Đồ Đệ Hắn Cứ Không Chịu Uống Thuốc - Thiên Kiều Để Hạ Thuyết - Chương 4
Lý Trường Mệnh chính là thủy linh chi thể trong đó, dù không bằng thập đại tư chất tuyệt phẩm, song cũng tính là một thiên tài. Nếu cậu ta ở những môn phái tầm trung hoặc nhỏ khác, dẫu không phù hợp với công pháp ở đó thì vẫn sẽ được họ giữ lại chứ tuyệt đối không để người khác nhặt của hời. Tiếc thay, kiếm tu lại là một đóa hoa lạ giữa muôn vàn đại đạo.
Phương thức tu luyện của các tu sĩ thông thường là tích lũy linh khí bằng đan điền rồi dẫn linh khí để tôi luyện kinh mạch trong cơ thể, qua đó mà họ có thể thi triển các chiêu thức và thuật pháp. Nhưng kiếm tu lại khác, họ truy cầu nhân kiếm hợp nhất, đã hòa làm một thể với bội kiếm của mình ngay từ khi bắt đầu Trúc Cơ, linh khí hấp thu đều chuyển hết vào thân kiếm, dùng cơ thể của chính mình làm vỏ kiếm để chứa đựng uy lực của linh kiếm. Do đó, kiếm tu cũng không quá chú trọng tư chất, họ chỉ có một yêu cầu với thân thể —— cường tráng.
Linh kiếm được rèn luyện càng mạnh thì lực sát thương càng lớn, đồng thời, việc mở rộng kinh mạch để chứa đựng kiếm khí cũng sẽ phải chịu những cơn đau càng dữ dội hơn. Những công pháp khác cũng cần tẩy cân phạt tủy mỗi khi đột phá, nhưng với kiếm tu thì lại là thách thức giới hạn cơ thể trong mỗi lần tu luyện, lúc nào cũng phải đối mặt với nguy cơ kinh mạch vỡ nát, nếu không phải là người có chí khí không sợ sinh tử, tuyệt đối sẽ không dấn thân vào con đường này được.
Theo lời giải thích của tổ sư gia Đông Linh Kiếm Các, kiếm tu vốn là lối đi riêng do những người có tư chất kém mở ra nhằm tìm kiếm phương pháp thăng tiến, nếu đã không phải thiên tài, vậy thì chỉ còn cách nỗ lực hơn người khác gấp trăm ngàn lần, thế mới có thể sánh vai cùng kẻ mạnh.
Con cháu thế gia hiếm khi liều lĩnh để trở thành kiếm tu, chịu đến Đông Linh Kiếm Các tham gia khảo nghiệm một là những người đang gánh huyết hải thâm cừu không màng sống chết, hai là những tán tu lớn tuổi có tư chất kém cỏi, không có hy vọng đột phá nên đành phải mạo hiểm đến đây thử một lần. Sự xuất hiện của ba cậu thiếu niên Cố Dư Sinh, Lý Trường Mệnh và Triệu Hành này vào ngày hôm nay cũng khiến trưởng lão chấp pháp khá bất ngờ.
Bất ngờ thì bất ngờ, quy trình nên có trong khảo nghiệm cũng sẽ không thay đổi, cùng với việc Cố Dư Sinh trở về hàng, cuộc khảo nghiệm nhập môn cuối cùng cũng tuyên bố bắt đầu. Ngoại trừ Lý Trường Mệnh và Triệu Hành đã rời khỏi, lần này tham gia khảo nghiệm có ba mươi hai người, ba người đầu tiên leo đến đỉnh Thanh Phong Nhai sẽ là người chiến thắng. Họ sẽ được ba vị kiếm tu đích thân dạy bảo, bước vào con đường tu hành hoàn toàn mới.
Thanh Phong Nhai vốn cao vạn trượng, ngẩng đầu nhìn lên trông nó phảng phất như đâm thẳng vào mây mù vậy, đã có kha khá người quay gót bỏ đi sau khi nội dung khảo nghiệm được tuyên bố từ ba ngày trước. Bây giờ, như ngại không dọa sợ được họ, Từ Thính Tùng còn ngự kiếm đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Các vị leo núi nhớ phải cẩn thận, nhỡ trượt chân té xuống, thủ vệ bổn môn không đảm bảo sẽ đỡ được các vị đâu.”
Những lời này nếu như được nói bởi các môn phái khác, mọi người sẽ chỉ cho rằng họ đang thử thách lòng dũng cảm của mình mà thôi, song nhìn đám kiếm tu mặt không cảm tình này, ai cũng cảm thấy không thể trông cậy vào họ được, mà vì lo sợ, họ lại bất giác giữ lại chút sức trong lúc leo lên. Trong đám người chỉ có Cố Dư Sinh là không hề sợ hãi, cứ như hoàn toàn không nghe thấy những gì Từ Thính Tùng nói, hắn thậm chí chẳng thèm lau đi mồ hôi đang nhỏ giọt mà chỉ nhìn chằm chằm vào mục tiêu, dốc sức leo lên trên.
Leo núi là một bài tập rèn thể cần thiết cho kiếm tu nhập môn, Thẩm Phùng Uyên cũng nhờ đó mà ghi nhớ được mỗi một gốc cây ngọn cỏ trong môn. Nhớ lại năm đó mình cũng từng sợ sệt khi tham dự khảo nghiệm, chưởng môn không khỏi cảm thán: “Đứa nhỏ này bạo dạn thật đấy.”
Nghe vậy, Từ Thính Tùng lại lắc đầu: “Cứng đầu quá, không biết lượng sức mà đi, chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Thích Anh đã quen với việc Cố Dư Sinh là đệ nhất thiên hạ, bởi thế y thấy hơi khó hiểu: “Các ngươi không vừa ý hắn thật ư?”
“Tư chất hắn bình thường quá, tu luyện bình thường có lẽ còn gặp được kỳ ngộ, nhưng thể chất như vậy, nếu cứ cố trở thành kiếm tu thì sẽ rất nguy hiểm.”
Thẩm Phùng Uyên thu nhiều đệ tử nhường ấy nên tất nhiên là biết xem cốt cách, vừa mới đến là hắn đã nhìn thấu tư chất của tất cả những người ở đây rồi. Hơn nữa hắn còn nhìn ra được ngay rằng tính tình của Cố Dư Sinh dù bất khuất, nhưng nền móng cơ thể lại bị tổn thương giống như vừa phải trải qua một cơn trọng bệnh, nếu muốn tu hành công pháp trong các, chỉ sợ kinh mạch sẽ không gánh nổi. Thẩm Phùng Uyên rất thích tính nết đứa nhỏ này, không muốn buộc hắn ở lại các khiến tính mạng hắn tổn thương, thành thử trong tiếng trả lời cũng chứa đầy tiếc hận.
Thẩm Phùng Uyên đáng lẽ nên là sư phụ của Cố Dư Sinh lại không muốn thu hắn, tình huống này khác xa so với tương lai mà Thích Anh biết. Y không rõ xưa kia Cố Dư Sinh gia nhập Đông Linh Kiếm Các bằng cách nào, nhưng y vẫn kiên quyết nói: “Cố Dư Sinh có thể.*
Thích Anh không tin chưởng môn tương lai của Đông Linh Kiếm Các sẽ thất bại trong cuộc khảo nghiệm này, song ngay sau đó, Từ Thính Tùng đã bày tỏ sự thật một cách tiếc nuối: “Không, hắn không có cơ hội.”
Thân thế của Cố Dư Sinh vẫn luôn là một bí ẩn, đồng môn như Thích Anh cũng chỉ biết hắn là vị đệ tử thứ một trăm của Thẩm Phùng Uyên, hai mươi tuổi đã thành danh tại Tu Chân Giới và kế nhiệm chức chưởng môn vào ba năm sau. Nom Cố Dư Sinh tuổi mười sáu hiện giờ, trên người chỉ khoác một bộ quần áo bằng vải thô đã giặt đến bạc màu, không phải xuất thân con nhà quyền quý được nuôi nấng bằng đan dược từ thuở nhỏ, quanh thân cũng không có link khí dao động, chắc hẳn chưa từng tu hành. Nói cách khác, người này chỉ mất bảy năm để trở thành cường giả đứng đầu thiên hạ, quả thực có thể xưng là kỳ tài vô song nghìn năm có một.
Cố Dư Sinh với một tư chất tầm thường như vậy, nếu để cho những kẻ bại bởi hắn năm xưa nghe thấy, có khi lúc này đã nôn ra mấy búng máu không chừng.
Song, bất kể tương lai hắn sẽ trở thành anh hùng ra sao, chí ít Cố Dư Sinh của bây giờ thực sự chỉ là một thiếu niên bình thường. Tốc độ hắn leo núi không bằng các tán tu đã tu luyện kia, dù đã dốc sức đuổi theo nhưng một lúc sau hắn vẫn sẽ bị bỏ lại. Với khoảng cách ấy, bằng thề lực của thiếu niên thì đã không thể nào bắt kịp rồi.
Ánh mắt của Cố Dư Sinh vẫn luôn mải miết nhìn lên trên mà không hề từ bỏ, Thích Anh cũng lặng lẽ dõi theo nhất cử nhất động của thiếu niên, nhưng kỳ tích cuối cùng đã không xuất hiện. Cùng với ba người phía trước leo lên vách đá, Từ Thính Tùng bình tĩnh tuyên bố kết quả: “Người hợp cách —— Ngô Tống, Lưu Nhị, Thạch Đại Đạo. Trước tiên hãy đến Kiếm Các trình lên thân phận quê quán, nếu phẩm hạnh đoan chính, sư phụ các ngươi ắt sẽ đến gặp các ngươi.”
“Đa tạ trưởng lão chấp pháp.”
Ba người này đều là tán tu từ bỏ môn phái cũ mà đập nồi dìm thuyền, nghe vậy tất nhiên là mừng rỡ. Thấy họ rời đi cùng đệ tử canh phòng, Từ Thính Tùng lắc đầu bất đắc dĩ: “Về phần những người còn lại, các ngươi vô duyên với Đông Linh Kiếm Các rồi, thay con đường khác đi thôi.”
Họ biết rõ rằng một thiếu niên ốm yếu không thể nào đánh bại được tán tu, nhưng đáy lòng lại cảm thấy biết đâu Cố Dư Sinh khác với người thường thì sao. Ngặt nỗi, có thề leo lên Thanh Phong Nhai là thể chất cần thiết để một kiếm tu nhập môn, thấy mọi chuyện bây giờ đã xong hết rồi, Thẩm Phùng Uyên đành thở dài với Thích Anh: “Sư đệ, về thôi.”
Thích Anh lắc đầu, đáp: “Cố Dư Sinh vẫn còn ở đây.”
Vừa có kết quả, những người khảo nghiệm leo được giữa chừng hoặc là quay về, hoặc là kiệt sức rơi xuống rồi được đệ tử canh phòng đưa đi. Thẩm Phùng Uyên cứ tưởng chuyện đến đây là đã kết thúc, nghe thấy lời Thích Anh nói, hắn mới nhận ra thiếu niên nọ không những không quay trở lại mà thậm chí còn tiếp tục leo lên.
Ba vị kiếm tu chịu thu đồ đã rời đi rồi, Từ Thính Tùng cũng đã dẫn người trở về, cũng chỉ còn hai người không phận sự bọn họ là vẫn ở lại, nếu Thích Anh không nhắc nhở, sợ rằng thiếu niên này có rớt khỏi vách đá cũng chẳng ai hay.
Nghĩ đến đây, ngay cả người tốt tính như Thẩm Phùng Uyên cũng không khỏi nhíu mày: “Người này cố chấp quá thể, nếu mọi chuyện thuận lợi thì không sao, nhưng nếu như gặp phải gian nan trắc trở, e rằng khó mà xua tan được ma chướng trong lòng.”
Tu sĩ đệ nhất chính đạo sẽ nhập ma, đây quả thực là chuyện cười Tu Chân Giới, Thích Anh lẽ ra nên phản bác, nhưng nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng không bận tâm bất cứ điều gì ngoài chiến đấu của người nọ, y lại cảm thấy những gì Thẩm Phùng Uyên nói chắc hẳn là đúng. Ngay cả sự tồn tại phi nhân loại như y cũng có thể cảm nhận được Cố Dư Sinh khác với người bình thường nữa là.
Cho nên, một Cố Dư Sinh mà ngay cả những người chỉ là bèo nước cũng quan tâm rốt cuộc đã trải qua những gì mới trở thành một kiếm tu vô tình chỉ biết trừ ma vậy chứ?
Có lẽ là do tình đồng môn sớm chiều bên nhau suốt trăm năm qua, hoặc là do thật sự tò mò về quá khứ của Cố Dư Sinh, sau cùng Thích Anh vẫn ở yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn thiếu niên cắn răng leo lên trên.
Bàn tay của thiếu niên bị dây leo mình cầm cọ xát đến đỏ bừng, gân xanh nổi trên cánh tay trầy xước do vô tình bị đá vụn quẹt phải căng cứng, ngay cả giày cũng sơ ý rơi mất nên chỉ có thể tiếp tục bằng đôi chân trần. Mồ hôi làm ướt nhẹp bộ quần áo bằng vải thô của hắn, được cái nắng gay gắt hong khô rồi lại bị thấm ướt bởi những giọt mồ hôi mới, sau nửa canh giờ, cuối cùng hắn cũng đặt chân lên được mặt đất trên đỉnh núi, sức lực lấy từ ý chí tan đi hết, hắn chỉ có thể nằm vật ra đất thở hổn hển, trông tựa như sẽ thình lình tắt thở ngay lập tức.
Ánh nắng bây giờ đã không cháy bỏng như buổi trưa nữa, nhưng hơi nóng tỏa ra từ Cố Dư Sinh lại khiến máu trong người hắn gần như muốn bốc hơi hết. Lúc phát hiện có một bóng người chắn lại phần nào ánh nắng cho mình, hắn cũng chỉ có thể gắng gượng ngước mắt nhìn.
Vạt áo màu xanh không vương bụi trần ánh vào mắt, chẳng biết sức từ đâu ra, hắn vậy mà ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào người nọ bằng đôi mắt sáng như sao, ngập ngừng chốc lát, cổ họng lại bất giác thắt lại, cuối cùng hắn vẫn yên lặng cụp mắt xuống.
Hắn đã không thể vượt qua bài khảo nghiệm nhập môn của Đông Linh Kiếm Các, thành thử vẫn chưa có tư cách giới thiệu bản thân với người này.
Thiếu niên vẫn chưa biết che giấu cảm xúc của mình, tất cả những điều này đều lọt cả vào mắt Thích Anh, y nhủ thầm: Phản ứng mà Cố Dư Sinh dành cho mình quả nhiên là có vấn đề, chẳng lẽ lần đầu tiên sử dụng thuật quay ngược thời gian của mình đã xảy ra sai sót ở đâu rồi sao?
Nhìn thiếu niên rõ ràng đã cạn kiệt sức lực, Thích Anh hỏi: “Khảo nghiệm đã kết thúc rồi, sao còn phải tiếp tục?”
Cố Dư Sinh ngẩng đầu, đáp: “Ta muốn ghi nhớ vách núi này để năm sau tái chiến.”
Thích Anh không ngờ rằng câu trả lời sẽ là thế này, thảo nào tốc độ Cố Dư Sinh leo lên lúc sau lại chậm đi hẳn, thỉnh thoảng còn nhìn quanh vách đá gồ ghề một vòng, hóa ra là người này đang quan sát địa hình để chuẩn bị cho cuộc khảo nghiệm lần sau.
“Nếu lần sau lại bại thì sao?”
“Càng thua càng đánh, đến chết mới thôi.”
Sự kiên quyết trong giọng điệu của hắn không thể giả được, Thích Anh lại hỏi: “Cớ gì phải chấp nhất như thế?”
Lần này, trong mắt thiếu niên cuối cùng cũng toát lên cảm xúc nồng nàn, đó là một loại tín ngưỡng mà người khác không bao giờ hiểu được, dường như đang nhìn Thích Anh, rồi lại như đang nhìn xuyên qua y, trông về ngọn núi đồ sộ đứng sừng sững giữa đất trời này, hắn đáp: “Ta sống là để gia nhập Đông Linh Kiếm Các!”
Nhìn vào ánh mắt ấy, Thích Anh cứ ngỡ như thể đã quay trở về ngày đầu tiên gặp Cố Dư Sinh qua dòng thời gian dài đằng đẵng.
Khi đó, liên quân chính tà đã công phá đại trận hộ sơn, thanh niên khoác phục sức thanh bạch[1] dành cho chưởng môn bước ra từ sương tuyết[2], giẫm lên máu tươi của những kẻ xâm phạm, tiến từng bước một đến trước mặt Thích Anh, hắn dùng khăn tay lau đi vết máu còn sót lại trên lưỡi kiếm rồi đưa ra lời hứa trọn đời: “Tại hạ chưởng môn tân nhiệm Cố Dư Sinh, từ giờ trở đi ta sẽ là người bảo vệ trưởng lão Thích Anh cùng Đông Linh Kiếm Các.”
Thiếu niên trước mặt y cuối cùng sẽ trở thành thần giám hộ Cố Dư Sinh của Đông Linh Kiếm Các, quá trình không quan trọng, nguyên do không quan trọng, chỉ cần điểm then chốt này không thay đổi, thế là đã đủ rồi.
Khoảnh khắc này, Thích Anh vươn ngón tay chỉ vào thiếu niên nhếch nhác đang nằm bẹp trên đất, bình thản tuyên bố: “Hắn, ta thu.”
Nơi đây chỉ còn Thẩm Phùng Uyên là vẫn ở lại với Thích Anh, những lời cụt lủn của kiếm tu mà Cố Dư Sinh không hiểu được, Thẩm Phùng Uyên lại nghe hiểu ngay. Thích Anh tu luyện một mình ở Đông Linh Kiếm Các suốt mấy trăm năm, khó được coi trọng một đệ tử, tuy tư chất hơi kém, nhưng Thẩm Phùng Uyên cũng mừng cho sư đệ, vì vậy hắn lập tức nhắc nhở: “Đây là Thanh Nang trưởng lão, còn không mau bái kiến sư phụ?”
Lời ấy vừa dứt, thiếu niên đang ngớ ra vì câu nói của Thích Anh cuối cùng cũng hoàn hồn. Không chỉ được vào Đông Linh Kiếm Các, mà còn vừa khéo là ngay dưới môn hạ của người mà mình ngày nhớ đêm mong, diễn biến giống một giấc mơ như vậy khiến Cố Dư Sinh rất bỡ ngỡ. Hắn đã không gặp được chuyện tốt suốt nhiều năm trời rồi, dù quyết chí trở thành người diệt trừ yêu tà, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn cho rằng những chuyện như được người khác quan tâm sẽ không bao giờ tới phiên mình.
Cố Dư Sinh của bây giờ giống như một chú chó hoang bị dính phải bẫy rập trong một quãng thời gian dài vậy, dù gặp được người tốt cho mình thức ăn nhưng cũng không dám bước tới. Hắn lặng lẽ nhìn Thích Anh một lúc, cuối cùng trong mắt vẫn hiện lên vẻ quyết tâm, nếu như là người này, dẫu có bị lột da đem hầm, hắn cũng chịu.
Vì vậy, thiếu niên chẳng màng gân cốt đau đớn mà gắng sức gượng dậy, cho dù cơ bắp cứ run rẩy vì co rút, hắn vẫn nắm lấy vạt áo Thích Anh phát thệ: “Đệ tử Cố Dư Sinh, kiếp này nguyện làm lợi kiếm trong tay sư phụ, diệt tận yêu tà thiên hạ!”
Thích Anh không hiểu tại sao Cố Dư Sinh không bao giờ biết thế nào là yên lặng nghỉ ngơi, cũng may, là y tu duy nhất của Đông Linh Kiếm Các, y đã sành sỏi việc đối phó với chưởng môn liều lĩnh rồi. Lúc này, thấy hắn cứ cố gượng dậy để dập đầu mà chẳng quan tâm đến vết thương, y bèn nắm lấy cằm thiếu niên rồi đổ một tễ[3] Thư Cân Tán vào miệng hắn.
Cuối cùng, trong lần đầu tiên dạy bảo Cố Dư Sinh với tư cách là sư phụ, Thích Anh chỉ lạnh lùng nói bốn từ: “Nằm xuống, uống thuốc.”
✿✿✿
Tác giả có điều muốn nói:
Cố Dư Sinh: Người ta sống là để gây sự!
Thích Anh: Đã xác nhận qua ánh mắt, là chưởng môn real thật.
Thẩm Phùng Uyên: Tại sao đệ tử của chúng ta cứ loi choi thế nhỉ?
Từ Thính Tùng: Tìm hiểu về ếch ộp Đông Linh cái.
✿✿✿
[1] Thanh bạch: Màu trắng.
[2] Sương tuyết: Ở đây có nghĩa là nghịch cảnh, hiểm cảnh.
[3] Tễ: Thuốc đông y dạng viên mềm tập hợp từ nhiều thang.