Điều Đó Có Thực Sự - Nhã Đan - Chương 6: Đưa về
– Mộc Miên, em sao thế?
Nghe giọng nói quen thuộc cô ngẩng đầu lên thấy anh thì cô cũng đỡ lại rồi nói:
– Là anh Minh sao? Có người theo dõi em.
Anh bật cười rồi xoa đầu cô:
– Không có ai theo dõi em cả. Là anh đi theo em.
Cô ngạc nhiên hỏi anh:
– Sao anh lại đi theo em?
Anh đáp:
– Anh đi làm về thì thấy em đang đi bộ. Trời tối thế này em không sợ sao?
Cô nói:
– Không có gì. Đường phố đông đúc, có đèn điện mà.
Anh bật cười:
– Thế sao có người hoảng sợ đến mức bỏ chạy thế? Bây giờ tối rồi cũng không có xe, em lên xe em chở về.
Nghe vậy, cô cũng từ chối:
– Không cần đâu ạ. Em tự về.
Dù sao thì cô với anh cũng chỉ có quen biết chưa được hai ngày tính ra thì cũng chỉ có giúp đỡ một chút cũng không tính là gì. Ngồi chúng xe sợ là không tiện. Hơn nữa, mẹ cô cũng hạn chế cho cô tiếp xúc với người khác giới e là cũng không được.
Nghe cô từ chối anh có chút thất vọng rồi hỏi lại:
– Em chắc chứ? Không đi thật sao?
Cô gật đầu:
– Dạ. Cảm ơn anh ạ.
Anh hờ hững trả lời:
– Vậy em cẩn thận.
Anh léo lên xe rồi lái đi.
Cô về đến nhà thì gia đình đã đi ngủ hết. Cô lên thay đồ tắm rửa rồi xuống bếp lấy đồ ăn, dù sao thì ngày hôm nay cô chẳng ăn cái gì. Đang ăn trong bếp thì cô giật mình khi mẹ nói:
– Đi đâu mới về? Sao không đi luôn đi?
Giọng mẹ cô thể hiện sự bực mình chán ghét.
Cô lịch sự đáp mẹ:
– Dạ con đi học ạ. Do bài nhiều con chăm chú nên không để ý ạ.
Mẹ cô giọng khinh thường nói:
– Mày chăm chỉ thế cơ à? Năm xưa khi học 12 mẹ bảo mày cố gắng làm sao để được HSG rồi đi học đâu cũng được. Giờ học cái trường…
Nghe mẹ nói vậy, cô cũng bực mình trong mình nhưng vẫn cố nhỏ nhẹ:
– Dạ là con không nghe mẹ. Nhưng con cũng đậu đại học còn là đại học quốc gia ai ai cả nước biết bao nhiêu người muốn vào. Mẹ đừng nói như thế.
Mẹ cô tức giận quát:
– Tao nói thế nào? Tạo nuôi dạy mày ăn học gần 20 năm trời. Tao cho mày học IELTS để xin đi du học hoặc học bổng. Rồi tao bảo mày cố gắng để được HSG năm cuối cùng. Mày bảo rằng là áp lực, chịu không nổi. Nếu mày nghe tao thì bây giờ tao có phải khổ thế này không? Ăn không dám ăn, phải dành dụm từng đồng bạc. Mày nói thế mà được à?
Mẹ nói vậy thì cũng biết mình sai. Năm đó là năm cuối cùng của cấp 3 vì muốn ôn thi đại học cô chỉ tập trung vào những môn mình thi. Thế là cô bỏ các môn kia rồi thành tích bị kéo xuống. Năm đó khi xin học bổng du học cô bị từ chối bởi kết quả 12 không như yêu cầu. Sau đó cô cũng xin học bổng bằng thành tích năm cấp 3 nhưng không được. Cô đành phải ôn thi để thi Đại học. May mắn rằng cô làm bài điểm cao nên đậu vài Đại học Quốc gia danh giá. Nhưng điều đó không khiến mẹ cô hài lòng. Bởi trong gia đình cô ai cũng học giỏi đỗ đạt nên mẹ cô luôn gây áp lực cô để bản thân cô phải trở nên giỏi giang.
Cứ mãi suy nghĩ thì nhìn lên đồng hồ cô phát hiện đã gần 11h. Cô dọn dẹp bếp lại rồi lên phòng coi lại bài hôm nay.
Lên phòng cô liền đến bàn học lấy laptop bật lên rồi xem lại những phần quan trọng đã học. Mãi thì đến gần 1h sáng cô thu dọn bàn học rồi cầm điện thoại lên coi tin tức một chút.