[Dịch]Toàn chức ác ma - Q.1 - Chương 6: Mở rộng tầm mắt
—–o0o—–
Con bà nó, về nhà à?
Chẳng lẽ lão quái vật tóc bạc này uống quá nhiều rượu? Rõ ràng hắn nói hoan nghênh mình về nhà đó nha? Mà nhà của ta rõ ràng không phải ở cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Tư Mã Ngũ Nhan ngây ngẩn nhìn gã tóc bạc vươn tay về phía mình mà không thể cử động. Tuy trong đầu hắn đang chuyển động cấp tốc nhưng thật ra lúc này, Tư Mã Ngũ Nhan đã bị những sự việc kỳ quái phát sinh liên tục hù dọa đến ngu người rồi.
“Rốt cuộc ông là ai?” Tư Mã Ngũ Nhan cân nhắc một hồi, sau cùng hắn mới quyết định bắt đầu màn đối thoại cũ xì nhưng thực dụng.
“Rất nhiều người gọi tôi là tiến sĩ.” Gã tóc bạc cười ha ha rồi trả lời tiếp.
“Nhưng trên thực tế thì tôi càng thích người khác gọi mình là Đạo Sĩ hơn.”
“Tiến sĩ? Đạo Sĩ (Từ đoạn này sẽ xưng hô với gã tóc bạc là Đạo Sĩ)?” Tư Mã Ngũ Nhan gãi ót, sau đó lại lặp lại mấy lần. Hắn thực sự không hiểu hai từ ngữ không có gì liên quan với nhau liệu có điều gì liên quan. Và cho dù hiện giờ Tư Mã Ngũ Nhan đang có hơn một ngàn vấn đề muốn thỉnh giáo vị tiến sĩ, quái vật tóc bạc hoặc là đạo sĩ này, nhưng khi đang muốn cất lời thì Đạo Sĩ đưa tay ngắt đứt vấn đề của hắn.
“Kẻ sĩ học rộng tài cao được gọi là tiến sĩ. Tuy rằng tôi có ham mê về học thuật, đối với mọi phương diện của tri thức đều đọc lướt qua nhưng tôi vẫn thường cảm thấy mờ mịt, không hiểu thấu và không có biện pháp đối phó với một số việc đã xảy ra cho nên tự cảm thấy thẹn với danh xưng Tiến Sĩ.” Dường như Đạo Sĩ đã hiểu tại sao Tư Mã Ngũ Nhan quấn quít với tên gọi của mình nên chỉ đành cười khổ rồi giải thích.
“Cho nên ông mới để người khác gọi mình là đạo sĩ? Hay vì ông là tín đồ của Đạo giáo? Kiểu như không ăn mặn hay không kết hôn gì gì đấy.” Tư Mã Ngũ Nhan càng cảm thấy hiếu kỳ: “Nhưng mà trong suy nghĩ của tôi, những đạo sĩ bình thường đều thích ẩn cư trong núi cao rừng sâu. Chỉ có khi trảm yêu diệt ma bọn họ mới chịu đi ra thành phố làm phép… Còn đạo sĩ mặc Âu phục, chạy xe buýt thì lần này là lần đầu tiên tôi mới thấy đó nghen. Đúng rồi, còn cây dù kia có phải là vũ khí độc môn của ông hay không? Kiểu như mấy cái loại kiếm làm từ gỗ đào ấy…”
“Trảm yêu diệt ma… Mặc dù có hơi hư huyễn nhưng trên cơ bản cũng nói đúng một phần tính chất trong công tác của tôi rồi.” Đạo Sĩ lại cười khổ rồi phất phất cây dù đã gấp trong tay nhằm ngăn những câu hỏi kế tiếp từ Tư Mã Ngũ Nhan.
“Tôi biết cậu có nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng trước tiên hãy lên xe cái đã.” Nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của Tư Mã Ngũ Nhan, Đạo Sĩ cười rộng lượng rồi xoay người đi về phía chiếc xe buýt. Còn Tư Mã Ngũ Nhan, ban đầu hắn có ý do dự hay đại loại như phản kháng nhưng không hiểu tại sao những ý thức đó chỉ lóe lên một chút rồi lập tức biến mất. Ngay sau đó, hắn không tự làm chủ được mình mà chỉ có thể bước theo Đạo Sĩ lên xe.
Vừa bước vào trong xe, Tư Mã Ngũ Nhan phát hiện cấu tạo bên trong khác hẳn những chiếc xe buýt bình thường. Nếu dùng từ ngữ để hình dung thì chỉ có thể nói nội thất bên trong không phải của một chiếc xe, mà giống một quán cà phê đặc biệt thì đúng hơn. Ngoại trừ bóng đèn trong cái chén vàng treo giữa xe đang tỏa ra ánh sáng tráng lệ thì không hề có vị trí điều khiển này nọ, cũng chẳng có ghế ngồi xếp thành hàng, thay vào đó chính là ba cái bàn cà phê hình tròn. Trên mặt bàn lần lượt xếp những bộ ly, tách thủy tinh một cách trật tự, xung quanh mỗi cái bàn tròn chính là ba cái ghế mây màu vàng rất tinh xảo. Toàn bộ sàn của khoang xe đều được trải một tầng thảm dày đặc, vừa nhìn đã biết thứ thảm này có giá trị không nhỏ.
Tư Mã Ngũ Nhan đánh giá khoang xe tráng lệ mà trong lòng không khỏi cảm thấy kì lạ. Đúng lúc này, bỗng nhiên Đạo Sĩ đưa ngón tay búng một cái “Chóc” khiến cửa sổ thủy tinh của thân xe, vốn đang đen ngòm, trở nên óng ánh đầy ánh sáng. Mặt trên bắt đầu xuất hiện những hình ảnh rõ ràng. Không sai, cửa sổ cứ như vậy liền trở thành những màn ảnh LCD.
“Trước tiên cậu hay nhìn những hình ảnh này đi.” Đạo Sĩ chỉ vào những cái màn hình có độ nét cao rồi nói với kẻ đang trân mắt nghẹn họng, Tư Mã Ngũ Nhan.
Tư Mã Ngũ Nhan nhìn lướt qua những cái màn hình LCD này thì mới kinh ngạc phát hiện những hình ảnh bên trên tất cả đều chính là mình.
Trên màn hình đầu tiên biểu thị hình ảnh vào thời điểm khi Tư Mã Ngũ Nhan còn nhỏ: Cô ruột của hắn đang cầm kẹo que nhằm dụ dỗ rằng chỉ cần gọi nàng là cô thì sẽ được ăn kẹo. Riêng bản thân Tư Mã Ngũ Nhan mặc kệ nước bọt đang chảy đầy miệng mà giằng co với cô của mình rất lâu. Tuy hắn không chịu xưng hô cô-cháu nhưng khi anh họ của hắn cầm kẹo đi ngang qua và diễu võ dương oai thì Tư Mã Ngũ Nhan trong tình cảnh tội nghiệp, liền vươn bàn tay nhỏ bé giật lấy cây kẹo trong tay anh họ một cách bất ngờ. Ngay sau đó, hắn lại dương nanh múa vuốt hù dọa anh họ của mình đến phát khóc rồi hạnh phúc hưởng thụ chiến quả…
Màn hình thứ hai là hình ảnh biểu thị tình hình khi Tư Mã Ngũ Nhan bị thương lúc còn học tiểu học. Khi đó, hắn vì quá ham chơi mà té gãy chân. Cha mẹ của Tư Mã Ngũ Nhan lo lắng đưa hắn vào bệnh viện. Đến khi bác sĩ xử lí xong thương thế và đóng thạch cao thì hắn an ổn dưỡng thương tại đó, bác sĩ còn nói cái gì mà “Tổn thương đến gân cốt nên một trăm ngày mới hồi phục”. Không ngờ chính là bốn ngày sau, thừa lúc cha mẹ không có thời gian chăm sóc, Tư Mã Ngũ Nhan rời khỏi phòng qua cửa sổ để đi chơi. Cuối cùng, lúc cha mẹ cùng bác sĩ tìm được hắn thì hắn đang leo lên một cành cây cách đất khoảng ba mét rồi vui đùa hồ hởi, còn những người ở dưới thấy cảnh này cũng chỉ biết há mồm trợn mắt…
Trên màn hình thứ ba là cổng trước của một trường cấp ba. Lúc này, hai mươi sáu học sinh kêu gào ầm ĩ rồi bao vây Tư Mã Ngũ Nhan vào trong rồi tung quyền xuất cước giáng xuống người hắn. Nhưng Tư Mã Ngũ Nhan tự cao tự đại nên mới làm ra vẻ lửng thững, một cánh tay thì nâng hai học sinh dáng vóc to lớn đang lao đến, nhấc bổng lên không trung rồi mới thuận tay ném một cách thoải mái, tựa như hai người bị ném chỉ là bao cát. Trong khi đó, hai người bị ném ra ngoài đụng vào đám người khiến bọn này ngã ra một mảng lớn. Cuối cùng, có năm học sinh bu lại dùng sức tập thể liều mạng đè Tư Mã Ngũ Nhan xuống dưới đất, bọn họ nỗ lực dùng phương pháp “Thái sơn áp đỉnh” (Ý nói: Dùng lực nặng đè lên trên) nhằm khống chế hắn. Kết quả, Tư Mã Ngũ Nhan giận dữ rống một tiếng “Mẹ kiếp!” rồi dụng sức hất tung năm học sinh nọ. Người có thể trọng nhẹ nhất bị vứt ra xa đến năm,sáu mét. Cho đến khi đụng vào một gốc cây ven đường mới có thể dừng lại…
Xem hết những hình ảnh trên màn hình, Tư Mã Ngũ Nhan càng cảm thấy khó hiểu đến nỗi không thể giải thích được. Một lần nữa hắn lại đưa ánh mắt dò hỏi về phía Đạo Sĩ. Bên kia, Đạo Sĩ cười tủm tỉm rồi chỉ vào bàn cà phê ở gần đó, ý bảo Tư Mã Ngũ Nhan ngồi xuống đàm luận.
“Thế giới này không hề tốt đẹp như mặt ngoài đơn giản của nó.” Sau khi ngồi xuống, Đạo Sĩ đi thẳng vào vấn đề: “Rất nhiều sự việc đều bị ngụy trang, hoặc che lấp trước mặt thế nhân (Con người sống trong xã hội). Nào là giết người phóng hỏa, cướp tiền cướp sắc, đủ mọi loại tội ác phát sinh mọi lúc mọi nơi. Đương nhiên, chính quyền của nhân loại, cảnh sát, quân đội… có thể là thế lực đả kích những tội ác này với danh nghĩa giữ gìn hòa bình và trật tự của thế giới. Nhưng riêng tôi lại nghĩ, không phải toàn bộ cái ác đều có khả năng áp chế. Tựa như tội ác và kẻ thù thật sự trước mặt tôi, lực lượng vũ trang của con người lại có vẻ như yếu đuối đến nỗi không thể đỡ nổi một đòn.”
“Con mẹ nó, tôi cảm thấy ông chuẩn bị giảng một cố sự thần tiên, yêu quái chứ gì. Còn những thứ tà ác vênh váo mà ông chỉ không phải chính là yêu ma quỷ quái gì gì đó đấy chứ?” Tư Mã Ngũ nhan ngếch cổ cười nhạo Đạo Sĩ.
