[Dịch] Triệu Hoán Thiên Quân - Q.1 - Chương 2: Chương 3 Vương Duy hòa phế sài hạt tử binh (Vương Duy và đám hạt tử binh vô dụng)
- Home
- [Dịch] Triệu Hoán Thiên Quân
- Q.1 - Chương 2: Chương 3 Vương Duy hòa phế sài hạt tử binh (Vương Duy và đám hạt tử binh vô dụng)
Chương 3
Vương Duy hòa phế sài hạt tử binh (Vương Duy và đám hạt tử binh vô dụng)
Dịch: nnvn
Thỏa mái được một chút, hắn cuối cùng ý thức được một vấn đề, làm sao ra khỏi đây, không lẽ lại ở đây làm hạt tử vương?
Dã ngoại sinh tồn.
Trươcs hết là phải tìm nước, sau nữa là phải no bụng.
Bất quá bên cạnh Vương Duy có thổ địa nên hắn cũng không lo lắm, án theo lời của hạt tử thu hồi những con hạt tử kia lại . Với trí lực của hạt tử, Vương Duy chỉ mơ hồ biết rằng bọn chúng được tống đến một hảo địa phương, ở đó rất thoải mái.
Giải quyết việc uống rất dễ dàng, trong rừng suối nhỏ rất nhiều, nước suối rất ngọt và mát không có ô nhiễm, không có chất độc hạii, thuần một màu xanh tính kiềm thiên nhiên, vô cùng kiện khang.
Nhưng còn ăn??
Con hạt tử đã biến dị liền xung phong đi săn giúp Vương Duy, Vương Duy đi theo sau nó đế xem nó làm ăn ra sao. Đáng tiếc, hạt tử tuy mạnh lên không ít , tiến công thủ đoạn chỉ có vài chiêu, tiết tấu công kích chậm chạp, độc tố xạ tuyến công suất lớn gần như không có chút hiệu quả. Nhìn nó bị một con thỏ lớn lừa quay vòng vòng, Vương Duy cảm thấy thật chán nản.
Trong tay mình lúc nào lại có tên tiểu đệ vô dụng như vậy? Như vậy không được.
Vương Duy lập tức ý thức được vấn đề đó, hắn từ trong tư duy mơ hồ của hạt tử biết rằng thế giới này rất nguy hiểm, trên thế giới này cũng có nhân loại, vả lại còn sung mãn huyết tinh bạo lực, mà hắn thứ duy nhất có thể dựa vào là đám hạt tử này, nhưng mà kinf nghiệm của kiếp trước cho hắn biết được không thể dựa dẫm được vào đám hạt tử vô dụng này.
Nhưng mà chúng lại có trí tuệ.
Vương Duy nhanh chóng nghĩ ra một huấn luyện thời gian biểu sau đó gọi đám hạt tử đang ở trong không gian nào đó ra , bắt đầu cuộc huấn luyện gian khổ trác tuyệt.
Bác kích, đeo vật nặng hành quân, bia cố định, bia di động, Vương Duy nghiêm cách án theo những điều mà trong sách dạy đem ra huấn luyện hạt tử, đám hạt tử lúc mới bắt đầu bị huấn luyện thương ngân đầy mình nên có chút bất mãn, nhưng mà Vương Duy nói cho nhưng con có trí tuệ cao nhất biết rằng chỉ có huấn luyện như vậy mới làm cho bọn chúng trở nên mạnh hơn.
Chiêu này xài rất có hiệu quả, một khi biết được bọn chúng sẽ trở nên mạnh hơn đám hạt tử liền hoạt động trở lại cực kì nhiệt tình tiến hành hỏa nhiệt huấn luyện.
Điều làm cho Vương Duy yên tâm đó là cho dù trong lúc huấn luyện bị thương nặng như thế nào đi nữa chỉ cần bọn chúng trở về được không gian thần kí đó ngủ một giấc là lại trở nên sanh long hoạt hổ.
Hạt tử trước đây chỉ dựa vào bản năng để sinh hoạt nhưng bây giờ lại khác, thân thể vaf tinh thần hai tầng ma lệ làm cho đám hạt tử trơ nên càng lúc càng giống với những con hạt tử dữ dằn như trong ấn tượng của Vương Duy.
Hạt tử vẫn là những con hạt tử đó, nhưng mà Vương Duy muốn bọn chúng trở thành bác kích cao thủ, thư kích cao thủ (thư kích thủ = lính bắn tỉa), lợi dụng địa hình yểm bộ, lộ đuôi ra sau đó ngắm trúng chỗ yếu, một kích chết ngay.
Gia cường bản độc tố xạ tuyến có ưu điểm và khuyết điểm rõ ràng, ưu điểm là : chỉ cần trúng yếu hại đại đa số sinh vật đều mất hết năng lực đề kháng. Còn khuyết điêm là : độc tố xạ tuyến rất khó trúng mệnh bởi vì loại xạ tuyến này không thể xuyên thấu thân thể cứng rắn, không thể xuyên thấu ma pháp hộ thuẫn, cũng có thể nói chỉ cần đối phương có phòng bị là gần như không có khả năng thành công.
Nhưng mà Vương Duy có số lượng.
600 trăm tia độc tố xạ tuyến thì cho dù là hỗn ngưng thổ tường cũng bị bắn thành phế thải công nghiệp.
Á mã tốn sâm lâm dường như là một địa phương rất hấp dẫn, Vương Duy cùng vói hạt tử tiểu đội rất thường gặp được thi thể của nhân loại hoặc của những sinh vật giống nhân loại, những thi thể đó còn đeo những trang bị mà lúc còn sống họ dùng, những thứ đó hắn đều đem cho đám hạt tử binh bởi vì hắn phát hiện những con hạt tử này sẽ dùng dịch tiêu hóa làm cho kim loại biến thành dịch thể sau đó nuốt vào, sau đó những kim loại đó sẽ được chúng phủ lên bên trên xương ngoài làm cho giáp xác trở nên kiên cố hơn.
Cứ như thế, Vương Duy mỗi ngày đều lập lại việc huấn luyện hạt tử binh, mặt khác lại từ những thứ mà các thi thể mang theo để hiểu rõ cả thế giới này.
Hắn tìm được một cuốn nhân loại thông dụng ngữ, còn tìm được sách địa đồ của thế giới cùng với vô số đao kiếm, khôi gíap, bảo thạch.
Vương Duy kiên trì nguyên tắc ăn được thì ăn, lấy được thì lấy , thứ không thể đụng được thì tiêu hủy, cho nên đến cuối cùng Vương Duy còn lại chỉ là một túi bảo thạch mà thôi.
Đến năm thứ ba kể từ khi Vương Duy đến được thế giới này, hắn cuối cùng quyết định li khai nơi đây. Trong ba năm nay hắn gần như đi hết những nơi mà hắn và hạt tử binh dám đi, giết chết rất nhiều ma thú, tích lũy nhiều kinh nghiệm, thu được rất nhiều tinh hạch nên nơi này không còn gì đáng để cho hắn lưu luyến nữa.
Cách nơi này khá xa ở nam phương là Hải lạp nhĩ sơn, hắn không dám đến, bởi vì ở đó siêu cấp biến thái quá nhiều, còn ở phía tây thì là lĩnh địa của tinh linh bọn họ rất không hoan nghênh nhân loại đến đó. Còn đông phương lại là đại dương vô tận, Vương Duy tự biết mình không có bản lĩnh vượt đại dương, nên hắn quyết định đi về hướng bắc.
Các quốc gia đều nằm ở đó.
Trên đường đi, Vương Duy đều ngồi trên lưng của hạt tử, cảm thụ sâu sắc việc nhiều chân mang lại cảm giác di động ổn định. Trên người hắn mặc một lớp da mềm mại lấy được từ một loại sinh vật kì quái, dùng tơ của một loại nhện lớn may lại, thủ công thô sơ vừa nhìn là biết được làm từ một tên siêu cấp thái điểu chưa từng cầm kim may vá bao giờ.
Hiện tại đàn hạt tử sau hơn ba năm sinh sản đã có hơn hai ngàn con, binh hạt đã siêu quá 300 con, tuy chúng về mặt bản chất không có tiến bộ gì lớn nhưng đối với chiến thuật và chiến đấu đã vượt xa so với lúc chỉ dùng bản năng chiến đấu, Vương Duy biết rằng : binh hạt có tác dụng rất quan trongj trong toàn bộ gia tộc hạt tử, bọn chúng không đi săn thức ăn mà chỉ có nhiệm vụ chiến đấu, cho nên đuôi nhọn bị kết tinh và càng trước của chúng đều bị cự đại hóa, phát xạ độc tố xạ tuyến càng có lực, độc tính càng mạnh. Do đó Vương Duy hữu ý tăng cường huấn luyện đối với binh hạt để bọn chúng càng có thể linh hoạt sử dụng ưu thế của bản thân.
Những hạt tử bị Vương Duy mệnh danh là lính bẳn tỉa di động chuyện duy nhất phải làm là chỉ đâu bắn đó, đến cảnh giới cao thâm thì một khi dựng đuôi lên là nhất quang tễ mệnh.
Đên hôm đó, Vương Duy chán chường ngồi trên con hạt tử đầu tiên tiếp xúc với hắn năm xưa tiến về hướng băc, dã sinh ma hóa sinh vật co được năng lực thiên nhiên về phán đoán phương vị nên Vương Duy không cần lo chuyện đó mà chỉ ngồi trên lưng binh hạt ăn món ăn tối là thịt nướng.
Thứ này nhiệt lượng lớn có thể bảo quản lâu, trừ vị đạo hơi tệ một chút ra thì cũng là bảo vật cần có khi sống ở dã ngoại.
Đuôi của binh hạt lúc này rướn lên cao, đó là động tác lúc nó tham tra tình huống, đuôi của chúng có năng lực cảm ứng hồng ngoại, trong bóng đêm có thể cảm ứng được nhiệt lượng do sinh vật phát ra ở cự li rất xa, nên có thể hữu hiệu tránh khỏi những thứ mà hiện tại bọn chúng không dám đối diện.
Do tâm linh tương thông với binh hạt nên Vương Duy phát hiện có cái gì đó.
Một đám người.
Một đám người đang chiến đấu với một đám hào trư răng nhọn.
Tổng cộng có 5 người mà hào trư thì có hơn trăm con, nhưng bọn họ không hề hoảng loạn hay lo sợ, công phòng hợp lý không chút hỗn loạn. Ba vị nam tử bên ngoài bảo hộ hai thiếu nữ bên trong, từng hỏa cầu một phát ra từ pháp trượng của nữ hài khi trúng hào trư tạo thành hành một quần hỏa diễm mĩ lệ, còn thuẫn bài của ba vị nam tử thì ngăn lại từng đợt công kích của hào trư.
Cuối cùng, con hào trư cuối cùng kêu thảm nằm xuống trong vũng máu, mọi người đều thở ra một hơi, bắt đầu lau chùi vũ khí bị lấm máu.
“Làm sao đây, Đế Na tiểu thư, đây đã là lần thứ ba trong ngày gặp phải quần cư sinh vật rồi, tuy không phải là ma hóa sinh vật, nhưng cứ thế này thân thể và tinh thân của chúng ta sẽ chịu không nổi, tốt hơn hết là nên tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi một đêm”
Một vị nam tử tóc màu xanh nhạt vừa cởi đầu khôi xuống nói, mồ hôi làm cho tóc của hắn ướt đẫm, tuy miệng nói chuyện với một trong hai vị tiểu thư nhưng mắt vẫn không hề phóng tùng cảnh dịch nhìn xung quanh.
“uhm, đúng vậy, chúng ta phải nhanh chóng li khai nơi này, mùi máu ở đây sẽ dẫn lại càng nhiều nguy hiểm, nếu như gặp phải quần cư ma hóa sinh vật thì thật sự rất nguy hiểm, hãy đi về phía trước, trên địa đồ có ghi ở đó có một con suối, khi đến con suối đó chúng ta dùng nước tẩy rửa hết những vết máu, như vậy sẽ không lưu lại mui máu nữa”
Xem ra người được gọi là tiểu thư là người đứng đầu ở đây.
Đúng lúc đó, một bóng đen từ trong rừng chạy ra, hướng về phía thi thể của dã trư, bọn họ liền rút vũ khí ra, nhưng chỉ thấy người đó dừng lại trước thi thể của hào trư rồi ngồi xuống ôm xác nó mà khóc lớn
“Tiểu cường”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: