[Dịch]Trong Suốt Gặp Tiểu Chính Thái - Sưu tầm - Chương 43: Mọi người, tái kiến
Thanh âm của Tinh Quang khiến người của thiên đoàn cơ hồ đều nhận được, mà mặt khác thành viên lãnh đạo đương nhiên với thanh âm Tinh Quang có một chút ấn tượng. Cuồn Cuộn luôn luôn là thực phản cảm người khác đánh gãy khi hắn chỉ huy, nhưng là khi Tinh Quang cơ hồ là rít gào nói ra câu nói kia , Cuồn Cuộn ngược lại an tĩnh lại đem tiếng nói chính mình đóng lại.
Vô luận là chiến đấu một cái cần thiết nhất chính là chú tâm.
Mà loại thời khắc trọng yếu này mất đi thanh âm chỉ huy gia tộc cơ hồ nháy mắt tan tác ở tay đối thủ . Thành viên bỏ thiên đoàn ra ngoài, càng nhiều chính là đoàn đội khác nhìn trời chỉ trích. Mặc kệ nói như thế nào Tinh Quang tùy tiện đánh gãy chỉ huy kêu Ngàn trần, chính là trái với kỷ luật tội lớn, nhưng là đây là internet.
Trừ internet còn có sự thật.
Nhưng cứ việc như thế ở trong mắt nhiều người vô luận là Tinh Quang, là Ngàn Trần, là thiên đoàn tại lúc mấu chốt nhiễu loạn liền tất nhiên là làm cho bọn họ căm tức. Cho nên, bọn họ phát hỏa, mãnh liệt yêu cầu Tinh Quang cút đi. Vô số thanh âm ở trong trò chơi toát ra đến, thậm chí công kích hướng mỗi một thành viên thiên đoàn .
Tiểu Hỉ nhìn thấy này ô ngôn uế ngữ, ngón tay ở bàn phím vuốt phẳng đã lâu, cũng rốt cuộc không có ấn hạ đi. Ở IS, Tinh quang cùng Ngàn trần sớm đã không thấy bóng dáng, Cuồn cuộn có ý muốn vãn hồi trận chiến này, nhưng vô luận lời có bao nhiêu kích động, chỉ huy bao nhiêu dâng trào nhưng có một bóng ma, thủy chung che đậy ở trên đầu mọi người.
Trước kia cảm thấy được thời gian đoàn chiến quá ngắn. Mà duy chỉ có buổi tối nay Tiểu Hỉ cảm thấy được gia tộc chiến 2 giờ quá mức dài tựa hồ đã qua nửa thế kỷ. . . . . .
Kết cục đương nhiên có thể thấy…..
Đã không có tộc trưởng đại nhân thiên đoàn, yên lặng đứng ở kênh thiên đoàn không ai ra tiếng. Không biết là ở làm cho này thứ làm cho gia tộc chiến thất bại này mà thương tâm, hay là ở vì tình hình của Dạ. Mỗi người trong lòng đều thực trầm trọng, rất nhiều người khác xông vào, lại lén lút trở về.
Tiểu Hỉ chỉ cảm thấy trong đầu có chút trống rỗng, rất nhiều thứ này nọ giảo thành một đoàn, làm cho nàng không thể tự hỏi.
Rốt cục, ở trầm mặc có người ở IS kêu sợ hãi một câu:
“Mọi người mau lên diễn đàn!”
Rất nhiều người lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đều hỏi đã xảy ra sự tình gì, người nọ cũng không nói gì nữa. Diễn đàn là Tiểu Hỉ quản lý , nàng đương nhiên có nghĩa vụ biết rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì. Vừa mới mở diễn đàn đã bị một bài post gây lực chú ý, bài viết nói : thực xin lỗi, các huynh đệ, ta phải đi.
Thực xin lỗi, các huynh đệ, Dạ phải đi có thể không về được nữa.
Thân thể ta vẫn luôn luôn không tốt, Ngàn Trần cùng Tinh Quang vẫn khuyên ta ít lên mạn, nhưng là ta lại luôn muốn nghe xem thanh âm mọi người cho dù là một câu cũng tốt.
Trừ bỏ trộm lên mạng ở ngoài ta vẫn đều thực cố gắng phối hợp với thầy thuốc trị liệu, gắng uống thuốc nhưng là thực bất đắc dĩ, cơ thể của ta vẫn là kiên trì không được, sinh mệnh của ta đã chạy tới điểm cuối.
Mọi người, tái kiến , Dạ thật sự hảo luyến tiếc mọi người, Ngàn trần, Tinh quang, Vô Địch, Tiểu Phong, Ngu Ngốc tỷ tỷ, Bá Vương, Hồng Lệ. . . . . .Trong 20 năm này có thể gặp được mọi người quả là phúc khí ta đời trước đã tu luyện nhưng là ta không thể không đi trước một bước .
Lúc theo Ngàn Trần đi vào thiên đoàn, ta liền vẫn hảo vui vẻ. Nhìn thấy mọi người cố gắng, từ nhỏ đến lớn, từ khóc đến cười chúng ta đã trải qua nhiều mưa gió cùng nhấp nhô, thật sự ta thực kiêu ngạo, kiêu ngạo vì có mọi người.
Mọi người còn nhớ rõ không? Chúng ta từng nói qua, phải đi theo thiên đoàn quét ngang sever, chúng ta còn nói qua vĩnh viễn không vứt bỏ. Chỉ tiếc, ta nhìn không tới ngày đó.
Bất quá, ta biết mọi người nhất định còn có thể tiếp tục cố gắng kiên trì! Ta cũng biết, mọi người nhất định sẽ mang theo ta xem đến tối ngày thiên đoàn huy hoàng đó. Cho nên, mọi người không cần bỏ xuống! Cho dù là ở đâu, Dạ cũng sẽ đi theo mọi người cùng nhau cố gắng chiến đấu hăng hái .
Mọi người xem, Dạ lại lải nhải rồi , hì hì, mọi người chớ có trách ta ác! Ta đi rồi. Tái kiến bằng hữu của ta.
“Hi. . . . . . tỷ tỷ này hảo đáng yêu nha!”
“. . . . . . Dạ chỉ biết là, thiên đoàn là nhà của ta, ta sẽ dùng mọi năng lực, bảo hộ tỷ, ủng hộ tỷ. . . .”
“Hì hì, Tinh Quang a! Huynh muốn kết hôn với mỹ nữ tỷ tỷ, cũng phải có quy củ chứ?”
“Tỷ tỷ, Dạ rất thích á tỷ! Hì hì! Sao sao. . . . . .”
“Hì hì, tỷ tỷ, tỷ rốt cục để ý tới ta !”
“A! Tỷ tỷ, nhĩ hảo đáng yêu!”
” Tộc trưởng Thần thoại, thật xin lỗi! tỷ tỷ của chúng ta nói năng chua ngoa tâm đậu hủ , ngài đừng để ý a!”
. . . . . .
Không biết vì cái gì, lời Dạ nói một câu một câu từ trong sâu tâm tỉnh lại. Tiểu Hỉ trong lòng ê ẩm, 1 cô gái trẻ như vậy, một người hoạt bát đáng yêu như vậy, một cô gái làm cho người ta không thể cự tuyệt vì cái gì sẽ như vậy? Trong lòng bỗng nhiên đau đến không thể tự mình ngẫm, ảnh chụp cô gái kia còn rất ngọt ngào nhưng chứa sau đó bao đau xót cùng tuyệt vọng đây?
Tiểu Hỉ chưa từng có nghĩ tới người bên mình bỗng nhiên trong lúc đó sẽ đi đến một thế giới khác. Vẫn cảm thấy được nhân sinh còn có rất dài , vẫn cảm thấy được sinh mệnh dài thế còn có rất nhiều thời gian có thể tiêu xài, cũng không nhìn đến như vậy . Nếu sinh mệnh chỉ có thể dùng từ lạnh như băng miêu tả thời điểm Tiểu Hỉ cảm thấy từng đợt sợ hãi.
Chỉ sợ, ngày này cũng sẽ tới, mở mắt ra sẽ thấy cũng nhìn không tới người .
Mắt sương mù đưa tay run rẩy đặt ở bàn phím lại không biết nói nên làm cái gì. Đánh rất nhiều chữ, cuối cùng lại cắt bỏ, vô luận viết chút gì tổng hội cảm thấy được lời nói đều vô lực. Trời biết… nàng hi vọng, này chính là Dạ đùa. Nói không chừng, ngày mai, em ấy lại có thể cười kêu nàng một tiếng tỷ tỷ; nói không chừng ngày mai, em ấy lại có thể ôn nhu đối mọi người nói, Ham chiến thiên đoàn, trọn đời huy hoàng. . . . . .
Nghĩ đến chính mình là hy sinh hình tượng chính mình đi mọi người phát nhạc, chính là phía sau Tiểu Hỉ mới hiểu được đằng sau 1 chút cười vui còn có một cô gái thanh xuân mạn diệu xinh đẹp như hoa, kiên trì của nàng bảo hộ tại đây..1 cõi vĩnh hằng.
Dạ, em nói, thiên đoàn là nhà của em, em sẽ bảo vệ ta đúng không?
Dạ, em nói, em muốn nhìn đến thiên đoàn đứng ở nơi cao nhất đúng không?
Chính là vì cái gì, em không thể tiếp tục kiên trì, vì cái gì?
Trong lòng càng phát ra phiền muộn Tiểu Hỉ đột nhiên lui vào chăn, đem cả người dấu đi. Trong chăn oi bức trên gương mặt ấm áp làm cho nàng phẫn hận không thôi. Chán ghét Dạ, em làm chi phải kiên cường như vậy? Chán ghét , em làm chi khiến cho ta khóc? Chán ghét, ta thật sự không nghĩ em cứ như vậy rời đi. . . . . .
Nguyền rủa, rồi thương tâm, lúc đầu yên lặng rơi lệ, đến cuối cùng thế nhưng tự mình gào khóc lên. Vẫn khóc đến mệt mỏi, khóc đến mệt mỏi, Tiểu Hỉ mới nặng nề ngủ. Thẳng đến khi có một thanh âm khô mát nhẹ nhàng tỉnh lại nàng.
“Lão bà. . . . . .”
Vốn nên ngủ cực trầm Tiểu Hỉ, bỗng nhiên gian cọ ngồi dậy. Nàng tựa hồ nghe tới tiếng Tinh quang kêu nàng nhưng sắc trời đã hảo khuya, âm truyền đến một trận cực nhược điện lưu thanh. Nhìn một chút bốn phía, Tiểu Hỉ hô một hơi đem hai tay gạt tóc, nhu huyệt Thái Dương sau, mới nghiêng thân nhìn di động một chút.
Trên trang Diễn đàn còn mở ra Tiểu Hỉ đã muốn không dám lại đi xem cái kia lời nhắn lại cuối cùng kia, thuận tay đem trang tắt đi, IS Luyến Thiên Ngu Ngốc đang ở cùng Luyến Thiên Tinh Quang khóa ở một cái phòng. Tiểu Hỉ đột nhiên cảm thấy được, Tinh quang hiện tại nhất định thực thương tâm thực thương tâm, loại thương tâm này làm cho nàng không dám đem lung tung đoán của chính mình cùng hắn thẳng thắn.
Hy vọng, hắn sẽ đi xuống.
IS thực trầm mặc, là nửa đêm ba giờ, đại đa số mọi người đã đi ngủ, gia tộc to như vậy giờ phút này nhân số online không vượt qua 10.
Do dự hồi lâu, Tiểu Hỉ rốt cục vẫn là thử đánh 1 câu.
Luyến Thiên Ngu Ngốc: ở đó không?
Không một giây, hắn liền trở về nói.
Luyến Thiên Tinh Quang: ở.
Tiểu Hỉ nhấp mím môi, nghĩ muốn an ủi hắn, nhưng là lại không biết nên nói từ đâu.
Luyến Thiên Ngu Ngốc: huynh đừng thương tâm .
Luyến Thiên Tinh Quang: ta còn hảo, hiện tại cảm xúc ổn định một chút, nhưng thật ra Ngàn trần thì khó nói .
Luyến Thiên Ngu Ngốc: muội không nghĩ tới, chính là thế này.
Đối phương trầm mặc một hồi, mới tiếp tục phát gửi tin tức.
Luyến Thiên Tinh Quang: ta cùng Dạ còn có Ngàn trần quen đã sáu năm . Vẫn là bằng hữu tốt, hôm nay cô ấy đột nhiên đi rồi, ta rất khó chịu.
Luyến Thiên Ngu Ngốc: ta biết, huynh cũng đừng thương tâm, Dạ khẳng định không muốn nhìn thấy huynh như vậy.
Luyến Thiên Tinh Quang: nàng luôn như vậy lạc quan cùng kiên cường, lão thiên gia cũng không có mắt!
Tiểu Hỉ xoa xoa khóe mắt chảy ra nước, không biết như thế nào nói tiếp, Tinh quang đại khái cảm xúc không tốt cho nên thầm nghĩ phát tiết. Nhất là ở trước mặt người mình thích, hắn cuối cùng có thể buông tất cả ngụy trang đem sự yếu đuối của chính mình phơi bày ra.
Luyến Thiên Tinh Quang: năm đó, cô ấy có chính mồm nói cho quá ta một người dữ, nhưng là cô ấy nhưng không có tuân thủ lời hứa, vui vẻ sống sót. Hôm nay huynh thấy cô ấy nằm ở trên giường bệnh, lại chỉ có thể lo lắng suông và bất lực. Cô ấy biết ta sẽ khổ sở, cho nên chỉ nói tìm Ngàn Trần, kết quả ngay lần cuối cùng cũng không cho ta thấy.
Luyến Thiên Tinh Quang: ba của cô ấy rất sớm phải đi , mẹ của nàng lại luôn bôn ba cô ấy thực cô độc nhưng lại luôn cười. Liền ngay cả khi ra đi thời điểm vẫn cười chính là ta biết, cô ấy vẫn đều rất đau. Ta cùng Ngàn Trần rất sớm đã nói qua cô ấy phải đem chúng ta thành người thân, cho dù chúng ta chính là chỉ quen qua mạng. . . . . .
Luyến Thiên Tinh Quang: tuy rằng chúng ta biết thân thể của cô ấy thật không tốt, nhưng là chưa từng có nghĩ tới cô ấy sớm như vậy liền rời đi chúng ta. Ta thực sợ hãi, ta sợ hãi ta những người bên người ta từng người từng người sẽ rời đi.Người thân, bằng hữu, còn có. . . . .nàng.