[Dịch] Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống - Q.1 - Chương 5: Chương 5: Vô Hình Trang Bức Là Đệ Nhất
- Home
- [Dịch] Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống
- Q.1 - Chương 5: Chương 5: Vô Hình Trang Bức Là Đệ Nhất
Băng gạc vừa rơi xuống, thân thể Từ Khuyết liền trần như nhộng, ở phía trên còn dính lại một ít dược cao.
“Ngươi thương thế còn rất nặng, đại phu nói trong một tháng ngươi không được tháo băng ra, ngươi sao lại đem thuốc của mình phá huy đi…”
Ở ngoài cửa Tiểu Nhu oán trách nói, cũng không dám tiến vào.
Từ Khiếu chật vật lấy tấm chăn cũ trên giường, cuốn lên thân thể, vội ho một tiếng, nói vọng ra :
“Tiểu Nhu, ta không sao, kỳ thật cũng chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, đã không có gì đáng ngại, ngươi có thể lấy hộ ta bộ y phục không?”
Trầm mặc một lát, ngoài cửa mới truyền đến tiếng Tiểu Nhu trả lời:
“… Ngươi chờ một chút!”
Sau đó, liền nghe thấy tiếng bước chân nàng rời đi.
Từ Khuyết chép miệng, lần nữa ngồi lại trên giường, chờ Tiểu Nhu lấy quần áo đưa tới, chỉ là trên người mùi thuốc thật sự gay mũi, làm hắn thấy hơi khó chịu.
Nhưng mà đợi trái đợi phải, mười mấy phút đồng hồ trôi qua, Tiểu Nhu lại chậm chạp chưa có trở về.
Từ Khuyết không khỏi có chút gấp, Tiểu Nhu sẽ không phải cho là ta đùa nghịch lưu manh, chạy tới hô người đến bắt ta đi? Mẹ nó, nếu vậy thì ta còn oan hơn Thi Màu mà!
Hắn vội vàng lấy chăn che kín bộ hạ nhảy xuống giường, chạy tới gần cửa, lặng lẽ kéo ra một khe hở nhỏ.
Nhìn phong cảnh bên ngoài mà đoán, hắn hiện tại hiển nhiên là ở trong một thôn trang nghèo khó, bên kia đường đồng dạng là những căn nhà nhỏ lụp xụp, trên đường phố đều là đất màu, cũng không trải đá, sỏi rất dễ bị dính bụi.
Bất quá hoàn cảnh nơi đây lại có một hương vị khác, tuy có lạc hậu một chút, nhưng lại thân cận với thiên nhiên rất điềm tĩnh hài hoà, là một nơi dưỡng lão tốt.
Nhưng giờ phút này, trong thôn trang lại yên tĩnh lạ thường, trên đường phố không có một ai.
Từ Khuyết cũng không để ý tới cảnh đẹp nơi đây, hắn trốn ở sau cửa quan sát, đến một người cũng không thấy bóng dáng.
“Quái, vừa nãy còn có động tĩnh, làm sao Tiểu Nhu vừa mới rời khỏi, đến một người cũng không thấy là sao?”
Hắn nghi ngờ nhíu mày, đang chuẩn bị mở cửa ra xem một chút.
Cách đó không xa lại truyền đến những tiếng bước chân dày đặc, trên mặt đất cát bụi đều bay lên.
Sau đó lại nhìn thấy mấy thanh niên thôn dân từ đồng ruộng xa xa chạy đến, trên tay mỗi người đều cầm các loại nông cụ, nhanh chóng hướng về bên này.
Từ Khuyết mở to hai mắt nhìn, Đinh Công Mạnh, thật sự hô người đến đánh ta mà?
“Nhanh, đừng để súc sinh kia đả thương dân làng.” Một đại hán đen nhám hô lớn.
Từ Khuyết khoé miệng co giật, mẹ nó dám mắng ta là súc sinh? Thèm đòn àk.
“Bang!”
Lúc này, hắn một cước đá văng cánh cửa, trên người chỉ quấn một chiếc chăn liền đi ra ngoài, khỏi nói cũng biết có bao hèn mọn.
Còn không đợi hắn há mồm chửi mắng, mấy tráng hán sửng sốt, kinh ngạc nhìn Từ Khuyết:
“A, nhóc con, ngươi làm sao lại xuống giường?”
“Đúng a! Đại phu không phải nói thương thế rất nặng sao? Mau vào nhà nằm nghỉ, việc này ngươi đừng nhúng tay, chúng ta mấy người là có thể đem con súc sinh kia đuổi đi.”
“Đúng đúng đúng, mau mau vào nhà, đừng để bị lạnh.”
Từ Thiếu mặt mũi ngơ ngác, há hốc mồm theo mọi người vào nhà.
Cái lề gì thốn? Nguyên lai không phải muốn đánh ta à? Mẹ, còn tưởng rằng nhắm đến ta chứ.
Bất quá nếu không phải mắng ta, súc sinh kia là ai? Tiểu Nhu lâu như vậy không trở về, chẳng lẽ…
Từ Khuyết nhất thời cả kinh, hỏi vội: “Chờ đã, đến cùng xảy ra chuyện gì, Tiểu Nhu đâu?”
Mấy người đại hán nghe vậy ngẩn ngơ: “A? Nhóc con, ngươi còn không biết xảy ra chuyện gì à?”
“Vừa nãy trên núi chạy xuống một con mãnh thú, muốn săn bắt người thôn ta, vừa lúc bị Tiểu Nhu nhìn thấy, liền gọi mọi người đến đuổi đi. Chúng ta mấy người đang làm việc nên không biết, là nha đầu nhà lão Vương béo chạy tới nói, chúng ta đang muốn đi đến hỗ trợ đây.”
“Đúng đúng, đừng chậm trễ, nhanh đi. Nhóc con, ngươi trở về phòng nằm đi , chờ chúng ta giải quyết xong đầu súc sinh kia, cả thôn đêm nay làm một bữa tiệc nướng, cùng một chỗ ăn thịt.”
Mấy người nói xong, liền hăng hái nâng cuốc, xẻng hướng cửa thôn đuổi tới.
“Dã thú?”
Từ Thiếu ngạc nhiên đứng tại chỗ, tỉnh táo lại, trái phải nhìn lướt qua, bước nhanh phóng tới một cái tủ gỗ.
Từ bên trong lấy ra một tấm vải màu đỏ, quấn giữa hai chân thật chặt chẽ, lập tức choàng lên chăn mền, co cẳng chạy theo hướng cửa thôn.
Hắn quyết định đi hỗ trợ, tuy rằng không biết là dã thú gì, nhưng có thể kinh động nhiều tráng đinh đi hỗ trợ, nói rõ dã thú kia cũng không dễ chơi.
Hơn nữa Tiểu Nhu đang ở đó, chính mình nên đi xem, nếu như tình huống cho phép, thuận tiện trang bức một tí, kiếm chút điểm cộng nha.
Từ Khuyết tốc độ vô cùng nhanh, trên người chiếc chăn đón gió, tăng thêm hạ thân hắn buộc một tấm vải đỏ, nhìn qua giống như là siêu nhân bản lỗi.
Sưu!
trong khoảnh khắc, Từ Khuyết liền đuổi kịp và vượt qua mấy thôn dân kia, từ bên cạnh họ vụt lên, làm mấy người kia giật nảy mình.
“Fuck, tiểu tử kia sao chạy nhanh như vậy? Nhìn nó chả giống người bị thương chút nào! ”
“Chẳng lẽ là cao đồ của môn phái lớn nào đó?”
“Đinh, chúc mừng kí chủ ‘Từ Khuyết’ Vô hình trang bức thành công, thu được 5 điểm trang bức giá trị. ”
Đang chạy vội, trong đầu Từ Khuyết vang lên thanh âm của hệ thống, làm hắn nhất thời kinh ngạc.
Clgt, ta lúc nào trang bức?
Từ Khuyết choáng váng một chút, rồi chợt hiểu, vô hình trang bức? Nguyên lai chính mình bất tri bất giác ngay trước mặt mấy thôn dân thể hiện a! Mà lại ban thưởng nhiều như vậy, một lần đến 5 điểm trang bức giá trị?
Xem ra người xưa nói không sai, vô hình trang bức là trí mạng nhất!
…
Rất nhanh, vòng qua đường nhỏ, phía trước cách đó không xa liền xuất hiện một đám người, nam nữ già trẻ đều vây quanh ở cửa thôn, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng hô hào cùng gầm rú.
