gãy vang lên răng rắc, kình lực làm Trần Bất Phàm lui lại nửa bước, nắm đấm lộ ra tia máu lẫn lộn xanh đỏ. Phía xa yêu quái bị bắn ngược, va đập loạn xạ hẳn là bị thương khá nặng. Mã Tấu được chuyển sang tay phải, Trần Bất Phàm định tiến lại. Vừa mới nhấc chân, đai sau lưng thình lình bung ra làm rơi đứa bé. Dù sao cũng không thể mặc kệ, Trần Bất Phàm đành ôm nó vào lòng. Thầm nhủ:
“Coi như may mắn.”
Hoàn cảnh hiện giờ, nếu để chiến đấu thì không khả quan. Mắt tiếc hận nhìn về khoảng đen xa xa, cắn răng chạy thẳng ra ngoài. Dưới hiệu lực của Tật Tốc Phù cộng thêm sự gia trì từ Kim Cương Phù làm tốc độ nhanh hơn hẳn. Chướng ngại vật, chỉ hơi dùng lực là cả người vọt qua.
Thoáng chốc, mỡ ngổn ngang đã ở phía sau. Vừa ra đến cửa, Trần Bất Phàm nhắm ngay hướng Tây để chạy, Kim Cương Phù tuy mạnh những để lại di chứng rất mất dạy. Phù này khi hết tác dụng người dùng sẽ bị rút cạn thể lực, cơ thể sẽ không cử động được trong vòng nửa giờ đồng hồ. Phải đấu tranh lắm, Trần Bất Phàm mới hạ quyết tâm sử dụng nó, nếu lỡ như đòn vừa rồi không dứt điểm được. Khả năng đứa bé này khó qua khỏi.
Nói vậy hiện giờ cũng là quá sớm, từ đây đến bệnh viện nếu duy trì tốc độ này sẽ mất 20 phút. Nhưng đoán chừng sẽ không dùng cách đó được vì hiệu lực Kim Cương Phù duy trì tối đa cũng khoảng hơn 10 phút nữa. Trường hợp đẹp nhất là xe cứu thương đến kịp. Khi xác định dùng Kim Cương Phù, Trần Bất Phàm đã tính đến chuyện rắc rối này.
Lúc nãy, khi còn trong nhà kho hắn đã nhanh tay gọi điện tới bệnh viện. Với tốc độ của họ, đoán chừng cũng sắp đến nơi chỉ định. Giao đứa bé này, hắn cũng dư lực bỏ đi, tránh khỏi vài rắc rối không đáng có.
Nhưng đêm còn dài, người tính không bằng trời tính.
Kim Quang Phù vẫn còn hiệu lực trên người Trần Bất Phàm, hắn cũng chẳng định gỡ vì dù sao cũng sắp hết hiệu lực, để vậy cho đỡ phí. Những cũng vì suy nghĩ tiết kiệm vậy, mà đã giúp hắn bảo toàn được tính mạng.
Chỉ thấy một trong hai lá phù đang xoay quanh Trần Bất Phàm bỗng hiện ra tia khói, ngọn lửa vàng kim bắt đầu bùng lên dữ dội. Biết chuyện chẳng lành, Trần Bất Phàm cả người căng cứng. Mắt Âm Dương được hắn thi triển hết mức, hết nhìn trái lại phải nhưng không thấy một dấu hiệu nào.
Bên trên không, Trái hải đều không phía trước không có nốt, vậy…
Vành tai hơi động, Trần Bất Phàm hét lớn. Cả người nhảy lên cao cách mặt đất hơn hai mét. Mũi chân chưa rời khỏi đất bao lâu, từ phí dưới bung ra một cái đầu nhọn. Hình dạng, cấu trúc giống hệt con yêu quái có bản thể chuột cống lúc trước.
“Phải chăng nó quay lại trả thù.” Hắn nghĩ thầm.
Lộn hai vòng để giảm lực tác động khi tiếp đất, Trần Bất Phàm hung hăng trừng mắt nhìn Yêu quái trước mặt. Hoàn toàn không có khả năng bị đòn mạnh như vậy mà nó có thể tiếp tục chiến đấu.
“Chết!… Chết!”
