[Dịch] Vĩnh Dạ Quân Vương - Q.1 - Chương 19: Bí truyền Thiên Trùng Sơn
Chương 19: Bí truyền: Thiên Trùng Sơn! (Thiên Trùng Sơn; Núi Ngàn Tầng)
Một phát súng này của người trẻ tuổi tuy rằng cũng xuyên qua bia ngắm để lại một lỗ trống như quả trứng gà, thế nhưng điếm đến vẫn còn cách hồng tâm hơi xa. Thành tích hơi kém so với những ngày bình thường, tuy rằng súng mà hắn dùng để huấn luyện ít nhất cũng có mang đầu ngắm.
“Bảy mươi vòng!” Giáo khảo lời nói không hề thay đổi mà báo ra vết bia.
Người trẻ tuổi có chút thất vọng nhưng lập tức lại hơi đắc ý, dù sao đây cũng là thành tích tốt nhất cho tới bây giờ.
“Tới mày rồi!” Hắn trừng mắt nhìn Thiên Dạ, nói tàn bạo.
Thiên Dạ khẽ mỉm cười, cầm lên súng nguyên lực, bổ sung năng lượng rồi nhắm bắn mọi thứ đều làm liền một mach, giơ tay lên là đã bắn ra một súng.
Nguyên lực màu đỏ bắn ra bay về phía bia ngắm. Nhưng nhìn điểm đến thì rõ ràng có chút lệt ra, nhiều nhất cũng chỉ nằm ở khu năm mươi vòng.
Sắc mặt của người trẻ tuổi nhất thời hiện ra vẻ vui mừng, nhưng ý cười trên mặt hắn lập tức đọng lại.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, đạn nguyên lực màu đỏ đột nhiên nổ tung ở trên bia ngắm càng làm bia ngắm bị nổ một nửa! Khu vực hồng tâm tự nhiên không may mắn thoát khỏi.
“Một trăm vòng!” Nghe được giọng nói báo thành tích trên bia của huấn luyện viên, người trẻ tuổi nhất thời trợn mắt ngoác mồm, la lên: “Như vậy cũng được?”
Đương nhiên là được.
Sau đó tới bia di động, Thiên Dạ vẫn tiện tay một phát súng bắn ra, đạn nguyên lực được ngưng tụ mặc dù có chút lệch khỏi hồng tâm, thế nhưng nổ nát toàn bộ bia ngắm. Lần bắn này, Thiên Dạ vẫn đầy điểm như trước.
Sau đó ở viễn trình cùng cận trình, vừa di động vừa bắn cùng với kiểm tra tốc độ Thiên Dạ đều bắn một phát súng làm nổ nát tấm bia, tự nhiên mỗi lần đều là đầy điểm.
Người trẻ tuổi kia đã sớm không thể cười nổi.
Hắn đã phát hiện rằng Thiên Dạ có thể đạt được thành tích có số vòng đầy không phải là may mắn. Không nói tới việc khác, chỉ dùng cây súng chuyên dành cho cuộc mà hắn chỉ dùng toàn lực cũng chỉ có thể bắn ra hơn người một chút. Mà Thiên Dạ cũng dùng một cây súng y hệt nhưng mỗi súng đều bắn nổ bia, chênh lệch trong này là ở tại nguyên lực!
Cuộc thi kết thúc, người trẻ tuổi trực tiếp bỏ dây chuyền vòng trong tay Thiên Dạ, nói: “Tôi tên là Ngụy Phá Thiên! Nhà họ Ngụy chúng tôi ở tỉnh Viễn Đông cũng có chút tên tuổi. Nếu sau này cậu có thời gian đi về tỉnh Viễn Đông thì có thể đưa ra một yêu cầu với nhà họ Ngụy chúng tôi.”
Nghe được cái tên uy vũ thô bạo này, Thiên Dạ hơi cứng lại, nếu như hắn không có trả lại toàn bộ khóa học văn hóa lại cho Trương Tĩnh thì ở trên phù hiệu thân phận của người trẻ tuổi này rõ ràng viết ba chữ là Ngụy Khải Dương.
Người trẻ tuổi thấy vẻ mặt của Thiên Dạ, lúc này làm ra vẻ mình có thể chống đỡ cả trời đất vỗ vỗ lồng ngực chính mình, nói lớn: “Phá Thiên là danh hiệu mà tôi tự lấy, thế nào, rất tốt chứ? Có phải bị cái tên thô bạo của tôi thuyết phục? Tôi Ngụy Phá Thiên, tương lai chính là người đàn ông có thể dùng một quyền đánh nát cả bầu trời!”
Thiên Dạ tiếp nhận sợi dây chuyền, cách nhìn đối với Ngụy Phá Thiên cũng có chút đổi mới. Tên này xem ra cũng là một người đàn ông dám nói dám làm, tuy rằng hành vi có chút bốc đồng, một chút cũng không giống con cháu của thế gia. Ngoài ra còn có chút ngốc trừ hai điểm này thì không có khuyết điểm gì khác.
Lúc đang trên đường chạy tới trường thi kế tiếp thì Thiên Dạ rốt cục hỏi Ngụy Phá Thiên một vấn đề mà hắn đã nín nhịn khá lâu: “Vừa nãy sao cậu lại tìm phiền phức với tôi? Là vì thân phận của tôi sao?”
Ngụy Phá Thiên lập tức khịt mũi khinh thường đối với lời nói này: “Thân phận? Bình dân sao? Ha, thằng này không phải là những đứa ngu xuẩn tự coi mình có xuất thân cao quý kia, huống hồ bình dân mà có thể đứng ở chỗ này thì đều là người mạnh. Còn việc tôi gây sự với cậu thì đơn giản chỉ vì mặt của cậu mà thôi!”
Thiên Dạ vuốt mặt mình, hỏi: “Mặt của tôi? Nha, chẳng lẽ mặt của tôi cùng kẻ thù của cậu rất giống, đúng không?”
Ngụy Phá Thiên lập tức lắc đầu: “Đương nhiên là không phải! Tôi chỉ đơn thuần chán ghét tiểu bạch kiếm* mà thôi! Nhìn thấy khuôn mặt của cậu, tôi có kích động muốn đấm một quyền! Cậu sao lại có thể mang gương mặt còn xinh đẹp hơn người đàn bà của tôi chứ?”
(Tiểu bạch kiếm ám chỉ người đàn ông trắng trẻo đẹp trai)
Nghe được lý do này, Thiên Dạ cảm thấy tay mình có chút ngứa, cũng rất muốn nện một quyền, ví dụ như mũi của người nào đó muốn trở thành đàn ông đánh tan bầu trời.
Ngụy Phá Thiên bỗng nhiên nở một nụ cười quỷ dị, nhỏ giọng nói: “Nếu không chúng ta lại đánh cược lần nữa? Đánh cuộc thắng bại trong cuộc thi kế tiếp, thế nào? Tiền đặt cược cũng giống vừa nãy! Nếu cậu thua thì đem dây chuyền trả lại cho tôi!”
Thiên Dạ liếc mắt nhìn hắn, nói: “Nhưng cậu dường như chỉ có một sợi dây chuyền.”
Ngụy Phá Thiên lập tức giơ giơ cánh tay của mình, nói: “Tôi còn cái này!” Trên cổ tay của hắn có một sợi dây xích tay, chất liệu giống hệt sợi dây chuyền, trên mặt cũng khắc một cái hiệu.
Thiên Dạ khẽ cau mày, nói: “Tôi tự nhiên cảm thấy vật này dường như không dùng được gì. Như bộ dạng như gấu này của cậu thì ở trong tộc thật sự có quyền hạn gì sao?”
Thiên Dạ chỉ kém chút nữa đã đem “Như cậu cái dạng hùng hổ này” nói ra. Thế nhưng đến mức độ thế này, Ngụy Phá Thiên đương nhiên biết rõ hắn muốn nói cái gì.
Đối với sự hoài nghi không chút che giấu của Thiên Dạ thì gương mặt của Ngụy Phá Thiên đã sớm biến thành tái nhợt, hừng hực lửa giận nói: “Sau khi thi xong thì tôi sẽ thu hồi dây chuyền lại,còn tôi có bao nhiêu quyền hạn không cần cậu bận tâm!”
Cuộc thi kế tiếp, là đánh nhau vật lộn.
Quy tắc đánh lộn rất đơn giản, chiến đấu một chọi một, có thể khiêu chiến bất kỳ người nào, thế nhưng lại không thể cự tuyệt khiêu chiến của người khác. Mặc kệ thua bao nhiêu lần trong cuộc thi, chỉ cần thắng được năm lần thì đó coi như hoàn thành cuộc thi đánh lộn, sau đó sẽ quyết định thứ tự cuộc thi bởi tỉ lệ chiến thắng.
Bãi tập to lớn bị chia thành hơn trăm cái sàn đánh lộn, bên trong mỗi sàn đánh lộn đều đứng một người lính đảm nhiệm trọng tài.
Thiên Dạ vừa đi tới sàn đánh lộn thì Ngụy Phá Thiên lập tức đứng ở trước mặt Thiên Dạ, vừa bóp tay vang tiếp lộp bộp, vừa cười không có ý tốt.
“Này, Lâm, cậu chịu thua bây giờ còn kịp để tránh một hồi nữa bị đánh thê thảm!” Ngụy Phá Thiên lại khôi phục dáng vẻ láu lỉnh kia.
Thiên Dạ vẫn vẻ mặt mỉm cười như có như không kia, nói: “Nhưng bây giờ cậu chịu thua đã không kịp.”
Sắc mặt của Ngụy Phá Thiên lại chìm xuống, cười lạnh nói: “Vậy tao cũng chỉ có thể đánh mày thành đầu heo rồi! Đến thời điểm đó cũng đừng có khóc nói tao lấy thân phận gia tộc ra bắt nạt mày là được rồi!”
Hai chân Ngụy Phả Thiên dựng thẳng, cánh tay chậm rãi ôm tròn, theo nguyên lực đang dâng trào thì khí thế cả người hắn bỗng dưng biến đổi, cực kỳ trầm ngưng, giống như một dãy núi đang vắt ngang trước mặt Thiên Dạ!
“Tao lập tức để cho mày xem một chút cái gì là thuật đánh lộn chân chính! Ngụy thị bí truyền: Thiên Trùng Sơn!” Từ giọng nói cho tới khí thể của Ngụy Phá Thiên đã thay đổi hoàn toàn, khí thế bàng bạc, trầm ổn dày nặng, giống như đột nhiên thay đổi thành người khác.
Thiên Dạ nhất thời cảm giác được một cỗ áp lực vô hình phả vào mặt.
Thật sự có thứ gọi là thuật đánh lộn bí truyền! Trước đây ở trại huấn luyện Hoàng Tuyền, Long Hải đã từng nhắc qua bên trong một ít nhà giàu tộc lớn cùng tông phái thì có một ít thuật đánh lộn bí truyền lấy nguyên lực làm trụ cột, thường thường huyền ảo khó dò, uy lực to lớn.
Tuy vậy trại huấn luyện Hoàng Tuyền chưa từng dạy cho bất kỳ thuật đánh lộn hệ thống, Long Hải chỉ nói nguyên lý cơ bản về thuật đánh lộn, chỗ yếu hại của cơ thể sống, cùng với làm sao sử dụng phương thức hữu hiệu nhất để giảm thiểu thương thế bản thân đồng thời gia tăng thương tổn với kẻ địch.
Đây là lần đầu tiên Thiên Dạ đối diện trực tiếp với thuật đánh lộn chân chính! Hắn hơi có chút căng thẳng, nhưng trong lòng lại càng thêm hưng phấn là một loại hưng phấn vì khát vọng được ác chiến!
Ngụy Phá Thiên ngoắc ngoắc tay về phía Thiên Dạ, nói: “Tới đây, đại gia tao chấp mày đánh trước! Nếu như tao ra tay thì mày đã không còn có cơ hội nữa rồi!
Hoàng Tuyền đã dạy Thiên Dạ rất nhiều thứ, chỉ là không có dạy nó khách khí cùng lễ nghi. Thiên Dạ không chút do dự, lời Ngụy Phá Thiên còn chưa dứt thì nó đã bước tới trước một bước, một cái chân sút mạnh mẽ đạp về phía Ngụy Phá Thiên!
Một cước này nhanh như oanh lôi chớp giật, trong không trung lại vang lên âm thanh đùng đùng nhẹ nhàng!
Khi Thiên Dạ giơ chân thì Ngụy Phá Thiên ồ lên một tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi! Phản ứng của hắn cũng gần đạt đến đỉnh điểm, trong nháy mắt tư thế biến ảo thành thế thủ, hạ thấp eo xuống, hai tay vẫy xuống, miễn cưỡng mới chống đỡ lại chân trước của Thiên Dạ!
Một tiếng phịch trầm thấp vang lên, chân trước của Thiên Dạ đá Ngụy Phá Thiên bay ra sau mấy mét! Trên không trung còn vang lên tiếng đôm đốp như rang đậu, đây là kết quả khi hai người giao phong bằng nguyên lực.
Thiên Dạ cũng hơi ừ một tiếng, phản ứng của đối phương rất nhanh phòng ngự cũng rất tinh diệu, thế nhưng sức mạnh cảm nhận được sau khi va chạm thấp vượt qua suy đoán của Thiên Dạ.
Một cước này nguyên bản Thiên Dạ chỉ là thăm dò, chỉ mang theo tám phần mười lực lượng mà thôi, vậy mà đã đem Ngụy Phá Thiên đá bay ra ngoài!
Phải biết, nếu là ở trại huấn luyện Hoàng Tuyền thì trên lớp học của Thiên Dạ đã có hơn một nửa học viên có thể đỡ cước này mà không xảy ra chuyên gì.
Nhìn bộ dạng giật mình của Ngụy Phá Thiên cũng không giống giả bộ, Thiên Dạ không chút nghĩ ngợi, đùi phải vụt lên như tia chớp, lại là một cước đá về Ngụy Phá Thiên. Lần này, Thiên Dạ đã dùng toàn lực!
Ngụy Phá Thiên nghe được âm thanh đôm đốp do nguyên lực tạo ra thì sắc mặt lập tức thay đổi, kêu một tiếng quái dị rồi toàn thân bỗng nhiên phủ lên một tầng ánh sáng màu vàng đất nhàn nhạt, hai tay bảo vệ thân thể, lấy tấn công thay phòng thủ, vừa vặn đánh tới chân của Thiên Dạ. Lúc này hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác, nếu như không mượn tư thế tấn công để liều một phen thì đảm bảo sẽ bị đá bay lần thứ hai, mà nếu bị như vậy thì sẽ trực tiếp bị văng ra khỏi sàn đánh lộn.
Lại là một tiếng trầm vang như sấm nổ, Ngụy Phá Thiên không bị lùi! Nhưng đây cũng không phải là chuyện tốt, bời vì hắn đã không cách nào nhờ vào việc lùi về sau để hóa giải một cước vô cùng nặng nề của Thiên Dạ.
Ngụy Phá Thiên miễn cưỡng ép xuống một ngụm máu bốc lên trước ngực, vừa khiếp sợ lại phiền muộn, sức mạnh của một cước này đã đuổi sát chiến binh cấp ba! Nếu như Thiên Dạ có trình độ cấp ba khi chưa tới mười bảy tuổi thì còn tới tham gia cuộc thi này làm gì, sẽ được những quân đoàn cấp cao nhất kia trực tiếp tuyển chọn.
Trong lòng hắn chỉ mới oán giận một câu thì Thiên Dạ đã nhào tới, quyền đấm cước đá đầu gối va đập khuỷu tay tấn công, thế tiến công như mưa giông gió bão kéo tới, mỗi đòn đánh đều nhắm vào chỗ yếu hại, đòn đánh rơi xuống đều nặng nề hết sức!
Ngụy Phá Thiên giống như chiếc thuyền nhỏ bên trong bão táp, nỗ lực sống qua bảy, tám lần công kích, thế phòng ngự cũng bị Thiên Dạ đánh tan hoàn toàn, thế phòng ở hai tay cũng bị phá tan, cửa trong mở ra. Thiên Dạ dùng một tay mở ra hai tay của Ngụy Phá Thiên, một tay nhẹ nhành đấm ở bụng hắn một phát.
Lần này Thiên Dạ dùng đúng là nhẹ nhàng bởi vì hắn đã thu lại gần một nửa sức mạnh. Nhưng bụng của Ngụy Phá Thiên lại mềm mại ngoài ý muốn, toàn bộ nắm đấm của Thiên Dạ đều lõm vào. Nếu như Thiên Dạ dùng ra toàn lực thì cú đấm này có lẽ sẽ đánh nát toàn bộ nội tạng của Ngụy Phá Thiên.
Thiên Dạ bất ngờ vô cùng. Bụng là vị trí của khí hải là nơi vòng xoáy nguyên lực ngưng tụ, hắn biết nguyên lực cường độ của mình nặng hơn người thường rất nhiều, cho nên mới nhẹ tay, lại không nghĩ tới một quyền đã có thể giải quyết được vấn đề.
Sức mạnh của cú đấm này nếu như rơi tại trên người của học viên ở trại huấn luyện, nhiều nhất chỉ có thể để họ chịu chút ảnh hưởng. Trên thực tế Thiên Dạ còn chuẩn bị bảy, tám loại thủ đoạn tấn công tiếp theo, dưới tình huống không thể phế bỏ đối thủ mà đánh ngã, nhưng hiện tại có lẽ đã không cần dùng nữa.
Ngụy Phá Thiên, người có thuật đánh lộn bí truyền của Ngụy thi: Thiên Trùng Sơn cao thủ, xem ra bị một quyền quyết định.
Thiên Dạ đột nhiên lùi về sau mấy mét, kéo dài khoảng cách với Ngụy Phá Thiên.
Ngụy Phá Thiên sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tay hắn run rẩy chỉ vào Thiên Dạ, mang theo vẻ mặt khó có thể tin hắn chỉ miễn cưỡng nói ra câu “Điều này sao có thể?” Sau đó lập tức ngã quỵ ở mặt đất, rồi bắt đầu ói mạnh.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: