[Dịch]Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng- Sưu tầm - Chương 67: Hậu cung.
Hậu cung vốn là chốn thị phi, hoàng cung có mấy người được chân tình.
Xác nhận mấy nam nhân không hề lục đục với nhau, hiện tại lại ngồi cùng nhau hoan thanh tiếu ngữ, biểu cảm trên mặt cũng coi như thân huynh đệ. Hoàng Tố Yên nhìn hai bên bàn ăn, mấy vị phi tử hậu cung trò chuyện đến vui vẻ, trong lòng không biết là tư vị gì, có thể tư vị cũng có, kinh dị! Cao hứng! Ấm áp! An tâm… Bất kể là loại nào, tình cảnh trước mắt vẫn làm cho nàng thấy rất thích.
“Mấy ngày này trẫm không ở trong cung, các vị ái khanh có chuyện gì vui hay không a?” Thanh âm thoáng trầm thấp, Hoàng Tố Yên mỉm cười nhìn tất cả mọi người.
“Không có chuyện gì đặc biệt phát sinh, chỉ là thần chờ bệ hạ rất lâu, rất nhớ người.” Ngạo Ngôn ôn nhu đối Hoàng Tố Yên cười.
“Đúng vậy! Rất nhớ bệ hạ!” Lăng Y Hiên đáng yêu gật gật đầu, hơi chu khóe miệng, mang theo điểm oán giận nhìn chằm chằm Hoàng Tố Yên.
Những người khác cũng gật gật đầu theo.
Hoàng Tố Yên đối với những nam tử này không lời nào để nói, bầu không khí nhất thời lạnh xuống.
Cuối cùng vẫn là Ngạo Ngôn dẫn đầu cười mở miệng, “Mọi người sao thế? Không phải đều ngóng trông bệ hạ trở về sao?” Đảo mắt thấy Mị ngồi ở bên người Hoàng Tố Yên, trầm mặc không nói, “Bệ hạ, vị này chính là?”
“Nga.” Hoàng Tố Yên quay đầu nhìn Mị, ánh mắt trở nên ấm áp, “Hắn là quân phi mới tiến cung, các ái khanh nhận thức một chút đi!” Cảm thấy ánh mắt Mị ôn nhu nhìn sang, Hoàng Tố Yên tươi cười càng sâu, “Cũng là phụ phi đầu tiên hoàng nhi của trẫm.”
Đây tuyệt đối là một tin tức chấn động, một câu nói của Hoàng Tố Yên làm cho những phi tử ở đây đều rơi vào trạng thái dại ra, này đột nhiên xuất hiện một nam tử quyến rũ, cư nhiên đã có thai đứa nhỏ của nữ hoàng! Điều này làm cho bọn hắn có được sự ân sủng của nữ hoàng thì tính là cái gì đây?
Miễn cưỡng nở nụ cười, Ngạo Ngôn không khỏi liếc mắt nhìn bụng Mị, “Như vậy thần phải chúc mừng bệ hạ rồi!” Chữ cuối cùng ngữ âm nặng nề, hắn làm cho mọi người còn đang chìm dắm trong suy nghĩ của mình tỉnh lại.
“Đúng, đúng, nên chúc mừng bệ hạ mới phải, đây là đứa nhỏ đầu tiên của bệ hạ a!” Lâm Tư Thần cũng kịp phản ứng, vội vung tươi cười ôn nhu nhìn về phía Mị, “Cũng chúc mừng vị huynh đệ này thành thi quân!” Khó trách hắn được phong làm quân, thảo nào ánh mắt nữ hoàng nhìn về phía hắn thật ôn nhu, thảo nào… Trong đôi mắt hiện lên một tia đau xót, mặc dù có thể gả cho nữ hoàng, đã là may mắn của hắn, thế nhưng tại trong hậu cung tịch mịch, lại có nam tử nào không muốn một đứa nhỏ làm bạn?
“Cảm ơn!” Nhàn nhạt gật gật đầu, cá tính Mị làm cho hắn có một loại cảm giác nói không nên lời, chỉ phải duy trì mỉm cười. Mà hắn hôm nay cũng xác thực rất cao hứng, Yên phong hắn là quân. Làm quân, đây là phong hào nàng cho hắn, khiến cho trong lòng hắn ngọt như mật.
Băng Mặc vẫn rất yên tĩnh ngồi một bên, đối với sự tình Hoàng Tố Yên tuyên bố cũng chỉ kinh ngạc một chút, liền khôi phục bộ dáng lãnh đạm. Cũng không phải hắn không quan tâm, chỉ là sớm đã thấy được, đối với loại chuyện như vậy phát sinh cũng đã có chuẩn bị tâm lý, vì thế cũng chính là người có phản ứng bình thản nhất trong đám phi tử hậu cung.
Lăng Y Hiên thì không có lãnh tĩnh được như vậy, thiếu chút nữa kinh ngạc đứng lên, đôi mắt đẹp trừng lớn, biểu tình nhìn Mị cũng có chút phức tạp, “Đúng vậy! Thật chúc mừng.” Trong đôi mắt xẹt qua một tia ủy khuất. Lăng Y Hiên vẫn cho rằng chính mình rất có ưu thế, trước đây thời gian còn ở Lăng Hi người chung quanh cũng một mực khẳng định như vậy. Nhưng đến Hoàng Nguyệt, đặc biệt khi thấy nhiều nam tử ưu tú cùng một lúc, hắn lần lượt rơi vào đả kích, trọng yếu nhất là ánh mắt nữ hoàng nhìn hắn không có sự ái mộ hay mê luyến như hắn đối với nàng, mà là một mảnh ôn hòa. Đây hết thảy cũng làm cho hắn cảm thấy vạn phần uể oải, mặc dù hắn không biểu hiện ra ngoài, vẫn tùy hứng với cuộc sống trong hoàng cung, nhưng làm sao cũng không thể che dấu sự bất an trong lòng?
Mặc dù cũng từng nghĩ tới phản ứng các quân phi khi biết tin tức này, nhưng Hoàng Tố Yên cũng không nghĩ nhiều, hiện tại đem phản ứng của những người khác thu hết vào đáy mắt, đột nhiên phát hiện thê chủ như mình thực sự thất bại, khiến cho những nam tử mà nàng hẳn phải che chở tốt không có một chút cảm giác an toàn, thân tâm cảm thấy dằn vặt!
“Ở trong này trẫm muốn tuyên bố một việc, có liên quan đến tất cả mọi người.” Cố ý dừng lại một chút, đợi tầm mắt tất cả mọi người đều tập trung vào trên người nàng, Hoàng Tố Yên mới nói tiếp, “Kế tiếp ta chuẩn bị du lịch, xem xét phong thổ dân tình của những nơi khác trên đại lục, có khả năng sẽ ra ngoài đại lục, mà các ngươi… Chuyến này các ngươi hãy gia nhập vào, được không?”
“Đương nhiên được a!” Dường như sợ Hoàng Tố Yên nuốt lời, Lăng Y Hiên lập tức đáp, bởi vì thanh âm mất tự nhiên phóng đại rất nhiều, tầm mắt mọi người cũng đều tập trung vào trên người hắn, làm cho da mặt mỏn ngg như Lăng Y Hiên cũng có chút ngại ngùng cười cười.
“Ha ha ha, Hiên nhi rất muốn đi ra ngoài chơi? Vậy những người khác?” Hoàng Tố Yên mỉm cười nhìn vẻ mặt hưng phấn của các quân phi khác.
“Bệ hạ tới chỗ nào, thần cũng theo tới chỗ đó!” Lâm Tư Thần nhỏ giọng trả lời, lời còn chưa nói hết, rặng mây đỏ phủ đầy mặt.
“Thần cũng muốn!” Ngạo Ngôn cũng không được tự nhiên phụ họa nói.
“Ân!” Thanh âm Băng Mặc, dù vẫn là vẻ mặt lãnh đạm, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra hắn cũng rất cao hứng vì được đi du lịch.
“Hảo!” Mị vẫn ôn nhu nhìn Hoàng Tố Yên, Yên nói cái gì thì là cái đó! Đối với lời Yên nói hắn cho tới bây giờ đều không nghi ngờ.
“Thế nhưng…” Ngạo Ngôn đột nhiên nghĩ đến một người, ngẩng đầu nhìn phía Hoàng Tố Yên, mày hơi nhăn lại, “Nhiên đệ đệ làm sao bây giờ?”
Trong đôi mắt xẹt qua một tia buồn bã, khóe miệng tươi cười của Hoàng Tố Yên cũng phai nhạt rất nhiều, “Lần này du lịch còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là đi tìm dược có thể trị bệnh cho Nhiên nhi.”
“Nga.” Tiếp đó là một trận trầm mặc, bởi vì có liên quan đến Nam Cung Hạo Nhiên, chuyến du lịch cũng trở nên không làm cho người ta hưng phấn nữa, Ngạo Ngôn bọn họ minh bạch Nam Cung Hạo Nhiên ở trong lòng nữ hoàng chiếm một vị trí rất quan trọng, lần này nữ hoàng hồi cung lại mang về một Nam Cung Hạo Nhiên hôn mê bất tỉnh, nhìn nữ hoàng mặc dù cực lực che giấu, thế nhưng chú ý một chút vẫn có thể cảm giác gương mặt thường thường toát ra thần sắc buồn bã, trong lòng của nhóm Ngạo Ngôn cũng không dễ chịu được!
“Như vậy chúng ta lúc nào xuất phát?” Lâm Tư Thần ôn nhu phá vỡ bầu không khí ngưng trọng mới vừa rồi.
“Ân, không bao lâu liền xuất phát, Lăng Hi sứ thần đến quốc gia của ta đệ trình văn thư, nhất định phải lập tức xử lý, còn có quân đội ở biên cảnh Băng Ảnh sắp chiến thắng hồi kinh, làm nữ hoàng ta nhất định phải xử lý tốt tất cả mới có thể yên tâm mà đi. Đoạn thời gian này các ngươi cũng lo chuẩn bị đi!” Hoàng Tố Yên trầm ngâm một hồi, đột nhiên phát hiện việc cần phải xử lý thật đúng là nhiều a! Bất đắc dĩ liếc mắt nhìn bọn Ngạo Ngôn một cái, cảm giác mình như treo đầu dê bán thịt chó, vừa tuyên bố muốn du lịch, ai biết còn có một đống chuyện đang chờ phải xử lý như vậy.
Cảm nhận được Hoàng Tố Yên bất đắc dĩ, Ngạo Ngôn mặc dù cũng cảm giác thất vọng, nhưng nhìn thấy biểu tình Hoàng Tố Yên, lại nhịn không được cười lên.
Những người khác cũng sôi nổi bật cười, thoáng cái đem bầu không khí xấu hổ lúc trước đánh tan, trên bàn cơm lại khôi phục một mảnh hài hòa.
“Được rồi, các ngươi nhìn xem, nói nửa ngày, cũng còn chưa ăn gì, các ngươi đều đói bụng rồi phải không?” Bầu không khí ấp áp, Hoàng Tố Yên lúc này mới ý thức được bọn họ ngồi ở chỗ này là muốn làm gì, nàng cũng có thể đoán được những thị nhân bưng đồ ăn một mực chờ bên ngoài nhất định tay đã run lên rồi.
“Truyền thiện ——” Thị nhân phía sau Hoàng Tố Yên lập tức hướng ra phía ngoài phân phó bọn thị nhân.
Bữa tối cũng trải qua trong một bầu không khí hài hòa ấm áp. Dùng xong bữa tối, bận tâm đến Mị có thai, bảo hắn về tẩm cung trước, cảm nhận được vài đạo ánh mắt chờ mong, Hoàng Tố Yên biết lực chọn đêm nay của nàng đối với bọn họ rất quan trọng, nhưng không có biện pháp a, nàng nhất định phải chọn một trong số bọn họ.
“Ngôn nhi lưu lại bồi trẫm tâm sự đi! Những người khác hồi tẩm cung nghỉ ngơi!” Cuối cùng vẫn quyết định lưu lại Ngạo Ngôn, nhìn những người khác thất vọng ly khai, trong lòng Hoàng Tố Yên chỉ có bất đắc dĩ, phu quân nhiều quá cũng rất khó khan a!
“Ngôn nhi, cùng trẫm dạo ngự hoa viên một chút!” Sau khi ăn xong tản bộ đối thân thể mới có lợi.
“Dạ.” Trong tươi cười có ngọt ngào, Ngạo Ngôn rất cao hứng Hoàng Tố Yên đêm nay chọn chính là hắn, này có phải trong lòng nàng hắn cũng chiếm một vị trí nhất định hay không?
Kéo tay ngọc Ngạo Ngôn chậm rãi đi tới ngự hoa viên, không biết có phải do tâm tình hay không, Ngạo Ngôn cảm thấy mặt trăng hôm nay so với trước kia hình như sáng sủa hơn.
“Ngôn nhi, ngươi có biết lần này Lăng Hi quốc phái sứ thần trình văn thư, nói nguyện ý trở thành nước phụ thuộc quốc ta không?” Hoàng Tố Yên nhìn trăng sáng trên trời, thanh âm có chút mờ ảo, dường như đang lẩm bẩm.
Sửng sốt một chút, Ngạo Ngôn ngẩng đầu nhìn Hoàng Tố Yên gần trong gang tấc, ánh trăng chiếu lên mặt nàng một tầng ánh sáng ôn nhu, “Biết, chuyện này đã công bố ra ngoài, hiện tại hẳn tất cả mọi người đều biết!”
“Biết bọn họ vì sao phải chủ động trở thành nước phụ thuộc quốc gia ta không?” Vẫn đang nhìn bầu trời, ngữ khí Hoàng Tố Yên lại có một tia cười lạnh.
“Bởi vì biết thực lực bệ hạ?” Có chút không xác định nói, Ngạo Ngôn hơi nhíu nhíu mày, nếu chỉ bởi vì như vậy hình như cũng không cần phải chủ động yêu cầu trở thành nước phụ thuộc a? Dù sao nữ hoàng mới vừa giúp đỡ bọn họ tiêu trừ một tai nạn!
“Bởi vì bọn họ sợ!” Cúi đầu nhìn Ngạo Ngôn, trong đôi mắt Hoàng Tố Yên lại khôi phục một mảnh ôn hòa, “Trẫm bị bọn họ mời đi giúp họ tiêu diệt dơi hút máu, mà họ lại đem trẫm đẩy vào hoàng cung, âm thầm hạ ám sát, mặc dù không thành công, nhưng trong lòng họ cũng minh bạch loại chuyện này trẫm không có khả năng coi như không phát sinh, cùng với mỗi ngày sợ hãi trẫm có tấn công bọn họ không, vậy chẳng bằng thẳng thắn trở thành nước phụ thuộc Hoàng Nguyệt ta, như vậy vẫn tốt hơn so với vong quốc, đúng không?”
“Bệ hạ…” Có chút kinh dị, Ngạo Ngôn nhìn chằm chằm mắt bệ hạ, bệ hạ tại sao muốn nói với hắn chuyện này? Chẳng lẽ…là bởi vì Ngạo Thiên?!
“Ngươi không phải sợ, trẫm đối với Ngạo Thiên không có dã tâm, chỉ là nếu thật tới khi đó, Ngôn nhi, trẫm không hi vọng ngươi bị tổn thương!” Trong đôi mắt dần dần nổi lên ôn nhu, Hoàng Tố Yên nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngạo Ngôn.
Chuyện sau này mấy ai có thể nói trước? Lần này Lăng Hi quốc quy thuận khó tránh khỏi sẽ dậy lên một hồi sóng to gió lớn, trong tứ đại quốc Lăng Hi vẫn chiếm một vị trí rất quan trọng, hiện tại họ quy thuận Hoàng Nguyệt, đây là mang tới sự biến đổi lớn cho cục diện của toàn bộ đại lục, chuyện này từ nay về sau, quốc cùng quốc trong lúc đó tranh đấu gay gắt càng thêm kịch liệt, hơn nữa Hoàng Nguyệt vừa chiến thắng Băng Ảnh, thực lực quốc gia đã đạt đến một trình độ cường đại chưa từng có, dù cho nàng hiện tại đứng ra nói mình không có bất kỳ dã tâm xưng bá toàn bộ đại lục, thì có mấy người tin tưởng? So với phí công giải thích, còn không bằng thuận theo tự nhiên, đối việc xưng bá, nàng không có dã tâm, nhưng cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào, bất kỳ quốc gia nào lừa nàng!
Rặng mây đỏ bừng nhanh chóng leo lên dung nhan như ngọc, Ngạo Ngôn biết này chuyện giữa quốc cùng quốc không phải một cá nhân có thể lo liệu, vậy thì chỉ có thể làm hết sức, Hoàng Tố Yên nói như vậy, cũng chính là coi trọng hắn, tôn trọng cảm thụ của hắn, hắn còn có cái gì không thỏa mãn? Chủ động nhào vào lòng Hoàng Tố Yên, Ngạo Ngôn bị lời nói thân thiết của Hoàng Tố Yên khiến cho tràn đầy ngọt ngào. “Vô luận bệ hạ làm cái gì, thần cũng tin tưởng bệ hạ đều có thể làm cho người khác hài lòng, thần không có gì phải thương tâm!” Cũng không phải không tin hoàng tỷ mình có thể đem Ngạo Thiên thống trị thật tốt, chỉ là càng tin Hoàng Tố Yên có thể làm cho cuộc sống của bách tính được tốt hơn, hiện tại tình huống trong quốc nội Hoàng Nguyệt, hắn mặc dù thân ở hậu cung, cũng ít nhiều biết một chút, Hoàng Tố Yên vẫn đang thực hành chính sách của mình từ khi mới đăng cơ, bây giờ Hoàng Nguyệt quốc đã xưa đâu bằng nay, dù cho không có sự quy thuận của Lăng Hi quốc, chắc hẳn cũng cường đại hơn so với các quốc gia khác đi?
“Ngươi hiểu rõ là được rồi!” Ôm chặt tiểu nhân nhi hiểu ý người, Hoàng Tố Yên khóe miệng cong lên một nụ cười ấm áp, “Đi thôi! Hồi tẩm cung ngươi đi!” Nói xong, dẫn đầu kéo tay ngọc của Ngạo Ngôn đi hướng Huyền Ngôn cung.
Ngạo Ngôn cúi đầu hé ra mặt cười hồng hồng theo phía sau.
Huyền Ngôn cung…
“Các ngươi lui xuống trước đi!” Hoàng Tố Yên ra lệnh đám thị nhân cứ đi tới đi lui chuẩn bị đông này tây nọ trước mặt nàng, trong đôi mắt có một tia không kiên nhẫn, có phải lần đầu đến chỗ Ngạo Ngôn nghỉ ngơi đâu, làm gì mà như ăn tết vậy?
“Vâng.” Thứ cực kỳ quan trọng trong cuộc sống ở hoàng cung chính là sát ngôn quan sắc (quan sát sắc mặt lời nói người khác mà làm việc), bọn thị nhân lập tức cảm thấy nữ hoàng không kiên nhẫn, cúi đầu hành lễ, rất nhanh lui xuống.
“Ngôn nhi, qua đây, đến bên trẫm.” Ngạo Ngôn vừa mới bắt đầu thì đứng cách Hoàng Tố Yên một khoảng nhìn đám thị nhân vội đến vội đi, trên mặt đỏ ửng thủy chung không tiêu tan. Hoàng Tố Yên mỉm cười hướng hắn vươn tay ra.
“Ân.” Ôn nhu đáp lời, Ngạo Ngôn nhẹ nhàng bước liên tục hướng Hoàng Tố Yên.
Đem Ngạo Ngôn kéo vào trong lòng, để hắn ngồi trên đùi mình, Hoàng Tố Yên mắt mang ý cười nhìn hắn, “Ngôn nhi, ngươi luôn luôn rất ôn nhu, trẫm biết bọn hắn bây giờ có thể chung sống hòa bình như vậy, ngươi ở trong đó cũng có công rất lớn, ngươi rất tốt, ngươi vì trẫm làm những gì trẫm đều biết.” Rất khó có được nói ra những lời cảm tính, trong lòng Hoàng Tố Yên có điểm cảm giác kỳ quái.
Những lời này đối với Hoàng Tố Yên có cũng được mà không có cũng không sao, thế nhưng đối với Ngạo Ngôn mà nói lại là lời nói rất ấm áp từ nội tâm, trong đôi mắt đẹp dần dần nổi lên một tầng nước, Ngạo Ngôn vùi đầu vào trong lòng Hoàng Tố Yên, trên vai run run, dường như muốn phát tiết tất cả những ủy khuất mà mình tích lũy trong lòng.
Hoàng Tố Yên yên tĩnh ôm hắn không nhúc nhích, tùy ý hắn phát tiết.
Dần dần khóc mệt, Ngạo Ngôn ngẩng đầu dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Hoàng Tố Yên, “Ngôn nhi cho tới bây giờ không hề hối hận!”
Nhìn chằm chằm tròng mắt phiếm hồng của Ngạo Ngôn, tâm Hoàng Tố Yên như bị cái gì xúc động, “Ngôn nhi…” Cúi đầu hôn lên môi đỏ mọng của Ngạo Ngôn, trằn trọc liếm cắn, đầu lưỡi liếm lên hàm răng hắn, dụ dỗ hắn mở ra, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào…
“Ngoan! Ngươi mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi!” Mỉm cười mở mắt, mặc dù vẫn có một tia tình dục tồn tại trong đó, nhưng Hoàng Tố Yên biết hôm nay Ngạo Ngôn đã mệt mỏi, không thích hợp làm chuyện ấy.
“Ân!” Mặt mày mang theo tươi cười, Ngạo Ngôn hạnh phúc nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ, xem ra cũng thực sự mệt mỏi.
Cười khổ một tiếng, Hoàng Tố Yên nhắm mắt lại tiếp tục cùng hỏa dục đấu tranh, dần dần cũng chìm vào mộng.