“Chúng ta sinh hoạt trong thế giới hiện thực chứ không phải sống trong tiểu thuyết hay điện ảnh.” Đối với thái độ của Tư Mã Ngũ Nhan, Đạo Sĩ không hề lưu tâm mà vẫn chăm chú nói tiếp: “Tôi là một người theo chủ nghĩa duy vật một cách ngoan cố, tôi cũng cho rằng mình không hề mê tín. Tôi không tin Đạo, không tin Phật, không tin tưởng bất cứ tín ngưỡng hay tôn giáo nào nhưng trên thế giới này quả thật tồn tại những sự việc, sinh vật siêu việt hơn tự nhiên, siêu việt hơn cả lý luận khoa học. Đều tôi muốn làm chính là nghiên cứu, lý giải, tiêu diệt và vạch trần diện mạo chân thực của bọn họ. Nói đến cùng, tôi cũng không khác những đạo sĩ đối phó với yêu ma quỷ quái. Cũng vì vậy, tôi mới thích người khác gọi mình là Đạo Sĩ.”
“Vật ông vừa nói những lực lượng tội ác khiến lòng người kinh sợ không phải gọi là yêu ma quỷ quái thì bọn họ là thứ gì?” Tư Mã Ngũ Nhan vừa nghiên cứu bình thủy tinh trên mặt bàn vừa hỏi Đạo Sĩ với giọng điệu đầy hứng thú.
“Ví dụ như Quỷ Hút Máu (Vampire), Người Sói (WoftMan), các loại người biến dị (XMen), quái vật hay những vu thuật tà ác…” Sắc mặt của Đạo Sĩ trở nên trịnh trọng. Nói xong những lời này, hắn không đợi Tư Mã Ngũ Nhan biểu hiện ra vẻ mặt khinh thường lẫn trào phúng mà chỉ vào cửa sổ ở hai bên xe: “Không nên vội vã trào phúng tôi. Trước tiên cậu hãy nhìn những hình ảnh này đi.”
Theo lời của Đạo Sĩ, một lần nữa cửa sổ lại hóa thành màn hình LCD. Tư Mã Ngũ Nhan hiếu kỳ nhìn qua, nhất thời hắn liền bị hình ảnh trên màn hình hấp dẫn. Lần này những thứ trên chính là những sự kiện quỷ dị ở khắp nơi trên thế giới, kiểu như sự kiện một thôn làng bị giết xảy ra ở Bắc Mĩ… Trong một buổi tối mùa đông năm ngoái, một thôn nhỏ khoảng hơn hai trăm người đều tử vong, người chết đều bị hút khô máu. Tình trạng của xác chết không khác thây khô là mấy nhưng khi kiểm tra trên dưới toàn thân lại không tìm được bất kỳ vết thương nào. Sự kiện quỷ dị này chấn động toàn thế giới, thậm chỉ có người bắt đầu đồn đoán một cách mê tín, hoặc ngôn luận về yêu ma quỷ quái các loại… Cuối cùng nguyên nhân của chuyện này chính là một bệnh di truyền hiếm thấy, theo lời giải thích của chính quyền, loại bệnh này khiến máu người giống như cồn, rất dễ bốc hơi. Người mắc bệnh này trong thời gian ngắn máu toàn thân sẽ bốc hơi rồi đi qua lỗ chân lông và tổ chức của da dẫn đến cái chết. Mà những thôn dân kia bởi vì đột nhiên bị loại bệnh di truyền bạo phát nên dẫn đến cả thôn gặp vận rủi… Về lời giải thích này, không ít người nửa tin nửa ngờ, thậm chí cười nhạt nhưng một lúc lâu sau đó cũng không ai truy cứu nữa. Dù sao, mấy ai lại là loại ăn no rửng mỡ không có việc làm…
Mà ngay bây giờ, trên màn hình LCD thần kỳ lại phân tích căn nguyên lẫn hậu quả của sự kiện này rất khách quan – Thì ra không hề có thứ bệnh di truyền kinh khủng nào đó mà chính Người Dơi mới là nguyên nhân chính! Theo giải thích trên màn hình, những người mang độc tố khi dơi cắn trải qua một loạt biến dị sẽ trở thành Người Dơi. Đây là loại sinh vật biến dị do dơi và người tổng hợp mà thành nên có thể hình và tư duy không khác con người là mấy. Tất nhiên bọn chúng cũng có các tập tính của dơi, kiểu như hút máu, hay bay lượn, ngủ chổng cẳng lên trời. Lúc bình thường, đôi cánh của chúng giấu ở sau hai cánh tay nên khó có thể nhìn thấy bất cứ dị dạng nào. Tuy nhiên những tập tính của dơi lại rất nhiều, đặc biệt là không thể ngăn cản mê hoặc từ máu tươi. Cuối cùng, trong một đêm u ám, đàn Người Dơi nổi điên sau đó tập kích cái thôn nhỏ xui xẻo nọ rồi hút hết máu của tất cả những người trong thôn.
Hình ảnh cuối cùng trên màn hình LCD do Đạo Sĩ diễn vai chính. Lúc đó hắn bắt được một Người Dơi và vừa tiến hành nghiên cứu với nó ở trong phòng thí nghiệm vừa giảng giải một cách cực kỳ chuyên nghiệp về nguyên lý và quá trình biến dị của Người Dơi.
Ngoại trừ Người Dơi, những hình ảnh trên còn khiến Tư Mã Ngũ Nhan mở rộng tầm mắt. Cái gì Người Sói, Người Thằn Lằn rồi Người Nhện (Spider Man), Quỷ Hút Máu đều được lên phim để “Phụ trách giải thích” những sự kiện kỳ dị phát sinh khắp nơi. Trong khi lúc những sự kiện này diễn ra thì chính quyền ở địa phương lại lợi dụng một đống “Thành quả nghiên cứu” để thay đổi sự thật nhằm tránh công chúng khủng hoảng. Rốt cuộc cho đến bây giờ, sự thật mới lộ ra trước mắt Tư Mã Ngũ Nhan.
“Được rồi, tuy tôi không hề nghĩ đến những sinh vật này lại tồn tại… nhưng tôi vẫn còn một thắc mắc. Đó chính là những thứ trên có liên hệ gì với tôi?” Xem xong hình ảnh cuối cùng, Tư Mã Ngũ Nhan vuốt vuốt cái trán rồi nghi ngờ hỏi Đạo Sĩ.
Nghe Tư Mã Ngũ Nhan nói xong, Đạo Sĩ mỉm cười, cũng không hề hoang hoang mà cầm một cái bình và đặt miệng bình lên ly thủy tinh. Ngay sau đó, một chuyện kỳ quái xảy ra, bỗng nhiên chiếc bình thủy tinh trống rỗng lại chảy ra dịch thể trắng như kem! Đạo Sĩ nâng ly lên miệng mình, nhấp một hớp rồi nhắm mắt hưởng thụ rồi mới lo lắng nói với Tư Mã Ngũ Nhan: “Những lực lượng tà ác tồn tại sẽ uy hiếp an toàn và hòa bình của nhân loại bất cứ lúc nào. Lẽ ra phải có một lực lượng mạnh mẽ khác phát hiện, đối kháng, nghiên cứu và tiêu diệt bọn chúng! Thế nhưng có một sự thật rất hiển nhiên, trước mặt kẻ địch cường đại như vậy, lực lượng vũ trang của con người không thể chịu nổi một đòn. Dùng tính mạng hơn trăm binh sĩ để tiêu diệt một con Quỷ Hút Máu thì cái giá phải trả thật sự quá tàn khốc. Chốt lại, để đối kháng với kẻ địch như vậy cần phải có lực lượng nhân loại siêu việt được trang bị vũ trang, mà tôi chính là một phần tử trong lực lượng này. Sở dĩ tôi đưa cậu đến đây chính là hy vọng cậu sẽ trở thành một thành viên ở trong đó!”
—–o0o—–
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: