[Dịch] Tru Tiên Tiền Truyện: Man Hoang Hành - Q.1 - Chương 1: Truy sát
Thương Tùng gật gật đầu nói: “Đã như vậy thì hãy làm theo như ta vừa nói, chúng ta chia nhau đi thôi!” Nói đoạn y lại liếc nhìn sang Điền Bất Dịch với vẻ lạnh lùng, cũng chẳng nói gì thêm nữa, quay đầu lại đi luôn về khu rừng tùng âm ám kia. Sau khi bóng ông tiêu thất trong rừng, hai người Thương Chính Tùng và Tằng Thúc Thường liền phân ra làm hai đường rời đi, chỉ còn lưu lại một mình Điền Bất Dịch ở đó. Thân thể có chút béo lùn của ông quay đi quay lại nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, trong rừng tùng rậm rạp những bóng cây đan xen vào nhau, tạo nên một chút cảm giác u thâm khó dò. Trên mặt Điền Bất Dịch lộ ra vẻ bất đắc dĩ, thở dài một hơi, vừa lắc đầu vừa run rẩy đưa thanh kiếm trong tay lên, miệng niệm kiếm quyết, chỉ nghe một tiếng vút trầm thấp vang lên, thanh tiên kiếm màu đỏ sẫm từ trong tay y bay lên, Điền Bất Dịch bước lên một bước, cùng phi kiếm hợp nhất, ngự không bay lên, hướng về phía cuối rừng tùng lướt đi.
Một hồi lâu sau khi thân ảnh của ông đi xa, từ phương hướng Thanh Vân sơn nơi phía trước rừng tùng đột nhiên xuất hiện hai đạo quang mang một trắng một đỏ hạ ngay xuống trước rừng cây, nhưng lại không dừng lại, hơn nữa còn lóe lên và biến vào trong rừng một cách vô thanh vô tức.
Điền Bất Dịch lướt qua khoảng không phía trên cánh rừng, đôi mắt không ngừng quét qua cánh rừng rậm rạp, nhưng những tán lá cây bên dưới quá rậm rạp, làm sao có thể nhìn rõ tình huống trong rừng được. Có điều trước khi y bay tới tận cuối khi rừng thì vẫn chưa từng nghe thấy tiếng có người động thủ đấu pháp vang lên, xem ra ba vị đồng môn bọn Thương Tùng đạo nhân vẫn còn đang tìm kiếm chứ chưa tìm thấy tên yêu nhân tên gọi Bách Độc Tử kia.
Điền Bất Dịch dừng lại giữa không trung, đưa mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy sau rừng tùng chính là một bình nguyên rộng lớn, đưa mắt nhìn khắp cũng chỉ thấy một hoang nguyên xào xạc không một bóng người, hiển nhiên Bách Độc Tử vẫn ở trong khu rừng kia. Y hơi trầm ngâm một chút, thu pháp bảo tiên kiếm lại rồi hạ xuống đất, quay người đối diện với rừng tùng rậm rạp.
Từ bên trên đã không nhìn rõ được tình huống trong rừng, bây giờ tự nhiên là cũng chỉ có thể lục soát dần vào trong rừng thôi, Điền Bất Dịch định thần, đi từng bước một vào trong.
Điền Bất Dịch là đệ tử của mạch Đại Trúc phong trong Thanh Vân môn, bái đương kim thủ tọa Đại Trúc Phong Trịnh Thông làm thầy, tu luyện đạo pháp của Thanh Vân môn đã được một thời gian rồi. Có điều, một là mạch Đại Trúc phong so với sáu mạch còn lại trong Thanh Vân môn thì nhân đinh và thế lực đều bạc nhược hơn hẳn, hai là y hiện giờ cũng chẳng phải là nhân vật xuất quần bạt tụy trong chúng đệ tử của Đại Trúc phong, cho nên đến giờ thanh danh vẫn chưa có gì nổi bật, hôm nay ngẫu nhiên lại tương hội với ba đồng đạo cùng đuổi theo Bách Độc Tử, đó lại đều là những người có danh tiếng bất tục, những đệ tử xuất sắc của tam mạch Long Thủ, Chiêu Dương và Phong Hồi, trong đó nổi trội nhất là Thương Tùng đạo nhân, ngoại trừ hai vị đệ tử kì tài xuất sắc dị thường của trưởng môn ra thì y chính là nhân vật nổi tiếng nhất trong lớp trẻ của Thanh Vân môn. Vừa rồi Điền Bất Dịch và Thương Tùng đạo nhân y kiến khác biệt, ông có vài phần ngạo nghễ và coi thường, Điền Bất Dịch cũng chẳng để trong lòng.
Từ bên ngoài rừng nhìn vào, chỉ cảm thấy bên trong rất là u ám, lại có mấy phần rùng rợn, có điều sau khi Điền Bất Dịch đi vào trong rừng, hai mắt hơi thích ứng được với hoàn cảnh ánh sáng bên trong thì liền phát giác trong đó không tối tăm như trong tưởng tượng, từ những tán lá cây trên đỉnh đầu vẫn có không ít những khe sáng nhỏ lọt xuống, đem lại cho xung quanh một ánh sáng nhàn nhạt.
Phía trên khu rừng tựa hồ như có những cơn gió từ bình nguyên phía xa thổi tới, những cây cối cao lớn trong rừng hơi khẽ đung đưa, làm những khe hở nhỏ giữa những tán cây theo đó mà lay động, khiến cho các điểm sáng nho nhỏ cũng lặng lẽ lắc lư.
Điền Bất Dịch hơi nhíu mày lại, ngưng thần nhìn quanh bốn phía, vô cùng cẩn thận bước đi. Y đi rất khẽ khàng, chẳng thể nhìn ra chút lỗ mãng nào trong đó, chân bước trên nền đất trong rừng, phía trên là những tán lá rậm rạp che phủ, rất là lặng lẽ, chỉ ngẫu nhiên mới phát ra mấy tiếng “ lộp rộp” khe khẽ do dẵm vào những cành cây khô bị che giấu bởi những chiếc lá, khẽ vang vọng trong khu rừng âm u tĩnh lặng.
Đi được một hồi, trên mặt Điền Bất Dịch dần dần lộ ra một tia nghi hoặc, theo tính toán trong lòng ông, từ khi mình vào rừng rồi tiến về phía trước lục soát đã được một cự li không ngắn, đồng thời y cũng đang chú ý đến những nơi xung quanh mà ánh mắt có thể hướng tới được, thần thức chậm rãi tán phát ra, dò xét từng chút một, nhưng vẫn không có thu hoạch gì, thậm chí đến dấu vết chứng tỏ từng có người từ phía trên đào thoát xuống đây cũng không có. Mà trong quãng thời gian ấy, tính ra thì ba vị đồng môn kia đáng lẽ đã lục soát được không ít rồi mới phải, lẽ nào là tên Bách Độc Tử đó chỉ âm thầm bế khí, dưới trận thế đại bại của ma giáo mà hắn vẫn không lo lắng vội vã chạy trốn sao?
Đúng vào lúc trong lòng y đang thầm kinh nghi bất định, đột nhiên tại nơi thâm sâu trong mảng rừng phía trước truyền tới một tiếng thét giận dữ, lẫn trong đó còn có mấy tiếng cười lạnh. Điền Bất Dịch thân thể chấn động, y đã nghe ra đó chính là thanh âm của vị đồng môn Thương Tùng đạo nhân, trong giọng điệu giận giữ đó còn ẩn chứa vẻ đau đớn, có mấy phần như trung khí không đủ, tựa hồ đã thụ thương.
Điền Bất Dịch biết tình huống lúc này đã trở nên cực kì nghiêm trọng, không thể chần chừ thêm được nữa. Y vội vàng gia lực, chân khẽ đạp xuống mặt đất một cái, chỉ thấy thân thể hơi có chút béo tròn của y lại tỏ ra linh xảo không hề tương xứng, mấy tiếng xoẹt xoẹt phá không vang lên, lướt về phía trước như một cơn gió trong rừng cây rậm rạp.
Tiếng thét của bọn Thương Tùng đạo nhân mới qua chưa được bao lâu, cơ hồ cùng lúc Điền Bất Dịch mau chóng lao đi, một thanh âm xa lạ khác cũng đồng thời vang lên, thanh âm này cao vút sắc nhọn, bên trong tràn ngập vẻ đau đớn và phẫn nộ.
Điền Bất Dịch nghe thấy thanh âm này thì càng cảm thấy một loại cảm giác kinh tâm động phách ào lên trong lòng, không biết phía trước rốt cuộc đang có tranh đấu gì, tình huống của mấy vị sư huynh sư đệ đồng môn giờ đang thế nào, chân càng tăng thêm lực chạy đi. May mà nơi phát ra tiếng động kia không quá xa, thân hình y mau chóng lướt đi, những thân cây to lớn cứ lần lượt rơi lại phía sau, thân thể như một cái bóng xám bay đi, một lát sau đã tới được nơi phát ra những tiếng hò hét kia.
Y vừa hạ xuống đất, ánh mắt liền quét qua một lượt, mày nhíu chặt lại, chỉ thấy tại đó quả nhiên đang có xung đột, thân cây to lớn bị chặt làm mấy khúc, đổ trên mặt đất, dưới bóng cây hơi có chút mờ mịt, Thương Tùng đạo nhân quắc mắt tức giận, lưng dựa vào một thân cây, tay phải cầm kiếm, tay trái thì thõng xuống một cách rất không tự nhiên, dưới bóng cây đối diện với ông không ngờ lại có ba người đang đứng.
Điền Bất Dịch vội vã lướt đến bên cạnh Thương Tùng, hoàng kiếm bảo vệ trước mặt y, người dưới bóng cây đối diện không biết là ai phát ra một tiếng “ý” khe khẽ, tựa hồ như không ngờ tới nhanh như vậy mà đã có đệ tử của Thanh Vân môn đi tới.
Điền Bất Dịch đôi mắt nhìn chăm chăm vào ba đạo nhân ảnh kia, trong lòng không ngừng suy nghĩ, trước khi đuổi tới trong rừng, rõ ràng là chỉ có một mình Bách Độc Tử sợ sệt bỏ chạy, nhưng nhìn ba người đối diện rõ ràng đều là địch chứ không phải bạn, chẳng biết là yêu nghiệt từ đâu đến đây?
Sau lưng truyện trời những tiếng thở dốc trầm thấp của Thương Tùng đạo nhân, Điền Bất Dịch không dám quay đầu lại, lùi về sau một bước, thấp giọng nói: “Thương Tùng sư huynh, huynh có sao không?”
Thương Tùng đạo nhân hậm hực “phì” một tiếng, nghiến chặt răng nói: “Ta không sao! Không ngờ nơi này còn có yêu nghiệt của ma giáo ẩn nấp, Điền sư đệ, đệ phải cẩn thận đó, ngoài Bách Độc Tử, hai kẻ còn lại là Hấp Huyết Lão Quỷ và Đoan Mộc lão yêu của Kiệt Thạch sơn.”
Điền Bất Dịch trong lòng chấn động, những nhân vật cỡ Hấp Huyết Lão Quỷ và Đoan Mộc Lão Yêu đều không phải loại tầm thường, thanh danh về sự hung tàn là độc ác trong ma giáo chẳng thể thua kém Bách Độc Tử, không ngờ cả ba lại đều hiện thân ở đây. Trong lòng y còn đang kinh ngạc thì trong chỗ u ám trước mặt kia đã truyền ra những tiếng cười lạnh, sau khoảnh khắc một âm thanh sắc nhọn như đâm vào tai vang lên: “Lũ Thanh Vân tiểu bối vô tri, trừ cái miệng lợi hại ra thì còn biết được gì nữa, có Hấp Huyết ta và Đoan Mộc, hai vị lão tổ đang ở đây, hôm nay chính là ngày giỗ của các ngươi rồi.”
Âm thanh khó nghe đó vừa dứt, từ nơi u ám trong rừng một loạt những bóng cây cùng rung động, ba người đi ra, dẫn đầu là một kẻ thấp lùn dáng vẻ hung ác, chính là yêu nhân Bách Độc Tử của Bách Độc môn, kẻ mà mấy người Điền Bất Dịch đang truy tung, hai người còn lại cũng đều có dị tướng, một kẻ thì cao gây như cái cây, hai mắt đỏ ngầu lõm sâu vào trong, kẻ còn lại thì mi mày râu tóc đều cạo sạch, trên người mặc một chiếc áo đỏ sẫm, mặt đầy những thịt.
Bách Độc Tử liếc nhìn qua Điền Bất Dịch một cái, ngay sau đó mục quang liền chuyển đến Thương Tùng đạo nhân đang không ngừng thở dốc, trong mắt hàn quang thiểm động, nhìn chăm chăm vào cánh tay trái của Thương Tùng đạo nhân, “hắc hắc” cười lạnh mấy tiếng nói:” Tên ngu si không biết sống chết, lại dám mạo phạm gia gia, hôm nay sẽ để cho ngươi nếm chút đau khổ, giờ đã biết sự lợi hại của gia gia chưa?”
Điền Bất Dịch trong lòng lo lắng, liếc nhìn sang chỗ Thương Tùng đạo nhân, thấp giọng nói: “Thương Tùng sư huynh, tay trái của huynh sao rồi?”
Tình hình rất là căng thẳng, trong lòng Điền Bất Dịch rất là lo lắng, bất chi bất giác tiếng hô hấp cũng trở nên nặng nề, sắc mặt hiện ra vài tia hắc khí quỷ dị.
Thương Tùng đạo nhân nghiến chặt răng, trán đầy mồ hôi, nhưng vẫn chậm rãi lắc lắc đầu, thể hiện tính cách cực kì cương cường, tuy thân thể phải chịu nỗi thống khổ vô cùng những vẫn không hề có ý khuất phục. Lúc này Hấp Huyết Lão Tổ thân thể cao gầy đứng bên Bách Độc Tử nói: “Bách Độc đạo hữu, chuyện không thể chần chừ được nữa, chúng ta hãy độ hóa cho mấy tên Thanh Vân tiểu khuyển không biết trời cao đất dày này đi thôi, nên mau mau rời khỏi chốn này mới phải.”
Bách Độc Tử sắc mặt lộ vẻ hung hăng gật gật đầu, bước lên trước tiên, Hấp Huyết lão tổ và Đoan Mộc lão tổ theo ngay sau đó. Điền Bất Dịch trong lòng cực kì lo lắng, ba người này đều là hung nhân thành danh đã lâu, đạo hành chẳng phải tầm thường, đừng nói là bản thân lấy một địch ba, cho dù là đơn độc một chọi một cũng vị tất đã có thể thắng được, mà lúc này đồng môn sư huynh đang thụ thương ở phía sau, vô luận thế nào cũng chẳng thể lâm trận bỏ chạy, chỉ đành hạ quyết tâm, một quầng lửa bùng lên trong tay, tiên kiếm hoành ngang trước ngực, ngưng thần chờ đợi.
Hết phần 2!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: