[Dịch] Võ Lâm Khách Sạn - Q.1 - Chương 2: Tụ để thanh điện kiểu thần long
Chương 2: Tụ để thanh điện kiểu thần long
Tác giả: Bộ Phi Yên
Dịch: Aficio
Tàng Thư Viện –
Người mới đến một kiếm kích lui Viên Độc, ứng biến tràn đầy tự tin, Tinh – Khí – Thần không gì không ở đỉnh cao, song hắn lại chỉ chỉnh trang hai cái tay áo bẩn tới mức không nhìn ra màu gì, tùy tùy tiện tiện tới đứng bên tường. Ánh tà dương ấm áp hạ xuống, thân ảnh của hắn khỏi phải nói, đầy vẻ lười nhác, uể oải, phân tán, khất cái lưu lạc bốn phương thế này đúng là vô song, nhưng không hiểu sao, mọi người trong lòng đều ngấm ngầm tuôn ra một thứ cảm giác như núi cao vực thẳm, cao tới mức không thể leo nổi.
Thanh diện nhân mục quang thu lại, nhìn chằm chằm vào người hắn, quang mang trong mắt lóe sáng, dường như đang bới lông tìm vết của núi này vực nọ. Lâu sau, hắn đột nhiên nói:
– Quách Ngao?
Khất cái đó khẽ mỉm cười:
– Chính xác.
Trong đình dấy lên một đợt kinh hô, tiểu cô nương đó lại càng kêu lớn tiếng. Cái kẻ ăn mặc như là khất cái này ai ngờ chính là thiếu niên danh động giang hồ Kiếm Thần chứ? Song kiếm pháp một kiếm lui địch của hắn, khí thế trừ Quách Ngao ra, trong đương kim thiếu niên anh hùng lại còn có thể tìm ra người thứ hai sao?
Thanh diện nhân than:
– Huynh đã là Quách Ngao, kiếm này ta không cần nữa.
Quách Ngao khẽ mỉm cười nói:
– Huynh muốn hay không kiếm này, với Quách mỗ có liên quan gì chứ?
Thanh quang trên mặt thanh diện nhân chầm chậm rút đi, lộ ra diện mạo môi hồng răng trắng, cười nói:
– Vũ Dương kiếm chân chính nằm trong tay huynh, thanh kiếm này chỉ là đồ giả thôi!
Câu này của hắn vừa nói ra, mọi người trong đình nhất tề om sòm. Lão nhân ngồi ở chính giữa sảnh bỗng chốc đứng bật dậy, hét lên giận dữ:
– Ngươi nói cái gì? Kiếm … kiếm này sao mà giả được?
Ông vừa kinh ngạc vừa tức giận, bất ngờ nói lắp mất một ít.
Thanh diện nhân thong thả nhìn Quách Ngao:
– Các người nếu không tin, chớ ngại hỏi hắn!
Mục quang của mọi người nhất tề nhìn vào Quách Ngao. Quách Ngao gật đầu, nói:
– Không sai. Thanh kiếm này là giả.
Lão nhân xông đến, giật lấy kiếm khỏi tay Quách Ngao, nói lớn:
– Làm sao mà giả được? Cái này làm sao mà giả được? Mọi người xem, thanh kiếm này bao hàm quang hoa như vậy mà!
Thanh diện nhân lạnh lùng nói:
– Chính là vì quang hoa của nó, mới có thể thấy được nó là giả! Mọi người có ai từng thấy bảo kiếm nào mà làm lóa mắt như vậy chưa?
Kiếm quang trong tay lão nhân lóe sáng, vẫn làm người ta hoa mắt. Còn lòng tin của lão nhân đã bắt đầu dao động, lẩm bẩm nói:
– Xong rồi! Xong rồi!
Ông đột nhiên hét lớn:
– Mới nghe hai người các ngươi người nói kẻ hát, ai mà biết là thật hay giả?
Thanh diện nhân cười lạnh nói:
– Rốt cuộc là thật hay giả, lão sao không bảo hắn cầm ra so sánh một thể?
Lão nhân chợt chuyển sang Quách Ngao. Cùng lúc chạm phải đôi mắt tản mạn của Quách Ngao, phút chốc thấy bao lời nói tràn đầy trong lòng hoàn toàn trôi mất, không ngờ một từ cũng nói không ra.
Thanh diện nhân nói:
– Đúng là đồ thở không ra hơi, chỉ biết cáu bừa lên với ta, sao mà trông lợi hại thế, giờ một câu cũng không dám nói ra? Cũng được, ta lại giúp lão một lần này.
Nói rồi, ôm quyền hướng Quách Ngao nói:
– Quách huynh, có thể cho mượn kiếm ngắm qua không?
Quách Ngao cười không nói gì, thanh diện nhân nói:
– Không ngờ huynh là kẻ tiểu nhân bủn xỉn, đến kiếm cũng không chịu cho xem à?
Quách Ngao mỉm cười nói:
– Kiếm của ta từ trước tới nay không để cho người xem, ra khỏi bao chỉ sợ tất sẽ thấy máu!
Thanh diện nhân cười nói:
– Ta cũng nghe giang hồ đồn đại, từ trước tới nay không ai biết kiếm của Quách huynh ở chỗ nào, kiếm chỉ ở đúng nơi của nó. Nhãn quang của tiểu đệ cũng tính là tốt, không ngờ nhìn không ra Quách huynh giấu kiếm ở nơi nào trên người. Quách huynh lẽ nào không thể cho mọi người được mở rộng tầm mắt?
Quách Ngao nhìn chằm chằm vào hắn. Mặt thanh diện nhân tràn đầy vẻ cười vui, mục quang không hề chớp, lời nói đích thị là từ chân tâm. Quách Ngao đột nhiên giơ tay, đưa một thanh kiếm giả ném về phía thanh diện nhân. Thanh diện nhân tiếp lấy nói:
– Ta muốn thấy kiếm thật, chứ không phải kiếm giả, Quách huynh hiểu lầm rồi.
Quách Ngao dửng dưng cười nói:
– Chỉ cần huynh dùng kiếm này thi triển ra Phi Huyết kiếm pháp của huynh, ta đảm bảo huynh lập tức sẽ thấy được Vũ Dương kiếm của ta!
Thanh diện nhân sắc mặt biến đổi, cười lớn nói:
– Phi Huyết kiếm pháp? Cái loại kiếm thuật tà ác này, ta làm sao biết dùng? Vả lại Phi Huyết kiếm pháp đã tuyệt tích trăm năm, ta hai mươi còn chưa tới.
Quách Ngao cũng không đáp lại, để mặc hắn nói.
Thanh diện nhân nhíu mày nói:
– Lẽ nào không có biện pháp khác sao.
Quách Ngao chỉ mỉm cười. Cùng với nụ cười này của hắn, kiếm khí sâm nghiêm ẩn ước trên người liền lập tức biến mất không thấy đâu, thân thể hắn cũng như một cái cây dưới bóng tịch dương nặng nề dần hạ xuống, biến thành hết sức ôn hòa. Hồi lâu, hắn mới khoan thai nói:
– Nếu huynh chịu thoát bỏ hết y thường để mọi người ngắm nghía, vậy thì kiếm của ta để cho huynh xem cũng không ngại.
Thanh diện nhân kia sắc mặt bỗng biến thành màu xanh của thép. Mục quang của hắn cũng phảng phất biến thành thanh sắc, hung dữ nhìn thẳng vào Quách Ngao. Quách Ngao một chút động cũng không. Thanh diện nhân sắc mặt càng lúc càng xanh, tưởng chừng như những giọt nước u ám đang mau lẹ rơi xuống. Vùng ngực hắn vươn cao lên, dường như bởi cực kỳ phẫn nộ, mọi người trong sảnh lúc này mới phát hiện, “Hắn” không ngờ là nữ tử! Trong mắt Quách Ngao bao hàm một tia tiếu ý như kim nhọn, nhìn thẳng vào thanh diện nữ tử.
