[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ - Q.1 - Chương 69: Âm Ảnh Sogoth
Những lời khẳng khái của Nhiếp Ngôn đã khiến cho Điểu Bất Thặng Đản xem Nhiếp Ngôn thành chốn nương thân. Nhiếp Ngôn chi cho Điểu Bất Thặng Đản càng nhiều tiền thì càng trói chân được Điểu Bất Thặng Đản trên cùng một thuyền với hắn. Nếu Điểu Bất Thặng Đản vẫn muốn rời đi, hắn ta phải trả một số tiền bồi thường khổng lồ. Với tình trạng kinh tế hiện tại của Điểu Bất Thặng Đản thì việc muốn huỷ hợp đồng với Nhiếp Ngôn là không thể. Mục đích của Nhiếp Ngôn cũng chỉ có thế thôi.
Nhiếp Ngôn mua trước mua sau hết 10 bạc. Hắn nhét đầy năm chiếc ba lô của Điểu Bất Thặng Đản với dược liệu và cách điều chế.
“Anh cứ dùng hết số thảo dược này đi đã. Lúc tôi không có mặt thì anh hãy chú tâm luyện kỹ năng điều chế thuốc đi nhé.” Nhiếp Ngôn nói. Số nguyên liệu này đủ để Điểu Bất Thặng Đản dùng trong một thời gian dài.
Nhìn số thảo dược đầy nhóc trong ba lô, cơ mặt của Điểu Bất Thặng Đản giật giật. Nguyên vật liệu nhiều thế này thì cho dù hắn có bị thiểu năng thì vẫn có thể thăng lên chức thầy thuốc cấp thấp đấy. Hắn vừa bị Hiệp Khách Hắc Ám đuổi đi thì gặp được Nhiếp Ngôn. Hắn cảm giác giống như là từ địa ngục một bước lên thiên đàng vậy, hắn cứ ngỡ là mình đang mơ.
” n tình của anh nặng thế này, tôi đây không biết lấy gì để báo đáp. Cảm ơn nhé.” Điểu Bất Thặng Đản nói với giọng run run.
“Anh nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Nghe buồn nôn lắm. Tôi cũng có mục đích của tôi mà. Nếu như anh phấn đấu trở thành bậc thầy của nghề thầy thuốc, thăng lên cấp tông sư, kiếm thêm nhiều tiền cho tôi. Như thế là báo đáp tốt nhất đối với tôi rồi.” Nhiếp Ngôn khoát tay nói. Từ khi được sống lại tới nay, Nhiếp Ngôn đã thay đổi rất nhiều chuyện trong quá khứ. Hiện giờ, Điểu Bất Thặng Đản đã không còn bang Khải Hoàn chống lưng cho nữa, liệu hắn vẫn có thể trở thành thầy thuốc cấp tông sư chứ? Điều này vẫn là một bài toán mà Nhiếp Ngôn chưa có câu trả lời. Nhiếp Ngôn chỉ có thể thử làm như thế này, đầu tư nào mà chẳng có nguy cơ chứ. “Anh đi chế thuốc đi, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm.”
“Được rồi, thưa ông chủ, tôi đi điều chế thuốc đây.” Điểu Bất Thặng Đản đáp. Nếu hắn tiêu nhiều tiền của Nhiếp Ngôn như thế mà không đạt được chút thành quả nào thì hắn làm sao còn mặt mũi đi gặp Nhiếp Ngôn nữa. Hắn bị bang Hiệp Khách Hắc Ám đuổi đi, rồi lại được Nhiếp Ngôn mời đi theo và được coi trọng. Nhiếp Ngôn đem lại cho hắn một tia hy vọng vào cuộc sống này, làm vực dậy cõi lòng đang chết héo của hắn. Thế nên, Điểu Bất Thặng Đản vô cùng biết ơn Nhiếp Ngôn.
Điểu Bất Thặng Đản mang tâm trạng như thế rời đi.
Nhiếp Ngôn thầm nghĩ: “Chắc là mình ‘nhặt’ được ‘bảo vật'(1) rồi. Cho dù Điểu Bất Thặng Đản không thăng lên được cấp tông sư, hắn ta chỉ cần đạt được cấp đại sư cũng tốt lắm.”
Nhiếp Ngôn phải từ từ chiêu mộ thêm vài người nữa vì hắn mà dốc hết sức hết lòng. Điểu Bất Thặng Đản chính là người đầu tiên mà Nhiếp Ngôn mời chào về phe hắn.
Nhiếp Ngôn sống lại một lần nữa, chơi lại trò chơi mà hắn đã gắn bó rất lâu, thế nên hoài bão của hắn rất lớn. Hắn muốn lập ra một đội ngũ của riêng mình, hắn sẽ có thầy thuốc riêng, thợ may riêng, và nhiều thứ khác nữa. Có lẽ, một ngày nào đó, hắn sẽ tự lập ra một bang hội của riêng mình cũng nên. Nhiếp Ngôn có lẽ sẽ không gia nhập vào bang hội đó, nhưng hắn sẽ tìm cách quản lý và điều khiển bang hội mà không phải trực tiếp ra mặt mọi lúc mọi nơi. Với tri thức về tương lai mà hắn biết, hắn sẽ khiến cho bang hội của hắn phát triển ngày càng lớn mạnh.
Sau này, Tín Ngưỡng sẽ liên tiếp mở ra rất nhiều bản đồ bí ẩn và sự kiện đặc sắc, ví dụ như phụ bản mới, các mảnh tài liệu(2), còn có các cuộc chiến tranh chiếm đóng căn cứ vô cùng kịch tính, chiến tranh giữa các bang hội hay thậm chí là chiến tranh giữa các mặt trận.
Vô số tập đoàn tài chính tiến vào chiếm giữ thị trường trong Tín Ngưỡng. Sự phồn vinh của ngành thương mại trong trò chơi này khiến các tập đoàn tài chính thèm đến nhỏ dãi. Họ như là những con cá sấu lớnđang tranh phần một chiến bánh ga-tô béo bở. Họ hoặc là lập bang hội, hoặc là chiếm đóng một khu thành trì, làm mọi thứ để hùng bá một phương.
Nhiếp Ngôn biết trước tất cả những việc này. Hắn sẽ không ngu ngốc đến nỗi khiến cho bản thân phải lách mình giữa đám “cá sấu” đó để sinh tồn. Hắn phải gầy dựng thế lực của riêng hắn. Bây giờ, Nhiếp Ngôn đang hai bàn tay trắng, nhưng không phải tòa cao ốc cao ngút trời nào cũng bắt đầu xây từ mặt đất hay sao? Nhiếp Ngôn đã bắt đầu chậm rãi tạo nên nền móng của mình trong Tín Ngưỡng rồi đấy.
Nhiếp Ngôn thu lại mạch suy nghĩ của mình. Việc khẩn cấp trước mắt là hắn phải làm cho bản thân mạnh mẽ vượt bậc.
Nhiếp Ngôn cố gắng nhớ lại xuất xứ của những chương khác trong tập sách Trật Tự và độ khó để lấy được chúng. Chỉ có một chương khác trong số đó là Nhiếp Ngôn có thể đạt được ở thời điểm này.
Tuy nhiên, Nhiếp Ngôn nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn quyết định loại bỏ ý tưởng này bởi vì bên cạnh các chương sách Trật Tự luôn có một người bảo vệ Trật Tự canh giữ. Nhiếp Ngôn chưa chắc cơ hội sống của hắn khi đối đầu với đám bảo vệ này có lên được hơn 1% không, chỉ sợ hắn đi thì chỉ có đường chết thôi. Lúc Nhiếp Ngôn đi lấy chương Dũng Khí, hắn đã dở trò khá lưu manh. Hắn cứ ỷ rằng trên người hắn không có thứ gì đáng giá, cho nên dù hắn có xui xẻo, mất mạng thì chỉ bị rớt mất một cấp thôi. Hắn không ngờ rằng mình lại làm chơi ăn thật. Việc lấy được chương Dũng Khí có liên quan đến địa thế thung lũng nơi mà chương Dũng Khí được cất giữ. Nơi đó có vách núi Nhiếp Ngôn có thể nhảy xuống, và ở gần đó còn có thị trấn Link nữa. Những chương sách Trật Tự khác không có địa thế tốt như vậy. Hơn nữa, hiện giờ Nhiếp Ngôn đang nắm chương Dũng Khí trong tay, lỡ hắn ngoài ý muốn bỏ mình và đánh rơi chương Dũng Khí khi lấy các chương sách khác thì thật đúng là sôi hỏng bỏng không.
Từ khi tham gia Tín Ngưỡng đến bây giờ, Nhiếp Ngôn vẫn không cắm đầu cắm cổ chỉ chăm chăm luyện cấp. Hắn còn dành thời gian tích lũy không ít thứ tốt, ví dụ như nhẫn của người đan tơ, đá Vũ Lạc, và chương Dũng Khí. Hắn còn thu thập được rất nhiều kỹ năng và điểm thuộc tính. Tất cả những thứ này đều là cội nguồn sức mạnh sau này của Nhiếp Ngôn, chúng có thể giúp Nhiếp Ngôn tiến được xa hơn trong tương lai.
“Vậy thì mình làm gì bây giờ?” Nhiếp Ngôn tự hỏi. Nhiếp Ngôn nghĩ nghĩ thì nhớ ra còn có một món đồ khác. Nếu tập sách Trật Tự là bảo bối của người chơi theo mặt trận Thiện Lương thì món đồ này chính là một vũ khí sắc bén của đạo tặc, Âm Ảnh Sogoth. Nó là một đôi giày cấp truyền kỳ, có thuộc tính rất khủng bố. Chẳng qua, trong cuộc chiến của Sogoth, nó bị đập nát thành ba mảnh vụn, nằm phân tán ở đế quốc Greenland. Nếu Nhiếp Ngôn tập hợp đủ các mảnh vụn này, hắn có thể ghép chúng lại và khôi phục món trang bị cấp truyền kỳ đó.
Một trong số những mảnh vụn của Âm Ảnh Sogoth nằm cách thành Carol cũng không xa. Nó nằm trong một tòa thành cổ, tọa lạc trên một hồ nước.
Tòa thành cổ kính này là dấu ấn của thời kỳ Bóng Tối, lưu lại một đoạn ký ức xa xưa.
“Thành cổ Sogoth à, hơi bị phiền đây.” Nhiếp Ngôn lẩm bẩm. Kiếp trước, khi Nhiếp Ngôn đi qua nơi này, lúc đó mảnh vụn của m Ảnh Sogoth đã bị người khác lấy mất rồi. Thành cổ Sogoth trở thành nơi người chơi đến chỉ để đánh quái thôi. Tần suất xuất hiện quái vật ở nơi này rất cao, cho nên nếu không đi theo đoàn đội, một người đi vào đúng là không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng mà Nhiếp Ngôn là một đạo tặc, nên việc này chưa chắc là không thể. Có khi hắn lại lẻn vào được cũng không biết chừng.
Những thứ cấp truyền kỳ đều rất khó đạt được, thế nên, chỉ cần có cơ hội có thể lấy được món đồ gì đó cấp truyền kỳ, mặc dù chỉ là mảnh vụn, thì Nhiếp Ngôn vẫn rất coi trọng. Bây giờ, Nhiếp Ngôn không muốn buông tha cho mảnh vụn của Âm Ảnh Sogoth chút nào, vì nói không chừng, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, sẽ có bang hội tiến vào chiếm đánh thành cổ Sogoth rồi.
“Thử một lần nào. Có lẽ mình có thể gom đủ các mảnh vụn của Âm Ảnh Sogoth thì sao.” Nhiếp Ngôn thầm nghĩ như thế.
Nhiếp Ngôn sắm thêm cho mình mấy món tiêu hao phẩm rồi rời thành Carol bằng cổng Tây. Hắn được dịch chuyển tới một khu đất trống trải, phía trước là một thảm cỏ bát ngát. Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống làm cho thảm cỏ càng thêm xanh biết dạt dào.
Từ bình nguyên này, đi thêm mười phút nữa là người ta có thể nhìn thấy cả tòa thành Carol đang nổi bồng bềnh giữa bầu trời xanh thẳm. Từng luồng ma thuật bay lượn xung quanh tòa thành, tỏa màu sắc rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời.
Tòa thành khổng lồ bất khả xâm phạm này là biểu tượng và cũng là nghệ thuật kiến trúc vĩ đại nhất của đế quốc Greenland.
Các pháp sư ở Greenland, bằng trí thông minh hơn người và nguồn ma thuật dồi dào của mình, đã sử dụng các phép thuật có sức mạnh không tưởng để nâng tòa thành này lên không trung, làm cho nó lơ lửng trên bầu trời như thế.
1 Ý nói Điểu Bất Thặng Đản là một nhân tài hiếm có.
2 Mảnh tài liệu là một phần của một vật phẩm hoặc trang bị nào đó, khi thu thập đủ số lượng nhất định thì có thể ghép lại thành trang bị hoặc vật phẩm.