Yêu quái có tiếng nói, điều này làm Trần Bất Phàm giật mình. Lục lại kí ức, con yêu quái lúc trước tuy mạnh thật đấy nhưng không có khả năng nói tiếng người. Hơn nữa nếu xét kĩ lại, hình thể yêu quái này lớn hơn trước mộ chút, da lông không có gì là tổn thương. Phần đuôi cũng không bị đứt, chứng tở cho thấy đây là một con khác. Sống lưng bỗng tê dại nhìn yêu quái phía trước.
Yêu quái để hình thành tiếng nói, linh trí đã khai mở chút ít, tu luyện cũng vài chục năm. Dưới tình trạng sung mãn, Trần Bất Phàm cũng chưa chắc chắn mười phần đánh bại, hiện tại nếu so bất kì yếu tố nào. Đều không có một sự nhỉnh hơn kể cả từ số lượng lẫn chất lượng. Điều đó còn chưa tính đến Kim Cương Phù sắp hết tác dụng. E là lần này, lành ít dữ nhiều.
Yêu Quái cũng không vội tấn công, Trần Bất Phàm cũng càng không dám tấn công. Tay thò vào túi áo lấy ra một ống nhỏ, thừa lúc yêu quái không chú ý hắn truyền chút linh lực vào trong.
Cái này là Pháo Sáng chuyện dùng trong giới, thấy pháo này chứng tỏ đồng loại bị nguy hiểm liên quan đến sinh tử. Dù gần hay xa cũng nên tương trợ, Pháo Sáng linh lực nhận vừa đủ liền bắn lên không chung, tia sáng đỏ tựa như pháo hoa nhưng thẳng tắp. Đến độ cao vừa đủ nổ bung ra thành hình Bát Quái đồ.
Yêu quái cũng nhận ra điều bất ổn, nó phóng vọt lên. Trần Bất Phàm cũng không kém, trượt dài né tránh sau đó chạy thẳng. Cang dây dưa, càng khó có cơ hội thoát. Trốn chạy được khoảng 5 phút, vành tai Trần Bất Phàm hơi động, miệng cũng nở nụ cười. Đằng xa phía trước có tiếng động, trong đêm hắn không nhìn rõ được là cái gì đang tiến tới nhưng chắc mầm đó là người cùng giới đang tiến lại hỗ trợ.
Bước chân không khỏi nhanh hơn đôi chút. Yêu quái đằng sau có vẻ như nhận thấy điều này rít gào liên hồi không thôi. Người đến ở rặng cây phía trước, cách chỗ hắn tầm chục mét là cùng cả hai cùng di chuyển chắc vài bước là tới nơi. Chẳng qua Trần Bất Phàm chú ý đến một chuyện hết sức vô lý, Kim Quang Phù còn sót lại bắt đầu có dấu hiệu muốn cháy.
Bùa này không phải là dởm, vừa rồi bốn lá đều chính xác cứu nguy cho hắn khỏi hiểm cảnh. Không lý nào là dởm được, đến nước này Trần Bất Phàm không khỏi hoảng hốt, thầm nghĩ:
“Kẻ đến chẳng lẽ là Yêu Quái.”
Suy nghĩ này không phải không có khả năng, dù sao cũng không có lựa chọn Trần Bất Phàm mạnh dạn tiến lại. Đạo phù Kim Quang còn sót lại cuối cùng bốc cháy.
“Má nó.” Trần Bất Phàm chửi tục một câu.
Thứ đến không phải tốt lành, mắt đỏ ngầu cùng làn da trắng nhợt khô cứng. Mí mắt cùng môi thâm xì, đen xạm lộ ra cặp răng nanh trăng nhởn nhọn hoắt. Cương thi này cao hơn Trần Bất Phàm nửa cái đầu, mặc quan phục màu đỏ đội cùng mũ lục giác có duôi vắt ngang. Ống tay áo rộng, cánh tay duỗi thẳng nhảy tưng tưng về trước lộ ra bộ móng dài.
Lần này thì xác định lành ít dữ nhiều, một con yêu quái đã khó đối phó. Giờ mọc đâu ra một con cương thi, lúc thường một con đã vã mồ hôi huống hồ giờ hai con.
Lúc bấy giờ, trong bụi rậm phía sau cương thi độ chục bước. Ba tiếng chuông vang liên liên hồi, theo sau là giọng nói lạnh nhạt, ra lệnh:
“Lão Tổ, tấn công nó.”
Trần Bất Phàm vẫn chưa tin vào mắt mình, tiếng nói vừa dứt cũng là lúc cương thi vọt lên. Móng vuốt xọc thẳng về phía yêu quái đang nhảy xổ về Trần Bất Phàm rồi hất bay nó. Bị đánh bất ngờ yêu quái rít lên, lông trên người dựng thẳng miệng hướng cương thi phun làn sương mù.
“Có độc cẩn thận.” Trần Bất Phàm vội nhắc nhở, lui về sau.
Có vẻ lời cảnh báo của hắn không có tác dụng. Cương thi vẫn đều đều tiến lại, mũi miệng đôi lúc còn hút ít sương độc vào trong tạo phát ra tiếng khò khè khoái chí lắm. Như nhận thấy cương thi không sợ độc của mình, yêu quái chồm lên dùng vuốt táp liên hồi.
“Đạo hữu không định đi sao.”
Giọng nói trong lùm cây làm Trần Bất Phàm sực tỉnh, đứa bé trên tay da đã nhợt nhạt đi nhiều. Do sự tình có phần bất ngờ, làm hắn quên đi hoản cảnh của chính mình. Hướng lùm cảm kích nói:
“Cảm ơn đạo hữu.”
Trong giới hắn, gặp nhau trong lúc làm nhiệm vụ thường dùng hai từ “đạo hữu”. Nhất là Trần Bất Phàm chưa biết tuổi tác đối phương ra sao, lại càng không thể xưng hô bừa bãi. Vậy nên cứ lấy hai từ “đạo hữu” để xưng cho phải phép. Không làm mất nhã ý đối phương, Trần Bất Phàm phóng người đi.
Chỗ chỉ định đón xe cứu thương cũng không quá xa nơi giao chiến vừa rồi, tai hắn thính hơn người thường nên từ xa đã nghe tiếng xa xa cứu thương đợi ở đó. Lúc đầu hắn tính cất đồ nghề của mình sau đó mới giao đứa bé cho nhân viên y tế. Hiện tại có chút nguy cấp, nên đành tiến ra luôn.
“Dừng lại, cậu định làm gì.”
Thấy Trần Bất Phàm cả người nhễ nhại mồ hôi, tay chân đều có vết máu. Hơn nữa còn cầm Mã Tấu trên tay, không làm mấy nhân viên y tế sợ mới lạ.
Trần Bất Phàm biết vậy, vội buông Mã Tấu. Chạy gấp về một ý tá nữ mặt mày xanh lét, miệng gấp gáp xen tiếng thở dốc:
“Đứa bé này mất máu quá nhiều, cần cứu chưa gấp.”
“Đứa bé… bị làm sao.” Nữ y tá hoảng sợ hỏi.
Trần Bất Phàm cũng lười giải thích, trực tiếp đưa đứa bé cho ý tá. Miệng không mở một lời, chạy lại nhặt thanh Mã Tấu vọt ngược lại đường đến.
“Cậu thanh niên! Đi đâu vậy? Cậu thanh niên!” nữ y tá mặt cắt không một giọt máu, nhưng miệng vẫn hô to.
“Cứu đứa bé đi.” Trần Bất Phàm nói vọng lại.
Thấy thiếu niên tức tốc bỏ đi, một nam y tá có là đội trưởng, lớn giọng xốc lại tinh thần mọi người. Đoạn quay qua y tá nữ, trấn an:
“Tâm Ý, Tâm Ý. Mau đưa đứa bé lên.”
Hạ Tâm Ý lúc này mới định thần, tay run rẩy đưa đứa bé cho y tá nam, sau đó cũng ngất xỉu. Làm xung quanh náo loạn một hồi, vẫn là y tá nam cứng rắn, ra lệnh cho mọi người:
“Mọi người còn mau đưa đứa bé với Tâm Ý lên xe. Muốn để bệnh nhân chết sao. Nhanh chân lên”
“Còn cậu, mau báo cảnh sát.”
Y tá nam cũng không quên dặn dò, chuyện lần này không khéo sẽ có án mạng lớn xảy ra.
“Đã rõ đội trưởng.”