Hô hào là người rống, gầm rú thì giống như là mãnh hổ gào thét.
Từ Khuyết ánh mắt phóng qua đoàn người, cách đó không xa là vài tráng đinh cùng một con dã thú đang giằng co.
Dã thú kia to lớn như một con Trâu đen, lại hung dữ mãnh liệt như một lão Hổ trưởng thành, lúc há miệng gầm rú, từng chiếc răng nhọn phảng phất tỏa ra hàn mang, làm cho mọi người khiếp sợ.
Nhưng mấy người tráng đinh lại không có lùi bước, giơ lên cuốc sắt chắn ở trước mọi người, cùng dã thú giằng co.
Từ Khuyết vừa chạy đến, lúc này liền rống to: “Buông con súc sinh đó ra!”
Bá!
Tức thời, ánh mắt của thôn dân cùng nhau quét tới.
Từ Khuyết vội vã che kín chăn, nói bổ sung: “Để cho ta tới! ”
“A … Sao ngươi lại tới đây? “Trong đám người nhất thời truyền đến một tiếng thét kinh hãi, chính là Tiểu Nhu.
Những thôn dân khác cũng đều biết Từ Khuyết, tất cả biến sắc, nóng nảy hô: “Tiểu huynh đệ, ngươi mau trở về, chớ nên tới gần, lại bị dã thú làm bị thương sẽ không tốt.”
“Đúng vậy! Ngươi có thương tích trong người, nhanh đi về.”
…
Từ Khuyết trang bức chưa thành, liền bị mọi người ngăn lại, chặn đường đi, vội la lên: “Các vị hương thân phụ lão, không có thời gian giải thích, để cho ta trước thu thập con súc sinh kia.”
Nhưng mà các thôn dân cũng không để ý tới, đem hắn gắt gao ngăn trở, kiên quyết không thả hắn đi qua chịu chết.
Một lão giả chống quải trượng từ trong đám người đi ra, tận tình khuyên bảo nói: “Nhóc con nha! Chúng ta biết ngươi tâm địa tốt, nhưng thân thể ngươi gầy yếu, lại có thương tích trong người, sao có thể là đối thủ của con súc sinh kia, nghe lời, chớ có cậy mạnh, ngươi nhìn mấy đại tráng bọn họ đều bị thương kìa.”
Từ Khuyết nhất thời trợn to hai mắt nói:”Lão nhân gia, ngài đừng nhìn thấy ta gầy mà sợ a! Ta một mình đã từng đấu qua mấy trăm đầu dã thú, không tin người hỏi Tiểu Nhu. ”
“A?”
Tiểu Nhu nhất thời hồ đồ, không phải ngươi nói là mười mấy con sao?
“Bành!”
Đột nhiên, một tiếng vang trầm truyền đến.
Trước cửa thôn bụi bay đầy trời, vài tráng hán bị dánh bay ra, bên trong bụi mù ẩn ẩn có hai điểm huyết quang thoáng hiện…
Đang khuyên bảo Từ Khuyết các thôn dân cả kinh, quay đầu nhìn lại, sắc mặt đều kịch biến.
“Rống! ”
Một tiếng thù gầm, phảng phất mang theo khí thế khủng bố khiến mọi người sợ hãi, trong một tích tắc suy nghĩ bị đình trệ.
Tiểu Nhu ở phía trước gương mặt xinh đẹp tái đi, trong con ngươi của nàng, một đôi lợi rảo đang cấp tốc phóng đại..
Cuồng phong đem bụi đất đẩy ra, phảng phất như con gió mùa đông giá rét, muốn đem thân hình mảnh mai của Tiểu Nhu xe rách.
“Không tốt.”
“Tiểu Nhu, mau tránh ra.”
“Xong!”
Chung quanh thôn dân thoảng thốt hô lớn, tựa hồ đã biết kế tiêp là một màn máu tanh.
Giữa lúc mảnh chỉ treo chuông, trong đám người một đạo thân hình tựa như tia chớp xuyên thẳng qua mà tới, hắn mặc “Quần sịp đỏ”, phía sau “Aó choàng” theo gió lay động, tư thế oai hùng hiên ngang hướng Tiểu Nhu phóng đến
.