[Dịch] Vòng Tròn Số Mệnh (Túc Mệnh Chi Hoàn) - Q.1 - Chương 12: Sóng ngầm
Ra khỏi Quán rượu cũ, Lumian lại bắt đầu vừa đi vừa trốn tránh.
Hắn lén lút tới gần con đường nhỏ mà thường dùng để đi về nhà.
Quả nhiên, hắn phát hiện một cái thủ hạ của Pons. Benet đang núp dưới một cái cây bên cạnh đường, quan sát người qua lại.
Cha cố đúng là vẫn chưa từ bỏ…Lumian cảm thán một câu.
Mà quan trọng nhất là mình còn không có cách phản kháng.
Một là năng lực cá nhân của hắn có hạn, hai là nếu Cha cố xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên sẽ gây kinh động tới “Vĩnh hằng Liệt Dương” giáo hội của vùng Dariege, đến lúc đó, chắc chắn sẽ có người của Tài phán sở tới điều tra, việc này sẽ rất nguy hiểm, đặc biệt với Aurore.
Nếu bị ép tới đường cùng, sẽ phải bỏ nơi này mà đi chỗ khác sống, Lumian sẽ công bố bí mật của Cha cố cho mọi người biết, để nhìn xem Cha cố sẽ bị đưa tới Tu viện nào mà ‘dưỡng lão’ quãng đời còn lại.
Mà cách công bố chuyện bê bối này của hắn, cũng phải có kỹ thuật, phải làm tương tự như chuyện trước đó chẳng hạn.
Nhưng Lumian vẫn chưa đem chuyện này ra ánh sáng, cũng là vì để tránh trở thành người nổi tiếng. Mà theo đánh giá của hắn, Quan hành chính kiêm thẩm phán Beost là một người rất sĩ diện, nếu như mình vạch trần việc ngoại tình của phu nhân Pualis, chắc chắn sẽ không nhận được lời cảm ơn của Beost, mà chỉ là sự thù hận.
Làm như vậy hắn sẽ trở thành kẻ địch của cả Cha cố lẫn Quan hành chính, khi đó thì chỉ có thể rời khỏi thôn Cordu, trốn đi nơi khác.
Hắn cẩn thận không đi thẳng vào con đường chính, mà men theo từng con ngõ ngách nhỏ chạy song song, hắn mượn nhờ những vách tường, cánh cửa, cây cối để ẩn giấu thân hình.
Nhưng sắp ra khỏi ngõ nhỏ, hắn bỗng nghe thấy được tiếng nói.
“Guillaume, sao không nhân ban đêm mà đi thẳng tới nhà thằng nhóc kia mà bắt hắn? Cách rình bắt như bây giờ chẳng có tác dụng gì, chỉ thấy lãng phí thời gian, cả ngày không thấy hắn đâu, giảo hoạt như sói trên núi vậy.” Âm thanh thô kệch của Pons. Benet truyền vào trong tai.
“Ta biết Aurore đánh nhau rất giỏi, nhưng chúng ta có nhiều người, nếu cần, ta có thể tới thành phố tìm thêm người giúp đỡ.”
Guillaume… Cha cố cũng ở đây sao? Lumian ngừng lại, trốn vào góc tường, hắn muốn nghe lén xem Guillaume trả lời thế nào.
Guillaume. Benet cất tiếng nói, giọng hắn tựa như có từ tính:
“Ngươi nghĩ rằng Aurore chỉ biết đánh nhau thôi sao? Ngươi nghĩ nàng chỉ có ít năng lực nhỏ nhoi đó thôi sao?
“Khả năng rất cao là nàng còn có lực lượng siêu phàm.”
“A…” Pons. Benet thốt lên hơi kinh ngạc, “Nàng là Vu Nữ? Vậy tại sao ngươi không đi Dariege mà gọi Sở tài phán tới? Bắt được một Nữ vu là công lớn, Giáo hội chắc chắn sẽ khen thưởng. Đến lúc đó, thậm chí ngươi còn có thể lấy được cả lực lượng siêu phàm mà bấy lâu nay ngươi vẫn muốn.”
“Ngu xuẩn.” Guillaume. Benet mắng đệ đệ một câu, “Tình hình trong thôn bây giờ thế nào, ngươi còn không rõ hay sao? Người của Sở tài phán lỗ mũi còn thính hơn chó, bọn họ sẽ không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, đến lúc đó sẽ là phiền phức lớn.”
“Cho dù đúng là Aurore muốn đối đầu với chúng ta, ta vẫn có biện pháp, không đến đường cùng, không thể để Sở tài phán biết được.”
Vậy đúng là trong thôn có chuyện gì đó sắp xảy ra? Lumian cảm thấy rất tò mò, mọi chuyện trong thôn dường như một mặt biển bình tĩnh, nhưng trong sâu thẳm lại là sóng ngầm cuồn cuộn.
Để hắn thất vọng là Pons. Benet bên trong không nói tiếp chủ đề này, mà hỏi:
“Ngươi có biện pháp đối phó với Nữ vu?”
“Ngươi không cần biết.” Cha cố trầm giọng, “Mấy ngày tiếp theo, việc xử lý Lumian có thể âm thầm ngừng lại, nhưng bề ngoài phải giả vờ như chúng ta vẫn đang tìm hắn, không thể để người khác nghi ngờ quyết tâm trả thù của ta, nếu không mấy Người xứ khác kia sẽ có những suy nghĩ bất lợi với chúng ta. Hơn nữa, việc bây giờ các ngươi cần tập trung làm đó là giám sát thật chặt những người có liên quan, ngoài ra, có một số người cũng đã phát hiện ra chút manh mối, các ngươi phải dọa sợ bọn họ, đừng để đám nhà quê này nói lỡ mồm trước mấy Người xứ khác kia.”
“Guillaume, ý của ngươi là mấy người xứ khác đến để tra chuyện kia?” Pons. Benet hỏi lại, trong giọng nói có sự sợ hãi kèm lo lắng.
Lumian nghe thấy vậy, trong lòng liền chế giễu Pons, tên này đúng chỉ là một kẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, không giống như anh trai của hắn, thường trấn định, tỉnh táo, như một người lãnh đạo trời sinh.
Cha cố là một kẻ háo sắc, thô tục, tham lam, không giống một người phụng sự của thần, cách hành xử lại độc ác, mạnh mẽ, thế nhưng ở vùng nông thôn này, cách làm như vậy lại khiến người ta chịu phục, lại thêm hắn có quyền lực và địa vị, có trí tuệ và tài ăn nói. Tuy rằng rất ghét Cha cố, nhưng Lumian vẫn phải công nhận hắn có chút mị lực, làm người xung quanh sùng bái hắn, đi theo hắn.
Guillaume. Benet cười lạnh một tiếng:
“Không phải lo lắng, chỉ cần mấy người xứ khác kia không tìm được chứng cứ xác đáng, thì ta vẫn sẽ là Cha cố của thôn Cordu.
“Pons, ngươi phải nhớ kỹ, cai trị bằng bạo lực và uy hiếp sẽ không mang lại bình an và sự phồn vinh, chẳng lẽ giáo hội lại muốn lấy một cái phế tích, một cái địa bàn không có thuế để thu? Nếu ngươi không thể giết được toàn bộ người trưởng thành trong thôn, vậy thì phải kết bạn với một số người, thu một số tùy tùng, cấp cho họ sự bảo vệ, họ sẽ ủng hộ chúng ta.
“Giáo hội giao cho chúng ta quyền lực mà không phải phái người bên ngoài tới, cũng là vì chúng ta là người địa phương, có người thân, có bạn bè, có tùy tùng, như vậy có thể giúp Giáo hội khống chế nơi này tốt hơn. Thế nên, nếu không có chứng cứ rõ ràng, phía trên vẫn sẽ tin tưởng ta.”
“Được rồi, ra trở về Giáo đường đây.”
Rất có đạo lý, rất biết cách mê hoặc người khác, nhưng Cha cố của ta, ánh mắt và kiến thức của ngươi vẫn chỉ giới hạn ở khu Dariege thôi,…Ta đã từng nghe Aurore kể, ở một số nơi, nếu thôn xóm đã bị Tà thần ô nhiễm một cách nghiêm trọng, các Giáo hội sẽ chọn cách hủy diệt, biến nơi đó thành tàn tích, đến lúc đó, không chỉ người trưởng thành mà ngay cả toàn bộ trẻ em cũng sẽ bị giết chết…Nếu không phải thường xuyên nghe Aurore kể về sự kinh khủng của Vĩnh hằng Liệt Dương” giáo hội hay “Hơi nước cùng máy móc chi thần” giáo hội, thì chắc Lumian cũng đã bị Cha cố ‘thuyết phục’.
Đợi Cha cố rời đi, Lumian lại chui vào một con đường khác, thuận lợi về tới nhà.
Bước vào trong nhà, Lumian thấy Aurore đang mặc tạp dề, bận rộn làm gì đó ở bên bếp lò.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Lumian hiếu kì hỏi, giờ còn cách thời gian ăn trưa khoảng hai tiếng.
Aurore gạt lọn tóc vàng đang rủ xuống ra phía sau đầu, cười nói:
“Ta đang thử làm một loại bánh mới, bánh gạo nướng.”
“Ngươi không cần làm như vậy…” Lumian lập tức cảm động, hắn nghĩ rằng Aurore muốn thử làm loại bánh mới để hắn có thể ăn ngon hơn.
Aurore bật cười mắng hắn:
“Ngươi nghĩ gì thế, đừng có tự luyến như vậy.
“Với ta, làm bánh chính là một loại hình giải trí, dùng để giết thời gian, hiểu chưa?”
“Sao ngươi không đi ra khỏi nhà, ở bên ngoài càng nhiều thứ để giải trí mà?” Lumian vẫn nghĩ rằng Aurore sợ lộ thân phận, mang đến nhiều nguy hiểm, mới ít khi ra khỏi nhà.
Aurore nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, rồi nói:
“Đi ra ngoài uống rượu với đánh bài sao?
“Nhớ kỹ câu này, tự ta là thế giới, không cần người ngoài.”
Lumian cảm thấy khó hiểu:
“A?
“Có thể giải thích thêm được không?”
Aurore nhấp nháy ánh mắt nói:
“Nói đơn giản, phần lớn thời gian, ta là người hướng nội.”
“Sao lại là phần lớn thời gian?” Lumian nghi hoặc hỏi thêm.
“Người là một sinh vật đầy mâu thuẫn.” Aurore nhìn lại về lò nướng, “Ngươi không nhớ sao, có lúc ta rất hay nói, rất thích ra ngoài nói chuyện cũng với các cụ bà trong thôn, rồi thì kể truyện cổ tích cho đám trẻ con nghe, có đôi khi còn nổi loạn, mượn con ngựa nhỏ của phu nhân Pualis mà phi như điên trong núi, hò hét ầm ý.”
Những lúc như thế, ngươi như một đóa hoa hồng tắm rửa trong ánh nắng, đẹp nhưng có gai, vừa hấp dẫn mọi người nhưng cũng làm tổn thương người ta… Lumian thầm lầu bầu trong lòng.
Bởi vì nhắc tới phu nhân Pualis, Lumian liền đổi chủ đề:
“Aurore, à, tỷ tỷ, ta vừa nghe một tin đồn liên quan tới Pualis phu nhân.”
“Là chuyện gì?” Aurore không che giấu sự hiếu kỳ của mình.
“Nàng là một Vu sư, có thể nói chuyện với linh hồn người chết…” Lumian kể chuyện biết được từ Ava cho Aurore, đồng thời cũng nói về những chuyện bất thường trong thôn gần đây, và lời nói của Cha cố Guillaume. Benet mà hắn vừa nghe được.
Aurore dừng lại động tác, chăm chú lắng nghe đệ đệ.
Nét mặt của nàng hiện lên sự ngưng trọng, đợi đến khi Lumian nói xong, Aurore nở nụ cười, rồi trấn an:
“Ngươi không cần lo lắng quá, ba người xứ khác kia tới đây chắc để điều tra chuyện bí mật của đám Cha cố, có thể liên quan tới phu nhân Pualis.
“Tạm thời ngươi đừng đi trêu chọc phu nhân Pualis, ta sẽ chú ý tới bọn họ.
“Hãy cố gắng tiếp xúc với mấy người xứ khác kia nhiều hơn, nhìn xem có thể biết thêm được thông tin gì hay không, ha ha, mà chúng ta cũng càng phải chú ý tới vị nữ sĩ cho ngươi lá quyền trượng kia.”
“Nếu như tình hình xấu đi, chúng ta sẽ rời khỏi Cordu, đúng rồi, có thể bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ.”
“Được.” Lumian rất tán thành.
Dừng một chút, hắn tò mò hỏi:
“Aurore, nếu như rời khỏi Cordu, chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đi Trier!” Aurore trả lời không chút do dự.
Trier là thủ đô của Cộng hòa Entis, cũng là trung tâm văn hóa nghệ thuật của cả đại lục.
“Tại vì sao?” Mặc dù Lumian cũng nghĩ tới đáp án là Trier, nhưng hắn vẫn muốn biết lý do của Aurore.
Mỗi người dân Entis đều muốn đi Trier một lần trong đời, mà ở Entis chỉ có hai loại người, đó là người Trier và người tỉnh ngoài.
Aurore ngẩn người, nói:
“Một vị tiên tri từng nói:
“Chỉ cần Trier không diệt vong, hạnh phúc sẽ mãi trường tồn.” (1)
(1) Biên lại từ “Trăm bài thơ” của Nostradamus.
*** Giải thích thêm từ dịch giả về câu tiên tri cuối:
Nostradamus từng có một câu nói:
“Chỉ cần Paris không diệt vong, hạnh phúc sẽ mãi tồn tại trên thế gian.”
Nguyên văn tiếng Pháp: “Tant que Paris ne périra, Gaîté du Monde existera” (phải search tiếng Pháp mới tìm ra)
Ở đây Trier được so sánh tương đồng với Paris,
Như vậy “vị tiên tri” mà Aurore nhắc tới có thể chính là Nostradamus, hoặc là Russel mà câu này được Russel chế lại từ Nostradamus, hoặc từ chính những nhân vật trong thế giới quỷ bí, như chính Zaratul chẳng hạn, hehe, dù sao Zaratul cũng xuất thân từ Trier – Entis, và cũng là nhà tiên tri, và bản thân Klein cũng nghi ngờ Zaratul chưa chết.