[Dịch]Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Sưu tầm - Chương 267: Quyết chiến (2)
Cùng với lúc Nguyệt Thiên Dạ hộc máu, Tư Lăng cũng từ bên trong mộng cảnh thoát ra. Sau khi thanh tỉnh, phát hiện cổ đau buốt, thì ra là Trọng Thiên liên tục dùng đuôi siết hắn, móng vuốt cào bên gáy, muốn cho hắn tỉnh táo lại.
“Tư công tử, huynh rốt cuộc tỉnh rồi!” Tiểu Yêu Liên vui vẻ nói, “Huynh vừa rồi lâm vào ác mộng do Dạ Yểm chế tạo, chỉ có người bị quản chế tự mình tỉnh lại mới có thể cởi bỏ, người bên ngoài không có cách nào hỗ trợ. May mắn Tư công tử đã tự mình tỉnh được.” Tiểu Yêu Liên nhảy nhót trong tay áo Tư Lăng, vẻ mặt cao hứng.
Dạ Yểm?
Tư Lăng nhìn Dạ Yểm đi theo bên cạnh Nguyệt Thiên Dạ, ngược lại là hắn đã khinh thường nó. Dạ Yểm có thể vô thanh vô tức chế tạo mộng cảnh, người rơi vào mộng cảnh nếu không thể đúng lúc tránh thoát, sẽ vì thế mà tử vong ở trong mộng cảnh. Mà làm chủ nhân của Dạ Yểm, Nguyệt Thiên Dạ có thể lợi dụng năng lực của Dạ Yểm để giết người vô hình.
“Tư công tử, huynh phải cẩn thận mộng cảnh của Dạ Yểm đó, nó chắc hẳn sẽ tiếp tục chế tạo mộng cảnh để vây khốn huynh.” Tiểu Yêu Liên nhắc nhở.
Tư Lăng cười lạnh, nữ tử trong giấc mộng mới vừa rồi là Nguyệt Thiên Dạ, những thứ kia chỉ sợ là quá khứ khi Nguyệt Thiên Dạ và “Tư Lăng” hạnh phúc cùng nhau. Nguyệt Thiên Dạ chế tạo như thế, bất quá là muốn nhắc nhở hắn, bọn họ đã từng có hồi ức rất tốt đẹp, hai người cùng một chỗ có bao nhiêu hạnh phúc.
Chỉ là… Nguyệt Thiên Dạ đến nay đều không biết, người “Tư Lăng” kia đã chết vì nàng mất rồi, cũng coi như là thành toàn thâm tình ban đầu của hai người. Bất quá Tư Lăng cảm thấy, nếu “Tư Lăng” kia vẫn còn, nhìn thấy Nguyệt Thiên Dạ với đông đảo nam nhân đều ưng thuận thâm tình, chỉ sợ còn không bằng cứ chết như vậy thôi.
Giữa lúc tâm tư luân chuyển trăm bề, động tác trong tay Tư Lăng lại không kém. Thừa dịp Nguyệt Thiên Dạ bị thương thì khảy Ma Thiên Kinh Vũ cầm, muốn cho nàng ta một kích trầm trọng.
Koong –!
Thanh âm giống như trống chiều chuông sớm nặng nề truyền đến, ngăn cản một kích kia. Tư Lăng nhìn thấy Ám Lưu Nguyệt xuất ra một cái cái chuông nhỏ màu đen, trong lòng biết ở trên nhân số thì mình tuyệt đối không bằng, bèn lật tay, một tấm ngọc phù xuất hiện ở trong tay. Tư Lăng bóp nát nó.
Lúc này, con yêu thú đen một sừng bên cạnh Nguyệt Thiên Dạ đạp lên tuyết, hai cánh dang rộng bay hướng bọn họ tới. Trọng Thiên thấy thế, từ trên vai Tư Lăng nhảy xuống. Thân thể nó ở giữa không trung nhanh chóng biến lớn, khôi phục bản thể, bốn cánh dang rộng, đánh tới con Dạ Yểm kia.
Trọng Thiên hiện bản thể khiến Nguyệt Thiên Dạ giật mình không thôi. Tin chắc tu sĩ năm đó trải qua lần Yêu Liên xuất thế ở dãy núi Thập Vạn, đều sẽ nhớ rõ, lúc ấy một con yêu thú đáng sợ đã cướp đi Yêu Liên trước mắt mọi người, cũng không nghĩ tới con đại yêu thú này vẫn luôn biến ảo thành thú con, đi theo bên người Tư Lăng.
Nguyệt Thiên Dạ hận đến mức cắn chặt răng, ánh mắt nhìn về phía Tư Lăng lại sợ vừa giận, còn có sự đau lòng không xua đi được.
Trọng Thiên triền đấu cùng cùng con Dạ Yểm kia. Trọng Thiên có huyết thống yêu thú viễn cổ, Dạ Yểm lại là yêu thú mà tiên nhân Thượng Cổ lưu lại tại tiên cảnh, hai con yêu thú đẳng cấp không cách biệt nhau, trên thực lực ngược lại là không có cách nào phân chia.
Có Trọng Thiên đối phó con Dạ Yểm khó dây dưa kia, Tư Lăng tiện đà phóng chim xám mập ra. Chim xám đã rất lâu không được chiến đấu, lúc này chiến ý tràn ngập toàn thân. Vừa ra tới liền là một luồng linh hỏa Phượng Hoàng phóng tới đám yêu thú của những tu sĩ kia, thiêu đến những yêu thú kia kêu thảm thiết.
Kỷ Trường Ca đỡ lấy Nguyệt Thiên Dạ, ôn nhu hỏi: “Thiên Dạ, nàng thế nào?”
Nguyệt Thiên Dạ ăn một viên linh đan, lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Tư Lăng ôm Ma Thiên Kinh Vũ cầm giữa không trung công kích. Thấy tầm mắt nàng không rời Tư Lăng, ánh mắt Kỷ Trường Ca ảm đạm xuống, ánh mắt nhìn về phía Tư Lăng cũng tràn đầy sát khí.
Tư Lăng cũng không để ý tới hai người này, đang cùng Ám Lưu Nguyệt so đấu âm công. Ma Thiên Kinh Vũ cầm cùng sóng âm của cái Mộ Cổ Thần Chung kia đụng vào nhau, pháp bảo hai người đều mang theo thuộc tính ma, trong lúc nhất thời thế nhưng không chênh lệch trên dưới. Những tu sĩ khác thấy Tư Lăng một thân một mình, cũng đánh tới. Tư Lăng lạnh lùng cười, phất tay giương lên, một cái đỉnh (vạc) từ vòng tay trữ vật bay ra, nhanh chóng phóng lớn ở giữa không trung.
“Thôn Thiên đỉnh?” Có người kinh hô một tiếng, ánh mắt nhìn về phía chiếc kia đỉnh lộ ra tham lam say mê.
Tư Lăng phân ra một tia thần thức khống chế Thôn Thiên đỉnh, thu dám người dám tấn công tới vào đỉnh, vây nhốt trong tế luyện của Thôn Thiên đỉnh.
Lúc này Tư Lăng chống đỡ có chút khó khăn, tuy có Thôn Thiên đỉnh hỗ trợ, nhưng đối phương nhân số quả thực là quá nhiều. Mắt thấy Nguyệt Thiên Dạ ăn linh đan chữa thương, chờ cô ta thương thế tốt lên thì sẽ lập tức ra tay, mà mình lại tay không đánh nhau, chỉ có phần thua thiệt thôi. Quả nhiên, loại chuyện quần ẩu này mình làm thì thực sướng, nhưng khi chính mình bị quần đấu thì đích thực không cao hứng nổi.
Lúc này, Dương Huy gọi ra Thanh Phách Châu, hai tay bấm niệm thần chú, từng luồng pháp quyết ập đến hướng Tư Lăng, còn có hai tên Thể Tu cùng kiếm tu kia nữa. Tình cảnh Tư Lăng nguy hiểm là lúc Tiểu Yêu Liên quả thực là không chịu nổi nữa, vội thả tiểu đệ Các Đằng của nó ra.
Các Đằng giương nanh múa vuốt quấn lấy hai tên kiếm tu cùng Thể Tu, bất quá nó sinh trưởng tại vùng rừng rậm Yêu Nguyệt nóng ẩm, đích thực không thích hợp với vùng khí hậu băng tuyết như vầy, trong chốc lát dây leo liền bị đóng băng.
Ngay lúc Tiểu Yêu Liên giậm chân không ngớt, hận chính mình không thể xông ra chiến đấu thì một tiếng kiếm phá không vang lên. Một thanh trọng kiếm khổng lồ màu đen từ giữa không trung chém xuống, mang theo vô tận sát khí. Nơi nào đi qua, kiếm ý lành lạnh, thế giới kinh biến.
Trọng kiếm chém xuống, nổ vang ầm ầm, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu. Mà nơi nào bị kiếm ý đảo qua, những tu sĩ kia đều bị chấn động đến mức phế phủ chấn động, đều bị thương, thân thể bị kia kiếm ý hất bay ra ngoài.
Liễu Thành Phong cầm trong tay trọng kiếm, ánh mắt vốn trong trẻo bị sát khí bao trùm, khí thế kinh thiên, cười ha ha: “Một đám bọn ngươi vây công một người, cũng không sợ mất danh tiếng của mình! Để cho ta tới tiếp đãi các ngươi!” Nói xong, nhấc trọng kiếm, phi thân thẳng tới, chống lại hai tên Kiếm tu cùng Thể Tu Vạn Kiếm tông.
Lúc này, Mộ Cổ Thần Chung của Ám Lưu Nguyệt cũng bị Kim Linh (chuông vàng) không biết từ đâu tới phối hợp với Ma Thiên Kinh Vũ cầm, liên hợp đánh nhau, Mộ Cổ Thần Chung sớm bị nghiền nát!
Kim Linh đính hai dãy lụa đỏ bay tới, tiếng chuông giống như tiên âm mê người, trong trẻo vang lên, lụa đỏ hóa thành hai luồng sát ý sắc bén, đánh thẳng vào đám người Ám Lưu Nguyệt.
Ám Lưu Nguyệt lấy ra Ma Phiên (cờ), chặn lại sát khí của Hồng Lăng.
Tô Hồng Phi bay vọt tới, đáp xuống bên cạnh Tư Lăng, cùng Tư Lăng nhìn chăm chú vào Nguyệt Thiên Dạ bị Kỷ Trường Ca nửa ôm để điều hòa thương thế.
Ám Lưu Nguyệt cũng trở về bên người Nguyệt Thiên Dạ, cùng bọn Kỷ Trường Ca, Dương Huy đứng hai bên trái phải nàng.
Kỷ Trường Ca vẻ mặt u ám nhìn nàng ta, chần chờ nói: “Hồng phi, nàng…”
Khuôn mặt dịu dàng của Tô Hồng Phi trở nên hờ hững, “Xin gọi ta là Hồng Dung chân quân!” Hồng Dung là đạo hiệu mà sư phụ lấy cho nàng sau khi Kết Anh.
Kỷ Trường Ca bị giọng điệu lạnh lùng của nàng làm cho nghẹn lời, nhớ lại vết thương lúc trước là xuất phát từ tay Liễu Thành Phong. Nhưng hắn lại biết, Liễu Thành Phong đối phó với hắn, bất quá là bởi vì Tô Hồng Phi. May mắn thời gian trong không gian của Nguyệt Thiên Dạ trôi qua chậm hơn gấp trăm lần so với ngoại giới, Kỷ Trường Ca mới có thể đủ thời gian tĩnh dưỡng thân thể ở trong không gian, vì thể có thể lập tức đi ra. Hiện tại vết thương đã khỏi hẳn, đối phó với Tô Hồng Phi cũng không thành vấn đề.
“Nàng nhất định phải đối địch với ta?” Kỷ Trường Ca hỏi.
Tô Hồng Phi thu hồi Hồng Lăng, đôi bao tay màu đỏ phủ trên hai tay có thể thấy được hào quang lấp lánh, liền biết cái bao tay này cũng không phải là vật phàm. Tô Hồng Phi hai tay thành quyền, bước ra phía trước một bước, đánh xuống một quyền. Một quyền đánh xuống mang sát ý, sức nặng đáng sợ, người phía dưới đều ào ào tránh đi.. Nơi quyền ý đánh xuống đánh ra một cái hố to, tuyết ào ào đổ xuống hố.
Sức mạnh như thế, rất là đáng sợ!
Kỷ Trường Ca có phần ngạc nhiên nhìn nàng, hơi biến sắc mặt.
Tô Hồng Phi quay đầu nhìn về phía Tư Lăng, Tư Lăng đã thu hồi Ma Thiên Kinh Vũ cầm, hai người liếc nhau.
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Tư Lăng hỏi.
“Tất nhiên, sẽ không để huynh thất vọng!” Tô Hồng Phi mỉm cười đương nhiên.
Tư Lăng cười đáp lại, hết thảy đều không cần nói ra.
Hai người ăn ý nói chuyện, nhìn trong mắt người bên cạnh thì tự nhiên là vô cùng hòa hợp, cũng khiến Nguyệt Thiên Dạ lần nữa đỏ mắt lên. Không hề để ý tới thương thế còn có chút bất ổn, Nguyệt Thiên Dạ lạnh lùng thốt lên: “Tư Lăng, huynh từng đối với ta tốt như vậy, nói sẽ sống cả đời cùng ta, vì sao lại phản bội ta?” Đây là tâm ma cùng chấp niệm của nàng, dù nhiều nam nhân hơn nữa cũng so ra kém với địa vị đặc biệt của Tư Lăng trong lòng nàng.
Tư Lăng nhìn về phía những nam nhân đứng cùng Nguyệt Thiên Dạ, đột nhiên hỏi: “Nếu vì ta, cô có thể buông tha những nam nhân kia hay không?” Thế giới tình cảm không phải là duy nhất sao? Vì sao bên người nàng lại có nhiều nam nhân như vậy? Tư Lăng thấy thật không đáng cho “Tư Lăng” quá khứ kia.
Đám người Kỷ Trường Ca thay đổi sắc mặt, Nguyệt Thiên Dạ ngẩn ra, có chút thống khổ nói: “Không được! Ta yêu chàng, nhưng cũng yêu bọn hắn! Các huynh người nào ta cũng không muốn buông tha!”
“…”
Tư Lăng mặt không chút thay đổi, trong lòng đã đang chửi thề, cái gì “Một người cũng không muốn buông tha”, “Buông tha quả thực là quá đau khổ”, “Bọn họ mỗi người đều là thật lòng với nàng, nàng không đành lòng tổn thương bọn họ”? Nếu không nguyện ý buông tha, vậy thiếu một mình hắn thì có gì là quan trọng? Tư Lăng lúc này thật là không có cách nào lý giải logic của nàng ta, có loại cảm giác phát điên. Nếu không phải nàng ta cố chấp với hắn như vậy, muốn thu nhập hắn vào hậu cung của nàng, không gian kia cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào mình, quả thực là chơi người ta mà!
Ngược lại, Tô Hồng Phi dùng một loại giọng điệu kỳ dị hỏi: “Kỳ thật ta cũng không rõ, tình cảm của ngươi sao mà có thể rẻ như thế, có thể phân ra nhiều phần như vậy?” Thấy mấy nam nhân kia trợn mắt nhìn mình, Tô Hồng Phi nhún nhún bả vai, quyết định không kích thích bọn họ nữa, chuyển dời đề tài: “Được rồi, không nói tới chân ái giữa các ngươi nữa, giờ nói về chuyện lúc trước các ngươi xâm nhập Xích Dương tông, ăn cắp pháp bảo truyền thừa tại cấm địa của Xích Dương tông đi. Lúc ấy các ngươi bị con gái của chưởng môn Xích Dương tông phát hiện, bởi vì ngăn cản các ngươi tiến vào cấm địa mà làm bị thương Tiêu Trạc. Ngươi phẫn nộ vì nàng làm bị thương Tiêu Trạc, muốn toàn bộ tông môn Xích Dương tông người ta vì thế mà chôn cùng, thậm chí giết chết con gái chưởng môn Xích Dương tông… Đó lại là cớ gì?”
Việc Tô Hồng Phi hỏi tới chẳng qua chỉ là một trong số rất nhiều chuyện Nguyệt Thiên Dạ làm tại đại lục Trung Ương, còn nhiều chuyện khác còn làm cho người ta cảm giác không thể tưởng tượng được. Tỷ như Nguyệt Thiên Dạ có một lần dùng linh đan thay đổi giới tính, nữ giả nam trang đi tới Thanh Lưu thành – một trong mười đại tiên thành ở đại lục Trung Ương. Ở đó nàng ta được con gái của thành chủ Thanh Lưu thành là Thanh Nha coi trọng, tiếp đó thích nàng. Thanh Nha mời Nguyệt Thiên Dạ đến trong phủ thành chủ làm khách, tuy cũng có tư tâm muốn cùng người trong lòng tiếp xúc gần gũi, lại không nghĩ tới Nguyệt Thiên Dạ để ý tới Dị bảo trong mật thất phủ thành chủ. Sau này bởi Nguyệt Thiên Dạ một mình ở trong mật thất quá lâu, những nam nhân đi theo nàng trong lòng lo lắng, thế nhưng trực tiếp xông vào Thanh Lưu thành bảo Thanh Lưu thành giao ra Nguyệt Thiên Dạ, thậm chí vừa thấy mặt đã trực tiếp đã thương Thanh Nha. Đương nhiên, lần này động thủ tự nhiên có thương vong phát sinh. Nguyệt Thiên Dạ sau khi từ mật thất ra ngoài, phát hiện bọn Kỷ Trường Ca bị thương, giận dữ, thề muốn Thanh Lưu thành vì làm tổn thương bọn họ mà trả giá thật lớn…
Tô Hồng Phi lúc trước nghe được việc này thì đã không biết nói cái gì cho phải, đáng thương Thanh Lưu thành không chỉ hủy mất phủ Thành chủ, còn bị Nguyệt Thiên Dạ cướp Bảo vật trấn thành trốn mất. Sau đó Thanh Nha biết thân phận chân thật của Nguyệt Thiên Dạ cũng là thương càng thêm thương, cuối cùng linh đan không cứu nổi mà tổn lạc … Nhưng Nguyệt Thiên Dạ lại cảm thấy Thanh Lưu thành làm bị thương nam nhân của nàng, trả giá như thế là đáng.
Nguyệt Thiên Dạ nghe xong, khinh miệt nhìn nàng một cái, nói: “Bọn họ nếu hứa chân tâm với ta, ta liền trả bằng chân tâm, có gì sai? Ai làm thương tổn tới bọn họ, Nguyệt Thiên Dạ ta hoàn trả gấp trăm gấp ngàn.”
Tô Hồng Phi như cười như không, “Ta bây giờ mới biết, vì sao…” Lúc trước lại chết oan uổng như vậy, bởi vì loại người này quả thực là không thể nói lý, duy ngã độc tôn đến không nhìn tới người khác. Bất quá hiện tại biết cũng không muộn, “Quả nhiên chúng ta không phải là cùng một loại người.”
Không phải cùng loại người, lý niệm khác biệt, tự nhiên dễ dàng phát sinh xung đột.