[Dịch] Tru Tiên 2 - Q.1 - Chương 62: Bí thuật
[/CENTER]
Trong phòng chữ Hỏa ở viện hai ba hàng chữ Ất, Vương Tông Cảnh đang ngồi im lặng, trầm tư. Trong ánh sáng âm u, sắc mặt hắn có vẻ u ám không yên. Dạo này, do thường xuyên gặp mặt nên mọi người xung quanh đều không phát hiện ra, Vương Tông Cảnh khác rất nhiều so với hồi mới vào Thanh Vân Biệt Viện, cả về dung mạo và khí chất đều thành thục hơn, bớt hoang dã, trầm ổn hơn nhiều.
Chỉ là lúc này, sau một hồi trầm tư, vẻ mặt hắn lại từ từ biến đổi, dường như nhớ ra cái gì đó, vẻ căm hận từ từ lộ ra, trên mặt cũng thoáng chút đau buồn. Cứ như thế một lúc lâu sau, hắn bỗng hít một hơi thật sâu rồi cầm lấy một tờ giấy trắng trên bàn, đi tới chỗ nghiên mực, ngưng thần chốc lát rồi đặt bút viết.
Tay cầm chặt bút, tốc độ viết của hắn không nhanh lắm, hơn nữa, những nét vẽ xuất hiện trên giấy lại không thành chữ, ngược lại, nó giống như những đường cong đơn giản, thô kệch, dần dần tạo thành mấy đường khung, nhìn kỹ thì lại thấy giống hình dạng mấy con đường dẫn vào những căn nhà. Cứ vẽ vài nét, Vương Tông Cảnh lại dừng bút, cẩn thận suy nghĩ, sau đó mới lại vẽ tiếp. Theo sự thành hình của bức vẽ trên trang giấy thì vẻ oán hận trên mặt hắn cũng dần dần vơi đi, chỉ có đôi mắt rực sáng lên, vẻ mặt lãnh đạm nhìn chăm chú vào bức vẽ trên giấy, dường như đó là bản đồ một thôn làng với những con đường nhỏ và những căn nhà, nổi bật nhất là một căn nhà cực lớn nằm ở giữa, vây xung quanh là những căn nhà nhỏ, hắn nhìn chằm chằm vào nơi đó thật lâu, thật lâu…
“Năm năm…”
Trong không gian tĩnh lặng, mơ hồ nghe thấy lời độc thoại trầm trầm của hắn.
Một ngày nặng nề, đối với người mang đầy tâm sự trong lòng mà nói, một ngày như thế dường như quá dài. Nhưng ngay ngày hôm sau, toàn bộ đệ tử tham gia Thanh Vân thí trong Thanh Vân biệt viện biết được một tin tức nằm ngoài dự liệu, giống như một cục đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, khơi dậy những con sóng thật lớn.
Thanh Vân thí lần này đã bắt đầu được khoảng nửa năm, Thanh Vân Môn bỗng nhiên quyết định cho toàn bộ đệ tử tham gia Thanh Vân thí tiến hành một khảo nghiệm hoàn toàn mới. Theo lời sư trưởng của Thanh Vân Môn tuyên bố thì toàn bộ đệ tử đều sẽ đi vào một Dị Cảnh do Thanh Vân Môn dùng đạo pháp tạo ra, ở trong đó, trải qua rất nhiều khảo nghiệm, cuối cùng, ai tìm được lệnh bài “Thanh Mộc Lệnh” được giấu tại một nơi bí mật trong Dị Cảnh, thì xem như đã vượt qua lần khảo hạch này.
Điều này làm cho tất cả các đệ tử mới tham gia cuộc Thanh Vân thí kinh ngạc, nên nhớ rằng Thanh Vân thí đã tổ chức được nhiều năm, đến bây giờ cũng đã lừng danh thiên hạ, các quy tắc của cuộc thi, mọi người đều đã thuộc từ lâu. Trong các lần Thanh Vân thí từ trước đến nay thì đều chỉ có việc Thanh Vân Môn truyền công pháp xuống, rồi lệnh cho các đệ tử tự tham gia tập luyện, đợi một năm sau mới tiến hành sát hạch lại từng người. Trải qua nhiều năm, thỉnh thoảng cũng có sửa đổi quy tắc đôi chút, nhưng chỉ là những thay đổi nhỏ, không tính làm gì, hoàn toàn không giống năm nay, đột nhiên lại tạo ra thay đổi lớn rồi bắt tất cả đệ tử phải tham gia.
Hiển nhiên, đây là chuyện lớn, tổ chức Dị Cảnh lần này, tất nhiên là một hoạt động quan trọng mà Thanh Vân Môn giành cho các đệ tử mới tham gia Thanh Vân Thí, tất nhiên là cũng ảnh hưởng rất lớn tới việc tuyển chọn đệ tử nhập môn ở nửa năm sau khi Thanh Vân Thí kết thúc. Thời gian này, mặc dù có không ít đệ tử hoài nghi, dị nghị, hay trong lòng bất mãn đối với việc đột nhiên phải đi Dị Cảnh này, nhưng mà Thanh Vân Môn là một trong những môn phái danh chấn thiên hạ, nên những đệ tử bình thường này không dám nhiều lời, chỉ đành biết bốn chữ “đã nói là làm” thôi.
Có điều phần lớn những đệ tử than phiền sự kiện lần này đều xuất thân từ hàng con cháu thế gia, dựa vào những quy tắc hiện giờ, bọn họ chỉ cần ngoan ngoãn chăm chỉ tu luyện, sau lưng có gia tộc trợ giúp thì cơ hội trở thành đệ tử chính thức của Thanh Vân Môn cũng lớn hơn những kẻ bình thường khác rất nhiều. Cũng có không ít người hoài nghi mục đích hành động lần này của Thanh Vân Môn là cố ý thay đổi lại tình cảnh đó. Mà mặc kệ thế nào đi nữa, Thanh Vân Môn đã tuyên bố, mọi việc xem như đã định, mọi người oán trách thêm nữa cũng không thể không tham gia Thanh Vân Thí, cho nên, rất nhanh, tất cả đều tập trung chú ý vào những quy tắc bắt buộc phải tuân theo khi đi Dị Cảnh được tuyên bố.
Dị Cảnh là nơi như thế nào thì sư trưởng Thanh Vân môn không nói rõ, mọi người chỉ biết nó rất thần bí. Nó được Thanh Vân môn sử dụng đạo pháp thần thông tạo ra, nếu như đã có thể chứa hơn chín trăm đệ tử Thanh Vân Thí thì chỗ đó nhất định là không nhỏ rồi, từ đó cũng có thể thấy được đạo pháp Thanh Vân môn mạnh mẽ như thế nào. Về phần Thanh Mộc Lệnh mà mọi người cần tranh đoạt, hình dung kỹ một chút thì nó là một cái bảng gỗ màu xanh lớn ước chừng năm tấc, có khắc ba chữ “Thanh Mộc Lệnh”, rất dễ nhận ra.
Tổng cộng có bốn mươi cái Thanh Mộc Lệnh giấu trong Dị Cảnh. Như vậy, có thể nói rằng chỉ có bốn mươi người có cơ hội chiến thắng thôi.
Ngoài ra, các sư trưởng của Thanh Vân Môn cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng mà trong số các đệ tử tham gia cuộc thi Thanh Vân thì có mấy ai ngốc đâu nên rất nhanh hiểu ra, hơn nữa từ trước tới giờ sau mỗi đợt Thanh Vân Thí, cuối cùng chỉ có đúng bốn mươi người được Thanh Vân Môn thu làm đệ tử thôi.
Hai con số này trùng hợp như thế, hàm ý trong đó có thể nói là rất sâu xa.
Thời gian là ba ngày sau.
Các đệ tử Thanh Vân Thí trở về phòng mình, tâm tư ai ai cũng chấn động vì tin tức bất thình lình vừa rồi, nhiều người nhất thời không còn tâm trạng luyện tập, ai cũng bàn luận về chuyến đi Dị Cảnh lần này, không ai dám xem thường.
Mọi người tới chỗ này làm gì? Không phải là vì muốn gia nhập đại môn phái tu chân đệ nhất thiên hạ, tiếng tăm lẫy lừng khắp Thần Châu, Thanh Vân Môn hay sao?
Cho dù chỉ là cơ hội mong manh đi nữa cũng không thể dễ dàng bỏ qua, huống chi ám thị của cuộc thi rõ ràng như thế.
So với không khí nóng như lửa ở các khu viện khác, trong viện hai ba hàng chữ Ất của Vương Tông Cảnh thì tình hình khá hơn một chút, song năm người ở trong viện này cũng không khác gì những nhóm khác, cả đám đều đang túm tụm dưới cây liễu trong sân, nhỏ giọng bàn bạc về chuyện này.
Ngoài cửa vào đình viện, Đại Hoàng lười biếng nằm trên thềm đá, Tiểu Hôi tựa vào bên cạnh nó, dáng vẻ có chút nhàm chán, thỉnh thoảng nó ngẩng đầu liếc nhìn những người đang đứng trong viện một cái, tay cầm lấy một quả dại không biết đã hái ở đâu bỏ vào miệng, nhai ngon lành.
Những cành liễu trong sân phơ phất trước gió. Dưới bóng cây, năm người đứng thành một vòng, nhất thời không ai lên tiếng. Vương Tông Cảnh nhìn khắp một lượt, chỉ thấy trong năm người bọn họ, Tiểu Đỉnh là có vẻ thoải mái nhất, miệng lúc nào cũng cười hì hì rất vui vẻ, rất hứng thú nhìn mấy người bên cạnh. Hình như nó rất mong chờ chuyến đi Dị Cảnh lần này, chỉ là không hiểu trong lòng nó có coi chuyến đi Dị Cảnh này là một cơ hội vui chơi hay không.
Cừu Điêu Tứ vẫn giữ vẻ trầm mặc ít lời, khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút u ám, không yên. Nam Sơn đứng bên cạnh Vương Tông Cảnh cũng không nói tiếng nào. Vương Tông Cảnh nhìn hắn, trong lòng hơi xúc động, bỗng cảm thấy gần đây mình vì quá say mê tu luyện nên không nói chuyện được mấy câu với người bạn đã cùng hắn lớn nên này, khiến cả hai có phần trở nên xa cách.
Hoặc kỳ thực là từ sau khi Nam Sơn đến Thanh Vân Biệt Viện, trừ lần gặp gỡ lúc đầu thì họ vốn đã như vậy rồi?
Trong lòng hắn có chút mông lung, không biết nên nói gì cho phải, may mắn là trong năm người ở đây còn có một thiếu nữ là Tô Văn Thanh, lúc này nàng liếc nhìn mọi người xung quanh một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Vương Tông Cảnh, nàng thản nhiên cười, nói:”Vương công tử, công tử đã từng nghe nói qua về Dị Cảnh này chưa?”
Vương Tông Cảnh lắc lắc đầu, nói : “Trước giờ ta chưa từng nghe nói qua.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn mọi người xung quanh, chỉ thấy bất luận là Cừu Điêu Tứ hay là Nam Sơn, kể cả Tiểu Đỉnh cũng đều lắc đầu. Tô Văn Thanh mỉm cười nói:”Ta cũng chưa từng nghe nói đến chuyện này, trước khi đến Thanh Vân Sơn ta cũng đã hỏi qua các vị trưởng bối trong nhà, nhưng chẳng có ai nói đến cái gì là Dị Cảnh cả, chắc là cái này chỉ mới có mà thôi.”
Cừu Điêu Tứ chậm rãi lắc đầu, sắc mặt nghiêm trang, nói:”Hơn chín trăm người tham gia, lại chỉ có bốn mươi cái Thanh Mộc lệnh, đúng là vô cùng khó khăn.”
Nam Sơn liếc nhìn Vương Tông Cảnh, trên gương mặt béo tốt thoáng chút lo lắng, nhưng hắn cũng không mở miệng nói chuyện. Chỉ là cái vẻ lo lắng không dễ phát hiện kia lại lọt vào mắt của Tô Văn Thanh đang đứng trước mặt hắn, khiến ánh mắt trong trẻo của nàng như có điều suy nghĩ, nhưng nàng không hề có biểu hiện gì khác, chỉ nhìn Cửu Điêu Tứ mỉm cười nói: “Khó thì tất nhiên là rất khó rồi, nhưng những người khác cũng giống chúng ta thôi. Mặc kệ như thế nào, nếu những tiên trưởng Thanh Vân đã đề ra chuyện này, chúng ta cũng nên cố hết sức để đoạt lấy một cái Thanh Mộc Lệnh là được.”
Bọn Vương Tông Cảnh cùng gật đầu đồng ý. Tô Văn Thanh dừng lại một chút, khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:”Nhưng mà mấy vị tiền bối Thanh Vân Môn nói, ý là bên trong Dị Cảnh sẽ có rất nhiều khảo nghiệm. Ta nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ tất cả đệ tử cạnh tranh lẫn nhau, hoặc là địa hình hiểm trở, không chừng…còn có yêu thú hung mãnh nữa?”
Cửu Điêu Tứ nhịn không được hừ một tiếng, trầm giọng nói:”Yêu thú hung tàn, gặp phải mà không cẩn thận thì sẽ mất mạng, ta cảm thấy chuyện này không có khả năng xảy ra đâu, bằng không sư trưởng Thanh Vân Môn sao lại an bài như thế?”
Tiểu Đỉnh đứng ở một bên cười ha ha, không chút lo lắng nói:”Không sao, không sao, Cừu đại ca, có yêu thú chơi càng vui, còn có đệ bảo vệ huynh mà.”
Cừu Điêu Tứ cứng người, trừng mắt lườm tên tiểu quỷ kia một cái, chỉ thấy Tiểu Đỉnh nhếch miệng cười, bộ dạng đáng yêu, cũng không có ý châm chọc, xem ra có vẻ đây là lời nói thật lòng, làm cho hắn cảm thấy bất lực, đành hừ hừ hai tiếng rồi nhìn đi chỗ khác.
Tô Văn Thanh chuyển hướng nhìn sang Nam Sơn vẫn im lặng nãy giờ, hỏi:”Nam công tử, ngươi cảm thấy thế nào?”
Nam Sơn chần chừ một lát rồi đáp:”Ta đến đây muộn hơn mọi người, đạo hạnh thấp kém, cũng chỉ có thể nỗ lực hết sức mà thôi.”
Tô Văn Thanh mỉm cười, ánh mắt linh hoạt nhìn sang Vương Tông Cảnh, bất giác nàng ngẩn ra, chỉ thấy đôi mắt Vương Tông Cảnh hơi đăm chiêu, có chút xuất thần. Tô Văn Thanh gọi hắn hai tiếng, Vương Tông Cảnh lúc này mới giật mình tỉnh lại, đáp:“Ah ah” hai tiếng, coi như đã trả lời. Trong lòng Tô Văn Thanh cảm thấy có chút kỳ quái, nàng nhìn sâu vào trong mắt Vương Tông Cảnh xem có chuyện gì, nhưng thấy hắn không có trạng thái gì bất thường nữa, năm người cứ đứng như vậy bàn bạc một hồi, nếu nói có thể nghĩ ra biện pháp hay ho nào đó thì quả là không tưởng bởi vì cuối cùng Dị Cảnh là cái gì, bên trong có yêu thú hay không, nếu có yêu thú thì yêu thú đó lợi hại như thế nào, mọi người ở đây chả ai biết gì cả thì còn nói gì tới việc tìm ra đối sách.
Cứ bàn bạc mãi, cuối cùng vẫn chỉ là một câu:“Đến đó hẵng hay, tùy cơ hành động”, sau đó mọi người liền ai về phòng nấy.
Vương Tông Cảnh đi về phòng chữ Hỏa, đóng cửa phòng, ngồi xuống bên cạnh bàn, gương mặt lại trở nên đăm chiêu. Hắn hoàn toàn không phải lo lắng vì lần này bất ngờ xuất hiện khảo nghiệm Dị Cảnh, mà do vừa rồi Tô Văn Thanh đề cập đến chuyện yêu thú, lại động đến điểm nghi hoặc được giấu kín trong lòng hắn từ lâu:’Xung quanh Thanh Vân Sơn Mạch thật không có dấu vết của yêu thú sao… ?’
Thời gian ba ngày chính là để cho đám đệ tử chuẩn bị kỹ càng. Người khác như thế nào không biết, nhưng nếu tính toán thời gian thì Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh không kịp lên Đại Trúc Phong lần nữa rồi. Mặc dù có vài phần tiếc nuối, nhưng sâu trong đáy lòng Vương Tông Cảnh vẫn có chút mong chờ đối với hành trình trong Dị Cảnh sắp tới. Hắn vốn tính tình hiếu động, lại thích mạo hiểm, nên dù bên trong Dị Cảnh có thể sẽ có yêu thú tồn tại, nhưng hắn đã từng chiến đấu sinh tử cùng vô số yêu thú hung ác, chật vật xoay sở để sống sót tròn ba năm ở trong rừng rậm nguyên sinh tại Thập Vạn Đại Sơn, hắn còn sợ gì nữa?
Mặc dù hắn không úy kị nhưng trong lòng vẫn hết sức cẩn thận, một người đã từng trải qua những cuộc đối đầu với yêu thú như hắn, hiểu rõ yêu thú đáng sợ như thế nào. Dù rất khó có khả năng Thanh Vân Môn sắp xếp yêu thú có lực chiến đấu mạnh mẽ để khảo nghiệm đạo hạnh nông cạn của đám đệ tử tham gia Thanh Vân Thí, nhưng nếu là yêu thú bình thường đi nữa thì vẫn rất phiền phức đối với những đệ tử này.
Vốn lúc đầu trong lòng Vương Tông Cảnh vẫn còn một con át chủ bài, hắn nghĩ thầm, chỉ cần có Tiểu Đỉnh đi chung thì chắc chắn hai hộ vệ tướng quân là Đại Hoàng và Tiểu Hôi cũng sẽ đi theo, vậy còn phải sợ cái gì nữa. Ngày đó, dưới địa cung ở thành Hà Dương, Đại Hoàng và Tiểu Hôi khi giáp mặt với quái vật Khô Lâu đã bộc lộ sức chiến đấu mạnh mẽ kinh người, chiến đấu với yêu thú bình thường, thậm chí yêu thú hung mãnh đi nữa, thì quá nửa phần là có thể đánh thắng. Chỉ là ngoài dự đoán của mọi người, trong Thanh Vân Môn không biết là ai lắm mồm, một ngày sau khi chuyện đi Dị Cảnh được công bố, Mục Hoài Chính đã chạy đến viện hai ba của bọn hắn nói rõ ràng rằng lần này đi Dị Cảnh không cho phép mang theo Đại Hoàng và Tiểu Hôi.
Tiểu Đỉnh lúc đó cũng không phản ứng gì lớn, nhưng coi bộ Đại Hoàng không vui vẻ lắm, nó cứ nhe răng đi vòng quanh Mục Hoài Chính một cách đầy ác ý, giương vuốt nhe răng, không biết có phải nó muốn kiếm chỗ nào để đớp một miếng không. Mục Hoài Chính mặt không đổi sắc, nhưng nói xong liền tìm một cái cớ rồi hiên ngang lẫm liệt chạy tuột đi. Sư phụ hắn chính là Tống Đại Nhân của Đại Trúc Phong, hắn đương nhiên rõ lai lịch của chú chó Đại Hoàng, nếu không phải vì không thể so sánh bối phận giữa chó và người thì trên Đại Trúc Phong, thân phận của Đại Hoàng còn cao hơn hắn nhiều, dù có cắn hắn thì cũng đành chịu.
Không chỉ đám đệ tử tham gia cuộc thi Thanh Vân đang ôm đủ tâm tình phức tạp chờ ngày đi Dị Cảnh, mà ngay cả ở trong Thanh Vân Môn, lúc tin tức này được thông báo cũng đã khiến cho không ít người xôn xao. Vì Thanh Vân Môn trải qua nhiều năm lịch sử chưa bao giờ có hành động mở ra Dị Cảnh như lần này, và cũng chưa ai nghe nói đến có pháp môn thần thông cỡ này. Trong lúc mọi người bí mật bàn luận thì lại có tin tức truyền ra, việc này do chưởng môn chân nhân Tiêu Dật Tài đích thân tổ chức, đồng thời còn có hai vị trong Ngũ đại Trưởng lão là Tăng Thư Thư và Tống Đại Nhân tự tay bố trí.
Nếu là Trưởng lão trong môn phái bố trí, dĩ nhiên sẽ không phải là chuyện xấu, dù sao ai cũng tin tưởng mấy vị trưởng lão thần thông quảng đại này, nhiều nhất chỉ là cảm thán vài câu, nhưng cũng cảm thấy vui mừng vì Thanh Vân Môn thật sự đã phục hưng. Phải biết rằng, pháp thuật để mở ra Dị Cảnh này đôi lúc cũng được lan truyền trong thiên hạ nhưng hầu hết chỉ đồn vô căn cứ mà thôi. Hôm nay Thanh Vân Môn có thể làm được đến mức này, chứng tỏ thực lực hiện tại của Thanh Vân Môn sợ là đã hưng thịnh không kém gì mấy thời hưng thịnh ngày xưa.
Trên Đại Trúc Phong ở Thanh Vân Sơn, ánh mặt trời ấm áp, nhè nhẹ chiếu trên đỉnh núi, cả rừng trúc như những đợt sóng trào, vang vọng mãi ngàn năm giữa thiên địa bao la, khí thế thật oai hùng. Những cơn gió lùa qua rừng trúc làm vang lên những âm thanh xào xạc.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống mặt đất, trên con đường nhỏ phía sau khe núi, Lục Tuyết Kỳ một thân áo trắng bồng bềnh như tiên đang nhẹ nhàng lướt đi. Gió núi thổi qua làm rung động mái tóc đen nhánh mềm mại xõa trên bờ vai của nàng, tà áo trắng thướt tha phập phồng. Nàng lặng lẽ đi theo sơn đạo đến mộ phần của vợ chồng Điền Bất Dịch.
Có một chàng trai đang khom người kiên nhẫn nhổ những ngọn cỏ dại mọc xanh xanh xung quanh hai ngôi mộ, sau đó cầm chổi và cái hót rác, tỉ mỉ quét dọn khu đất u tĩnh này. Lục Tuyết Kỳ chậm rãi đi tới, ánh mắt dừng trên mấy chữ viết trên bia mộ ‘Điền Bất Dịch’, ‘Tô Như’ một lát, rồi cúi đầu, nhắm hai mắt lại, nét mặt kính cẩn, nàng khẽ thì thầm mấy câu, rồi mới xoay người nhìn về phía chàng trai đang đứng kia, chỉ thấy hắn mỉm cười, nói : “Nàng đến rồi à.”
Lục Tuyết Kỳ nở một nụ cười, Trương Tiểu Phàm dọn dẹp xong xuôi, rồi tiến lên đứng sóng vai với nàng. Nhìn hai ngôi mộ bình yên trước mặt, Trương Tiểu Phàm trầm mặc trong giây lát, bỗng nhiên hỏi:”Lúc nãy nàng đã nói gì với sư phụ và sư nương vậy?”
Lục Tuyết Kỳ tủm tỉm cười, đáp:”Thiếp cầu xin Điền sư thúc trên trời có linh thiêng, phù hộ cho cả nhà chúng ta bình an, không còn khổ sở, cứ sống yên bình như vậy suốt cả đời.”
Trương Tiểu Phàm cười cười, không nói gì thêm, chỉ đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay mềm mại trắng như tuyết của nàng.
“Chúng ta ở trên Đại Trúc Phong này vẫn rất bình yên mà, chỉ là, ta nghe nói, gần đây Thanh Vân Môn không được yên tĩnh như thế.”
Lục Tuyết Kỳ nhìn hắn, khẽ nhíu mày, nói:”Chàng cũng nghe nói đến việc đó sao?”
Trương Tiểu Phàm mỉm cười:”Đừng quên trên núi này không chỉ có hai người chúng ta, lúc ăn cơm còn có cả đám người từ Đại sư huynh đến Lục sư huynh tranh nhau cướp lời đấy.”
Lục Tuyết Kỳ hừ một tiếng, trên khuôn mặt, thoáng một dáng vẻ mà chỉ khi đứng trước mặt một mình Trương Tiểu Phàm mới thỉnh thoảng lộ ra, thấp giọng nói:”Mấy người đàn ông này sao lại nhiều chuyện hơn cả phụ nữ vậy không biết!”
Trương Tiểu Phàm cười ha ha, nắm tay nàng, xoay người đi về phía chân núi.
Trên sơn đạo đầy những tảng đá không biết đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng gió mưa được rêu xanh phủ kín có hai người đang kề vai đi. Rừng trúc lao xao, trong không gian huyền ảo của núi rừng, hai người trông giống như một đôi thần tiên … Không, thiếu nữ mới giống thần tiên, chàng trai vẫn còn có dáng vẻ phàm trần.
Lục Tuyết Kỳ đi được một lúc, mở miệng nói:”Theo thiếp được biết, tổ tiên Thanh Vân Môn chưa từng có đạo pháp thần thông nào có thể mở ra Dị Cảnh như vậy, thiếp cũng đã hỏi Tống sư huynh nhưng chuyện Dị Cảnh lần này do chính Tiêu sư huynh chủ trì thực hiện, bọn họ cũng không biết Tiêu sư huynh có thể nắm giữ môn đạo thuật này từ khi nào. Nhưng theo bọn họ thì đạo pháp này tràn đầy chính khí, hoàn toàn giống đạo thuật Thanh Vân môn tổ truyền, thậm chí còn có thể nói là hoàn toàn có chung nguồn gốc.”
Trương Tiểu Phàm gật gật đầu, trên mặt không chút biểu cảm, cũng không nói gì thêm, ngược lại Lục Tuyết Kỳ lại có vẻ suy tư, nàng khẽ nói: “Nếu quả nhiên là đạo thuật tổ truyền của Thanh Vân Môn thì hai người chúng ta không lý gì lại không biết, có thể là ngoại trừ Tiêu sư huynh ra, không có ai từng nhìn thấy đạo pháp này, chuyện này thật hết sức kỳ quái.”
Trương Tiểu Phàm bất chợt dừng bước, Lục Tuyết Kỳ dường như cũng cảm giác được điều gì đó, nên dừng bước theo. Nàng ngước mắt lên nhìn thì thấy trong tầng mây ở đằng xa có một chấm đen, chấm đen đó lớn rất nhanh, thì ra là Đỗ Tất Thư đang cưỡi trên pháp bảo xúc xắc mang theo Đại Hoàng, Tiểu Hôi quay về Đại Trúc Phong. Ngay khi hạ xuống đất, Đại Hoàng và Tiểu Hôi đều rất hưng phấn, dường như nơi này mới đúng là nơi thân thuộc nhất của chúng, sau đó bọn chúng phóng thẳng về phía nhà bếp.
Có điều, ngoài bọn chúng ra thì người vẫn thường ở cùng với chúng là Tiểu Đỉnh lại không thấy về cùng, chắc là vì chuyến đi Dị Cảnh nên mới phải đem Đại Hoàng và Tiểu Hôi về Đại Trúc Phong trước.
Trương Tiểu Phàm nhìn một chó một khỉ đang hưng phấn chơi đùa ở đằng xa, trầm mặc một chút, rồi bỗng nhiên nói:”Huynh đã từng gặp loại thần thông Dị Cảnh này.”
Lục Tuyết Kỳ nhất thời cả kinh, quay đầu nhìn về phía hắn, ngạc nhiên hỏi:”Sao cơ?”
Trương Tiểu Phàm cười nhạt, ánh mắt quét qua những ngọn núi hùng vĩ cao tận mây xanh ở phía xa chân trời, nói:”Huynh từng thấy nói trong Huyễn Nguyệt Động Phủ…”
“Không cần phải nghĩ, chắc chắn là bí thuật trong Huyễn Nguyệt Động Phủ.” Trên Phong Hồi Phong ở Thanh Vân Sơn, một giọng nói già nua xen lẫn tiếng ho khan vang lên từ trong động phủ.
Tăng Thư Thư giật mình hoảng sợ, vội vàng tiến lên phía trước đỡ lấy cha hắn là Tăng Thúc Thường ngồi xuống bên giường, một tay hắn đưa chén nước cho cha, tay còn lại lại vỗ vỗ lên lưng lão, hắn lắc đầu cười khổ nói: “Bí thuật thì bí thuật, lão nhân gia người cần gì phải kích động, phải chú ý sức khỏe chứ.”
Tăng Thúc Thường uống vài ngụm nước thì trông có vẻ đỡ hơn nhiều, sau đó lão đặt chén nước vào tay Tăng Thư Thư rồi bình tĩnh nói:”Vài tiếng ho khan đâu thể làm ta chết được.”
“Đúng, đúng, người nói đúng.” Tăng Thư Thư khép nép tạo ra bộ dáng của đứa con hiếu thảo, khác xa so với bộ dáng uy nghiêm trước mặt đám đệ tử hậu bối, sau khi nhận lấy chén nước thì tiện tay để sang một bên, hắn kéo một cái ghế lại ngồi cạnh Tăng Thúc Thường, sau đó nghi hoặc hỏi:”Cha, nhưng từ trước tới giờ sao con không nghe thấy nói có môn thần thông kỳ diệu như vậy trong đạo thuật tổ truyền của Thanh Vân Môn chúng ta?”
Tăng Thúc Thường xua xua tay, trầm ngâm một lát rồi đáp : “Chính ngươi không phải vừa nói sao, mấy ngày nay, khi ngươi đi hỗ trợ bố trí diệu pháp Dị Cảnh, thì cũng nhận thấy được môn bí thuật lẫm liệt chính khí này có điểm tương đồng với rất nhiều đạo pháp của Thanh Vân Môn.”
Tăng Thư Thư gật gật đầu, nói: “Quả thật là vậy. Nhưng con vẫn không hiểu, nếu như có pháp thuật thần thông kỳ diệu thế này, vì sao bao nhiêu năm qua các đời Tổ Sư vẫn chưa từng sử dụng?”
Tăng Thúc Thường im lặng một lát, nói : “Không phải là các đời tổ sư, mà là các đời chưởng môn.” Dừng lại một chút, ông ngẩng đầu liếc nhìn Tăng Thư Thư đang kinh ngạc, thở dài đáp: “Ngươi đừng quên, Huyễn Nguyệt Động Phủ là cấm địa chỉ có chưởng môn của bản môn mới được vào.”
“Về phần tại sao các đời chưởng môn không ai muốn sử dụng bí thuật này thì ta cũng không rõ, nhưng nếu Tiêu Dật Tài có thể làm được như thế, ít nhất có thể khẳng định hắn đã thu được rất nhiều từ bên trong Huyễn Nguyệt Động Phủ.” Tăng Thúc Thường hơi cúi đầu, hạ thấp thanh âm, nói, “Giờ đây, ngươi cũng được coi là tâm phúc của chưởng môn, theo ngươi thấy thì đạo hạnh của hắn bây giờ đã đạt đến mức nào rồi?”
Tăng Thư Thư chau mày, cẩn thận suy nghĩ chốc lát, rồi lắc đầu, đáp :”Đạo hạnh của Tiêu sư huynh nhiều năm trước đã vượt xa con, hơn mười năm nay lại càng ít có cơ hội thấy hắn ra tay, quả thật khiến người khác không biết nông sâu thế nào.”
Tăng Thúc Thường lặng lẽ gật đầu, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:”Chỉ sợ hắn đã tìm được bí mật trong Huyễn Nguyệt Động Phủ nên đạo hạnh càng tiến nhanh hơn rồi.”
Tăng Thư Thư không nói tiếng nào, một lát sau mới thấp giọng lên tiếng:”Đạo hạnh Tiêu sư huynh tiến nhanh, đối với Thanh Vân Môn chúng ta là chuyện tốt.”
Tăng Thúc Thường nhìn hắn thật lâu, không nói thêm gì nữa.
Từ biệt cha, Tăng Thư Thư từ trong động phủ đi ra, ánh mặt trời trên cao rọi xuống khiến kẻ từ nãy đến giờ vẫn luôn ở trong phòng tối như hắn không tự chủ được phải nheo mắt lại, một lát sau, chỉ còn nghe thấy giọng hắn thì thầm tự nhủ:”Chỉ có chưởng môn mới có thể vào Huyễn Nguyệt Động Phủ sao…”
Vừa tự nhủ, ánh mắt của hắn cũng đồng thời phóng mắt về sâu trong biển mây ở đằng xa mà suy nghĩ đến xuất thần.
Ngoài tầm mắt hắn, dưới chân một dãy núi cực lớn, trong góc khuất của khu rừng rậm âm u, nơi mà giữa ban ngày cũng không thấy chút ánh sáng nào, có bóng một thiếu nữ đang xuyên qua đám cỏ dại, lặng lẽ tiến vào. Nhờ chút ánh sáng mờ mờ, có thể nhận ra đó là Tô Tiểu Liên.
Xung quanh đều là những cây đại thụ cao lớn cực kỳ rậm rạp, nơi góc rừng này thưa vắng hơn hẳn những nơi khác, không gian cũng chìm trong yên lặng, không hề có tiếng chim hót thú rống, ngay cả tiếng côn trùng kêu vốn tràn ngập mọi nơi thì cũng dường như biến mất khỏi nơi này.
Ngoài bóng tối ra, thì cũng chỉ còn lại sự yên lặng đến vô cùng.
Sắc mặt Tô Tiểu Liên xem ra hơi tái, ánh mắt nhìn cảnh vật xung quanh có chút sợ hãi mơ hồ, nhưng chẳng biết tại sao nàng vẫn kiên trì đi sâu vào bên trong mảnh rừng rậm tối tăm này, sau đó nàng mở to hai mắt cố gắng nhìn quanh khu vực tối tăm này.
Một bóng đen tựa như u linh, lẳng lặng xuất hiện phía sau nàng. Tô Tiểu Liên không hề hay biết, nàng vẫn còn nhìn sâu vào nơi tối tăm phía trước như đang tìm kiếm cái gì. Ở sau lưng nàng, bóng đen kia dừng lại một hồi lâu, thấy Tô Tiểu Liên vẫn còn bộ dạng hơi sợ hãi, mới chậm rãi bay tới. Chẳng bao lâu sau, không biết làm thế nào mà hắn lại từ từ hiện lên phía sau cây đại thụ trước mặt Tô Tiểu Liên. Thân ảnh cao lớn của hắn bị bao phủ bởi một đám khí đen, tiếp đó một giọng đàn ông khàn khàn trầm thấp từ trong đám khí đen phát ra:
“Ngươi đột nhiên tới tìm ta là có chuyện gì?”
Tô Tiểu Liên mắt thấy bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt, không tự chủ được lui về phía sau một bước, trên mặt thoáng hiện vẻ sợ hãi, sắc mặt cũng càng tái đi.
Sau câu hỏi mở đầu duy nhất đó, bóng đen lập tức ẩn mình bên trong bóng cây, xem ra cũng không hề tức giận khi Tô Tiểu Liên không trả lời ngay, mà chỉ kiên nhẫn lặng lẽ chờ đợi. Tô Tiểu Liên hít sâu một hơi, dần dần lấy lại bình tĩnh, nàng chần chừ một chút rồi đáp:”Ba ngày sau, Thanh Vân Môn muốn chúng ta tham gia một cuộc khảo nghiệm trong Dị Cảnh.”
“Dị Cảnh?” Bóng người màu đen kia rõ ràng hơi rung lên, sau đó hắn liền hỏi Tô Tiểu Liên rất tỉ mỉ về sự kiện Dị Cảnh này. Chỉ có điều, Tô Tiểu Liên cũng chỉ là một đệ tử bình thường tham gia Thanh Vân Thí mà thôi, Thanh Vân Môn thông báo tin tức lại không rõ ràng, cũng không để lộ quá nhiều thông tin, cho dù có như vậy, cũng đã làm nam tử bóng đen kia vô cùng kinh ngạc, bất giác phải tập trung suy nghĩ.
Trong khi Tô Tiểu Liên nói về các quy tắc tham gia cuộc thi như việc mọi người cùng tham gia tranh đoạt Thanh Mộc Lệnh, số lượng Thanh mộc lệnh chỉ có bốn mươi cái, thì bóng đen thần bí kia lại chẳng mấy để tâm, cái mà hắn quan tâm chính là bản thân kỳ thuật mở ra Dị Cảnh kia.
Cuối cùng, sau khi hỏi đi hỏi lại Tô Tiểu Liên nhưng vẫn không thu được thêm tin tức gì thì hắn không hỏi tiếp nữa. Dưới lớp khí đen âm u, hắn trầm giọng nói:”Việc này ta biết rồi, ngươi đi đi, Thanh Vân Môn nếu đã dám để cho toàn bộ đệ tử Thanh Vân Thí vào Dị Cảnh, nhất định là nắm chắc có thể bảo vệ được tính mạng cho các ngươi. Về phần sau khi đi vào Dị Cảnh phải làm gì thì ngươi tự lo đi. Dù sao những lời nên nói ta sớm cũng đã nói với ngươi rồi, tương lai của ngươi ra sao, chỉ có thể dựa vào chính ngươi thôi.”
Tô Tiểu Liên lặng lẽ gật đầu, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, vừa mới xoay người đi, trên mặt bỗng lại thoáng xuất hiện một tia hung ác, nàng ngẩng phắt đầu lên, lớn tiếng nói:”Còn việc này nữa, gần đây ta phát hiện có người âm thầm theo dõi ta.”
“Hả?” Lời này vừa nói ra, làm người trong bóng đen dù có đạo hạnh cao thâm cũng phải giật mình.
“Người đó là đệ tử Thanh Vân Môn, nghe nói địa vị của y trong Thanh Vân Môn cũng không thấp, đạo hạnh cũng được coi là bậc nhân tài trong đám cùng lứa, hắn tên Âu Dương Kiếm Thu, là môn hạ đệ tử của Phong Hồi Phong, Tăng Thư Thư trưởng lão.” Tô Tiểu Liên nói đến đây, không biết thế nào lại đột nhiên cảm giác cổ họng của mình khô khốc, nàng nhìn về phía đám khí đen không ngừng lay động kia, tim cũng bất giác đập nhanh hơn, nhưng nàng vẫn cắn răng nói ra rõ ràng, từng chữ, từng chữ.
“Ta vô tình phát hiện hắn đang theo dõi ta, mấy ngày sau ta liên tục chú ý cảnh giác thì phát hiện người này lảng vảng gần những nơi ta đến, ta không hiểu hắn có ý đồ gì, nhưng đạo hạnh của hắn cao hơn ta rất nhiều nên đôi lúc ta không thể phát hiện ra hắn…”
“Được rồi.” Bỗng nhiên, người đàn ông trong bóng đen gằn giọng hét lên, Tô Tiểu Liên lập tức ngậm miệng lại. Mãi một lát sau, Tô Tiểu Liên lén lút ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy trong chỗ bóng tối, đám khí màu đen bắt đầu cuồn cuộn bốc lên, không nhìn ra vẻ mặt của người trong đám khí màu đen đó nữa. Chính vào lúc trong lòng nàng cảm thấy mê hoặc và căng thẳng thì nghe thấy giọng hắn trong đám khí màu đen chậm rãi truyền ra: “Chuyện này ta đã biết, ngươi quay về đi. Ngày thường không cần để ý tới người này nữa, cứ coi như không biết việc hắn theo dõi ngươi, ta sẽ tự có cách.”
Tô Tiểu Liên không ngờ người áo đen kia lại có thể trả lời như vậy nên không khỏi ngây người, nhưng sau đó nàng vẫn thấp giọng đồng ý. Khi đang xoay người chuẩn bị rời đi thì dường như người áo đen bỗng phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt có vài phần khó hiểu, thân hình hơi chuyển động, tựa hồ muốn mở miệng giữ Tô Tiểu Liên ở lại, thế nhưng hắn lập tức nén lại được, để mặc cho Tô Tiểu Liên rời đi. Khi bóng thiếu nữ đã biến mất trong khu rừng rậm tăm tối, mới thấy hắn lộ ra vài phần nghi hoặc, lẩm bẩm nói:“Kỳ quái thật, sắc mặt nàng ta sao trông có vẻ tốt hơn nhiều vậy, giống như lực Tu La đã bị đè nén xuống, dần dần suy yếu, chuyện gì đã xảy ra đây…”
Tập trung suy nghĩ cả nửa ngày, người áo đen cũng không tìm ra đáp án nên đành tạm bỏ qua. Hắn từ từ xoay người, ánh mắt lấp lóe như ánh điện, xuyên qua đám khí màu đen và rừng cây rậm rạp, lạnh lùng nhìn về một hướng nào đó ở dãy núi Thanh Vân. Sau một lát, chỉ nghe hắn thấp giọng thốt: “Âu Dương Kiếm Thu, Phong Hồi Phong… Tăng Thư Thư… Hắc hắc hắc…”
Một tràng cười lạnh rợn xương vang vọng ở nơi sâu nhất trong khu rừng bí mật này.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: