Điện chủ ở rể – Mục Hàn (full) – Truyện ngôn tình tác giả: Tia Nắng - Chương 807: Bất ngờ lớn
- Home
- Điện chủ ở rể – Mục Hàn (full) – Truyện ngôn tình tác giả: Tia Nắng
- Chương 807: Bất ngờ lớn
Đám gia chủ dập đầu lia lịa, chỉ sợ Mục Hàn nổi giận sẽ giết sạch người nhà họ.
Mục Hàn cũng không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này, anh cười khẩy nói: “Chẳng phải các người luôn hống hách không xem tôi ra gì sao? Khống chế sản nghiệp của các người chỉ là lời cảnh cáo, nếu có ai dám chống đối tôi thì kết cục của người đó sẽ không đơn giản chỉ như vậy thôi đâu”.
“Ngày mai đúng tám giờ sáng tại nhà họ Mục ở thủ đô, tôi sẽ đến đó đòi lại công bằng và công khai thân phận thật sự của tôi, đến lúc đó tôi sẽ xử lý các ông luôn một thể”.
Dứt lời, Mục Hàn và tứ đại chiến thần dẫn theo Lâm Thù Nhi rời đi, để lại đám người lo lắng thấp thỏm.
Bây giờ bọn họ càng mong chờ đến ngày mai để xem nhà họ Mục sẽ đối phó với Mục Hàn như thế nào, đồng thời thân phận khác của Mục Hàn cũng khiến bọn họ càng thêm tò mò hơn.
Ở trong góc, Dương Yêu Nguyệt nãy giờ vẫn âm thầm dõi theo Mục Hàn bằng ánh mắt say mê đắm đuối như cô nàng tuổi đôi mươi mới biết yêu lần đầu.
Còn Ngụy Tấn đã hoảng sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, hồn bay phách lạc, mới vừa nãy hắn còn hống hách chửi bới đại thống soái, e rằng ngày mai đại thống soái sẽ không tha cho hắn.
Mỗi người mỗi tâm trạng khác nhau, lặng lẽ ra về, hồi hộp chờ đến tám giờ sáng ngày mai.
Một đêm tĩnh lặng trôi qua.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên, Sở Vân Lệ, đám người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc cùng đông đảo mọi người cùng tập trung trước cửa nhà họ Mục ở thủ đô.
Hôm qua Mục Hàn đã ra lệnh phong tỏa tin tức nên lúc này đám người nhà họ Mục vẫn chưa hay biết gì.
Mục Sảng, Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy Mục Hàn.
Mục Sảng lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng: “Mục Hàn, không ngờ mày còn dám vác mặt đến đây! Sao hả? Chạy trốn nửa năm giờ hối hận nên quay về à? Cũng tốt, vụ cá cược trước kia mày thua, bây giờ đến lúc phải trả giá rồi”.
Phụng Cầu Hoàng đứng bên cạnh phụ họa theo: “Đúng là mẹ nào con nấy, loại đàn bà ngu đần thì chỉ có thể sinh ra loại con dốt nát mà thôi, vốn dĩ đã cao chạy xa bay, giờ lại trở về để tự tìm đến cái chết”.
Gia chủ nhà họ Phụng nghe đến đây lập tức giật thót tim, ông ta định khuyên bảo Phụng Cầu Hoàng nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mục Hàn thì lập tức ngậm chặt miệng lại.
Mục Hàn cười khẩy đáp: “Tôi không hề bỏ trốn, cũng không hề thua cược, chỉ vì có chuyện quan trọng cần giải quyết nên mới trễ hẹn thôi, giờ tôi đã trở về để thực hiện lời nói trước kia”.
“Lúc trước tôi từng nói sẽ đánh thẳng vào nhà họ Mục các người, đòi lại công bằng cho mẹ tôi, hôm nay tôi đến là để thực hiện lời nói đó”.
Mục Thịnh Uy bật cười ha hả nói: “Ngông cuồng, ngu dốt, cậu nghĩ mình là ai hả? Hôm nay cậu đã đến thì đừng hòng rời khỏi cánh cửa này nửa bước, tôi sẽ khiến cậu thua tâm phục khẩu phục”.
Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ lo lắng kéo tay Mục Hàn, tỏ ý anh đừng bốc đồng.
Mục Hàn nắm lấy tay vợ và mẹ, rồi nói: “Mẹ, Nhã Hiên, hôm nay con sẽ giải thích rõ với mọi người, thời gian qua con đã đi đâu và làm gì, con sẽ cho mọi người một bất ngờ lớn”.
Dứt lời, anh bước lên trước nói với Mục Thịnh Uy: “Mục Thịnh Uy, hôm nay ông sẽ phải hối hận vì tôi chính là đại thống soái của Hoa Hạ”.
Đám người nhà họ Mục, nhà họ Tần và nhà họ Lâm nghe đến đây đều cười phá lên, cứ như đang nghe một câu chuyện cười hài hước.
Nhưng đám gia chủ thế gia và hoàng tộc ở thủ đô đều im lặng cúi đầu, khiến người nhà họ Mục thấy hơi kỳ lạ.
Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên cũng không tin, hai người liếc nhìn Mục Hàn với ánh mắt ngờ vực.
Lúc này, Mục Sảng một lần nữa phá vỡ sự im lặng: “Mục Hàn, nửa năm này mày trốn chui trốn lủi khắp nơi nên não bị úng nước rồi hả? Còn tự cho mình là đại thống soái sao? Đồ khùng! Đại thống soái là thần tượng cả đời này của tao, tao không cho phép mày sỉ nhục anh ấy như vậy!”
Bỗng nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên, tứ đại chiến thần dẫn theo một nghìn binh lính cùng với Mộ Dung Phong và Diệp Thiên đưa theo hai nghìn người của Điện Long Vương bao vây nhà họ Mục khiến người người khiếp sợ.
Người bước vào ở giữa lại là người mà Mục Thịnh Uy không ngờ tới.
Đại tướng quân Đường Chiến.
Sao ông ta lại ở đây?
Đại tướng quân đường Chiến bước tới trước, chào điều lệnh với Mục Hàn.
“Chào đại thống soái, hôm nay tôi sẽ bớt chút thời gian để tới làm chứng cho cậu”.
Mục Hàn đáp lời: “Cảm ơn đại tướng quân”.
Nghe đến đây, đám người nhà họ Mục hết sức sợ hãi, ngồi bệt dưới đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Mục Sảng vẫn không tin, hắn gắng sức hét lớn: “Không thể nào, ông nói dối, cậu ta sao có thể là thần tượng của tôi được chứ!”
Đại tướng quân Đường Chiến đáp: “Vậy cậu cho rằng tại sao vào ngày thực hiện vụ cá cược, tôi lại xuất hiện để bảo vệ cho cô Lâm Nhã Hiên và bà Sở Vân Lệ? Vì có hứng thú với vụ cá cược của các người sao? Không! Vì tôi phải bảo vệ người nhà cho đại thống soái! Lúc ấy đại thống soái đang dẫn quân giết địch ở biên giới Hoa Hạ kia kìa!”
Mục Sảng không còn lời nào phản bác, quỳ phịch xuống.
Nước mắt trên mặt Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên đã giàn giụa, hóa ra là bọn họ đã trách nhầm Mục Hàn.
Lúc anh đang gắng sức chiến đấu cống hiến cho tổ quốc, vào sinh ra tử ở chiến trường thì bọn họ lại ở đây oán trách anh.
Mục Thịnh Uy là người từng trải, ông ta không dễ bị dọa sợ như vậy, vẫn khăng khăng nói: “Đại tướng quân Đường, tôi không biết thằng nhãi ranh này đã mua chuộc ông bằng cách nào nhưng tôi sẽ không tin lời nói dối của ông đâu, đừng hòng lừa gạt gia chủ thế gia số một Hoa Hạ”.
Mục Hàn thấy vậy cũng bất lực, không ngờ lão già Mục Thịnh Uy này lại cứng đầu cứng cổ như vậy.
Lúc này năm người Mục Phương mới bước lên nói rõ thân phận của Mục Hàn.
Mục Thịnh Uy nhất thời chết lặng, vừa nãy vì đại tướng quân Đường Chiến là người ngoài nên ông ta không tin, nhưng bây giờ năm người Mục Phương là người nhà họ Mục, thuộc quân đoàn Côn Luân dưới trướng đại thống soái, nên những gì họ nói không thể là giả được.