[Dịch]Toàn chức ác ma - Q.1 - Chương 5: Xe buýt từ trên trời rơi xuống
—–o0o—–
Tư Mã Ngũ Nhan ngửa đầu nhìn trời, cảnh tượng trước mắt khiến hắn há mồm trợn mắt.
Hàng chữ “Con mẹ nó” màu đen đang ở trên bầu trời có kích thước rất lớn và cũng phình to một cách mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc này, nó khuếch tán rồi dần dần lan tràn để biến thành một đám mây đen che phủ trời xanh.
Tuy bầu trời bị biến thành một mảng đen khịt nhưng không hiểu tại sao toàn bộ nơi hắn đang đứng cũng không còn là con đường tấp nập trong một đô thị với dòng xe cộ dày đặc như nước mà lại trở thành một không gian bao la, độc lập. Ở cái nơi quái dị này hiện đang tràn ngập một loại đất màu xám trắng trông rất quỷ dị. Bên trên mặt đất lại có rất nhiều cái khe không đồng nhất, tựa như một cái mu rùa vậy.
Khoảng đất màu xám trắng có da dẻ nứt nẻ, mây đen bao phủ bầu trời. Hơn nữa ở chính giữa chính là một con người bé nhỏ, không đáng kể như mình?
Rốt cuộc thì tình huống này là gì vậy?
Rõ ràng mình đang đứng giữa đường lớn với xe cộ dày đặc như nước nhưng bỗng nhiên lại trở thành như vậy?
Tư Mã Ngũ Nhan cảm thấy cực kỳ nghi hoặc nên di chuyển trong không gian quỷ quái một vài bước. Hắn chợt phát hiện nơi này hoàn toàn là chân không và to lớn một cách không giống như bình thường. Duy chỉ là khắp nơi đều có hình dạng mà không hề có bất kỳ một biến hóa nào. Trừ hắn ra, đến cả một cành cây ngọn cỏ cũng không có.
“Chẳng lẽ đây là địa phương người chết sẽ đến hay sao? Nhưng ta nhớ rõ trong truyền thuyết thì người chết sẽ được một cặp Hắc Bạch vô thường phụ trách công việc hướng dẫn viên mà? Xem ra truyền thuyết cũng là hàng giả.”
“Con mẹ nó, sao ta lại nghĩ đến những thứ vớ vẩn như thế chứ?” Tư Mã Ngũ Nhan thầm mắng một câu rồi lắc lắc cái đầu để vứt những suy nghĩ không đâu vào đâu sang một bên mà bắt đầu chăm chú suy tư về những chi tiết khác.
Bản thân mình đã chết hẳn là sự thật, hơn nữa những việc xảy ra sau đó như tận mắt nhìn thấy thảm trạng của thân thể khi phơi thây giữa đường cũng đã xác minh tính chính xác của việc này. Nhưng nếu bản thân đã chết thì “mình” ở đây là thứ gì? Hồn phách? Quỷ chết oan? Hoặc là một ý niệm hay một tư tưởng?
Sau đó còn một vấn đề nữa, đó là tại sao mình lại đi đến không gian quỷ dị này?
Rõ ràng mình đang phiền muộn trên đường, vì vậy…
Được rồi, con mẹ nó!
Mà lúc ngửa mặt lên trời gào một câu “Con mẹ nó” thì ngay lập tức không gian liền thay đổi và đưa mình đến nơi này.
Nói cách khác, rất có khả năng khi mình hét ra âm thanh “Con mẹ nó” đã xúc động cơ quan khác và vân vân, sau đó bản thân mình không hề có tự chủ mà liền được đưa đến đây.
Như vậy thì không phải cũng có thể nói: Câu “Con mẹ nó” của mình chính là ám hiệu hay chìa khóa để khởi động biến cố tiếp theo à?
Là đúng hay sai thì thử qua sẽ biết.
Nghĩ đến đây, Tư Mã Ngũ Nhan quả quyết ngửa đầu, mặt hướng lên bầu trời đầy mây đen rồi một lần nữa đan điền phát lực, hét một câu thật giận dữ: “Con mẹ nó!”
Đây là âm thanh rống giận khi Tư Mã Ngũ Nhan sử dụng hết toàn bộ sức lực, quả thật có thể nói là “kinh thiên động địa, khí thôn sơn hà”(Kinh động trời đất, khí nuốt núi sông – Thành ngữ của Trung Quốc). Đương nhiên, trong không gian này không hề có sông núi nên âm thanh từ trong miệng hắn phát ra dù hóa thành hàng chữ thật lớn nhưng cũng nhanh chóng biến mất ở trong không trung mà không hề có bất kỳ hồi âm.
Sau khi hét xong, Tư Mã Ngũ Nhan nín thở tĩnh khí rồi tỉ mỉ quan sát biến hóa trên không. Trong lòng hắn đang phát sinh một ý nghĩ cực kỳ kích động: “Lần này liệu có biến hóa quỷ dị phát sinh hay không? Nếu có thì tốt nhất hãy đưa ta đến nơi có mỹ nữ như mây đi…”
Dường như để trắc nghiệm sự nhẫn nại của Tư Mã Ngũ Nhan, sau khi tiếng là biến mất không bao lâu thì bầu trời tối đen lại sáng lên. Tiếp theo, một vật thể cực lớn, lóe ra kim quang bỗng nhiên xuất hiện trên trời, trước mắt Tư Mã Ngũ Nhan. Đúng vây, không hề có quá trình từ gần đến xa mà vật thể chói chang này đột nhiên liền xuất hiện trong tầm mắt như vốn đã ở nơi này vậy!
Kim quang càng ngày càng mạnh mẽ, khi đâm vào trong mắt lại càng khiến Tư Mã Ngũ Nhan cảm thấy đau nhức nên hắn mới dùng bàn tay tạm che con ngươi để cố sức nhìn vật thể kỳ quái đang dần dần rơi xuống từ trong không trung.
Vật thể to lớn này từ trên cao từ từ rơi xuống trong tầm mắt nên hình dạng ngày càng rõ ràng hơn. Cho đến khi Tư Mã Ngũ Nhan nhìn thấy rõ những đường viền của nó thì hai con ngươi không khỏi trừng to một phen.
Ôi Allah của con, thực sự quá quỷ dị đó nha!
Thứ này lại là một chiếc xe buýt cơ đấy!
Một làn ánh sáng vàng lóe lên, chiếc xe buýt từ trên trời giáng thằng xuống!
Trong ánh mắt mang theo cảm giác không thể tin được của Tư Mã Ngũ Nhan, chiếc xe buýt, nhìn qua rõ ràng không hề khác bao chiếc xe buýt thường thấy, rơi xuống đến lúc còn cách mặt đất chừng tám, chín mét thì bỗng nhiên chầm chậm giảm tốc độ một cách quỷ dị rồi cứ như một chiếc máy bay đã mất đi sự khống chế…
“Xoát!” một tiếng.
Chiếc xe buýt này đang lao xuống…
“Không thể nghi ngờ gì nữa, nếu thứ đồ chơi này mà đập lên người thì chỉ có trở thành thịt nát mà thôi!”
Tư Mã Ngũ Nhan kinh hoảng hét một tiếng. Ngay sau đó, hắn liền chạy về phía xa xa… Nhưng không đợi Tư Mã Ngũ Nhan có thể chạy được vài bước…
“Oanh!”
Tiếng vang thật lớn, đầu xe to lớn hôn một phát thật nồng nhiệt lên trên mặt đất. Hai bánh xe mặc kệ là cỏ hay đất mà trực tiếp cắm xuống thật sâu.
Tư Mã Ngũ Nhan đang thất hồn lạc phách thì bỗng nhiên giật mình tỉnh lại. Hắn nhìn chiếc xe buýt quái dị bằng ánh mắt kinh ngạc. Trong lòng lại buồn bực vì sao thứ này lại đến đây để tặng hắn một cuộc tập kích.
Sau khi rơi xuống đất, rốt cuộc Tư Mã Ngũ Nhan đã thấy được tình trạng của chiếc xe buýt. Nhìn vẻ ngoài thì chiếc xe không hề khác những chiếc xe buýt ba mươi chỗ bình thường, chỉ có điều bề mặt kính thủy tinh lại phát ra ánh sáng màu vàng rất chói mắt. Mà trên mui xe có treo một cánh quạt thật lớn như muốn làm xiếc. Có lẽ thứ đồ chơi này khá giống một con chuồn chuồn đang có người cưỡi trên đầu nên trông sao cũng rất ngộ nghĩnh. Lúc này, cánh quạt khổng lồ vẫn còn đang lặng lẽ xoay tròn.
Chiếc xe buýt cứ im lặng quỳ rạp xuống mặt đất. Tuy có thể nói nó là một con cóc chết bị chim chích nuốt trọn nhưng nhìn ánh sáng vàng lóe ra từ cánh cửa đóng chặt thì tình huống lại có vẻ quỷ dị.
“Đây là thứ gì vậy? Mà bên trong… vẫn còn có người hay trống không?”.
Trải qua một hồi bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy mãnh liệt, Tư Mã Ngũ Nhan đành cẩn thận từng ly từng tí đi đến gần chiếc xe buýt. Tác dụng tâm lý khiến hắn cố tình bước đi thật rón rén. Tư Mã Ngũ Nhan rất sợ ở bên trong đột nhiên nhảy ra một quái vật kinh khủng đang thèm muốn cái mạng nhỏ của hắn. Dĩ nhiên. lúc này Tư Mã Ngũ Nhan đã quên rằng mình đã chết…
“Khụ khụ…”
Ngay Tư Mã Ngũ Nhan lập tức sẽ tiếp cận xe buýt đích cửa xe thì, đồng thời từ bên trong xe truyền ra tiếng ho khan! Sau đó, cửa xe bỗng nhiên vô thanh vô tức đích mở ra.
Tư Mã Ngũ Nhan sắp bước đến cạnh chiếc xe thì cùng lúc đó ở trong xe truyền ra mấy tiếng ho khan rồi bỗng nhiên cánh cửa âm thầm mở ra.
Tuy hắn cũng hơi lo lắng, theo bản năng đã định xoay người chạy trốn nhưng lòng hiếu kỳ lại kéo hai chân cùng với tầm mắt lại. Mà khi ánh mắt càng thêm tò mò thì một người ở trong xe bước ra chầm chậm.
Đó là một người đàn ông trung niên mang giày Tây, nhìn sơ qua cũng trên dưới ba, bốn mươi tuổi. Trong ánh mắt của Tư Mã Ngũ Nhan thì trước hết đã thấy giá trị xa xỉ của mấy món Tây trang trên người gã. Chỉ là đầu tóc của người này rối tung như tổ chim, đã vậy những sợi tóc lại có màu trắng bạc và tùy ý xõa trên bờ vai khiến lối ăn mặc vô cùng quái đản. Mà khi người tóc bạc vừa xuất hiện ở cửa xe thì đầu tiên cười khổ nhìn bánh xe đang lún sâu dưới mặt đất rồi mới tiêu sái bước xuống. Tư Mã Ngũ Nhan phát hiện, tay trái của gã đầu bạc cầm một cây dù đang gấp.
Tư Mã Ngũ Nhan chăm chú quan sát và phát hiện trên người gã tóc bạc không hề mang theo một chút nguy hiểm nào ngoại trừ một cây dù có khả năng công kích mà có thể cũng chẳng mang đến vết thương trí mạng đối với mình. Lúc này, dây thần kinh của hắn cũng dần dần buông lỏng, ánh mắt hiếu kỳ thì nhìn chằm chặp vào vị khách từ trên trời rơi xuống mà trong lòng không hề biết trước những sự việc sẽ phát sinh ngay sau đó.
“Khụ khụ…” Gã đầu bạc ho hai tiếng rồi mới bước đến trước mặt Tư Mã Ngũ Nhan. Lúc này, hắn mới phát hiện đôi mắt của người đối diện rất sáng, vừa nhìn đã biết là một kẻ thông minh đến cực đoan. Mà gã đầu bạc thì đang chuyển động cây dù đã gấp trên tay. Tuy gã cũng nhìn Tư Mã Ngũ Nhan nhưng ánh mặt cứ như đang ngắm một động vật trong vườn sở thú vậy.
“Mẹ nó, ông đây không phải là đàn bà! Có cần phải nhìn kỹ đến vậy hay không?”
Nghĩ đến đây, Tư Mã Ngũ Nhan ngẩng cao cần cổ như rắn hổ mang để đáp lễ kẻ đầu bạc đang ở đối diện.
“Là Tư Mã Ngũ Nhan?” Hai người mắt to trừng mắt nhỏ khoảng một phút, Tư Mã Ngũ Nhan dần mất đi sự kiên trì thì gã đầu bạc nhíu mày thở ra một hơi, miệng nhẹ giọng hỏi.
“Hả?” Tư Mã Ngũ Nhan rất kinh hãi, thầm nghĩ: “Tại sao kẻ này lại biết tên của mình? Chẳng lẽ không phải khi chết phải đối diện với cả nhà Diêm Vương à? Hay là xã hội bây giờ đang phát đạt nên Diêm Vương cũng ngồi xe buýt và mặc hàng hiệu?”
“Tư Mã Ngũ Nhan, hoan nghênh cậu đã về nhà!” Ngay lúc Tư Mã Ngũ Nhan đang sợ hãi đến teo mật thì bỗng nhiên gã đầu bạc nở nụ cười, khuôn mặt tái nhợt dần nổi lên sắc đỏ nhàn nhạt.
Ngay sau lời nói, gã vươn tay về phía Tư Mã Ngũ Nhan!
—–o0o—–
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: