[Dịch]Tông Sư Bại Hoại- Sưu tầm - Chương 27: Huyết sát
Tam Nhãn nói với thanh niên cao kều: “Cường Tử, ở đây giao cho cậu!”
Thanh niên cười ha hả nói: “Anh Tam Nhãn, đừng quên lưu lại cho em một hơi thở!” Nói xong, phất tay chém giết những đàn em còn lại của Phùng Hải. Ánh đao hiện lên, một người kêu to ngã xuống đất, một cánh tay bị Cao Cường mạnh mẽ chém rụng.
Tam Nhãn mang theo hai người truy đuổi Phùng Hải đang bị thương. Phùng Hải hiện giờ, không còn oai phong như lúc nãy nữa, như chó nhà có tang chạy về Bát Thần. Ở trong lòng hắn có một tia mong muốn cuối cùng, chính là nhanh chóng chạy về Bát Thần một chút, bên trong đang có mười mấy huynh đệ! Thế nhưng Tam Nhãn không cho hắn thực hiện mong muốn này, mở lực hai chân, từ phía sau lao đến. Phùng Hai nghe thấy phía sau có tiếng thở dốc, nhìn lại, sợ đến mức hồn phách bay len trời một nửa. Chỉ thấy Tam Nhãn chạy theo sau nhe răng cười, khoảng cách so với hắn không quá năm mét.
Khi Phùng Hải quay đầu lại, không chú ý tới dưới chân, vấp phải một viên gạch vỡ ngã nhào. Chờ khi hắn đứng lên, Tam Nhãn đã đến phía sau hắn, nắm lấy áo hắn. “Đồ rác rưởi con bà nó mày bức tao! Xem mày còn chạy đi đâu!”
Tam Nhãn nắm tay ra sức kéo hắn lại, thật không ngờ Phùng Hải rất xảo quyệt. thuận thế cới áo, nhấc chân tiếp tục chạy trốn. Tam Nhãn không nhờ đối phương dùng chiêu này, thu lực không được, ‘ rầm rập!’ lùi lại mấy bước. Tam Nhãn tức giận quát to một tiếng, lại đuổi theo.
Phùng Hải vừa rồi bị hoảng sợ, lúc này sực lực do ăn uống có bao nhiều đều dùng hết, tiềm lực của cơ thể cũng phát huy đến cực hạn, Tam Nhãn đuổi tới nửa ngày vẫn không đuổi được.
Biển hiệu của Bát Thần ở trước mặt có thể thấy được, Tam Nhãn nóng nảy, dùng hết sức mạnh ở trên người chạy nước rút về phía trước. Phùng Hải cũng thế suy sức yếu, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng nhỏ. Khi Phùng Hải cuối cùng cũng chạy tới Bát Thần, Tam Nhãn cũng chạy đến, vận khởi khí lực toàn thân, một đao bổ về phía Phùng Hải, thân đao mang theo tiếng rít chém về phía đối phương. Phùng Hải biết tránh không được, hô to một tiếng, đưa đao ra đỡ một chém của Tam Nhã. ‘Keng…” Đao chạm đao, phát ra một tiếng rất lớn. Một đao của Tam Nhãn lực lượng mạnh mẽ, cuối cùng một đao chém đao của Phùng Hải thành hai, xung lực cường đại trực tiếp xô hắn vào Bát Thần.
Phùng Hải đầu tiên cả kinh, sau đó vui mừng, dù sao cuối cùng thì hắn cũng vào được Bát Thần. Quỳ rạp trên mặt đất, Phùng Hải không còn sức lực để đứng lên, miệng lớn tiếng hét: “Các anh em, giết tên khốn nạn ở bên ngoài này cho ta!”
Từ bên trong đi ra hai người, kéo Phùng Hải lên, người sau không có để ý tới ý tốt của hai người, đẩy hai người, nói: “Rác rưởi, tao nói bọn mày không nghe thấy sao! ? Đi giết thằng ôn ở bên ngoài!”
“Mày cảm thấy bọn họ sẽ nghe theo lời mày sao?” Một giọng nói lạnh lùng từ sâu bên trong sàn nhảy truyền ra. Phùng Hải lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm người trong bang hội sẽ không nói với mình như thế. Ngẩng đầu nhìn qua, một thiếu niên ngồi ở trên ghế sô-pha hắn thường ngồi, trên người mặc đồng phục, đôi mắt dài nhỏ hiện lên hàn quang bắn lên trên người hắn. Xung quanh hắn cũng đứng đầy người. Phùng Hải trong lòng nguội lạnh, mờ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, run giọng hỏi: “Mày… Mày là ai?”
Thiếu niên kia chậm rãi nói: “Tạ, Văn, Đông!”
Phùng Hải nghe vậy đầu ông một tiếng. hắn biết lão đại của hội Văn Đông được gọi là Tạ Văn Đông, nếu hắn ở chỗ này, xem ra người của mình ở lại trong Bát Thần đều xong rồi, mình rơi vào trong tay hắn tính mạng bản thân cũng khó bảo toàn. Nghĩ tới đây, ‘ bịch bịch’ hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi đồng thời chảy xuống, nói: “Anh Đông, lần này anh tha cho em đi, em lần sau sẽ không dám… Cùng anh đối địch nữa. Anh tha thứ cho em đi!”
Tạ Văn Đông lạnh lùng nhìn Phùng Hải, mặt không có biểu tình nói: “Mày đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ!” Lúc này, Tam Nhãn cũng từ bên ngoài đi vào, đi tới phía sau Phùng Hải, một cước đá lộn nhào, nói: “Mày còn nhớ lời của tao không! Mười bảy nhát đao trên người người anh em của tao phải trở lại trên người mày!” Nói xong, khai sơn đao ở phía sau lưng Phùng Hải tạo thêm một vết thương.
Tim Phùng Hải đau đớn co lại thành một khối, thiếu chút nữa ngất đi, liền nằm sắp lăn qua một bên trốn, miệng không ngậm lại, hô to: “Anh Đông, em sai rồi, đừng giết em mà!” Ở trong lòng hắn, còn mong rằng sẽ có một tia hy vọng.
Tam Nhãn hừ một tiếng. “Đến lúc mày phải trả nợ!” Tam Nhãn dùng đao đẩy bàn hai bên, bước chậm tới phía Phùng Hải. “Bang! Bang!” âm thanh của đao trạm vào bàn vang lên, giống như búa tạ đập vào trong lòng Phùng Hải, hắn chỉ có liên tục bò tới trước, anh em thủ hạ của Tạ Văn Đông ở sân quây lại một vòng, mỗi khi Phùng Hải đi đến trước mắt mình thì đá hắn văng ra.
“Đao thứ hai mươi mốt!” Tam Nhãn đếm số vết thương chém lên người Phùng Hải, mà người kia lại dùng sức bò trên sân, máu trên người nhỏ đầy đất, nhưng hắn không dám dừng lại, bởi vì đao của Tam Nhãn ở ngay phía sau hắn, chỉ cần dừng lại, khai sơn đao sẽ chém lên người hắn.
Tam Nhãn cố gằng khống chế độ mạnh yếu của mình, không định làm cho hắn chết quá nhanh. Khi Tam Nhãn chém tới đao thứ ba mươi lăm, Cao Cường đi vào sản nhảy, thấy Phùng Hải trên mặt đất, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nói: “Anh Tam Nhãn, đợi lúc nữa để lại cho em!” Nói xong, đi tới chỗ Tạ Văn Đông nói: “Anh Đông, bọn tôm tép bên ngoài đã đều được xử lý sạch sẽ, không chạy nhiều người lắm!”
Tạ Văn Đông gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt Phùng Hải, dùng chân đá vào đầu hắn, nói: “Phùng Hải, tao hỏi mày người lần trước báo tin cho mày là chị Thủy phải không? !”
Phùng Hải lúc này thần chí sớm đã không rõ ràng, sau khi khi Tạ Văn Đông nói thì gật đầu, liên tục bò về phía trước. Cao Cường đi đến một cước đá hắn ngã lăn ra, Phùng Hải nằm trên mặt đất xoay người, cuối cùng cũng không có khí lực để đứng lên.
Tạ Văn Đông ngồi xổm xuống nhìn Phùng Hải nói: “Nàng vì sao báo tin cho mày. Bọn mày có quan hệ gì?”
Ánh mắt Phùng Hải tiêu tan, thì thào nói: “Bởi vì… Tao dùng ảnh khỏa thân… của nàng uy… Uy hiếp nàng! Van xin mày… Giết tao…” Tạ Văn Đông khinh bỉ nhìn hắn một cái, nói với Cao Cường: “Giao cho mày!”
Trên mặt Cao Cường lộ ra vẻ tươi cười tàn khốc, nắm lấy tóc Phùng Hải nói: “Thế nào? Bây giờ mày muốn chết. Yên tâm, mày sẽ không được chết nhanh như vậy đâu!”
Tạ Văn Đông đi khỏi Bát Thần, trong tai còn mở hồ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Phùng Hải từ trong sàn nhảy truyền đến. Gió đêm lạnh lẽo nhẹ nhàng thổi qua thân thể Tạ Văn Đông. Nhịn không được ớn lạnh. Trả thù cho Lý Sảng, thế nhưng nhớ tới ánh mắt của Phùng Hải, Tạ Văn Đông không được một chút vui vẻ. Chỉ có một sự bi ai khó hiểu. Không phải bởi vì Phùng Hải sống chết khó cả đôi đường, cũng không phải bởi vì Lý Sảng bị trọng thương, một sự bi ai suy bại! Mình bây giờ và dã thú phân biết thế nào đây?! Thậm chí còn tàn nhẫn hơn, dùng tất cả thủ đoạn có thể dùng để dằn vặt đồng loại.
Tạ Văn Đông dùng sức lắc đầu, mang ý nghĩ buồn chán của hắn ra khỏi đầu. Trong lòng nói với mình, ta không sai, ta làm như vậy là để bảo vệ mình, bảo vệ cho bạn bè của mình, bảo vệ cho huynh đệ của mình. Cũng là đển bảo vệ cho lý tưởng trong tim mình.
Tạ Văn Đông nhớ tới khuôn mặt tươi cười yếu ớt của Lý Sảng, nước mắt nhiệt huyết của Tam Nhãn, bọn họ như nhau vì có lý tưởng trong lòng mới đi theo mình, thậm chí có thể hy sinh cả mạng sống của mình. Lý tưởng trong lòng mình không bao giờ là của một mình mình, bởi vì nó được mọi người xung quanh kỳ vọng. Nghĩ tới đây, Tạ Văn Đông kiên định nhìn về phía xa, sắc trời tuy đã một mảng tối đen như mực, thế nhưng hắn biết, ánh mặt rời bình minh cuối cùng sẽ đến.
Ngày hôm sau, thi thể của Phùng Hải được phát hiện, trên người có một tấm cạc mày đen, ở giữa có một chữ ‘ Giết’ mày đỏ tươi. Qua kiểm tra, trên người có năm mươi mốt vết thương, mà chỗ trí mạng là một đao đâm thủng tim. Đối với vụ án này, cảnh sát rất coi trọng, bắt tay vào điều tra.
Tạ Văn Đông từ trong miệng Phùng Hải biết được chị Thủy mật báo, nhưng nàng cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ. Tam Nhãn cầm cuộn phim đưa cho chị Thủy, không nói gì thêm. Nhưng chị Thủy nước mắt đầy mặt. Nói với Tạ Văn Đông chuyện trải qua lúc trước. Thì ra chị Thủy và Phùng Hải biết nhau ở trong phòng khiêu vũ, trò chuyện rất hợp nhau, trở thành tri kỷ của đối phương. Thật không ngờ trong một lần hai người uống rượu với nhau, Phùng Hải thừa dịp chị Thủy không chú ý hạ thuốc mê. Sau đó đưa chị Thủy hôn mê bất tỉnh đến một nhà nghỉ, sau khi cưỡng gian còn chụp ảnh khỏa thân. Sau đó Phùng Hải hàng ngày đem những tấm ảnh này ra uy hiếp chị Thủy, lần này cũng như vậy. Đám người Tạ Văn Đông không trừng phạt nặng chị Thủy, cùng thông cảm cho nàng, chủ yếu chị Thủy là bà chủ của Quỷ Vực, không muốn chặt đứt con đường tiền tài của mình.
Tạ Văn Đông sau khi trải qua việc của Cao Cường, hiểu ra được một đạo lý, thiện ác thì ra thì ra có thể làm bạn. Trong giới hắc đạo, không có sự giúp đỡ của bạch đạo vĩnh viễn sẽ không thể thành công được. Vào buổi tối, Tạ Văn Đông mang theo Cao Cường với danh nghĩa đến để cảm ơn tới nhà Trần cục trưởng. Sau khi Tạ Văn Đông thấy Trần cục trưởng nhận quà, xin lỗi về hành vi thô lỗ của mình lần trước.
Trần cục trưởng cười nói: “Quên đi, thanh niên mà, làm việc dù sao cũng bị kích thích!”
Tạ Văn Đông lại khách khí vài câu, sau đó chỉ vào Cao Cường nói: “Trần cục, đây là người anh em bị tóm của tôi lần trước. Chuyện lần này nhờ có ông!” Trần cục trưởng nhìn Cao Cường, nói: “Nhóc con rất linh lợi!” Sau đó quay đầu nói với Tạ Văn Đông: “Kinh nghiệm nói cho tôi biết, cậu lần này tới đây chính là có việc gì đó? !”
Tạ Văn Đông trong lòng thầm khen một tiếng, lợi hại! Cười nói: “Trần cục quả nhiên có nhãn lực tốt, liếc mắt đã bị ông nhìn thấu, tôi lần này tới đây quả thật có một chuyện muốn nhờ!”
“Cậu còn có chuyện gì?”
“Tôi mong rằng Trần cục trưởng đối với chuyện của hội Văn Đông, mắt nhắm mắt mở!” Nói xong, Tạ Văn Đông từ trong ngực lấy ra một bọc giấy, bên trong phình to, đặt ở trên bàn tràn sau đó nói: “Đương nhiên, chúng tôi sẽ không để Trần cục trưởng giúp đỡ suông, chỗ này là một chút lòng thành xin hãy nhận lấy”.
Trần cục trưởng nhìn bọc giấy trên bàn trà, dừng một chút nói: “Thực ra tôi rất sẵn lòng giúp đỡ thanh niên các cậu, thế nhưng bên dưới tôi còn có mấy cục phó nhìn chằm chằm vào vị trí của tôi, chuyện thả bạn của cậu đã bị bọn họ nắm được đuôi, chỉ sợ sau này…” Hắn không phải không yêu tiền, thế nhưng mũ ô sa không có, ai còn có thể tặng tiền cho hắn đây.
Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút, nói: “Điều này dễ làm, ông viết tên và địa chỉ những người đối nghịch ông ra giấy, tôi tìm người ‘nói chuyện’ với bọn họ, đảm bảo sau này bọn họ sẽ không tìm ông làm phiền!”
Trần cục trưởng nghe thế vui vẻ, nét mặt khó xử nói: “Bọn họ tính ra cũng là đông chí nhiều năm của tôi, cậu sẽ không làm gì bọn họ chứ? ! Bọn họ xảy ra chuyện sẽ làm người ta nghi ngờ tôi!”
Tạ Văn Đông sao không hiểu rõ ý của hắn, cười nói: “Đương nhiên sẽ không, hơn nữa việc này không có quan hệ với Trần cục! Là việc riêng của tôi và bọn họ”.
Trần cục trưởng gật đầu nói: “Được, nhóc con tuổi không lớn, nhưng rất thông minh. Như vậy vùng của Văn Đông hội sẽ ở đâu?”
“Ở bờ nam!”
‘ A’, Trần cục trưởng buông lỏng tâm tình, bờ nam cách xa trung tâm thành phố, không ở thị ủy không coi vào đâu thì dễ làm, nói: “Tôi sẽ tới chào hỏi sở trưởng ở nói đó, thế nhưng có một chút, các cậu cũng không được huyên náo quá phận, nếu không tôi cũng không nói tốt được!”
Tạ Văn Đông mỉm cười nói: “Điểm này xin Trần cục yên tâm, bản thân chúng tôi sẽ cẩn thận” Trần cục trưởng nhìn bọc giấy trên bàn trà, nói: “Vậy được rồi, chỗ tiền này tôi sẽ nhận ha ha!” Tạ Văn Đông và Cao Cường nhìn nhau, trong lòng cười thầm.
Tạ Văn Đông đứng lên xin tạm biệt: “Như vậy nhé Trần cục, chúng tôi cũng không quấy rầy nữa. Sau này có chuyện xảy ra không tránh khỏi phiền tới ông!” Trần cục trưởng cũng đứng lên, khách khí vài câu. Chờ hai người Tạ Văn Đông đi rồi, nhanh chóng mở bọc tiền ra, bên trong là hai mươi chồng một trăm đồng tiền mặt, Trần cục trưởng gật đầu nghĩ, xem ra mình sau này sẽ không thiếu tiền.
Sau khi Tạ Văn Đông và Cao Cường đi ra khỏi nhà Trần cục trưởng, Cao Cường nói: “Anh Đông, cứ như vậy cái vị Trần cục trưởng này sau này sẽ giúp chúng ta chứ?” Tạ Văn Đông cười nói: “Ừ, nhất định sẽ giúp.” Nói xong, từ trong túi áo lấy một cái máy ghi âm bỏ túi, nói: “Đợi đến thời khắc mấu chốt hắn không muốn hỗ trợ cũng không được, bởi vì cái mũ ô sa của hắn nằm trong tay chúng ta!”
Cao Cương cười ha hả nói: “Anh Đông, chúng ta bây giờ nắm được con cá lớn Trần cục trưởng này sau này làm gì cũng không cần lo lắng đâu!”
Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Không được, giống như hắn nói, nếu như chúng ta huyên náo quá lớn, hắn cũng không giúp được chúng ta!” “A!” Trên đầu Cao Cường bị dội một chậu nước lạnh, Tạ Văn Đông nhìn hắn cười nói: “Thế nhưng ở bờ nam chúng ta vẫn có thể, ha ha!”
Ngay hôm sau, bệnh viện truyền đến tin tốt lành, Lý Sảng bình an vượt qua thời kỳ nguy hiểm, chỉ cần điều trị mấy tháng sẽ không có việc gì. Tin tức này cũng làm cho mỗi người trong hội Tạ Văn Đông trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Sau khi hội Văn Đông san bằng bang Liêm Đao, thuận lý thành chương chiếm lĩnh sàn nhảy Bát Thần. Thanh thế trong lúc này nhất thời vang vọng khu bờ nam thành phố J, lưu manh gần đó lần lượt gia nhập vào. Theo bạch phiến Ma Ngũ chuyển đến, bên trên có thị cục chiếu cố, hội Văn Đông ở Quỷ Vực và Bát Thần oanh oanh liệt liệt buôn bán ma túy. Bởi bạch phiến có độ tinh thuần cao, giá cả tương đương giá cả thị trường, kẻ nghiện xa gần nghe tiếng mà đến. Hai mươi cân bạch phiến bán trong khoảng một tháng, tiền kiếm được hơn hai trăm vạn.
Theo nhân số tăng lên, thế lực của hội Văn Đông dần dần lớn lên lần lượt san bằng các bang hội vùng bờ nam, trông coi tới sáu nhà. Ở mấy tháng thời gian ngắn, trở thành bang hội cực mạnh được công nhận ở bờ nam. Hội Văn Đông mỗi lần san bằng một bang hội đều để lại một cái card màu đen, mặt trên in chữ sát màu đỏ tươi. Lưu manh trong hắc đạo đều gọi tấm card đen đó huyết sát.
Hội Văn Đông vùng dậy ở bờ nam thành phố J, cũng khiến cho các đại bang hội trong giới hắc đạo chú ý tới. Bang búa rìu tồn tại trên danh nghĩa, người cầm đầu chính là Mãnh Hổ bang, kỳ thực lúc này chỉ có Huynh đệ minh cùng Thanh Bang là có thực lực mà thôi. Huynh Đệ Minh trước hết giao hảo với Văn Đông hội, có ý định mượn hơi. Sau đó, Thanh Bang cũng tùy theo mà tới…