[Dịch] Vãn Tống - Q.3 - Chương 32: Bại lộ thân phận
Do Xu mật viện dẫn đầu, dĩ nhiên là chỉ Kiều Hành Giản. Y cũng là một trong 3 lãnh tụ của phái thanh lưu bên cạnh Kế Chân, Ngụy Chi Hậu.
Văn nhân chú trọng lễ tiết, chỉ có tiếp đãi long trọng trước, rồi mới có thể mở miệng đòi đất đai.
Cho nên Kiều Hành Giản bèn sắp xếp một buổi tiệc muộn trong nhà, giống như ở hiện tại nguyên thủ nước nọ thích chiêu đãi khách quý ở nông trại gia đình vậy.
Đây là một loại phong nhã, cũng là một dạng vinh quang.
Rượu là “Kim Tư Ẩm” do Kim Tư lâu đặc biệt cung cấp, đồ ăn là do ngự trù đích thân thực hiện, cùng bàn đều là danh sĩ Lâm An, không cần quân nhân, tối nay không nói quốc sự.
Sài Hoán được Chân Đức Tú dẫn vào Kiều phủ, tùy tùng của y là Vương Tứ Bảo. Đương nhiên đại biểu giới kinh doanh Sơn Đông cũng có mặt, dĩ nhiên là thương nhân Lý Tư Nghiệp.
Bất giác trăng sáng đã ẩn vào tán cây, tiệc rượu đã đến lúc cao trào.
Mặc dù yến tiệc là để tiếp đãi sứ Sơn Đông, nhưng người liên quan cũng chỉ có vài người, đa số đều là đóng góp vẻ phong nhã, chuẩn bị để đem đi khoe khoang lúc khác. Trong bất giác, tân khách đã chia nhóm, từ từ theo từng bầy mà náo nhiệt.
Tiểu Kiều công tử dù là chủ nhân, nhưng thần sắc gã sa sút, không nói tới việc ngồi một mình một chiếu, bởi vì gã đã vô duyên cùng Triệu Hạm, phụ thân đã an bài gã cùng với con gái tể tướng Đổng Hòe kết thành ước hẹn Tần Tấn. Gã chính là minh họa cho câu nói “hôn nhân là sự kéo dài của chính trị”.
Thương nhân Lý Nghiệp tùy ý đi lại, nơi này không phải là khu chợ, dĩ nhiên không ai để ý đến hắn.
Yến Bi Lan theo sát Lý Tư Nghiệp. Gã đã vang danh khắp kinh thành, không ai dám xem thường gã.
Lý Tư Nghiệp bỗng phát hiện một người trong đám đông: Kim Tiểu Ất.
Gã cũng đồng thời nhìn thấy hắn. Hai người cũng không nghĩ tới gặp nhau vào lúc này, dường như đã chia tay mấy vạn năm, nhưng cũng như mới vừa hôm qua. Ánh mắt Kim Tiểu Ất tán loạn, quay đầu sang chỗ khác.
Từ khi nghe nói hắn vẫn chưa chết, Kim Tiểu Ất bắt đầu cảm thấy sợ hãi âm thầm. Gã chịu nỗi dằn vặt này đã 3 năm. Ngay lúc này, bất kể ngày đêm, lời thề lúc trước cứ xoay quanh trong đầu gã.
“Nếu ta phản bội đại ca, tương lại sẽ chết dưới kiếm của đại ca!”
Càng ngày càng rõ, khiến gã đứng ngồi không yên, đêm không thể say giấc.
Kim Tiểu Ất bỗng nhớ lại thân phận của mình, đây là chỗ dựa duy nhất của gã.
“Đại ca! Chúng ta đã lâu không gặp, nghe nói huynh còn sống, ta thật cao hứng!”
Kim Tiểu Ất cười tươi như hoa, ra vẻ chân thành, vô tội, giống như một con chó đang nịnh nọt chủ nhân.
Lý Tư Nghiệp không trả lời, hắn chỉ cười nhạt một tiếng, xoay đầu nói với Yến Bi Lan:
“Lần sau có gặp lại người này, giết hắn!”
Yến Bi Lan gật một cái, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua mặt Kim Tiểu Ất, dường như đã cắt khuôn mặt gã thành từng mảnh.
Kim Tiểu Ất liên tục lui về sau mấy bước, sợ hãi đối với tử vong lấp đầy đôi mắt, gã quát to một tiếng, khiến ánh mắt mọi người bị thu hút đến.
“Kim thị lang, đã xảy ra chuyện gì?”
Một giọng nói thô kệch vang lên, một người đeo một thanh kiếm hoa lệ bên hông, chuôi kiếm được khắc hình kỳ lân, đầu chuôi nạm một viên minh châu to bằng trứng bồ câu. Gã mặc hoàng phục tông thất, dáng vẻ hung ác, thần thái ngạo mạn, vênh váo tự đắc. Nhìn lần đầu, thấy gã có vẻ coi trời bằng vung, nhìn lại lần nữa, vẫn là coi trời bằng vung.
“Vương gia, không có gì!”
Kim Tiểu Ất cúi đầu, nép mình trả lời. Gã chính là chúc quan trong vương phủ người này – Tín vương Triệu Trữ.
“Vậy ngươi kêu la cái gì? Làm mất mặt bản vương!”
Triệu Trữ chợt xoay mặt sang, nhìn Lý Tư Nghiệp với vẻ dò xét, thấy hắn mặc trang phục bình dân bèn hỏi:
“Ngươi là ai? Nhìn thấy bản vương sao không quỳ?”
Khẩu khí cực kỳ ngạo mạn.
Lý Tư Nghiệp hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.
Triệu Trữ đâu thể chịu nổi lạnh nhạt như thế trước mặt bao người. Mặt gã đỏ bừng, từng sợi tóc như muốn nổ tung.
“Ngươi đứng lại cho bản vương!”
Lý Tư Nghiệp cũng cười lạnh trong bụng, sự ngạo mạn của Triệu Trữ kích thích phản cảm trong lòng hắn. Hắn bỗng quay lại, nhìn gã đe dọa.
“Vậy còn ngươi là ai?”
Tất cả mọi người ngửi thấy mùi thuốc súng, bắt đầu tụ họp lại. Có người nhận ra Lý Tư Nghiệp cũng không khỏi âm thầm đổ mồ hôi hột. Tín vương có tiếng ngang ngược ở Lâm An, ngay cả tiên đế cũng phải nhường gã mấy phần, huống hồ thân phận hiện tại của gã có thể đại biểu cho hoàng thượng Triệu Quân.
Chủ nhân Kiều Hành Giản không ở đây, y cùng Chân Đức Tú dẫn Sài Hoán đi dạo vườn hoa. Đinh Đại Toàn cũng không có mặt, tối nay y phải tiếp sứ giả nước nước.
Kiều Bá Ngọc đành phải đứng ra giảng hòa thay cha.
“Vương gia, hắn là thương nhân Lý Tư Nghiệp theo sứ giả Sơn Đông, không hiểu lễ nghi Đại Tống, xin vương gia rộng lòng tha thứ, nể mặt phụ thân ta một chút.”
“Được, nể mặt Kiểu tướng công, bản vương không tính toán với hắn. Hừ, Sơn Đông cũng chỉ có thể đưa ra loại người thô bỉ này!”
“Ha ha! Cũng thế thôi!”
Lý Tư Nghiệp không nhượng bộ chút nào, đáp trả.
Triệu Trữ giận tím mặt, “xoẻng” một tiếng rút kiếm ra, chỉ vào Lý Tư Nghiệp mắng:
“Ta giết ngươi như giết một con chó!”
Chưa dứt lời, bảo kiếm đã rơi xuống đất, một tia máu bắn ra. Ngón cái của Triệu Trữ đã bị chém đứt.
“Ta đã nói, không ai được dùng kiếm chỉ vào chủ công của ta!”
Trong đại sảnh chợt yên tĩnh, yên đến mức khiến người ngạt thở. Mọi người từ từ lui ra sau, Lý Tư Nghiệp này gan to bằng trời, đã gây ra họa lớn.
Triệu Trữ vẫn giữ nguyên tư thế ngây người, chợt một cảm giác đau đớn đâm vào đầu gã, giống như bỏ vết thương vào lửa, gã đau đến độ mờ cả mắt, lảo đảo lui về sau mấy bước.
Trong đại sảnh chợt vang lên một tiếng kêu thảm thiết như xé tim.
Triệu Trữ ngã nhào xuống đất, máu trên tay nhỏ “toong toong” xuống đất. Hai mắt gã đỏ sẫm, tưởng như sắp chết. Bỗng một khúc thịt be bét máu dính lên trán gã. Triệu Trữ nhìn chằm chặp, ánh mắt như muốn nhỏ máu.
Triệu Trữ chợt phóng lên, gào to cuồng loạn, gã bịt vết thương chạy loanh hoanh trong đại sảnh, đập đầu vào một cây cột, âm thanh đột nhiên ngừng hẳn, sau đó người từ từ ngã xuống, co lại thành một đống.
Kiều Bá Ngọc nắm chặt chiếc ghế, sắc mặt tái nhợt dị thường. Tất cả mọi người đều lùi lại, chỉ có y là không thể. Y mở to ánh mắt nhìn Lý Tư Nghiệp bỗng trở nên đáng sợ dị thường, nhìn Yến Bi Lan lạnh như băng. Y sợ hãi, sợ hãi đến cùng cực. Y sợ bọn họ cũng giết y, khóe miệng Lý Tư Nghiệp khẽ cười lạnh giống như thanh kiếm sắc bén của Yến Bi Lan. Y bỗng cảm thấy chân nhũn ra, đứng không vững nữa, mắt tối sầm lại rồi không biết gì nữa.
Lúc này tiếng bước chân ồn ào từ ngoài truyền vào. Khuôn mặt xanh như đít nhái của Đinh Đại Toàn bỗng xuất hiện ở cửa. Y quyết không từ bỏ vị trí chủ đạo đối với Sơn Đông, vừa kết thúc tiệc rượu bên kia đã vội chạy đến.
“Chuyện gì đã xảy ra!”
Đinh Đại Toàn liếc mắt thì thấy dưới đất đầy máu tươi, lại thấy Tín vương uể oải nằm một đống cùng với Kiều Bá Ngọc nằm ngửa mặt lên trời. Y vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Lý Tư Nghiệp, không khỏi giật mình.
Chủ nhân Kiều Hành Giản cũng vừa nghe tin chạy đến, thấy nhi tử ngã dưới đất, sợ hãi vội chen nhanh vào, phía sau y là Chân Đức Tú biến sắc mặt cùng Sài Hoán khẩn trương. Sài Hoán vội kéo Yến Bi Lan lại hỏi thăm tình huống.
Lý Tư Nghiệp không động đậy. Hắn đứng giữa đại sảnh lẻ loi trơ trọi. Ánh mắt hắn híp lại thành một khe nhỏ, nhìn một người vừa xuất hiện bên cạnh Đinh Đại Toàn, một người gần như đã đẩy hắn vào chỗ chết ở phủ Đông Bình Sơn Đông: Hoàn Nhan A Hổ.
Hoàn Nhan A Hổ được Đinh Đại Toàn mời đến. Y cũng muốn tiện thể bái phỏng Xu mật viện sứ mới nhận chức của Đại Tống Kiều Hành Giản, vừa vào cửa lại chợt phát hiện kẻ kiến y vừa yêu vừa hận Sơn Đông Lý Tư Nghiệp đang đứng giữa đại sảnh. Vậy mà hắn cũng đang ở nước Tống.
“Từ khi chia tay đến giờ đại tướng quân vẫn khỏe chứ?” Hoàn Nhan A Hổ cất tiếng chào hỏi. Ánh mắt tất cả mọi người đều hướng theo ánh mắt của y lướt về phía Lý Tư Nghiệp.
“Đại tướng quân? Sao hắn lại là đại tướng quân?” Trong mắt mọi người đều toát ra vẻ không hiểu.
Thân phận đã bại lộ, trong lòng Lý Tư Nghiệp đã không còn gì e ngại. Hắn ngạo nghễ ưỡn ngực, lớn tiếng nói với Kiều Hành Giản vừa giật mình, với Chân Đức Tú đang nghi ngờ, đối với tất cả mọi người:
“Không sai! Ta chính là chủ soái Chấn Uy quân Sơn Đông – Lý Nghiệp!”