[Dịch] Vãn Tống - Q.3 - Chương 31: Sứ giả phương bắc đến
Sài Hoán đã đợi gần 2 canh giờ trước phủ Chân Đức Tú. Người gác cổng chỉ lặp đi lặp lại nói: Lão gia vẫn chưa hạ triều, đợi một lát!
Sài Hoán hơi lo lắng, 4 ngày sau chúa công sẽ trở về Sơn Đông, nghe giọng điệu dường như chúa công đã quyết định từ bỏ Đại Tống, chuyển sang hợp tác với nước Kim.
Bất kể là đầu hàng hay nương nhờ, Sài Hoán cũng không thể chấp nhận được bởi vì y là một người đọc sách, đường đường một cử nhân Đại Tống.
Sài Hoán chính là người Lâm An, y thích cảnh vật Lâm An, y thích giang sơn Đại Tống. Thường thường y sẽ cầm một cuốn sách, vào lúc sáng sớm đến cạnh hồ Tây Tử, ngồi ngây người đến tận lúc trăng lên.
“Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển
Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn”
(Thưa bóng đâm nghiêng lan mặt nước
Thoảng hương toả xuống động hoàng hôn)
Đây là ý cảnh hoa mai, Sài Hoán vinh hạnh làm người đọc sách Tống triều.
Nhất định phải vãn hồi lại cục diện, Sài Hoán âm thầm hạ quyết tâm.
Đứng ở cửa ra vào cùng Sài Hoán còn có hơn 10 người đọc sách, đang muốn bái làm môn hạ của Chân Đức Tú, bám theo cây đại thụ che trời này.
Trời bắt đầu tí tách mưa, hạt nhỏ mịn như muốn chảy vào lòng mọi người.
“Đến rồi! Đến rồi!”
Có người hô một tiếng, Sài Hoán ngẩng đầu nhìn lên, trong màn mưa bụi xuất hiện một cỗ kiệu mềm được mấy tên tiểu đồng áo xanh dẫn đường, đang đi về phía cửa lớn, không có dáng vẻ của đại quan triều đình, mà có vẻ thanh liêm chất phác.
“Không hổ là tiên sinh được học sinh trong thiên hạ kính ngưỡng!” Trong lòng Sài Hoán thầm khen.
Bái thiếp đã sớm đưa cho người gác cổng, Sài Hoán bèn vọt sang một bên, nhường đường Chân Đức Tú vào cửa.
Từ trong màn kiệu Chân Đức Tú đã sớm thấy trước cửa ra vào có hơn 10 người đọc sách đứng đó, đây là cảnh thường thấy mỗi ngày. Nếu như thường ngày lão sẽ dùng phong thái trưởng giả xuất hiện trước mặt bọn họ, răn dạy bọn họ vài câu rồi để họ rời đi. Nhưng hôm nay lão không có tâm trạng, hôm nay trên triều đình lão đụng phải cây đinh mềm, lão không nói ra được đại sự mà hoàng thượng mong muốn.
Huống chi ở ngoài còn đang mưa.
“Đừng dừng lại, đi thẳng vào phủ!” Lão thấp giọng ra lệnh cho kiệu phu.
Kiệu nhỏ theo cửa bên vào phủ, mấy người đọc sách nhón chân, chen chen về phía người gác cổng nhìn vào.
Chân Đức Tú nhận bái thiếp từ người gác cổng, hơi hé ra.
“Bình Giang phủ, con trai Giả Hiền, Giả Thiển Học khấu đầu Chân tiên sinh”. Phía dưới là lít nha lít nhít sơ yếu lý lịch, chí hướng cùng lý giải về nho học Chu Trình. Tất cả được viết bằng kiểu chữ cực nhỏ, chừng 3 trang, trang bìa đẹp đẽ rực rỡ, rất có phong cách cổ xưa.
Chân Đức Tú cười một tiếng, tiện tay ném sang một bên. Cơ bản lão không nhớ ra Giả Hiền là người nào.
Một tấm bái thiếp không như bình thường khiến lão chú ý, đó là một tấm giấy trắng cứng còng, không có trang trí gì, viền thô ráp, giống như tiện tay xé lấy. Chân Đức Tú chưa từng thấy qua bái thiếp đơn sơ như vậy. Lão tò mò mở ra, bên trong có 1 hàng chữ lớn rồng bay phượng múa:
“Dưới trướng Sơn Đông Chấn Uy quân, Sài Hoán kính lạy”
“Sơn Đông Chấn Uy quân?” Hình như có nghe nói qua, lại nghĩ không ra.
Chợt Chân Đức Tú cả kinh gần như nhảy dựng lên.
“Sơn Đông Chấn Uy quân!” Không phải Sơn Đông Lý Nghiệp mà hôm nay tảo triều hoàng thượng trông mòn con mắt sao? Sao lại tìm mình? Chuyện này là sao?
Lão không kịp suy nghĩ lại, cầm bái thiếp đưa cho tùy tùng hô lớn: “Nhanh! Nhanh mời người này tới gặp ta!”
Chân Đức Tú đã ổn định lại tâm thần, mặc dù lão không biết dụng ý của đối phương, nhưng đây là một cơ hội, một cơ hội để thay đổi việc hoàng thượng độc sủng Đinh đảng.
Sự quan trọng của Sơn Đông đã thành đại sự hạng nhất trong lòng hoàng thượng. Nam bộ Sơn Đông đã thành rào giậu của Đinh đảng, hắt nước cũng không vào, chỉ có nắm được quyền chủ động ở bắc bộ Sơn Đông thì phái thanh lưu mới có vốn liếng đọ sức với Đinh đảng.
Trong thư phòng bày biện đơn giản, thanh nhã độc đáo, thoảng lên đàn hương nhàn nhạt. Thư phòng Chân Đức Tú là địa phương khó vào hơn cả hoàng cung.
“Ích Đô phủ, sứ giả đến Tống Sài Hoàn, bái kiến tiên sinh.” Sài Hoán đứng thẳng người mà cúi xuống, làm đại lễ bái sư.
Y hơi khẩn trương, giống như tân nương lần đầu lên kiệu hoa, cũng giống như trẻ con lần đầu vào học đường.
Trước mặt y là một ngọn núi, khiến y ngước mắt cũng không nhìn thấy đỉnh, đây là bậc thầy nho học, còn chính mình chỉ là một tiểu đồng vừa vào học đường.
Y chợt hiểu ra ý nghĩa của câu nói “ngưỡng mộ núi cao”.
Y không dám tùy ý ngồi xuống, chỉ dám ngồi quỳ trên gót chân. Đây chính là tư thế lúc Tử Do nghe Khổng Tử giảng bài.
Lúc bấy giờ thư đồng mang trà thơm dâng lên.
“Nghe khẩu khí Sài tiên sinh, hình như cũng là người đọc sách?”
“Vâng! Học sinh là cử nhân phủ Lâm An năm thứ 2 Bảo Khánh.”
“Giải thí phủ Lâm An năm thứ 2 Bảo Khánh? Hình như năm đó là do lão phu làm chủ khảo.”
“Vâng! Cho nên học sinh phải hành lễ thầy trò.”
Chân Đức Tú mừng rỡ, khó trách người sứ giả này muốn tìm mình. Thì ra là cử nhân do đích thân mình tuyển chọn năm đó. Thật sự là ông trời mở mắt, khiến Đinh tặc không thể chiếm trọn.
Lão cẩn thận đánh giá Sài Hoán, thấy khuôn mặt y thanh tú, ánh mắt trong veo, bên trong khí chất dường như lộ ra vẻ nho nhã, càng đáng ngưỡng mộ hơn chính là y tỏ vẻ khiêm cung với mình. Kiểu ngồi của y là đại lễ nho gia hiếm thấy, từ đầu tới chân không có chút dáng vẻ nào của kẻ thổ phỉ. Chân Đức Tú không kềm nổi âm thầm thở dài:
“Tư chất như ngọc đẹp, sao lại làm giặc!”
“Sài tiên sinh đã là người đọc sách, sao lại đi Sơn Đông tòng quân?”
“Một lời khó nói hết, tất nhiên là vì nhà nghèo mà ra. Mặc dù triều đình định ra chế độ cử nhân hưởng lộc 5 hộ, nhưng thực tế thì không nhận được 1 văn tiền, bất đắc dĩ phải đi Sơn Đông mưu sinh.”
Chân Đức Tú trầm ngâm một lát. Nếu đối phương đã gọi mình là thầy, vậy lão cũng không cần khách sáo. Nghĩ đến đây, thoáng suy nghĩ liền đi thẳng vào vấn đề.
“Phủ Ích Đô phải chăng là muốn quy phục Đại Tống ta?”
“Tướng lĩnh Chấn Uy quân chủ yếu đều là người Tống hoặc dân đất bắc, cả đại tướng quân nhà ta cũng là người Tống. Quy phục Tống tự nhiên là lựa chọn đầu tiên!”
“Cái gì là lựa chọn đầu tiên? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn hàng Kim hay sao?”
“Tiên sinh, thực tế chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, hoặc là quy phục Tống, hoặc là phụ thuộc Kim, hoặc là diệt vong. Ta vừa nói quy phục Tống là lựa chọn đầu tiên của chúng ta, nếu không cũng không cần khai chiến với quân Kim. Đây là chuyện gấp, xin triều đình sớm định đoạt!”
Chân Đức Tú không kềm được ngạc nhiên. Lão vốn cho rằng phủ Ích Đô vốn là tìm đến đầu Tống, không nghĩ ra bọn họ lại muốn cò kè mặc cả với triều đình. Lão không khỏi có chút tức giận, người đọc sách lấy đại nghĩa làm đầu, Sài Hoán này nhìn có vẻ thư sinh, sao cũng học lấy thói con buôn. Lão ngẩng đầu nhìn Sài Hoán, chỉ thấy trong mắt y tràn đầy lo lắng, tràn đầy yêu mến của một đứa trẻ sơ sinh đối với cố quốc. Rõ ràng là sự nhớ nhung của một đứa bé đối với mẫu thân phương xa.
Chân Đức Tú chợt minh bạch, lão hơi cảm động, lại thấy vui mừng.
Lão quả quyết nói: “Sài tiên sinh có thể đợi ở phủ ta một lát hay không, lão phu lập tức tiến cung!”
Tháng 2 năm thứ 2 Thiên Hưng Kim Ai Tông, Hoàn Nhan Thủ Tư thừa dịp Nam – Bắc Mông kịch chiến ở đất cũ Tây Hạ, phái 20 vạn đại quân chia làm 3 đường bắc thượng. Tháng 3 cánh quân phải thu phục phủ Đại Danh, cánh quân trái thu phục phủ Bình Dương. 3 cánh quân hội sư ở Lạc Dương, tháng 4 thu phục Thái Nguyên, hơn phân nửa đất Hà Đông lại quay về với nước Kim. Nhưng vào lúc này, gián điệp nước Kim dò ra 10 vạn quân Tống bắc thượng Hoài Đông, có dấu hiệu tiến công Từ Châu, lập tức cấp báo triều đình nhà Kim. Để tranh thủ thời gian điều binh xuôi nam, Hoàn Nhan Thủ Tự phái Hoàn Nhan A Hổ đi sứ nước Tống chúc mừng đại hôn của Triệu Quân. Ngày thứ 6 sau đại hôn của Triệu Quân, Hoàn Nhan A Hổ đến Lâm An.
Chân Đức Tú tiến cung đúng lục gặp Đinh Đại Toàn cùng Triệu Quân đang thương nghị chuyện sứ Kim đến. Không thể trốn tránh, đành phải báo cáo chuyện phủ Ích Đô có sứ đến Tống trước mặt Đinh Đại Toàn, sứ giả là học sinh của lão.
Tin vui chợt đến khiến trong mắt Triệu Quân phát ra tia sáng kỳ lạ. Từ trước đến giờ Chân Đức Tú chưa từng thấy tinh thần hoàng thượng phấn chấn như bây giờ, giống như một thiếu niên sắp xuất chinh, khao khát hướng về lãnh thổ phương bắc.
Đinh Đại Toàn cũng cười không ngớt, giống như là bị Triệu Quân làm vui lây, nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện trong nụ cười của y có ẩn giấu sát ý.
Đinh Đại Toàn cũng mớ vừa được tin của Trần Quý Nghị, Sơn Đông Lý Nghiệp chính là Lý Tư Nghiệp, chính là thương nhân cất rượu Lý Tư Nghiệp năm đó hạ độc chết đại hãn Mông Cổ Oa Khoát Đài, bị mình đưa đi phương bắc rồi mất tích. Lúc này hắn đang ở tại Lâm An.
Tất cả quân đội có thể điều động cũng đã ra tay, bởi vì Bành Nghĩa Bân đã ra điều kiện với y, đó chính là giết chết Lý Tư Nghiệp ở Lâm An.
Đinh Đại Toàn không thể nói, vì trong đó liên quan đến một hiệp ước bí mật giữa y cùng Bành Nghĩa Bân.
“Đinh ái khanh, trẫm muốn đích thân đàm phán với sứ giả Sơn Đông!” Triệu Quân đã kích động đến mức đánh mất tư duy bình thường.
“Hoàng thượng, xin nghe thần một lời. Sơn Đông Lý Nghiệp kia thật ra chỉ là một thổ phỉ, năm đó lúc Lý Toàn hàng Tống hoàng thượng cũng không tiếp kiến lão, cần gì phải nặng bên này nhẹ bên kia, khiến người sứ giả kia nhận ra hoàng thượng đã sốt ruột về Sơn Đông, thừa cơ nâng giá. Việc này cứ để vi thần xử lý, ta cam đoan khiến hoàng thượng hài lòng.
Chân Đức Tú khẩn trương, lão không thể để Sài Hoán đàm luận với Đinh Đại Toàn, lão cảm thấy đó là khinh nhờn học sinh của mình.
“Hoàng thượng, ngược lại thần cho rằng hoàng thượng đồng ý gặp sứ giả Sơn Đông kia mới hiển lộ thành ý cùng ý chí của Đại Tống ta. Việc đàm phán hoàng thượng không cần đích thân tham gia, có thể giao cho vi thần phụ trách toàn quyền. Người sứ giả kia là đệ tử của ta, ta lấy lời thầy mà nói, nhất định có thể lấy được lợi ích lớn nhất cho Đại Tống ta.”
Hai người đang tranh đoạt quyền đàm phán, Triệu Quân thấy vậy mỉm cười.
“Việc này giao cho Xu mật viện quản, Chân ái khanh hiệp trợ xử lý! Còn Đinh ái khanh thì thay trẫm đuổi Hoàn Nhan A Hổ!”