Đột nhiên nghe “Lạc” một tiếng vang lên, một phiến đá lớn lát sàn diễn võ trường bị nàng đạp nứt vỡ thành hai mảnh! Nàng chợt nói giọng the thé:
– Họ Quách kia! Quách Ngao! Ngươi thực sự muốn ta thoát y cho ngươi xem sao?
Quách Ngao lắc đầu nói:
– Không muốn.
Thanh diện nữ tử khe khẽ run lên, nói:
– Thế ngươi muốn gì?
Quách Ngao dửng dưng nói:
– Ta chỉ không muốn người khác coi ta như đồ ngốc thôi.
Thanh diện nữ tử cười nói:
– Cái bộ dạng thế này của ngươi lại còn không phải là đồ ngốc sao? Ngươi nếu muốn ta thoát, ta thoát, kiểu gì thì cuối cùng chịu thiệt chính là ngươi.
Quách Ngao sắc mặt khẽ biến, nữ tử kia liền không cho hắn cơ hội nói, cướp lời:
– Hiện tại ngươi đã không muốn ta thoát y rồi, vậy thì mau bạt kiếm của ngươi ra.
Quách Ngao trầm ngâm nói:
– Dựa vào một câu “Đáng chết” vừa rồi, kiếm của ta để cho nàng xem cũng không ngại. Có điều kẻ khác không có tư cách.
Mọi người tinh thần nhất tề dâng cao, chuẩn bị ngắm nghía bội kiếm của kiếm thuật đệ nhất nhân Vu Trường Không mà giang hồ đồn đại, cuối cùng trông ra sao. Hơn nữa, Quách Ngao thanh danh vang dội khắp giang hồ, nhưng chưa từng có người thấy được kiếm của hắn, kể cả địch nhân của hắn cũng đều không thể! Kiếm của hắn chỉ dừng ở đúng nơi của nó. Trước một cái nháy mắt ở trên mình hắn, sau một cái nháy mắt ở yết hầu địch nhân! Kỳ lạ là trên người Quách Ngao vĩnh viễn mặc đúng một bộ quần áo cũ rách nát, trông như khất cái, khắp người trên dưới không có chỗ nào có thể ẩn chứa được một thanh kiếm. Kiếm đó rốt cuộc là ở đâu?
Chỉ thấy Quách Ngao thở dài, sau đó quay đầu hỏi về hướng thanh diện nữ tử:
– Nàng thấy rồi chứ?
Mọi người đều vẫn chưa minh bạch, thanh diện nữ tử kia sắc mặt đã biến đổi rồi, lẩm bẩm nói:
– Hảo kiếm … hảo kiếm pháp!
Lẽ nào Quách Ngao trong lúc thở dài, đã xuất kiếm rồi, có điều mọi người trên sảnh dưới sảnh đều không thấy được? Thế gian đích thực có thứ kiếm nhanh như vậy sao?
Quách Ngao cười nói:
– Với nhãn lực này của nàng, trên giang hồ đã ít có đối thủ rồi.
Thanh diện nữ tử cười lạnh nói:
– Thật giỏi lắm hả? Đừng đi đâu trước tháng giêng, ta nhất định đoạt lấy Vũ Dương kiếm!
Quách Ngao chỉ cười. Đây đúng là một sự khiêu khích đáng kể.
Mỉm cười không phải là vũ khí hữu hiệu nhất để đối phó nữ nhân. (Nhưng) Hiện tại vũ khí này đã có công hiệu.
Thanh diện nữ tử sắc mặt bắt đầu biến thành màu xanh của thép. Nàng càng tức giận, Quách Ngao lại càng dửng dưng, cười nói:
– Nàng không chỉ nội công kỳ dị, mà còn biết Phi Huyết kiếm pháp thất truyền trên giang hồ trăm năm trước, lại biết rất nhiều bí mật về ta, nàng có thể nào cho ta biết nàng là ai không?
Thanh khí trên mặt thanh diện nữ tử đột nhiên toàn bộ rút hết, nàng dường như rất sợ người khác hỏi tới vấn đề này. Nhãn thần của Quách Ngao liền chầm chậm sắc bén trở lại, đây là vấn đề quan trọng không phải nghi ngờ gì nữa.
Kiếm của Quách Ngao chưa từng có ai thấy được, nhưng nữ tử này lại biết là Vũ Dương kiếm của Vu Trường không, đây thực sự là một sự tình rất quái dị, thêm vào đó là quái dị tới mức thừa nhận muốn mạng Quách Ngao.
Nữ tử kia đột nhiên nói:
– Thực ra nguyên nhân rất đơn giản!
Mắt thấy Quách Ngao có vẻ không thèm để ý, nữ tử kia tiếp tục giải thích:
– Huynh có hiểu rằng cây hoa cỏ đều có sinh mệnh không? Chúng biết nhìn, biết nghe, biết nói nữa. Thế nhân tự mình vốn có các kiểu các loại bí mật, lại không ngờ rằng chút bí mật này đều được nhìn thấy trong mắt chúng. Dưới con mắt của chúng, hết thảy bí mật đều không phải là bí mật. Cũng bởi vì bí mật của thế nhân quá ư ác độc ti bỉ, do đó liễu cong mình, dương bật khóc, hòe thụ nghiêng ngả, ngô đồng ruột khô, đây đều do bí mật của thế nhân hại cả. Nhưng may mà cỏ cây tuy vô tình, mà không vô đức, chút bí mật của ta, chính là nghe chúng nói.
Lời giải thích của nàng mười phần sáng tạo khác người, Quách Ngao cũng không lấy làm lạ, hờ hững nói:
– Hả? Sao ta lại chưa từng nghe chúng nói nhỉ?
Thanh diện nữ tử nói:
– Đấy là vì huynh là người có bí mật, cỏ cây không chịu cùng nói chuyện với huynh.
Quách Ngao nói:
– Chẳng lẽ nàng thì không có bí mật?
Thanh diện nữ tử cười nói:
– Bí mật của các người là để hại người, có độc, bí mật của ta thì vô độc vô hại, cho nên cỏ cây bọn chúng mới chịu nói chuyện cùng ta!
Quách Ngao trầm ngâm. Hắn lại như tin vào lời của thanh diện nữ tử. Thanh y nữ tử trên mặt bắt đầu lộ ra một nụ cười, dường như rất mãn ý với một thôi một hồi lời lẽ của mình. Mọi người trong sảnh đã bắt đầu bỏ đi.
Lão nhân đó mắt trông thấy, chịu không nổi nuốt lệ mà gọi to:
– Mọi người đừng đi! Mười vạn lượng bạc của ta! Mọi người giúp ta đi mà!
Câu này của lão không nói ra còn tốt, một khi nói ra, mọi người bước đi càng nhanh hơn. Chỉ chốc lát, trong sảnh chỉ còn bốn người – lão nhân, tiểu cô nương, thanh diện nữ tử và Quách Ngao.
Thanh diện nữ tử đưa mắt nhìn quanh, nói:
– Cảnh nhiệt náo giờ lạnh rồi, ta cũng phải đi đây.
Nói rồi thân hình loáng một cái, liền tới được bờ tường. Tiểu cô nuơng đó vội nói:
– Các người đều đi hết, chúng ta phải làm sao?
Thanh diện nữ tử cười nói:
– Nha đầu ngốc, ngươi chỉ cần giữ lấy hắn thật chắc, còn sợ không biện pháp gì sao?
Nói xong, thanh diện nữ tử thu lại ánh mắt hướng Quách Ngao cười:
– Ta sẽ lại tìm ngươi đấy!
