ĐỊNH QUÂN SƠN - Tây Bắc Vọng - Chương 5: Vọng đoạn trường
—–
Trong thượng thư phòng có vài đứa nhóc. Đứa dẫn đầu vẫn còn nhỏ tuổi nhưng tư thái bất phàm, trong từng cử chỉ đều mang đến cho người ta một cảm giác dù núi Thái Sơn có sập xuống trước mặt nó cũng chẳng hề biến sắc, nhìn qua là biết ngay con nhà quý tộc thiên gia. Chỉ là hiện giờ thì dù có là hậu duệ nhà sang quý cũng không thể nào thoát được số phận bị thái phó dạy học cho ăn đòn, lòng bàn tay nó bị đánh đến đỏ bừng.
Vị thái phó râu tóc bạc trắng nọ một bên sầu nói “Thần hổ thẹn với giao phó của Thánh thượng”, một bên cầm cây gậy gõ vào tay trò ngày càng tàn nhẫn: “Thái tử điện hạ, tại sao ngài học Thượng đức phú nửa ngày rồi mà vẫn còn văn ý không thông? Chẳng lẽ không phải là do chưa đủ chăm chỉ hay sao?”
Trời thấy còn thương, bài Thượng đức phú kia dài cả mấy ngàn chữ, tối nghĩa khó hiểu, sao có thể yêu cầu một đứa nhỏ bảy tuổi hiểu tường tận được hết trong vòng nửa ngày? Dù vậy Trình Cẩm Xuân cũng không biện minh cho mình nửa lời, bị đánh đến nỗi mồ hôi lạnh đổ mấy lớp vẫn thấp giọng nói: “Tiên sinh giáo huấn rất phải, trò trở về chắc chắn sẽ cố gắng hơn gấp bội.”
Khó khăn lắm mới đến giờ tan học, đã có trung quan chờ sẵn xách thay rương đựng sách cho Thái tử điện hạ, hô to gọi nhỏ vây quanh đưa y hồi cung. . Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ Tr ?mTr?y?n.V? ~
Trình Cẩm Xuân bước ra được vài bước chợt nghe thấy trên cây có người đang huýt sáo. Tiếng huýt sáo kia đã nhẹ lại chóng qua, nhóm trung quan không hề để ý thấy. Nghe thấy âm thanh này, Trình Cẩm Xuân liền khẽ cười, nói với nhóm trung quan: “Các ngươi về trước đi, ta muốn đi dạo trong hoa viên một chút, để Từ nội nhân ở lại hầu là được.”
Chờ đến khi bốn bề vắng lặng, Trình Cẩm Xuân ngẩng đầu cười nói: “Huynh trưởng lại trốn học, may mà hôm nay tiên sinh không phát hiện.”
Trên cây có một người phóng xuống, trong tay người đó còn cầm một đóa hoa dâm bụt, chính là Hàn Tử Phu. Hắn nhổ lá cây đang nhai trong trong miệng ra: “Ta không thích nghe thái phó ở đó khoe chữ, vốn dĩ ta cũng không làm quan, học mấy cái chính trị luật pháp toàn là chữ với chữ khó hiểu đó có ích gì? Nếu sau này giảng binh pháp thì ta lại về học.”
Hắn bắt lấy tay Trình Cẩm Xuân: “Ngươi lại bị ăn gậy? Vị thái phó đó trông có vẻ cũng không còn sống tốt được mấy ngày vậy mà xuống tay lại càng già càng dẻo, đánh còn dữ hơn ông ngoại ta nữa.”
Bàn tay Trình Cẩm Xuân bị hắn nắm có hơi đau nhưng y lại không muốn rút về, chỉ cười nói: “Tiên sinh đánh ta là phải mà, là do ta chưa đủ chăm chỉ.”
Hàn Tử Phu liếc hắn một cái: “Ngươi mà còn chưa đủ chăm chỉ à. Nửa đêm hôm qua ta vừa mở mắt dậy, không biết là ai vẫn còn nằm trên án luyện thư pháp đấy.” – Hắn nhẹ thổi lên vết thương trên tay đối phương: “Đừng khó chịu nha, ta cho ngươi đoá hoa dâm bụt ta vừa hái này, ta lựa rất lâu mới chọn ra đoá này là đẹp nhất đó, tặng cho ngươi.”
Trình Cẩm Xuân dùng bàn tay còn lại nhận lấy đoá hoa, trước tiên là cười, sau đó lại nhíu mày nói: “Chỉ tiếc bông hoa này chưa nở được mấy ngày đã chóng tàn, tâm ý của huynh trưởng cũng không thấy đâu nữa.”
Hàn Tử Phu liếc y một cái: “Ngươi muốn gì nói thẳng đi.”
Trình Cẩm Xuân cười ngốc: “Không bằng huynh trưởng khắc cho ta một đóa dâm bụt đi, khắc tốt tới đâu không quan trọng, để cho ngày nào ta cũng có thể ngắm nó là được, mãi mãi không úa tàn.”
Hàn Tử Phu nghe vậy liền cười nói: “Ngươi chỉ là đổi cách để đày ta thôi.”
Dù nói như thế, khi màn đêm buông xuống hắn vẫn sai trung quan lục lọi nhà kho tìm vài khối ngọc. Tự biết tay nghề mình kì cục, không dám bôi nhọ dương chi mỹ ngọc, chỉ dùng ngọc hoà điền tầm thường. Mà dù có vậy thì vẫn làm hư hết mấy khối, chỉ một đoá dâm bụt mà hắn khắc tới khắc lui cũng không thành hình. Quá nửa đêm, sau khi bị mấy món dụng cụ điêu khắc làm xước tay đầy đường, cuối cùng hắn cũng đã có thể làm ra một đoá hoa miễn cưỡng trông cũng được. Nếu không nói thì nhất định không ai có thể nhận ra đó là hoa dâm bụt, vậy mà bản thân hắn còn rất hài lòng.
Cầm dây chuyền bằng bạc, hắn bò đến mép giường Thái tử điện hạ. Trình Cẩm Xuân vốn dĩ đang ngủ say bị hắn trộm đeo cho một thứ gì đó lên cổ, nửa mơ nửa tỉnh, cười nói: “Huynh trưởng quả nhiên giữ lời.”
Y lật người lại nắm lấy tay Hàn Tử Phu. Miệng vết thương trên tay Hàn Tử Phu đau đến nỗi làm hắn run lên một cái, nhưng hắn vẫn không rút tay về.
“Tử Phu?” – Bên cạnh có người gọi hắn, hắn dần tỉnh táo lại. Hàn Tử Phu đánh giá xung quanh, phát hiện ra bản thân sớm đã không còn ở tẩm cung Thái tử. Bốn phía cát vàng đầy trời, nhà cửa xung quanh đều bị một tầng cát đất mênh mông bao trùm.
Người gọi hắn dậy là lão Hồ. Người này tên Hồ Liên, sinh ra ở trấn Lộc Đầu, vốn là thị vệ thân cận của Lão Hàn Quốc hầu. Sau lại có một lần không biết vì sao mà phạm phải tội trong quân, vốn là tội chém đầu. Lão Hàn Quốc hầu dốc hết toàn lực bảo vệ cái đầu này của lão, còn cho lão về quê làm tới chức phu trưởng.
Người này tính tình ngay thẳng, rất trọng tình nghĩa, tuy thường bị người ta chê cười là quá liều lĩnh, nhưng lão vẫn là một dân chuyên trong việc trị quân. Đám quân lính rời rạc vô thể thống ở trấn Lộc Đầu lúc ban đầu đã được lão chỉnh đốn lại trở thành một đội quân cũng có thể xem như đàng hoàng dưới trướng lão như bây giờ.
Hôm ở điện Cần Chính, Hàn Tử Phu có đề cập tới một người quen cũ, đó chính là người này. Ngày đó sau khi ra khỏi cung Phượng Tê, hắn không nói với Đinh Quảng Nguyên lời nào. Về nhà rồi dắt ngựa thẳng tiến đến Tây Bắc, đồ tuỳ thân cũng không đem theo nhiều, quần áo chỉ có một bộ. Cứ đi mãi không ngơi nghỉ, hắn đặt chân đến trấn Lộc Đầu đã được ba ngày.
Hồ Liên rót cho hắn một chén rượu, nhìn món đồ đang nằm trong tay hắn, cất tiếng nói: “Tiểu hầu gia tới nơi này của ta đã ba ngày, ngủ hết ba ngày. Ngài ngủ đến trời đất tối sầm vậy mà lại cầm miếng ngọc bội này không buông, chẳng lẽ là vật đính ước của cô nương nhà ai sao?”
Hàn Tử Phu thu miếng ngọc hoa dâm bụt vào trong tay áo, uống một hơi cạn sạch chén rượu sữa ngựa, cay nồng đến nỗi nước mắt ứa ra: “Cũng không tính là vậy.” – Hắn nhìn lão Hồ: “Ngài đừng gọi ta là tiểu hầu gia nữa, chuyện Hàn gia ở Trường An ngài cũng nghe qua rồi. Lần này ta tới đây dưới danh nghĩa là được lão hoàng đế phái tới để rèn luyện, thật ra là do ta đến tránh tai ương, mong ngài rủ lòng thương cho.”
Hồ Liên nghe vậy bỗng hơi không cam lòng: “Thế này cũng quá con mẹ nó đáng, lão hầu gia huyết chiến sa trường cả một đời người, đến già thì không một ngày mưa nào mà tứ chi không phát đau, cuối cùng lại rơi xuống kết cục như thế này…”
Hàn Tử Phu ôn hòa cắt ngang lão: “Hồ đại ca, những việc này ta không nói, ngài cũng đừng nói nữa. Vất vả ta lắm mới tìm được một chút thanh tĩnh ở chỗ ngài, nếu ngài vô duyên vô cớ mà bị ta liên luỵ, ta thật sự sẽ rất hổ thẹn với ông ngoại.”
Hồ Liên thở dài một hơi, lúc lâu sau đưa tay vỗ bả vai Hàn Tử Phu, lực mạnh tới nỗi suýt nữa đẩy hắn khuỵu xuống đất: “Nơi này của ta tuy nghèo nàn nhưng đảm bảo cho tiểu hầu gia đủ miếng cơm ăn thì không thành vấn đề. Ngài an tâm tịnh dưỡng, mấy ngày nửa khoẻ rồi ta sẽ đưa ngài đi gặp mặt các huynh đệ trong quân, sau này tất cả đều là anh em, chiếu cố cho nhau cũng là tốt.”
Cát vàng ngoài cửa sổ che kín bầu trời cả một ngày, ngay cả đồ đạc trong phòng cũng xám xịt một tầng bụi cát. Hồ Liên dốc hết toàn lực chuẩn bị cho hắn một một bàn thức ăn, vẫn không thể bằng được một quán ăn hạng bét ở thành Trường An. Mà Hàn Tử Phu chỉ nghĩ vì chén rượu sữa ngựa cay quá độ, nuốt một ngụm, nước mắt đã chảy đầy mặt.
– —-
Lần cuối cập nhật: 16/10/2023