Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 43-44
Mấy ngày nay Hướng Nhật vô cùng thoải mái, nguyên nhân khỏi nói cũng biết, Sở Sở đáp ứng mọi yêu cầu của hắn, vô luận ban ngày hay ban đêm, phòng bếp hay phòng tắm, chỉ cần hắn muốn, cô nàng không có lý do cự tuyệt.
Đương nhiên cô nàng phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng, Sở Sở đâu có sức khỏe được như lưu manh, nàng bị giày vò liên tục cả người tứ chi nhũn ra, mỗi ngày chỉ có thể nằm trong phòng ngủ, còn không thì lại nằm trên sa lông xem TV, đến trường thì miễn bàn.
Hướng Nhật dạo này cũng bó tay với ông anh dâm đãng của Sở Sở, Sở Từ. Vô tình trong một lần ghé thăm, xui xẻo sao Sở Từ lại bắt gặp đôi vợ chồng son đang ân ái thế là hắn có dịp chê bai nào là trình độ còn kém lắm, sau đó lại giảng giải một phen về vấn đề tình dục an toàn, giảng xong thì cô nàng mặt đỏ tới mang tai, đồng thời cánh tay và eo của lưu manh bị véo đến bầm tím.
Hướng Nhật đối với ông anh vợ thì nịnh hót quá cỡ thợ mộc, nào là anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, cao lớn hùng dũng, phong lưu phóng khoáng… nào là bạch mã hoàng tử trong mộng của hàng nghìn, hàng vạn cô gái trẻ, và là chiến tướng ‘trên giường’ trong lòng các oán phụ khuê phòng, từ nào nịnh được thì hắn mang ra phang ráo, đếch biết ngượng là gì.
Hướng Nhật tán xong làm tên anh vợ dâm đãng vốn đã tự cao, giờ tin chắc rằng mình ra đời là để giải cứu phái nữ ra khỏi cảnh lầm than khổ cực, đem nữ nhân từ sơ sinh ba tháng tuổi đến bà lão một trăm lẻ tám tuổi một lượt chơi ráo. Đầu óc ông anh vợ lâng lâng trên mây nên đối với việc hai đứa không đến trường cũng không hỏi lấy một chữ.
Vì lưu manh ra sức nịnh hót, Sở Từ đối với thằng em rể này cực kỳ hài lòng, hứng chí lên hắn ta thậm chí còn dạy dỗ chỉ bảo vấn đề khi làm ‘chuyện ấy’ sao cho có thể gia tăng hưng phấn cùng khoái cảm bằng các động tác kích thích. Cô nàng ngồi bên da mặt vốn đã mỏng vội chui vào phòng ngủ, còn lại hai tên xấu xa tâm đầu ý hợp chẳng hề cố kị gì cao hứng đàm luận.
Tiễn ông anh dâm đãng về, Hướng Nhật lại tiếp tục cuộc sống đế vương, có Sở hoàng hậu hầu hạ, thể xác và tinh thần hắn đều vô cùng thỏa mãn, nếu không phải thỉnh thoảng phải lên lớp, có thể nói mọi ngày đều trôi qua trong sung sướng.
Duy nhất một chuyện khiến lưu manh hơi buồn bực chính là từ ngày nói cái câu đầy tình cảm kia với đồ đệ, cô nàng đều tránh mặt hắn, cũng không biết còn coi hắn là sư phụ không. Nhớ đến giọng nói trong trẻo nhưng hơi lạnh lùng của đồ đệ, Hướng Nhật thấy giận chính mình, nếu không phải lúc đó ma đưa lối quỷ dẫn đường khiến hắn thốt ra câu nói quá dâm đãng kia, thì bây giờ đồ đệ nhất định vẫn còn quấn quýt si mê bên mình mà thỉnh giáo võ công.
Ôi, thương tâm sao, thất vọng sao!
olo
– Bà xã ơi, hôm nay không cần đi học nha?
Ánh ban mai tươi sáng rọi vào phòng ngủ, Hướng Nhật trườn người nằm sát bên hông cô nàng, vuốt ve bộ ngực mềm mại ngạo nghễ, si mê nói.
– Không được!
Sở Sở tức giận lườm hắn một cái kiên quyết nói. Nếu để cho hắn ở nhà thì mình “khổ” với hắn.
– Được rồi, anh đi học, nhưng em nên bồi thường cho anh chút gì đi…tỷ như đêm qua anh bày cho em cái tư thế khó làm kia đó…
– Chết đi! Không bao giờ.
Sở Sở căm hận véo tay hắn, cái miệng nhỏ nhắn cong lên:
– Lúc trước em chỉ đáp ứng cho anh một tuần, bây giờ xong rồi, khỏi chiều anh nữa. Với lại em quyết định từ nay về sau mỗi ngày một lần thôi, hơn nữa phải là buổi tối.
– Sao tuyệt tình dữ vậy? Em không phải bức anh đi ra ngoài tìm gái sao?
– Anh dám!
Sở Sở hét lên phẫn nộ:
– Anh mà ra ngoài tìm gái… em giết anh trước, rồi tự sát!
Nói xong Sở Sở không kìm được nước mắt.
– Ai da, bà xã, em đừng khóc mà, xem như là anh nói bậy có được hay không?
Hướng Nhật kéo cô nàng vào lòng, trong lòng buồn bực thiếu chút nữa hộc máu. Tại sao mấy thằng heo trong tiểu thuyết có thể có cả trăm bà xã mà không ai ghen hết, lại còn nói “chỉ cần trong lòng anh có em dù anh có bao nhiêu cô gái bên cạnh em cũng sẽ không để ý”—viết toàn là cứt chó hết! Nên lấy roi mà quất, lấy nến mà nhỏ, lấy kẹp mà kẹp hai trứng của mấy thằng tác giả bất lực này lại.
– Vậy anh có đi học không?
Sở Sở nhờ nước mắt thu được thắng lợi truy hỏi tiếp.
– Em như thế anh có thể không đi sao?
Hướng Nhật bất đắc dĩ cười khổ.
– Hừ, làm như oan lắm.
Sở Sở nước mắt còn chưa khô trên mặt đầy đắc ý mắng yêu.
– Nhìn anh đáng thương như vầy, em lấy thân bồi thường cho anh một lần đi.
Hướng Nhật mặt dày nói, hai tay sờ lên cặp mông hớp hồn của nàng.
– Nằm mơ!
Sở Sở liếc hắn một cái, đột nhiên cười vui vẻ nói:
– Anh nếu dám ức hiếp em nữa, chờ ngày Quốc khánh mẹ anh lên thì …
– Dừng—em nói lễ Quốc khánh là có ý gì?
Hướng Nhật hơi khẩn trương cắt lời nàng.
– Anh quên rồi à? Lần trước mẹ anh gọi điện tới không phải nói ngày mười một muốn lên thăm anh sao? Không đúng, là lên gặp em!
Sở Sở kiêu ngạo nói.
– Em nói với anh việc này rồi sao? – Hướng Nhật mù mờ hỏi.
– Chưa nói sao? A, em quên, xin lỗi nha!
Sở Sở thè cái lưỡi ra, cười giống tiểu hồ ly, cô nàng rõ ràng là cố ý lờ chuyện này đi.
– Đáng ghét, dám đùa giỡn với anh, xem anh như thế nào thu thập em đây!
Hướng Nhật nói xong xoay đè lên người nàng.
– Không muốn đâu—anh ức hiếp em! Em nhất định méc lại cho mẹ anh!
Sở Sở trừng mắt lên uy hiếp.
– Ức hiếp em? Anh sao lại ức hiếp em được?
Hướng Nhật cười dâm đãng.
– Anh đúng là ức hiếp em mà! – Sở Sở mặt đỏ bừng lên.
– Hắc hắc…dù sao cũng phải nói anh ức hiếp em như thế nào chứ? Không có chứng cớ… mẹ anh sẽ không tin đâu, mà nghe nói người già thích có cháu bồng lắm, anh “ức hiếp” em không phải là thỏa mãn mong muốn của mẹ anh sao? Bà xã à, chúng ta bây giờ nỗ lực nhiều hơn, tranh thủ trước khi mẹ anh lên thì sinh một đứa đi.
– Làm sao mà nhanh vậy được a—ghét anh quá! Em bây giờ còn nhỏ, không thể sinh con được, mấy đứa bạn sẽ chọc em!
Sở Sở nũng nịu sẵng giọng.
– Sợ cái gì! Cùng lắm thì tạm nghỉ học thôi.
– Đi chết đi! Em mới không cần! Nghe nói sinh con rất đau đó. Anh nói…chúng ta mấy ngày nay làm nhiều lần như vậy, với lại… anh không đeo cái kia…anh nói em có dính không hả?
– Yên tâm đi, mấy ngày nay không phải em đang trong thời kỳ an toàn sao? Tuy nói trong thời kỳ an toàn biết đâu lại dính…
Hướng Nhật nói đến đây dừng một chút, thấy cô nàng vẻ mặt càng ngày càng khẩn trương, lại nói tiếp:
– Nhưng mà tỷ lệ rất thấp, như là từ trái đất tới sao Hỏa.
– Anh không nói luôn, muốn hù em chết hả?
Sở Sở hung hăng véo cánh tay hắn, một tay đẩy hắn ra:
– Nhanh đi học đi. Không lại muộn bây giờ.
– Buổi tối anh sẽ tìm em tính sổ, cô nhóc xinh đẹp của anh.
Hướng Nhật quay lại hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm một cái, cô nàng còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã trần truồng chạy ra khỏi phòng ngủ.
olo
Nói là đi học, thực ra chỉ đến trường ngồi đến ngu người ra, thỉnh thoảng cùng thằng Đầu củ tỏi trao đổi về kỹ năng tán gái mà thôi.
Cái kiểu đi học nhàm chán này nếu không phải cô nàng hối thúc lưu manh chả muốn đi làm gì, lãng phí thời gian quý giá, lại thêm thằng Đầu củ tỏi hay dóc tổ chuyện tán gái đến nhức cả óc. Nhiều lúc Hướng Nhật độc ác nghĩ không biết có phải trong mồm thằng này toàn bao rác người ta vứt vào không.
Song hôm nay nhất định không phải là một ngày bình thường.
Hướng Nhật như thường lệ đi ngang qua đại học Kinh tế Bắc Hải, hai mắt nhìn săm soi vào mấy người đẹp trong sân trường, hắn vô tình gặp phải một người quen làm hắn trợn tròn hai mắt, mồm ngoác ra.
Thân hình cao cao đầy đặn, mặc một cái váy màu đen, mái tóc dài mềm mại chải qua hai bên vai, trên mũi ngọc là một cặp kính đen, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên một cách khéo léo, khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm, cùng dáng người phối hợp với nhau đến hoàn mỹ.
Cái váy chỉ dài đến đầu gối, lộ ra đường cong đầy mỹ thuật của cặp chân nhỏ thon dài, làn da trắng như tuyết thật mê người. Nàng đi giày cao gót cỡ 7cm, lộ rõ ra gót chân mềm mại đáng yêu.
Một nữ nhân cực kỳ kiều diễm, lộng lẫy, trên người ẩn hiện khí chất đoan trang tao nhã, hơn nữa với khuôn mặt thiên thần cùng vóc người yêu nữ, nàng sở hữu vũ khí có lực sát thương ngang với vũ khí hạt nhân. Mấy con dê đực ngang qua nhìn nàng thì khỏi nói chỉ biết kêu be be.
Đương nhiên, từng này chưa đủ để cho lưu manh chập mạch, hắn kinh ngạc vì người đẹp này chính là cô nàng cảnh sát bị hắn chọc tức, Thiết Uyển. Thật khó có thể tưởng tượng cô nàng cảnh sát lão luyện khôn ngoan này cũng có lúc hiền thục như vậy.
Rõ ràng Thiết Uyển cũng đã thấy lưu manh, nhưng chỉ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Hướng Nhật sờ sờ mũi, mặt cười cợt đi ra trước chào:
– Này, nữ cảnh sát xinh đẹp, hôm nay trang phục đẹp vậy không phải là tới tìm anh chứ?
– Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm.
Thiết Uyển nghiêm mặt, lạnh giọng nghiêm khắc nói:
– Còn nữa, không nên gọi ta là cảnh sát, xin gọi ta là cô giáo Thiết…
– Cô giáo? Cô em tới làm giáo viên sao? Không thể nào? Nghề bắt người của cô em không phải rất có tiền đồ sao?… A, ta biết rồi, cô em nhất định là mò đến… nằm vùng.
Hướng Nhật nói đến lời cuối thì đột nhiên thấp giọng.
– Nhỏ tiếng chút!
Dù lưu manh nói rất nhỏ, nhưng Thiết Uyển một tay vẫn bịt kín miệng hắn.
Hướng Nhật làm lưu manh cho tới bây giờ có tiện nghi thì phải chiếm, không có tiện nghi thì cũng tạo ra mà chiếm, thấy Thiết cô nàng dựa sát vào gần mình như thế, hắn ngả vào thân thể mềm mại của nàng, ngửi được mùi thơm trên người nàng, lộ ra vẻ mặt lâng lâng.
Giờ phút này, dáng vẻ mập mờ của hai người lọt vào mắt mọi người giống như một đôi tình nhân đang yêu nhau tha thiết, một vài tên thấy gái đẹp định cua, nay thấy cảnh này chịu không được đả kích buồn bã rời đi.
– Ngươi rốt cuộc là muốn gì?
Thiết Uyển bị người khác nhìn, sắc mặt đỏ bừng, đẩy lưu manh đang dựa vào ngực mình ra.
– Những lời này phải là anh nói mới đúng chứ? Anh chưa mở mồm thì cô em đã cho anh là người xấu rồi sao? Anh còn muốn hỏi em ôm anh làm gì? Muốn làm bà xã anh sao? Được! Trước nói kích thước ba vòng đi, sau đó đưa cho anh ảnh khỏa thân của em để đối chiếu, anh nghĩ có thể…
– Ngươi nói nữa thì chết với ta! Cho ngươi biết, ta không rảnh đâu mà cùng ngươi tán phét.
Thiết Uyển mặt mày xám xịt cắt ngang lời hắn
– Xem kìa, lại cắt lời của anh. Đừng tưởng xem cái phim ‘Vô Gian Đạo’ rồi thì ngon, tin hay không anh lật mặt em cho cả trường biết? Dù anh không phải thằng nhiều chuyện nhưng trong lòng rất thích nhiều chuyện đó, hắc hắc… Nhìn anh âu yếm như vậy làm gì? Như vầy đi, chỉ cần em mời anh ăn bữa cơm, nói không chừng anh quên chuyện này luôn. Muốn cắn hay muốn bắt anh? Em còn nhìn cái gì, không muốn lộ mặt thì cấp cho anh một ít hàng cũng được… như mấy khẩu súng cảnh sát cũng được đấy, anh không cần nhiều đâu, đưa anh mười hay tám khẩu được rồi, quá dễ hen?
Hướng Nhật phát huy hết mức tinh thần lẫn khả năng vô sỉ của mình ép cô nàng.
Chương 44: Một ngày không bình tĩnh
Mặc dù cuối cùng cũng không bắt chẹt được đến nửa cây súng lục, nhưng lưu manh rất hài lòng với kết quả thu được, ít nhất có thể ăn được mấy bữa cơm trưa miễn phí, đúng—chính là cơm trưa chùa. Hướng Nhật đưa ra yêu cầu này bởi vì hắn muốn đập tan một sự thật khách quan ”thiên hạ không có cơm trưa miễn phí”.
Trước khi đi, liếc nhìn nữ cảnh sát xinh đẹp trán đang nổi gân xanh với ánh mắt cực kỳ bỉ ổi, Hướng Nhật tâm tình sung sướng cười nhẹ rồi đi thẳng về phía trường học của mình. Nhưng dù sao trong lòng hắn cũng có một chút tiếc nuối, tại sao Thiết cô nàng lại không nằm vùng tại đại học Cao Triều (Cao Đại), nói như thế nào đi nữa mình đây cũng là một phần tử rất nguy hiểm, cô nàng hẳn nên tới trường mình nằm vùng, nói không chừng còn có thể cùng mình làm nên một câu chuyện tình lâm ly bi đát.
Hướng Nhật đầu óc đầy tư tưởng xấu xa, tưởng tượng đang đem quần áo trên người nữ cảnh sát toàn bộ lột sạch, một cảnh tượng thật tuyệt vời. Chợt có một tên thanh niên côn đồ đã sớm chờ ở cửa trường nhào tới vỗ vào vai hắn.
Hướng Nhật theo thói quen xuất ra một thế võ ném người qua vai, quăng tên kia ra xa mấy thước. Dính phải đòn nghiêm trọng này, tên côn đồ kia lập tức nằm rên hừ hừ trên mặt đất.
– Mày là ai?
Bị cắt đứt mộng đẹp, lưu manh giống như một con sư tử bị chọc giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên kia.
– Đại ca, em là đàn em của Hầu ca.
Tên côn đồ run rẩy đứng lên nói.
– Hầu Tử sai chú tới à?
Hướng Nhật trong lòng chợt nghĩ, không lẽ vụ kia đã có kết quả?
– Đúng vậy đại ca, Hầu ca giao cho em đem cái này tới cho đại ca.
Tên côn đồ lấy ra một tập giấy, mặt trên chằng chịt đầy chữ.
Hướng Nhật mặt không chút thay đổi nhận lấy, lật qua vài trang xem thử, sắc mặt chợt vui mừng, không nghĩ tới Hầu Tử kia hiệu suất làm việc không tệ, nhanh như vậy đã có manh mối. Hắn lập tức nắm chặt tập giấy trong tay, quay sang tên côn đồ nói:
– Trở về nói với Hầu Tử, chuyện này làm cũng không tệ, có điều còn chưa hoàn tất, hắn cứ tiếp tục làm tiếp, có gì mới lập tức báo lại cho anh biết.
– Vâng, đại ca, em nhất định sẽ chuyển lời của anh cho Hầu ca… À, nếu không có chuyện gì nữa em đi trước.
Tên côn đồ đối với vị “đại ca của đại ca” trước mắt lộ rõ sự sợ hãi từ trong nội tâm, vừa mới gặp mặt đã bị ném ngã đến thừa sống thiếu chết, cũng không biết có bị nội thương hay không, tốt nhất là rời đi sớm một chút.
– Chờ một chút, trên người chú có điện thoại không? Cho anh mượn chút!
– Dạ có, dạ có!
Tên côn đồ run sợ vội vàng móc điện thoại ra đưa cho hắn.
Hướng Nhật cầm điện thoại bấm vào một chuỗi dãy số sau đó đưa trả cho côn đồ:
– Đây là số điện thoại của anh, chú nói với Hầu Tử gởi số trương mục ngân hàng cho anh, anh sẽ chuyển số tiền thù lao còn lại qua cho hắn.
– Vâng, vâng, đại ca, em nhất định sẽ làm theo phân phó của anh…
– Được rồi.
Hướng Nhật cắt đứt lời côn đồ, móc túi lấy ra một cọc tiền mặt:
– Đây là tiền thù lao cho khổ cực của chú, nhân tiện đi bệnh viện khám qua một chút, vừa rồi bị ngã có thể bị gì đó cũng nên.
– Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca…
Côn đồ cảm động chùi nước mắt, đã sớm nghe nói đại ca làm người rất hào sảng, một cọc tiền này ít nhất cũng một hai vạn, lần này giàu to rồi.
– Chú đi đi!
Hướng Nhật cũng không quen nhìn cảnh một tên nam nhân to đầu ở trước mặt mình khóc sướt mướt, người nào không biết còn tưởng rằng hắn có sở thích đặc biệt: mê người cùng phái.
Không để ý tới côn đồ ở một bên đang không ngừng cảm ơn rối rít, Hướng Nhật rảo bước đi nhanh vào sân trường, không ngờ lại đâm đầu vào một nữ học sinh “tư thế oai hùng mạnh mẽ”, không phải ai khác mà chính là đồ đệ Thạch Thanh mấy ngày nay không gặp.
Ngắn ngủi mới có một tuần không gặp, Thạch Thanh thoạt nhìn gầy đi nhiều, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, nàng đang cau mày dường như có cái gì khúc mắc trong lòng, hai mắt lơ láo như người mất hồn, ngay cả lưu manh chỉ cách có vài bước mà cũng không chú ý tới.
– Tiểu Thanh!
Hướng Nhật đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có chút huyết sắc của nàng, thầm mắng mình quả thật là cầm thú cũng không bằng.
– A!
Thạch Thanh hét lên một tiếng, mắt láo liên nhìn xung quanh, rốt cục phát hiện ra Hướng Nhật đứng gần bên mình, hoảng sợ giật bắn lên, rồi dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì thật đáng sợ khủng khiếp, nàng toàn thân run lên rồi xoay người bỏ chạy, giống như một con thỏ bị trúng tên.
– Ơ kìa!—
Hướng Nhật đưa tay muốn giữ nàng lại, nhưng cuối cùng vẫn không nói được một tiếng khỏi miệng. Hắn quay lại nhìn mình đánh giá từ trên xuống dưới, bộ mình đáng sợ như vậy sao? Hôm đó chính em táng mình một phát, đáng ra người sợ hãi bỏ chạy phải là mình mới đúng chớ?
Lưu manh lắc lắc đầu, cố gắng đem ý nghĩ khó chịu ném ra khỏi não bộ, đi vào phòng học.
…
…
Chợt cảm thấy phía sau một trận gió mạnh như có người tập kích đánh tới, lưu manh không chút nghĩ ngợi đấm thẳng về phía sau.
– A.
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, ngay sau đó tiếng ”rầm,rầm’ liên tiếp, dường như có rất nhiều đồ vật bị đánh rơi trên mặt đất.
Phòng học đang ồn ào lập tức trở lên yên lặng, ngay cả những âm thanh thật nhỏ như nuốt nước bọt hay tiếng tim đập thình thịch đều có thể nghe được rõ ràng. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn lưu manh đang co duỗi cánh tay, một lát sau đám đông mới phục hồi tinh thần, tất cả đều rời khỏi chỗ ngồi nhắm ngay hắn chạy đến, chính xác hơn là nhắm tới người phía sau hắn đang luống cuống tay chân nhặt sách vở chạy tới.
– Tống giáo sư, giáo sư không sao chứ?
– Đúng vậy,Tống giáo sư, cô có bị thương ở đâu không?
– Tống giáo sư có muốn đến phòng y tế kiểm tra một chút hay không?
…
Bất kể là nam hay nữ sinh viên, thậm chí có cả các thầy dạy các môn khác vốn có ý ngồi chờ “nghe Tống giáo sư giảng” tất cả đều xông tới rối rít hỏi thăm, có một số tiến tới bắt đầu giúp nàng lượm lại giáo án bị rơi trên mặt đất.
Hướng Nhật ngơ ngác rút tay lại, trên bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mềm lạnh lẽo, hắn không dám quay đầu lại, sợ phải nhìn thấy khuôn mặt kia sẽ làm cho hắn kích động từ trong nội tâm.
– Ui cha, Tống giáo sư, cô chảy máu mũi rồi.
– Trời ạ, thật sự chảy máu kìa, nhanh cầm khăn tay đến!
– Tống giáo sư, hay là cô đến phòng y tế ngay đi!
…
Tiếng nói mọi người chung quanh làm cho Hướng Nhật rùng mình toàn thân, cũng không cân nhắc thiệt hơn gì nữa vội quay đầu lại xem.
Tống giáo sư trong bộ váy màu lam nhạt yên lặng ngồi dưới đất, một tay phụ mọi người thu thập đống tài liệu giáo án vương vãi, một tay cầm một chiếc khăn tay trắng lau đi máu đang chảy ra không ngừng từ mũi, máu tươi vấy đỏ chiếc khăn tay trắng tinh, nhìn thật tội nghiệp.
– Hướng Quỳ!
Một nam sinh viên cao lớn nắm chặt hai tay hung tợn nhìn hắn chăm chăm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Mọi người ở đây lúc này mới phản ứng, tên tội phạm gây hoạ vẫn ở ngay bên cạnh, bao nhiêu ánh mắt tóe lửa tập trung trên người lưu manh. Các nam sinh viên khác đối với việc hắn cưa mất hai đại mỹ nhân vốn đã không vừa mắt, mặc dù một trong hai nàng thì Thạch Thanh là người đẹp đầy “bạo lực” mọi người không dám chọc vào, nhưng dù sao đi nữa nàng vẫn là một đại mỹ nhân, lại bị một tên tầm thường không ai biết đến tên tuổi theo đuổi. Trong lòng ai nấy đều không thể tiếp nhận, không can tâm chuyện này. Bây giờ tên đó lại đụng tới Tống giáo sư, tình nhân trong mộng của bọn họ bị đánh chảy máu mũi. Đã là nam nhân nhất định phải tẩn cho tên vô thiên vô phép này một trận nên thân.
Giống như các nam sinh đang nắm chặt bàn tay phát ra tiếng kêu “răng rắc”, các nữ sinh mặt mày oán hận, hai hàm răng nghiền trèo trẹo như muốn ăn thịt uống máu hắn.
– Ngươi đúng là cố ý!
Trong đám nam nhân “động cỡn”, có một tên nhìn mặt già chát chắc chắn không phải sinh viên, dưới cằm có một túm râu mép ngắn rất ‘cá tính’ chỉ vào mặt lưu manh hét lên.
– Không sai! Tên xấu xa này chúng ta nhất định phải đuổi hắn ra khỏi trường học, điện phủ thần thánh không thể bị thứ cặn bã như vậy bôi nhọ làm bẩn!
Lại có thêm một tên sinh viên “động cỡn” khác đổ thêm tí dầu vào lửa.
– Nếu như đây không phải là trong trường học, ta đã cho ngươi biết tay!
Một thằng “động cỡn” khác, rõ ràng là tên thầy thể dục, cơ bắp gồng lên rung rung uy hiếp nói.
…..
Mọi người tiếp tục chửi mắng lưu manh, nhưng không ai chú ý tới đôi mắt của hắn đang liếc nhìn ai đó, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
– Không, tôi không có việc gì, không thể trách nam sinh viên này, là tôi tự mình đi không cẩn thận.
Tiếng nói ôn nhu nhẹ nhàng lẫn trong tiếng chửi bậy của mọi người, Tống giáo sư ôm cái mũi đứng lên ở giữa đám người bu chật chung quanh.
Hướng Nhật nhìn khuôn mặt đang cười như xa lạ mà lại rất quen thuộc, trong miệng thì thào nói:
– Tiểu Tống—
Tống giáo sư người run nhẹ lên, trợn to mắt có vẻ không tin nhìn hắn, giọng nói kích động:
– Anh, anh nói cái gì? Anh biết tôi sao?
– Cô là giáo viên của lớp, tôi đương nhiên biết cô chứ.
Hướng Nhật vội trấn tĩnh, vẻ mặt trở lên tự nhiên hơn.
– Tôi chỉ biết, anh khó có khả năng là hắn…
Tống Thu Hằng mặt ảm đạm hẳn, thấp giọng tự nói, nếu như không phải Hướng Nhật ở cách nàng rất gần, chắc cũng không nghe nàng đang nói gì.
– Được rồi, mọi người quay về chỗ ngồi, chúng ta lập tức vào tiết.
Tống Thu Hằng đột nhiên mất đi vẻ chán chường, tự tin nói.
– Giáo sư, chẳng lẽ giáo sư bỏ qua cho hắn?
– Đúng vậy, Tống giáo sư, loại học sinh như vậy chúng ta nên…
– Mọi người không cần lo lắng, tôi không phải không có việc gì sao? Chỉ là chảy chút máu mà thôi, khoa học chứng minh giảm bớt một ít máu thích hợp đối thân thể vẫn có chỗ tốt. Hơn nữa nam sinh viên này cũng không phải cố ý, chúng ta nên tha thứ cho anh ta mới đúng.
Mặc dù mọi người không phục lắm, nhưng nạn nhân đã nói như vậy, bọn họ cũng làm bộ không cùng tên nào đó so đo, nhưng cũng đã bắt đầu ngầm bày kế tìm cách trả thù.
Hướng Nhật coi chuyện gì đó như chưa từng xảy ra, chậm rãi đi về cuối phòng học, trong lúc đó chắc chắn không tránh khỏi bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ, đầy cừu hận của đám sinh viên trong lớp nhìn hắn, chỉ có điều hắn chẳng thèm để ý đến ba cái thứ vớ vẩn đó.
– Nàng vẫn thiện lương như vậy! – Lưu manh thầm nghĩ.