[Dịch]Vương Phi Ngoan Nào - Sưu tầm - Chương 2: Hồi Sinh
“Tê….” Hoàn Nhan Lam Tà Nhi tỉnh dậy, khẽ ôm cái đầu đang đau như búa bổ. Kỳ quái, tại sao nàng còn sống?? Nàng nhớ rõ ràng là mình đã bị Mộc Thiến Thiến bắn trúng ngực cơ mà? Cái này….
Ta f*ck! Máu đâu?! Vết thương đâu?! Cảm giác đau đâu?! ĐM! Y phục của lão nương đâu?! Trang phục khi lão nương làm nhiệm vụ bay hơi rồi à?! Mẹ nó, lão nương muốn đổi lại! Trang phục cổ trang này vướng víu chết đi được á! Còn có căn phòng này nữa! Hơi xa hoa quá rồi đó. “Này! Có ai không?”
Hoàn Nhan Lam Tà Nhi gọi vọng ra phía bên ngoài, nàng vừa dứt lời thì có một tiểu nha đầu hấp tấp chạy vào, úp mặt vào thành giường, nức nở nói: “Tiểu thư! Rốt cuộc người cũng tỉnh rồi a! Suýt thì hù chết Giao Nhi rồi!”, tiểu nha đầu nhìn Hoàn Nhan Lam Tà Nhi một cái rồi lại nói: “Tiểu thư không biết lúc người ngã xuống nước, Thái hậu biết tin liền kéo Hồ thái ý đến phủ Thừa Tướng….”
Nghe lời Giao Nhi nói, trái tim bé nhỏ của Hoàn Nhan Lam Tà Nhi chợt đập hụt một nhịp! Con bà nó, hóa ra tỷ tỷ ta đây xuyên không!! Nhưng mà, rơi xuống nước? Đã xảy ra chuyện gì? Đang suy nghĩ thì nàng đột nhiên cảm thấy đau đầu, tất cả trí nhớ của chủ nhân thân thể này cuốn tới…. “Ách…” Hoàn Nhan Lam Tà Nhi khẽ rên một tiếng. Giao Nhi thấu chủ tử nhà mình hình như không thoải mái vội nói: “Tiểu thư, người chờ một lát, Giao Nhi gọi Hồ thái y đến….” Giao Nhi còn chưa nói xong thì đã bị Hoàn Nhan Lam Tà Nhi chặn lại.
“Ta không sao, ngươi không cần đi.” Căn cứ vào những kí ức vừa rồi, Hoàn Nhan Lam Tà Nhi đã hiểu rõ về nguyên chủ nhân của thân thể này.
Nguyên chủ này được gọi là Lam Tà Nhi, không khác biệt lắm so với tên của nàng, tiểu thư của Lam Thừa tướng…. Nga, ta f*ck, hóa ra mình bị rơi xuống nước là bởi vì vị hôn phu chưa từng gặp mặt, Cảnh vương kia!! Nàng bị tình địch đẩy xuống nước! Ta f*ck! Tiểu tử thối kia khiến ta phải chịu thiệt thòi lớn nha!
Cơ mà… Y phục này vẫn còn ẩm…. “Giao Nhi…. Đi…. chuẩn bị cho tỷ một bồn nước nóng! Ta muốn tắm.” Lam Tà Nhi khó khăn nói.
“Nha…. Vâng ạ.” Giao Nhi ngẩn người rồi đáp hai tiếng liền chạy đi chuẩn bị.
“Lam Tà Nhi này được đãi ngộ không tồi nha…. Khoảng sân này thật sự rất rộng a.” Sau khi tắm xong, Lam Tà Nhi một thân y phục màu tím nhạt đứng trước trúc viện lẩm bẩm.
“Tiểu thư….” Giao Nhi vẻ mặt kỳ quái khẽ nói.
“Sao?” Lam Tà Nhi đáp.
“Tiểu thư người…. Người không ngốc nữa sao….?
“Cái gì? Ngươi nói lại xem nào!!” Lam Tà Nhi trợn đôi mắt to đẹp nói. Éo đỡ được (nguyên văn