[Dịch] Trường An Nhất Chiến [Bạch Y Phương Chấn Mi] - Q.1 - Chương 8: Cổ thành thần lực đấu thần công
- Home
- [Dịch] Trường An Nhất Chiến [Bạch Y Phương Chấn Mi]
- Q.1 - Chương 8: Cổ thành thần lực đấu thần công
Đã gần đến hoàng hôn.
Hai người Phương Chấn Mi và Viên Tiếu Tinh đều cảm giác được bước chân càng lúc càng nặng nề, hô hấp càng lúc càng trầm trọng.
Trong lòng Phương Chấn Mi thầm kinh ngạc: “Người này nhẫn nại và nghị lực lại cao như vậy, nội lực càng không thể tưởng tượng được.”
Mà Viên Tiếu Tinh cũng giật mình, nếu không phải vừa bắt đầu mình đã chiếm được tiên cơ, trước khi giao chiến Phương Chấn Mi đã bị hao tổn thể lực, vậy mình làm sao đuổi kịp được đối phương.
Hai người chỉ cảm thấy cảnh vật hai bên lùi về sau nhanh như chớp, bên tai tiếng gió ù ù, lại đuổi về một con đường náo nhiệt trong thành Trường An.
Bởi vì đang lúc hoàng hôn, người đi đường rất nhiều, gần như nước chảy không lọt. Phương Chấn Mi cố gắng xê dịch né tránh, vẫn rất khó tránh được toàn bộ, chợt thấy sau lưng có một đám đông đang xem tạp kỹ. Phương Chấn Mi biết cho dù mình vượt qua được đám người này, Viên Tiếu Tinh nhất định cũng sẽ đụng trúng một vài người, với tốc độ như vậy, cộng thêm nội công của Viên Tiếu Tinh, người bị đụng trúng khó tránh khỏi cái chết. Phương Chấn Mi không quan tâm đến sống chết bản thân, chỉ cầu không liên lụy đến người khác, vì vậy cắn răng một cái, đột nhiên đáp xuống đất.
Viên Tiếu Tinh ngẩn ra, không ngờ Phương Chấn Mi lại dừng ở đây, cho rằng đối phương đã hết sức, trong lòng mừng rỡ, toàn lực đánh ra một chưởng.
Hai tay Phương Chấn Mi lật lại, tay phải đỡ một chưởng này của Viên Tiếu Tinh.
Tay trái Viên Tiếu Tinh vươn ra, lại đánh tới một chưởng.
Tay trái Phương Chấn Mi cũng vòng lại, tiếp một chưởng này.
Hai người bốn tay, sau khi va chạm lại không rút ra được. Người đi đường chung quanh ào ào tránh lui, liên tục kinh hô. Bọn họ biết có người đang liều mạng đánh nhau, không ai muốn lo chuyện bao đồng, tránh rước họa vào thân, chỉ vây thành một vòng lớn quan sát hai người đấu chưởng.
Hai người Viên Tiếu Tinh và Phương Chấn Mi chưởng lực va chạm, lập tức biết đối phương còn lợi hại hơn tưởng tượng của mình. Phương Chấn Mi chỉ cảm thấy chưởng lực của Viên Tiếu Tinh hùng hậu uy mãnh, nặng nề chí cương, chỉ cần hơi lơ là sẽ bị hắn đánh cho nội tạng vỡ tan mà chết. Viên Tiếu Tinh cũng cảm thấy chưởng lực của Phương Chấn Mi âm nhu dai dẳng, giống như sông dài biển rộng, liên miên vô tận, chỉ cần hơi sơ xuất nội lực của mình sẽ bị hắn hóa giải, khi đó không chết cũng trọng thương. Hai người bắt đầu liều mạng, thể lực liên tục hao tổn, trên trán bốc lên khói trắng, hai chân cắm vào trong đất càng sâu. Người khác không biết chỉ cho rằng hai người bọn họ đang tỷ thí chưởng lực, không ngờ đây lại là trận chiến giữa hai đại cao thủ võ lâm chấn động Trường An.
Sau khi hai người so tài khinh công, lại bắt đầu so đấu chưởng lực, cả hai đều là thứ Viên Tiếu Tinh am hiểu. Phương Chấn Mi vẫn luôn tránh né đấu chưởng, muốn dùng võ công khác đối phó với Viên Tiếu Tinh, nhưng lại không có cơ hội. Lúc này vì sợ thương tổn đến bách tính, mới đón đỡ song chưởng của Viên Tiếu Tinh, bất kỳ bên nào có ý dừng tay đều sẽ bị nội kình của đối phương đánh chết, cho nên hiện giờ hai người đều là không chết không dừng.
Nhưng Viên Tiếu Tinh muốn giết Phương Chấn Mi dưới chưởng, còn Phương Chấn Mi lại không muốn giết Viên Tiếu Tinh, chỉ muốn lấy lại Thượng Thanh đồ mà thôi.
Phương Chấn Mi thầm nghĩ Viên Tiếu Tinh chưởng lực hùng hậu, cộng thêm kinh nghiệm, về mặt này hi vọng chiến thắng của mình cực nhỏ, chỉ cần không bại đã là may mắn lắm rồi. Thực ra trong lòng Viên Tiếu Tinh cũng kinh ngạc, vốn cho rằng Phương Chấn Mi trẻ tuổi như vậy, mình dùng “Tiểu Thiên Tinh chưởng lực” mấy chục năm có thể đánh chết hắn, không ngờ lại đánh lâu không thắng, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu lần này không giết được Phương Chấn Mi, đợi thêm một thời gian, cũng không giết nổi kẻ này nữa.”
Hai người song chưởng giao nhau, kiên trì không buông, lại kéo dài đến lúc hoàng hôn.
Hai người đánh từ sáng sớm, lúc này đã gần tối, đương nhiên là mệt mỏi, nhưng bọn họ công lực thâm hậu, đều không có dấu hiệu hụt hơi.
Có điều nếu hai người tiếp tục đấu như vậy, e rằng sẽ đến lúc dầu hết đèn tắt.
Ngay lúc này, trong đám đông bỗng có một giọng nói già nua cất lên:
– A Cần, con xem người mặc áo trắng đang đánh nhau kia là ai?
Một giọng khác của thanh niên vang lên:
– Cha, là ân công!
Lão hán kia vừa ho sặc sụa vừa nói:
– Là ân công thì còn chờ gì nữa, không mau giúp ân công đánh nhau đi?
Hóa ra hai người này không phải ai khác, chính là lúc đám người Mạnh Hậu Ngọc và Tề Môn Tam Đao muốn dùng kế bắt Phương Chấn Mi, cố ý khi dễ một nhà nông để dụ Phương Chấn Mi ra tay, lão hán này chính là người cha, còn thanh niên này là con trai của lão. Bọn họ đều được Phương Chấn Mi cứu, đã xem Phương Chấn Mi là ân công. Nên biết người nông dân rất trọng ơn nghĩa, vừa thấy Phương Chấn Mi gặp nạn, cũng mặc kệ khả năng của mình có giúp được hay không, bất chấp tất cả, thanh niên kia lập tức giơ đòn gánh lên, từ sau lưng đập vào đầu Viên Tiếu Tinh.
Hai người một già một trẻ này chưa từng học qua công phu, hôm nay mang rau tới chợ bán, buôn bán cũng không tệ, đang thu hàng về nhà. Lúc đi qua con đường này, thấy một đám người đang quan sát, trong lòng hiếu kỳ cũng tham gia náo nhiệt, nhìn thấy ân công đang giao đấu với người khác, có thể đứng nhìn được sao?
Một đòn dũng cảm quên mình của người trẻ tuổi kia rất mạnh, cộng thêm hắn từ nhỏ đã lao động, cánh tay rắn chắc, vung đòn gánh uy vũ phát ra tiếng gió.
Hai người Viên Tiếu Tinh và Phương Chấn Mi đều tập trung tinh thần vào hai tay, chỉ cần hơi phân tâm, cho dù không bị đối phương thừa cơ dùng nội lực đánh chết, cũng sẽ bị nội lực tán loạn của mình chấn chết, nào có lòng dạ nghe người cha và thanh niên kia nói chuyện?
Cho đến khi đòn gánh kia phát ra một tiếng “vút”, nhắm đầu đập xuống, Viên Tiếu Tinh mới đột nhiên cảnh giác. Hắn cho rằng Ngã Thị Thùy hoặc Thẩm Thái Công tập kích, nhất định phải ngăn cản, nhưng lại không thu chưởng được, cộng thêm chạy cả một ngày, tâm khí hư nhược, lại đánh lâu không thắng, định lực giảm sút, lúc này trong lòng nóng nảy, thần trí phân tâm, chưởng lực rối loạn. Nội lực của Phương Chấn Mi lập tức ép tới, khiến cho chưởng lực của Viên Tiếu Tinh lại đánh ngược về trong cơ thể.
Thực ra nếu là lúc bình thường, thanh niên kia có đánh Viên Tiếu Tinh tám gậy mười gậy cũng không làm gì được hắn. Hiện giờ đang lúc đấu chưởng, nội lực của Viên Tiếu Tinh đều tập trung vào hai tay, toàn thân không được bảo vệ, nhưng với công phu của hắn, có chịu năm sáu gậy cũng không phải chuyện lớn gì. Có điều Viên Tiếu Tinh đang nóng nảy sốt ruột, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cho rằng Phương Chấn Mi nhất định sẽ thừa cơ tấn công, trong lòng rối loạn, lại khiến cho chân khí trong cơ thể rẽ nhánh, tẩu hỏa nhập ma.
Phương Chấn Mi chợt cảm giác nội lực của Viên Tiếu Tinh hoàn toàn biến mất, vốn có thể dùng chân khí đánh chết Viên Tiếu Tinh, nhưng vừa thấy thanh niên kia đang dùng đòn gánh đập vào đầu Viên Tiếu Tinh, biết Viên Tiếu Tinh vì chuyện này mà phân tâm, trong lòng không nỡ, do đó cố gắng thu chân lực lại. Có điều nội lực này như sông dài biển rộng, Phương Chấn Mi tuy khống chế thuần thục, nhưng đột ngột thu lại cũng khiến cho huyết khí quay cuồng, bị đẩy lui hơn mười bước mới đứng vững được.
Phương Chấn Mi lui lại, không giết Viên Tiếu Tinh, nhưng cũng không kịp cứu Viên Tiếu Tinh. Viên Tiếu Tinh bị tẩu hỏa nhập ma, chỉ cảm thấy ngũ tạng giống như có vạn con sâu cùng cắn xé, vô cùng thống khổ. Lúc này thanh niên kia lại đập thêm một nhát vào đầu, khiến cho trong đầu Viên Tiếu Tinh nổ vang một tiếng, chân khí trong cơ thể tán loạn khắp nơi, không khống chế được nữa, há mồm phun ra mấy ngụm máu tươi, ngã xuống đất chết đi.
Sau khi thanh niên kia đánh ra một gậy, nghĩ thầm ân công võ nghệ thần kỳ như vậy còn không thắng được, một kích này của mình thì có ích lợi gì? Không ngờ một đòn đánh xuống, đầu của Viên Tiếu Tinh còn không chảy một giọt máu, lại hộc máu mà chết, trong lòng không kìm được kinh ngạc. Hắn chỉ cho rằng chuyện trong võ lâm rất khó tưởng tượng, dù sao mình cũng không thể hiểu được.
Phương Chấn Mi thấy Viên Tiếu Tinh đã không còn đường cứu, trong lòng rất khó chịu, thầm nghĩ: “Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết. Viên Tiếu Tinh tung hoành thiên hạ, làm nhiều việc ác, hôm nay lại chết dưới tay một thôn phu không biết võ công, cũng chưa từng nghe đến tên tuổi của hắn, thật khiến người ta cảm thán.”
Người xem càng lúc càng nhiều, đã có hơn mười công sai hùng hổ chạy tới. Phương Chấn Mi chợt nghĩ tới một chuyện, từ trong người Viên Tiếu Tinh lấy ra Thượng Thanh đồ, sau đó hai tay kẹp lấy người cha và thanh niên kia, nhấp nhô vài cái đã vượt qua mấy con đường dài, đi đến một đường lớn khác. Đám công sai kia chỉ thấy một đoàn người lóe lên trời cao, đã không thấy nữa, nào còn đuổi theo được?
Phương Chấn Mi cảm tạ người cha và thanh niên kia, chợt nhớ đến hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, cho nên không nói thêm nhiều, vội vã từ biệt. Mới đi được mấy bước, đột nhiên trước mặt có hai người chạy tới, chính là Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công. Thẩm Thái Công nhìn thấy Phương Chấn Mi liền cười lớn nói:
– A ha, hắn còn chưa chết!
Ngã Thị Thùy lập tức dừng lại, cảnh giác đề phòng, nhìn về phía sau, đồng thời nói:
– Lão Thẩm, cẩn thận con hạc già kia từ sau chạy tới, lần này nhất định phải bắt được hắn!
Thẩm Thái Công sững sốt nói:
– Đúng đúng đúng, thần tài ngươi cứ nghỉ ngơi một chút, để chúng ta đấu với lão ma kia!
Phương Chấn Mi cười nói:
– Không cần nữa.
Thẩm Thái Công ngẩn ra nói:
– Cái gì?
Phương Chấn Mi nói:
– Hắn chết rồi.
Ba người đều trầm mặc, không biết nên nói gì, nhất thời lại cảm thấy rất phiền muộn, rất trống rỗng. Lúc này mặt trời đã chìm về phía tây, ráng chiều còn lại từng vệt từng vệt, thê lương mà huy hoàng treo ở cuối trời, gió đêm chầm chậm thổi tới, rặng mây đỏ chiếu rọi khuôn mặt chán nản của ba người.
Ngã Thị Thùy không biết nói gì, nhìn con đường khá yên tĩnh này, đột nhiên giống như nhớ tới chuyện gì, nói:
– Ngày đó có người ở nơi này nói, thành Trường An là của hắn.
Ngã Thị Thùy giơ giơ nắm tay, lại nói:
– Ta nói với hắn, thành Trường An không phải là của hắn.
Thành Trường An đã dần dần yên lặng, đêm sắp đến gần, tòa thành cổ xưa và huy hoàng này cũng từ từ đi đến quên lãng, đi vào ngủ say.
Thẩm Thái Công nhìn chung quanh nói:
– Thành Trường An không phải thuộc về hắn, mà là thuộc về mọi người.
Người trên đường lẳng lặng bước đi, thiếu nữ cài hoa mà thích cười, xe ngựa điềm đạm mà mệt mỏi, căn phòng sáng đèn mà tĩnh mịch, ráng chiều Trường An như còn ở cuối trời. Phương Chấn Mi xa xăm nói:
– Thành Trường An thuộc về Trường An…
Gió đêm, xe ngựa, tiếng cười, người đi, ôn tình, lãng tử, hào hiệp đan vào thành một mảnh, bao nhiêu chuyện phong lưu ít người biết đến, đều diễn ra trong thành Trường An, hoặc là trong rất nhiều tòa thành nổi tiếng khác, sôi nổi mà gấp gáp, đi qua, lướt qua, thoáng qua, vĩnh viễn không quay đầu lại…