Rồi như hồng phi minh minh (chim hồng bay mất đâu còn).
Tiểu cô nương hai tay nắm chặt lấy Quách Ngao, biểu tình trên mặt thể hiện hận không thể phi thân tới cào cho thanh diện nữ tử hai nhát. Quách Ngao cười khổ nói:
– Tiểu cô nương, muội túm gì mà chặt thế?
Tiểu cô nương hai tay bấu chặt lấy y phục hắn, quả là khí phách đến chết cũng không thả ra, kêu lên:
– Huynh thế nào cũng không được đi! Huynh đi rồi, ai bồi thường cho kiếm của nhà muội?
Quách Ngao lẩm bẩm nói:
– Kiếm của các người sao lại phải ta bồi thường?
Tiểu cô nương giận dữ nói:
– Sao lại không phải là huynh bồi thường chứ? Vũ Dương kiếm nhà muội đang yên đang lành, bị huynh xem đi xem lại, liền thành kiếm giả, không tìm huynh đòi bồi thường, chẳng lẽ tìm Vu Trường Không?
Quách Ngao chỉ biết cười khổ, nói không nổi lời nào.
Tiểu cô nương thấy hắn không nói gì, lại càng kêu lớn hớn:
– Huynh dám nói là không phải bị huynh lén tráo đổi rồi không? Huynh có dám để chúng tôi tìm kiếm không? Nếu như tìm không ra được Vũ Dương kiếm thật trên người huynh, muội … muội tình nguyện đem bản thân mình bồi tiếp huynh!
Quách Ngao võ công thông thần, nhưng bị tiểu cô nương này nắm lấy, xem ra tránh thoát không xong.
Thiên hạ có một trăm lãng tử, ít nhất có chín mươi chín kẻ là cao thủ đối phó nữ nhân, nhưng Quách Ngao xảo hợp thế nào lại là kẻ ngoài nhóm chín mươi chín ấy.
Tiểu cô nương vẫn cứ hung dữ nắm giữ lấy hắn:
– Huynh rốt cuộc có bồi thường không?
Quách Ngao nói:
– Ta có thể không bồi thường được không?
Tiểu cô nương cười nói:
– Không được!
Ngay sau đó ba người ngồi xuống nói chuyện, Quách Ngao bây giờ mới biết lão nhân chính là Tổng tiêu đầu của Thần Uy tiêu cục, danh hiệu là Thiết Thương Chấn Sơn Hà Thượng Quan Hùng. Tiểu cô nương là con gái tuổi già mới sinh được – Thượng Quan Hồng. Vài ngày trước, Thần Uy tiêu cục tiếp nhận được một chuyến tiêu lớn, tự thấy vô lực hộ tống, do đó mới nghĩ ra một phương pháp, muốn dùng Vũ Dương kiếm mời gọi một vị cao thủ tương trợ, đưa chuyến tiêu này ra khỏi Tứ Xuyên.
Quách Ngao cười nói:
– Là chuyến tiêu kiểu gì, mà lại phải dùng mười vạn lượng bạc để mời gọi?
Thượng Quan Hùng than thở:
– Cũng chẳng có gì lạ lùng, chính là chút ngân tử.
Chẳng có gì lạ lùng, cũng chỉ có hai trăm vạn lượng bạc trắng mà thôi. Từ Thành Đô vận chuyển tới Vân Nam, Cự Lộc, Độ Khẩu, đi lại dù chỉ có hơn ba trăm dặm, nhưng trung gian phải kinh qua Mãng Trường sơn, Quan Cẩm sơn, bến đò Lô Lăng đều là nhưng vùng hiểm ác, Minh triều đạo tặc nổi như gió, nhiều bạc như vậy trên đường, đích thực là đưa dê vào miệng cọp rồi.
Quách Ngao nói:
– Lão đã tự biết vô lực hộ tống chuyến tiêu này, sao lại còn tiếp nhận nó? Lẽ nào lão không sợ có mạng để kiếm tiền, mà không mạng để hưởng thụ à?
Thượng Quan Hùng nói:
– Quách huynh xem ta là muốn tiếp tiêu sao? Chuyến tiêu này là do chính Ngô Việt vương đích thân giao cho, ta có thể không tiếp sao?
Quách Ngao cũng không thể không động dung, nói:
– Ngô Việt vương? Có phải ngũ đệ của đương kim Gia Tĩnh hoàng đế, mệnh danh là Quyền Khuynh Thiên Hạ Ngô Việt vương?
Thượng Quan Hùng ủ ê nói:
– Chính là ngài!
Quách Ngao không ngăn nổi than:
– Vậy lão đúng là không thể không tiếp rồi!
Thượng Quan Hùng vẫy tay ra sau, hất văng nắp chiếc hộp đặt cao cao đằng sau, ngân quang chói mắt, trong chiếc hộp này xếp đầy những đĩnh quan ngân (bạc đúc thành hình) lớn. Thượng Quan Hùng than:
– Ngô Việt vương không cho phân trần, liền đưa hai trăm vạn lượng quan ngân tới nhà ta. Mấy hôm nay ta ăn ngủ tay đều giữ đống bạc này, quả là chịu đựng tới mắc bệnh tâm thần.
Tay lão vuốt qua những đĩnh bạc, cười khổ nói:
– Người ta nhìn thấy ngân tử mi khai nhãn tiếu, ta hiện tại thấy đống bạc này, đích thực cơm trà đều vô vị, tâm như dao cắt. Vẫn thường nghe tài sắc hại người, trước đây bất kể thế nào ta cũng không tin, giờ thì không phụ thuộc vào ta có tin hay không nữa rồi.
Quách Ngao nói:
– Vì thế lão mới nảy ra chủ ý về cái Kiếm Thần Đại Hội này, muốn dùng mười vạn lượng để đổi lấy hai trăm vạn lượng?
Thượng Quan Hùng nói:
– Ngô Việt vương cấp cho ta năm vạn lượng tiền cho công vất vả, nhà ta để dành được có năm vạn, mười vạn lượng này, đã là năng lực lớn nhất của ta rồi.
Lão than thở:
– Xong việc này, ta cũng phải thoái ẩn rồi. Giang hồ hiểm ác, đao trên đầu mới có thể đem lại tiền tài sao? Có thể bình bình an an sống là tốt lắm rồi.
Quách Ngao trầm mặc. Chuyện này bất kể đặt vào tay ai, đều là mối phiền muộn lớn, khả năng lớn là sẽ giao hết toàn bộ cho Quách Ngao, mà hắn một chút cũng không muốn dây dưa.
Tiểu cô nương mục quang nhấp nháy, bỗng nói:
– Quách thúc thúc sợ rồi sao?
Quách Ngao lãnh đạm mỉm cười, cách suy nghĩ vụng về này, khả năng hắn mắc bẫy không phải suýt soát số không, mà là xác xác thực thực chính là số không.
Tiểu cô nương đó thấy hắn không hề mắc lừa, đột nhiên chạy tới trước giữ lấy tay Quách Ngao nói:
– Quách thúc thúc thương cho tình cảnh đáng thương của nhà con, giúp nhà con đưa chuyến tiêu này được không? Con biết thúc thúc là anh hùng, nhất định không để chuyện nhỏ này trong lòng đâu. Có Quách thúc thúc trấn giữ, còn có mao tặc nào dám động vào? Quách thúc thúc mà đáp ứng, con … con sẽ luôn yêu quý người, được không?
Gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô bé ngẩng lên, nhìn Quách Ngao, trong hai mắt tràn đầy ánh sáng thiết tha. Chạy không được chuyện này, biện pháp xử lý của Quách Ngao rất dứt khoát. Do đó hắn gật đầu.
Ngày thứ hai, Thần Uy tiêu cục xếp đặt ổn thỏa xe lớn, do mười hai tên tranh tử thủ áp tải, cùng khởi hành với Quách Ngao. Thượng Quan Hùng lão tiêu đầu đưa tiễn tới thập lý trường đình (trạm nghỉ chân mỗi mười dặm đường), vừa mới dặn dò rồi quay về. Thượng Quan Hồng liền đi theo xe tiêu xuất phát. Quách Ngao hết sức ngăn cản, chính là ngăn không nổi. Bởi vì “Quách thúc thúc đáp ứng đưa tiêu, chỉ là để bồi thường cho kiếm của nhà cháu, còn chưa bồi thường cho đại môn nhà cháu đâu.”
Gặp phải tiểu yêu tinh điêu toa cổ quái cỡ này, vậy còn có biện pháp nào khác. May mà Quách Ngao không phải là người không giữ chữ tín, dựa vào Vũ Dương kiếm biến ảo khôn lường trên người, trừ phi đích thân Ma giáo Giáo chủ, Hoa Âm các Các chủ quang lâm, còn thì vẫn có thể bảo vệ an toàn cho tiểu hài đồng này. Cũng đành phớt lờ đi thôi.
Tiết trời cuối xuân, phong cảnh Xuyên Trung, chính là lúc tươi đẹp sáng trong nhất. Một đoàn người ra khỏi thập lý trường đình, theo đường quan đạo chầm chậm bước đi, mắt thấy nơi xa liên miên núi xanh như tấm áo của trời đang thư thái thả lỏng ra, núi tiếp núi, gần bên là cây xanh hoa cỏ, bên trong thú chạy chim bay, so với người còn đông đúc hơn. Hai trăm vạn lượng bạc trắng chất lên sáu xe lớn, do tuấn mã kéo, trên phủ vải bố, đi nối đuôi nhau, xếp thành một hàng dài, trông cũng có chút hoành tráng.
Quách Ngao cùng Thượng Quan Hồng cưỡi chung một ngựa, đi đầu xa đội. Thượng Quan Hồng nguây nguẩy đòi tự mình cưỡi một con, Quách Ngao mặc kệ. Do đó cô bé trên đường toàn trề cái miệng nhỏ ra, cũng không để ý tới Quách Ngao. Quách Ngao ngược lại càng được thanh tịnh.
Đi được ba mươi dặm, khí trời nóng dần lên. Mặt trời vĩ đại treo mình đơn độc giữa trời, tỏa xuống khắp nơi những tia hỏa tiễn nóng nực. Dù là cuối xuân, nhưng Xuyên Trung cực kỳ nóng bức, Thượng Quan Hồng không chịu được lấy tay áo lau mồ hôi, trong lòng có phần buồn tẻ.
Đột nhiên nghe được một tiếng hô phía trước. Tiếng vó ngựa lục cục, hai con ngựa cao lớn từ phía đối diện đi tới. Thượng Quan Hồng tinh thần chấn động. Cô bé lúc này đã sớm quên sự lợi hại, đường dài tịch mịch, trong lòng đang cầu cho có ít mao tặc tới cướp tiêu, kiếm chút kích thích. Mắt thấy trên lưng ngựa là hai người mặc kình trang, đeo bảo kiếm, mắt sắc bén, không cấm nổi trong lòng đại hỉ. Quay lại nhìn Quách Ngao, liền thấy hắn khẽ khép song mục, thần sắc lãnh đạm, tựa như không nhìn thấy gì.
Hai kị sĩ đó ruổi ngựa tới gần, chợt chia ra trái phải, từ hai bên tiêu xa quất ngựa chạy tới. Đợi khi vượt qua đuôi xa đội, bỗng quay đầu ngựa lại, chầm chậm đi nước kiệu đằng sau xa đội. Mười hai tên tranh tử thủ sắc mặt đã hoàn toàn biến đổi. Tiểu cô nương đó thấy kị sĩ không hề động thủ, hơi hơi thất vọng. Đột nhiên nghe được một tiếng huýt sáo, lại có hai con ngựa chầm chậm tới từ phía trước. Tới trước mặt xa đội rồi, vẫn là chia làm trái phải, vượt qua đuôi xa đội và hai kị sĩ trước đó, bỗng quay đầu lại, cùng với hai kị sĩ đó, hai trước hai sau kề bên tiêu xa mà đi.
Chỉ nghe tiếng huýt gió chưa dừng lại, chưa dứt một hồi chuông, hai mươi bốn kị mã đã tới, đều chia thành hai hàng, đi hai bên tiêu xa. Tiểu cô nương ban đầu cực kỳ hưng phấn, lúc này không ngờ trong lòng phát run. Quách Ngao vẫn tiếp tục bế mục dưỡng thần, không nghe không hỏi.
Hai tư kị sĩ đột nhiên đồng thanh kêu lên một tiếng dài, nhất tề ruổi ngựa, bắt đầu chạy vòng quanh xa đội! Những kị sĩ này kị thuật cao cường hết sức, nhiều người như vậy mà trước sau nối đuôi nhau, chạy vòng quanh như tên bắn, không ngờ chẳng loạn chút nào, trước sau vó ngựa không vấp nhau. Nhất thời bụi cát tung bay, tiếng huýt sáo vang trời.
Mười hai tranh tử thủ không dám đi lên trước, vội nắm chặt lấy dây cương, dừng lại tại chỗ. Hắc đạo có quy củ, chỉ cần không phản kháng, cực ít phát sinh việc tranh tử thủ bị giết. Mười hai người này kinh nghiệm đều cực kỳ phong phú, vừa mới dừng lại, lập tức ngồi xổm bên mình ngựa, hai mắt nhìn xuống đất, ném roi ngựa ra xa xa.
Roi ngựa cũng là vũ khí. Trong tình huống như thế này, trong tay không vũ khí, lại là an toàn nhất. Nhưng đây phải chăng chỉ là an toàn của kẻ hèn nhát?
Muời hai tranh tử thủ dừng lại, ngựa Quách Ngao cưỡi cũng dừng lại theo. Là Thượng Quan Hồng đã ghìm dây cương. Quách Ngao nhíu mày, nói:
– Sao lại ngốc thế?
Hai mắt hắn bỗng mở ra.
Một kị sĩ đang ruổi ngựa lướt qua trước mặt hắn, đột nhiên thấy sởn gai ốc, phảng phất như có một thanh kiếm áp vào lưng mình. Hắn nhịn không nổi quay đầu nhìn, liền thấy một đôi mắt lạnh như băng nhìn trừng trừng vào hắn. Đôi mắt ấy cũng lấp lánh như kiếm sắc, thi triển đích thị là tuyệt chiêu tất sát!
Kiếm khí tung hoành! Kị sĩ đó chỉ phát giác toàn thân băng lãnh, chân tay tê liệt, không khống chế nổi con ngựa kẹp dưới chân nữa. Con ngựa cũng dường như cảm thụ được uy lực của đạo kiếm vô hình này, chợt hí dài một tiếng, thân đứng dựng lên, lật kị sĩ đó xuống! Kị sĩ phía sau vội thu ngựa của mình lại, tránh khỏi làm bị thương đồng bạn ngã dưới đất, vòng ngựa phi được hai mươi bốn kị sĩ tạo thành lập tức đại loạn. Đàn ngựa hí vang, chạy tách khỏi xa đội.
Quách Ngao chầm chậm nhắm mắt lại, tay cong ra tựa vào gáy, hờ hững nói:
– Đi thôi.
Liền nghe được một người chậm chạp nói:
– Các hạ công phu giỏi lắm, nhưng muốn cứ thế mà đi, chúng ta Thanh Thiên Trại còn ra lệnh cho quần hùng hắc đạo thế nào được? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: