[Dịch] Võ Lâm Khách Sạn - Q.1 - Chương 3: Tiếu đạn trường kiệt đương đồ cùng
Chương 3: Tiếu đạn trường kiệt đương đồ cùng
Tác giả: Bộ Phi Yên
Dịch: Aficio
Tàng Thư Viện –
Trước mặt có người tới, lại là bốn con ngựa.
Người đi đầu tay cầm một chiếc quạt xếp vẽ tranh Đường Dần (Đường Bá Hổ: nhà thơ, họa sĩ đời Minh), mặc nho y, đội mũ vuông, mặt trắng trẻo, để ria mép, nét mặt chỉ thấy vui cười, không có một chút phong thái giang hồ nào. Người bên trái y mặt đen râu quai nón, thân dài vai rộng, ngồi trên lưng ngựa, gần như đè hõm con ngựa xuống. Sau lưng gã đeo hai thanh cự phủ (búa, rìu lớn), mỗi cái to như bánh xe, sợ phải tới hai trăm cân. Người bên phải mặt vàng, khoảng chừng bốn mươi tuổi, không thấy có vẻ gì xuất chúng, chỉ có cánh tay dài một cách kỳ lạ, buông thõng hai tay xuống chắc dài quá đầu gối. Còn lại một người thong thả rong ruổi dưới ánh mặt trời sáng rọi, vẫn cứ mặc hắc y bó chặt thân mình, nhãn tình dù cho rực sáng ác liệt, nhưng từ mắt kéo xuống dưới là một vết sẹo, càng tăng thêm sự ác liệt. Chính là Viên Độc.
Quách Ngao mục quang lóe lên, lẩm bẩm:
– Quái sự năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều, có những nhân tài chưa từng gặp mặt, lại đi làm cường đạo, thế giới này còn nơi nào có thể tìm được người tốt đây?
Kẻ phe phẩy chiếc quạt cười nói:
– Quách đại hiệp không cần kinh ngạc, thực ra nó cũng không phải là cường đạo, bởi chữ “Trại” trong Thanh Thiên Trại bọn ta, không phải là “Trại” của “Sơn Trại”, mà là “Trái” (nợ) trong “Thảo Trái” (đòi nợ).
Quách Ngao dửng dưng cười:
– Hôm nay các ngươi tới, chính là muốn đòi nợ rồi.
Người đó tay cầm quạt khẽ phẩy, gật đầu nói:
– Chính thế.
Quách Ngao nói:
– Ta thiếu nợ các ngươi?
Người đó cầm quạt chỉ một cái, nói:
– Ngài thiếu hắn một kiếm.
Y chỉ đúng vào Viên Độc đang đứng sau cùng. Quách Ngao gật đầu:
– Kiếm đó hắn từng nói muốn sớm trả lại cho ta.
Người đó cười nói:
– Món nợ ấy của Quách tiên sinh, bọn ta lại không muốn vội. Hôm nay bọn ta tới, để đòi món nợ khác.
– Hả?
Người đó nói:
– Bọn ta đòi nợ ở chỗ chúng.
Tay y chỉ đúng vào mười hai tranh tử thủ. Mười hai người theo tay y chỉ, sớm đã kinh hãi tới mức sắc mặt biến đổi hẳn.
Quách Ngao nói:
– Họ thì có thể nợ các ngươi cái gì chứ?
Người đó cười, khoan thai nói:
– Cũng không nợ bao nhiêu, chính là chút ngân tử mà thôi, hai trăm vạn lượng ngân tử.
Quách Ngao cũng cười:
– Cái tên của các ngươi gọi thì không giống với người khác, hành sự căn bản lại y hệt. Nói đi nói lại, vẫn là muốn ngân tử.
Người đó vội lắc đầu:
– Không giống! Người khác vì ngân tử mà vung tay xuất thủ, bọn ta không như vậy.
Quách Ngao nói:
– Các ngươi có cái gì không giống?
Người đó nói:
– Bọn ta đem sự vật ra cùng chúng trao đổi, cho đến khi chúng cam tâm tình nguyện đưa ngân tử trao đổi với bọn ta!
– Các ngươi đưa gì ra để trao đổi?
– Lấy tay của chúng, chân của chúng, mạng của chúng!
Y thư thái giải thích:
– Bọn ta không hề chém rơi tay chúng, chặt đứt chân chúng, lấy đi tính mạng chúng; bọn ta chỉ khiến chúng tin rằng, bọn ta có năng lực này, sau đó chúng tự nhiên sẽ trao đổi thôi.
Quách Ngao lộ ra một vẻ mặt vui cười thong dong:
– Hiện tại các ngươi chính là tới để lấy tay, chân, tính mạng của ta ra để đổi hai trăm vạn lượng bạch ngân hả?
Người đó dường như hứng thú tập trung chú ý hoàn toàn vào chiếc quạt, không trả lời. Quách Ngao cười nói:
– Ta đã thay người bảo tiêu, vậy cũng cứ theo phương thức hành sự của người làm ăn. Chỉ cần các ngươi lấy được tay, chân, tính mệnh của ta, hai trăm vạn lượng bạch ngân liền đưa cho các ngươi, còn ngại gì nữa?
Người đó mục quang đột nhiên ngước lên, cười nói:
– Lão nhị, lão tam, lão tứ, hắn muốn xem xét bản sự của bọn ta, ý anh em thế nào?
Đại hán râu quai nón tức giận hét lên:
– Hắn muốn xem, thì cho hắn xem cũng được!
Gã thả ngựa tới trước, song thủ chớp động, hai thanh cự phủ như bánh xe đã bật lên không. Thủ chưởng của đại hán lăng không múa lật, hai thanh cự phủ cũng lăng không múa lật, như thể bánh xe gió, lực đạo kinh người. Gã không hề chỉ dùng đúng hai tay để múa búa. Không ai có thể tay cầm cự phủ nặng tới hai trăm cân, lại còn có thể sử dụng thoải mái như vậy. Gã dùng vai của gã, khuỷu tay của gã, bộ ngực của gã, chân của gã, mỗi một bộ phận trên thân thể gã.
Tay gã nắm lấy cự phủ, thở hơi thành tiếng, cự phủ phát ra tiếng rít vun vút, phá không mà tới. Vai gã chạm vào tay cầm cự phủ, tiếng kêu của cự phủ càng gấp, lăng không biến chuyển, nộ trảm thẳng xuống. Khuỷu tay gã đột nhiên vung ra, vừa hay tiếp xúc với mặt búa, hai thanh cự phủ va vào nhau, trái phải xoay múa, hóa thành hai cuộn khí xanh. Ngực gã ưỡn ra, tay cầm búa nặng nề đụng vào, người này như tạo thành từ thép tinh luyện, không chút rung động. Gió rít vèo vèo, thân hình gã cũng theo đó mà linh hoạt, song cước đột nhiên đá lên, hai thanh cự phủ bay vụt lên không. Thủ pháp dùng búa này xem thì có vẻ cương ngạnh, vậy mà đại hán dùng lại đạt tới mức xảo diệu, linh hoạt. Hai thanh cự phủ hai trăm cân, đã được biến đổi từ cực kỳ vụng về thành cực kỳ khéo léo.
Đại hán chợt thu búa lại thẳng người, kiêu ngạo nói:
– Phủ pháp cỡ này, có đủ để đổi hai tay ngươi không?
Quách Ngao nhìn hai tay mình, nói:
– Đích xác là đủ rồi.
Hoàng diện nhân kia chầm chậm xuống ngựa, đột nhiên vươn tay, đặt lên lưng ngựa. Con ngựa hí lên một tiếng, không ngờ bị gã ấn cho phải khuỵu hẳn xuống đất. Gã vỗ thêm một chưởng vào bắp đùi con ngựa, con ngựa giật mình, bốn vó cùng tung, chạy vội ra ngoài. Ngươi kia thân hình bất động, bàn tay vẫn như dán vào lưng ngựa, bị ngựa phóng đưa theo ra ngoài. Gã ấn lên lưng ngựa một cái, thân hình thoáng chốc lùi lại, bàn tay nhấc xa xa khỏi, chợt kích một chưởng ra. Con ngựa chạy được ra ngoài mười trượng, nhưng chân trước chân sau của nó đột nhiên “dài” ra cùng lúc. Một chưởng lăng không này, không ngờ đã đánh đứt hết toàn bộ xương cốt, khiến cho con ngựa bị ép tới mức “bẹp” xuống.
Quách Ngao động dung nói:
– Hảo khí công.
Người kia lạnh lẽo nói:
– Chẳng hay khí công này có đủ để đổi hai chân ngươi không?
Quách Ngao than:
– Chỉ sợ chân của ta không đạt được cái giá đó.
Nho sĩ phe phẩy quạt liền cười nói:
– Võ công của tại hạ thì sao?
Quách Ngao nói:
– Ngươi vừa xong khi búa của đại hán bay lên đã sờ vào lưỡi búa ba lần, ngựa chạy khỏi bốn trượng, ngươi phi thân theo, nhổ một sợi lông bờm ngựa, dựa vào khinh công này, đổi tính mạng ta, vậy cũng là dư rồi, không cần hỏi thêm nữa.
Nho sĩ đó biến sắc nói:
– Không nghĩ rằng Kiếm Thần Quách Ngao nhãn lực sắc bén như thế! Chỉ có điều ngài đã cho rằng bọn ta đưa ra đủ giá, sao còn chưa đem ngân tử ra đây?
Quách Ngao cười dửng dưng:
– Các ngươi quên mất rằng giá trị nhất của ta không phải là tay chân, cũng không phải là tính mạng.
Nho sĩ đó cười nói:
– Còn có gì so được với tính mạng của ngài? Lẽ nào là hai trăm vạn bạch ngân?
Quách Ngao trầm giọng:
– Là kiếm!
Mục quang tản mạn của hắn đột nhiên sắc bén trở lại, trong giọng nói cũng kèm thêm một sự tự tin khó miêu tả:
– Phủ pháp đổi tay, khí công đổi chân, khinh công đổi mạng, nhưng dùng cái gì để đổi kiếm.
Hắn chợt chuyển thân, đối mặt với đại hán râu quai nón:
– Phủ pháp của ngươi quả nhiên thần diệu kỳ dị, nhưng công phu của ngươi hơn nửa đặt trên tay cầm búa. Nếu ta một kiếm chặt đứt tay cầm búa của ngươi, ngươi làm thế nào dùng vai? Dùng khuỷu tay? Dùng ngực?
Đại hán mồ hôi lạnh trên trán nhỏ xuống ròng ròng, chính là bị một lời của hắn đánh trúng!
Quách Ngao không chú ý thêm đến hắn, chuyển hướng qua hoàng diện nhân. Mục quang của hắn lại càng thêm sắc bén, hoàng diện nhân không ngăn được bắt đầu bất an. Quách Ngao thong thả nói:
– Khí công của ngươi đích thực cường mãnh, bản sự cứng rắn này, vốn cũng không có biện pháp khéo léo nào khả dĩ thắng được.
Hoàng diện nhân không nhịn được thở nhẹ một hơi, Quách Ngao nói tiếp:
– Nhưng khí công chưởng lực, bản thân cũng có một nhược điểm trí mạng, đó chính là chậm!
Mục quang của hắn nhìn chằm chằm vào hoàng diện nhân:
– Kiếm pháp của ta, nổi danh chính bởi nhanh, ngươi ngăn cản được của ta một kiếm, hai kiếm, liệu còn ngăn nổi kiếm thứ ba không?
Hoàng diện nhân cũng mồ hôi như tắm! Đích thực ngăn không nổi, không ai có thể ngăn nổi! Chưởng pháp khí công bất kể cao minh đến đâu, đều cần có một thời gian nhất định để hồi khí, chưởng nhanh không thể đủ mạnh, đạo lý này ai cũng hiểu. Còn cao thủ dùng kiếm lấy khoái kiếm làm trọng, khí công chờ đầy trở lại, còn có biện pháp nào nữa?
Quách Ngao thấy hoàng diện nhân hai tay khe khẽ run rẩy, mãn ý mỉm cười. Hắn chuyển sang nho sĩ. Nho sĩ đó liền cười trước:
– Ta hiểu Quách tiên sinh không đánh giá cao khinh công của ta, không chịu đưa mạng ra trao đổi.
Quách Ngao gật đầu nói:
– Ta không đánh giá cao khinh công của ngươi, cũng không có khinh công nào khả dĩ lấy được tính mạng của ta!
Nho sĩ vẫn cười, dường như tán đồng Quách Ngao, lại dường như căn bản không thèm để ý. Quách Ngao không quan tâm đến, nói tiếp:
– Nhưng ám khí thì không như vậy. Khinh công cao minh lại thêm vào ám khí vô hình vô tích, vậy không ai tránh được.
Hắn nhìn nho sĩ:
– Ngươi có phải là cao thủ ám khí không?
Nho sĩ cười nói:
– Ta vốn cũng không nghĩ vậy, nhưng ta từ ba tuổi đã bắt đầu ngày ngày luyện ám khí rồi!
Quách Ngao lại than:
– Đường môn với tử đệ (con cháu) là hà khắc nhất, ngươi nhất định nếm trải không ít khổ đau.
Nho sĩ sững sờ nói:
– Đường môn? Ngươi bằng cách nào mà cho rằng ta là Đường môn tử đệ?
Quách Ngao mỉm cười, nụ cười này của hắn tương tự như kiếm ảnh lóe lên, nhưng ẩn ước sự tươi sáng, cũng như kiếm phong tạt vào mặt địch nhân. Hắn khoan thai nói:
– Ngươi có phải là Đường Phiền không?
Nho sĩ lúc này toàn thân cứng lại, hai mắt phát ra hai chuỗi tinh quang mạnh bạo, tinh quang bắn ra, tụ lại trên mặt Quách Ngao. Quách Ngao bất động. Nét mặt hắn kiên nghị như đẽo từ đá, cho dù có đao chém vào, khuôn mặt này cũng không thể tổn thương chút nào.
Nho sĩ cuối cùng thở dài một hơi, từ từ khép hai mắt lại, nói:
– Ngươi làm thế nào mà thấy được?
– Ngươi không biết rằng ngươi có thói quen à? Tay trái của ngươi luôn luôn giữ ở vùng eo, kể cả vừa rồi ngươi phi thân theo ngựa, tay chạm lưỡi búa, vị trí tay trái của ngươi cũng không hề di động. Điều này chỉ có một giải thích, chính là vùng eo bên trái nhất định có vũ khí trí mạng gì đó, nên ngươi có thói quen để tay trái ở vị trí đó. Nhưng đao dài thương lớn, roi gồ thuẫn tròn, vùng eo của ngươi lại bằng phẳng, chỉ có cái túi nho nhỏ, theo đó đây là vũ khí trí mạng, mười phần có tám chín là ám khí. Ám khí trong thiên hạ, còn có ai so được với Đường môn?
Đường Phiền trầm giọng:
– Nói hết đi!
Quách Ngao nói:
– Ngươi cũng đã phát hiện ra thói quen này của mình, do vậy mới nhờ đến chiếc quạt, đôi lúc phe phẩy, dẫn theo sự chú ý của người khác. Nhưng không ngờ rằng thứ động đậy dù cho dễ thấy, nhưng thứ bất động mới chân chính chứa đựng uy hiếp!
– Thế cũng chưa thể kết luận ta chính là Đường Phiền đâu nhé?
Quách Ngao nói vẻ thách thức:
– Đường môn tuy ám khí nổi danh, nhưng từ trước tới nay khoác lác rằng quang minh lỗi lạc, người của Đường gia thích gây phiền phức như vậy, không phải Đường Phiền ngươi thì lạ thật!
Đường Phiền cười lớn. Tiếng cười của y chói tai có lực, không ngờ có vài phần tương tự như Viên Độc.
– Hảo Kiếm Thần! Hảo Quách Ngao! Dựa vào lời ngươi nói, phủ pháp, khí công, khinh công, ám khí, thực không đổi được thanh kiếm của ngươi. Nhưng vật này thì sao?
Y giơ tay lên, chợt nghe thấy một đợt tiếng oàng oàng vang động truyền về, cánh rừng bên trái quan đạo, bảy tám người bất ngờ nhảy ra, nhân ảnh di động, thình lình lộ ra một họng đại pháo đỏ lòm! Đường Phiền cười rít lên nói:
– Đủ loại thủ đoạn đều không lấy được mạng ngươi, nhưng khẩu đại pháo này thì sao? Ngươi dù sao cũng không nên xem thường nó, nó được Đường môn chúng ta chuyên tâm cải tạo, đạn pháo một khi bắn ra, bất kể trúng mục tiêu nào, đều lập tức phát nổ, bên trong còn chứa ba vạn sáu ngàn chiếc độc tật lê và hóa cốt lang yên, cũng được kèm vào, chỉ cần chạm phải một chút, ta đảm bảo thần kiếm của ngài sẽ lập tức biến thành quỷ kiếm ngay!
Quách Ngao cuối cùng đã động dung!
Đường Phiền lại cười lớn:
– Kể cả ngài tránh được, tiểu cô nương này thì sao? Lũ tranh tử thủ này thì sao? Ta không tin bản thân ngài có thể vận chuyển hai trăm vạn lượng bạch ngân!
Sắc mặt Thượng Quan Hồng cũng biến đổi. Đường Phiền lại càng thêm đắc ý:
– Các ngươi vận chuyển tới lui, chi bằng vận chuyển tới Thanh Thiên Trại đi? Chẳng qua Thanh Thiên Trại với Cự Lộc Độ (bến đò) cách nhau không xa, nghĩ rằng Ngô Việt Vương cũng không thể trách các ngươi được.
Quách Ngao trầm mặc, dường như suy xét sự lợi hại trong đó.
Thượng Quan Hồng mục quang dần dần biến thành màu đỏ như y phục, cô bé ré lên:
– Thúc không phải kiếm thần à? Sao có một khẩu pháo cũng không ngăn nổi?
Đường Phiền cười nói:
– Cô nương dẫu sao cũng đừng trách hắn, chỉ bởi khẩu pháo này quá lợi hại, đừng nói hắn không ngăn nổi, kể cả Vu Trường Không phục sinh, cũng không ngăn nổi như vậy thôi!
Thượng Quan Hồng kêu lên:
– Thúc ấy không ngăn nổi thì ta tới ngăn! Kiểu gì thì chúng ta mất chuyến tiêu này rồi, cũng không sống nổi nữa!
Cô bé nói rồi, thi triển khinh công xông ra. Khinh công của cô bé không phải là rất giỏi, mà rất rực rỡ. Chiếc váy đỏ chót tung bay trên không, như thể một đóa hoa hồng. Nhưng đóa hoa hồng này vừa nở, đã bị một bàn tay giữ lại kéo về.
Thượng Quan Hồng hai mắt đỏ ngầu, kêu lớn:
– Thúc sao lại kéo cháu về? Thúc… thúc còn là nam nhi không?
Quách Ngao không quan tâm tới cô bé, nói với Đường Phiền:
– Hai trăm vạn lượng bạch ngân này đã là của ngươi rồi, ngươi sao còn không cho chúng ta đi? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn ta tìm cái gì đó trao đổi với tính mạng ngươi?
Đường Phiền thở một hơi khoan khoái, lập tức nói:
– Tính mạng của ta rất rẻ tiền, sao dám phiền Kiếm Thần?
Y quay người vẫy tay:
– Các huynh đệ, Kiếm Thần đã tặng chúng ta ngân tử rồi, mau tới nhận thôi!
Hai mươi bốn kị sĩ ầm ầm hưởng ứng, nhanh chóng phóng tới bên tiêu xa. Mỗi người đi ngang qua Quách Ngao, đều nở nụ cười, ôm quyền nói lớn:
– Đa tạ Kiếm Thần thưởng!
Nét mặt chứa đầy vẻ trào phúng không tên.
Kiếm của Kiếm Thần còn chưa xuất, đã bị người niêm phong lại, cũng đáng cho họ cười. Có điều nụ cười này thực sự quá nhiều là do tiền, không ngờ trị giá tới hai trăm vạn lượng bạch ngân!
Quách Ngao sắc mặt trầm tĩnh bất động, những lời này như không phải nói với hắn vậy.
Trong một nháy mắt, bọn cường đạo đã đi sạch. Viên Độc khi đi, chỉ quay đầu hiểm ác nhìn Quách Ngao một lần. Quách Ngao hiểu ý gã, cũng hiểu món nợ giữa họ, nhất định phải giải quyết xong. Vấn đề là giải quyết thế nào. Là dùng máu của Quách Ngao, hay máu của Viên Độc?
Tiểu cô nương đột nhiên nhảy xuống ngựa, chỉ Quách Ngao mà đại mạ:
– Hai người cha con chúng ta nhìn nhầm ngươi rồi, sớm biết ngươi là đồ hèn nhát thế này, chúng ta cha con hai người tại sao lại không tự mình đi đưa tiêu chứ? Dù cho có bị người ta giết chết, còn hơn là đợi cái chết đến!
Quách Ngao lạnh lùng nhìn cô bé. Tiểu cô nương lại không chút sợ hãi, cứ tiếp tục:
– Ta thấy thanh thần kiếm của ngươi với que cời lò cũng không khác nhau mấy đâu, không phải sao đến một khẩu pháo cũng đều sợ tới mức này?
Tiểu cô nương thực sự còn nhỏ, cô bé vẫn chưa hiểu thế nào là đại pháo, cũng không rõ uy lực của nó. Nhưng cô chỉ thấy coi thường Quách Ngao trong mắt, do đó cô nói lớn:
– Mặc kệ là đại pháo thế nào, ta không tin rằng nó có thể bắn chết ta!
Nói rồi, cô bé liền nhảy ra ngoài.
Bọn Đường Phiền áp tải tiêu xa đi rồi, không hiểu tại ao, để đại pháo ở chỗ cũ. Chẳng lẽ bọn chúng không sợ Quách Ngao dùng chính khẩu pháo này để đối phó chúng?
Quách Ngao mục quang lóe lên. Tiểu cô nương đã tới trước mặt khẩu pháo. Cô bé thấy được pháo thủ làm như thế nào. Đương nhiên, người ta chỉ tạo tư thế, còn tiểu cô nương thì điểm hỏa thực sự. Quách Ngao sắc mặt lập tức biến đổi, hắn phi thân đến, giữ lấy cô bé, nhảy từng bước khoảng mười trượng, chân vừa điểm xuống, đã ra ngoài mười trượng.
Đột nhiên nghe được một tiếng nổ khinh thiên động địa, khói bụi khắp nơi, bao phủ toàn bộ xung quanh! Tiểu cô nương không liệu trước được uy lực đại pháo lại mạnh đến như vậy, hai tai bị chấn ép kêu ong ong, mặt cắt không còn giọt máu. Khói bụi lắng xuống, chỉ thấy mảnh rừng sau đại pháo bị san thành bình địa, trong chu vi mười trượng lõm xuống một hố lớn, cây cối bùn đất ngàn vạn mảnh trộn lẫn lộn với nhau, rải lung tung tứ phía. Quả thực là san núi phá non, dời sông lấp biển.
Sắc mặt tiểu cô nương càng thêm khó coi, cô bé cũng hiểu rõ Quách Ngao tại sao không xuất thủ! Hỏa lực đích thực là cường đại, cường đại tới mức không sức người nào có thể đối kháng. Chỉ có điều hỏa lực nhằm về phía sau mà bắn, Quách Ngao mà dùng khẩu đại pháo này đối phó Đường Phiền, chỉ sợ tự bắn chính mình tan xác.
Trong hỏa lực không kèm theo tật lê độc yên, khẩu đại pháo này, chỉ là một trò bịp bợm mà thôi, nhưng trò bịp này lại vô cùng tinh xảo – để ngân tử vào tay, chúng vứt bỏ cả đại pháo, Quách Ngao nếu không phải là một người cẩn thận bình tĩnh cực điểm, tất sẽ bởi thế mà đắc ý hí hửng, bị tài vật làm mê hoặc tâm trí, cũng dùng ngay đại pháo để đối phó chúng. Đại pháo mà quay đầu, vậy thì cả bọn Quách Ngao xong rồi, không phải nghi ngờ gì nữa!
Đột nhiên lại nghe một tiếng kinh thiên động địa vang lên nữa, khói bụi bay tứ phía, bao phủ toàn bộ xung quanh.
Quách Ngao vừa nghĩ tới đây, trán cũng không ngăn nổi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Cái khéo léo của trò bịp này nằm ở chỗ, bất kể bạn có lựa chọn như thế nào, Đường Phiền đều ở bên thắng. Quay nòng đại pháo đối phó Đường Phiền, sẽ chỉ khiến bản thân nổ tung mà chết; không dùng đại pháo, lại chỉ có thể giương mắt nhìn phỉ đồ vận chuyển ngân tử đi.
Thượng Quan Hồng chợt nói:
– Lẽ nào hắn không sợ Quách thúc thúc đuổi theo, nhân cơ hội bọn chúng không có đại pháo, mà giết sạch bọn chúng?
Quách Ngao cứu được tính mạng của cô bé, từ “đồ hèn nhát” liền biến thành “thúc thúc”. Quách Ngao lắc đầu nói:
– Chúng đương nhiên không sợ. Bởi vì Đường Phiền là cao thủ dùng độc, chúng dù cho không đấu lại ta, nhưng lại có thể hạ độc trên tiêu xa, để chúng ta chỉ có thể giương mắt ra nhìn ngân tử, mà không thể chạm vào. Độc vật của Đường môn lợi hại đến đâu, nghĩ rằng ngươi đã từng nghe nói tới rồi.
Thượng Quan Hồng xót xa nói:
– Chẳng lẽ cứ trơ mắt ra mà nhìn chúng cướp xe tiêu mất?
Quách Ngao nói:
– Ai bảo chúng cướp xe tiếu mất?
Thượng Quan Hồng nói:
– Không phải cướp mất, lẽ nào thúc còn có thể đoạt lại tiêu xa?
Quách Ngao hờ hững mỉm cười, nói:
– Cũng không phải không có khả năng, chỉ là thời điểm còn chưa đến.
Thượng Quan Hồng ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu ý.
Quách Ngao nói:
– Ám khí độc vật của Đường gia tuy bá đạo, nhưng Quách Ngao ta kiếm trong tay, dù không nhất định tránh được mấy thứ đó, vẫn có thể khiến chúng không ra tay được!
Thượng Quan Hồng nói:
– Cả đại pháo của chúng cũng vậy chứ?
Quách Ngao nói:
– Cả đại pháo của chúng cũng vậy!
Thượng Quan Hồng nghi hoặc nói:
– Thế tại sao thúc không xuất kiếm?
Quách Ngao cười nói:
– Đợi ngươi bằng tuổi ta rồi sẽ rõ thôi, sự việc trên đời không phải chỉ có xuất kiếm mới giải quyết được đâu!
Thượng Quan Hồng lắc đầu nói:
– Cháu không minh bạch. Cháu chỉ biết thúc mà xuất kiếm, tiêu xa vẫn còn ở chỗ chúng ta.
Quách Ngao nói:
– Ở chỗ chúng ta thì được gì? Tục ngữ nói “Không sợ trộm lén lút mà sợ trộm luôn nghĩ đến”. Dù cho ta rất tự tin, nhưng đi hơn ba trăm dặm, trên đường cũng không biết có bao nhiêu mao tặc muốn cướp đoạt. Kiếm của ta dẫu là thần kiếm đích thực, chỉ sợ cũng sẽ thành mềm yếu mất. Do đó, chúng đã muốn, thì cho chúng đâu có sao?
Thượng Quan Hồng vội nói:
– Sao lại có thể cho chúng được?
Trong thần sắc của Quách Ngao có một sự tự tin:
– Ngươi không chú ý đến một câu mà chúng nói à? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: