[Dịch]Toàn chức ác ma - Q.1 - Chương 7: Căn cứ Săn Hồn
—–o0o—–
Quỷ Hút Máu, Người Sói, Người Dơi, Vu Thuật, đủ các loại người bị biến dị… Dựa theo lời nói của Đạo Sĩ, mọi sinh vật biến dị đều nằm trong phạm vi nghiên cứu của hắn. Cho dù Tư Mã Ngũ Nhan cực kỳ hoài nghi tính nghiêm trọng đối với lời nói của quái vật tóc bạc (Hắn đã âm thầm tập thói quen xưng hô thế này với Đạo Sĩ – Lời của tác giả) nhưng hiện giờ thứ này không còn quan trọng nữa rồi. Bây giờ, thứ quan trọng nhất chính là những sinh vật chỉ có trong điện ảnh hay kịch bản phim truyền hình. Đúng vậy, mấy sinh vật đó quả thật có tồn tại. Mà một màn đã trải qua trên xe cấp cứu cách đây không bao lâu với các loại tình trạng của của bà chủ tiệm chân giò hun khói, đã xác minh tính chân thật của việc này.
“…Mà đáng sợ nhất chính là những lực lượng kinh khủng như vậy không chỉ tồn tại mà còn ẩn nấp xung quanh chúng ta!”
“…Vì sự uy hiếp kinh khủng của lực lượng tà ác nên mỗi quốc gia đều không tiếc tiền mà âm thầm bồi dưỡng và chiêu mộ những những dị sĩ tài ba ở khắp nơi bằng các cơ cấu trên toàn quốc. Những cơ cấu này cũng phụ trách xử lí những sự kiện quỷ quái, không thể giải thích hay tưởng tượng. Nhưng để tránh dân trong nước khủng hoảng nên đa số các cơ cấu đều tồn tại bí mật.”
“Mẹ kiếp, ông định nói với tôi về những thứ như siêu nhân sịp đỏ của nước Mỹ, bộ tứ siêu đẳng hay siêu nhân Gao bên Nhật Bản gì gì đó đấy chứ?” Tư Mã Ngũ Nhan vừa chăm chú nghiên cứu bình thủy tinh thần kỳ trên mặt bàn vừa thờ ơ hỏi tiếp: “Vậy tổ chức của các người gọi là gì vậy?”
“Chiến sĩ săn hồn.” Đạo Sĩ đắc ý ưỡn ngực lên, khuôn mặt tái nhợt của lão nổi lên một nụ cười tự hào: “Chiến sĩ săn hồn của nước Z trên quốc tế có tiếng tăm lừng lẫy, bình thường chúng tôi cũng hay ra nước ngoài viện trợ. Gia nhập vào tổ chức Chiến Sĩ Săn Hồn là sự tình mà vô số người thiết tha mơ ước. Mà có thể được chúng tôi tìm thấy và chủ động mời gia nhập chính là một vinh hạnh của cậu!”
“Phải không đó?” Nghe lão quái vật tóc bạc nói tổ chức kia rất lợi hại, nhất thời tâm thần của Tư Mã Ngũ Nhan trở nên tỉnh táo rồi hỏi ngay lập tức: “Trước tiên ông phải trả lời cho tôi mấy vấn đề. Thứ nhất, vì cái gì các người lại nhìn trúng tôi? Là do… tôi có những biểu hiện khác thường à? Thứ hai, về những biểu hiện khác thường của tôi… rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Tôi có phải là người tài ba hay kỳ nhân dị sĩ trong truyền thuyết không? Thứ ba, ông mời tôi gia nhập vào tổ chức của các người, vậy ông có thể nói cho tôi biết liệu gia nhập vào Chiến Sĩ Săn Hồn chỗ tốt gì, ví dụ như…Tiền lương cao không? Có bảo hiểm nghề nghiệp hay là kỳ nghỉ không? Hay là trong thời gian nhậm chức được kết hôn với mỹ nữ…?”
Tư Mã Ngũ Nhan nói một loạt những nghi vấn liên miên không dứt làm Đạo Sĩ không khỏi nở nụ cười. Trước khi trả lời, hắn lại búng ngón tay làm màn hình LCD ở hai bên lóe lên. Một lần nữa chúng lại phát ra những hình ảnh mới.
“Đây là sắc lang từng bị cậu đánh gãy xương mũi.” Đạo Sĩ chỉ vào màn hình LCD rồi nói với Tư Mã Ngũ Nhan: “Trong lời khai với cảnh sát, cậu nói khi đó trong đầu mình xuất hiện ảo giác và thấy người đàn ông này hóa thành một con sói. Ngay sau đó, gã liều lĩnh đuổi theo mỹ nữ rồi cưỡng hiếp… Thật ra như vậy cũng không sai cho lắm.”
Tư Mã Ngũ Nhan kinh ngạc phát hiện nhân vật chính trên màn hình thứ nhất quả nhiên là người đàn ông không may khi trước. Bây giờ, hắn bị trói hay tay sau lưng và được nhốt trong một căn phòng tối om như mực. Khuôn mặt dữ tợn của hắn đang lộ ra vẻ oán hận vô cùng.
“Tại sao các người lại trói người đàn ông này lại? Còn để hắn trần truồng nữa chứ?” Tư Mã Ngũ Nhan cảm thấy khó hiểu.
“Cậu xem tình hình bên dưới liền hiểu ngay thôi.” Đạo Sĩ mỉm cười chỉ vào màn hình, Tư Mã Ngũ nhan lại nhìn một lát. Đến khi nóc giữa căn phòng tối đang nhốt người đàn ông được mở ra khiến ánh sáng trắng bạc từ bên ngoài chiếu lên thân của hắn. Lúc này, người đàn ông quả nhiên liều mạng giãy dụa trên ghế. Tiếp theo, ngón tay và ngón chân của hắn bắt đầu trở nên dài và nhọn. Cùng với tiếng hét điên cuồng ngay sau đó, hai hàm răng nanh từ trong miệng của người đàn ông dần dần nhô ra…
“Sự thực đã chứng minh, hắn là một Người Sói.” Mấy phút sau, không còn bóng dáng của người đàn ông. Dưới ánh trăng dày đặc trong phòng giam chỉ có một người sói cực lớn chạy loanh quanh liên lục… Trong khi Tư Mã Ngũ Nhan há mồm trợn mắt, Đạo Sĩ lại nói: “Cậu lại nhìn thứ này đi.” Nói xong, hắn chỉ vào màn hình thứ hai.
Theo lời của Đạo Sĩ, Tư Mã Ngũ Nhan đi tới và nhận ra nhân vật chính trên màn hình thứ hai, một người quen của hắn – đó tất nhiên chính là chủ tiệm chân giò hun khói Triệu ký, ông chủ Triệu. Ngay bây giờ, thằng già này đang làm một sự tình làm người khác sởn cả tóc gáy: Hút máu!
Ông chủ Triệu hiện đang cầm một con gà, hàm răng nanh sắc nhọn đâm thật sâu vào cổ con gà và tham lam hút máu tươi ở bên trong đó. Nhìn dáng vẻ hưởng thụ của gã, Tư Mã Ngũ Nhan dường như còn có thể nghe được âm thanh nuốt ừng ực. Nhưng nhờ đã nhìn thấy tình cảnh vợ của gã hút máu nên Tư Mã Ngũ Nhan không còn cảm thấy kinh dị.
“Con mẹ nó… Cái này…? Chẳng lẽ bọn họ là…?” Mặt mày Tư Mã Ngũ Nhan vàng như nghệ, khả năng nói chuyện cũng bắt đầu trở nên lộn xộn.
“Họ là Quỷ Hút Máu.” Đạo Sĩ nhàn nhạt trả lời rồi nhẹ nhàng phất tay, hai mặt màn hình cũng biến mất và lại hóa thành hình dạng kính thủy tinh của ô tô bình thường.
“Sở dĩ chúng tôi tìm cậu quả thật không thể phủ nhận là do có liên quan đến Thần lực trời sinh của, thị giác, thính giác siêu cường, năng lực phục hồi quỷ dị của cậu. Nhưng trên thực tế, chúng tôi càng cảm thấy hứng thú với năng lực cảm ứng hơn. Cậu đối với Người Sói, Quỷ Hút Máu… các vật thể siêu việt hơn tự nhiên có được năng lực nhận biết trời sinh, đó mới chính là thứ hấp dẫn chúng tôi. Mà lúc cảm thấy hai vợ chồng Quỷ Hút Máu không giống người thường thì theo tiềm thức, cậu đã tự động công kích và áp giải bọn họ đến cục cảnh sát. Cho dù bản thân cậu cũng chưa rõ ràng sự tình chuyện này bao nhiêu.”
Con mẹ nó, hóa ra là như vậy!
Những ảo giác chết tiệt kia lại trở thành năng lực cảm ứng cực kỳ mạnh mẽ!
Cái biến hóa nghiêng trời lệch đất này cũng quá ly kỳ đi.
Tư Mã Ngũ Nhan tiếp tục hỏi: “Vậy ông có thể nói cho tôi biết rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra hay không? Vì sao tôi lại có những năng lực này? Còn có những thần lực trời sinh, năng lực hồi phục quỷ dị gì đó… nữa, chẳng lẽ đây chính là công năng kỳ lạ à?”
“Người đồng thời có nhiều năng lực kỳ dị, đến nay tôi chưa gặp qua.” Đạo Sĩ nghiêm túc nói: “Cậu đồng thời có nhiều điểm không giống người bình thường cho nên trên cơ bản tôi có thể tạm thời xác định những thứ đó tuyệt đối không phải công năng đặc dị (gọi tắt là dị năng) về phần chuyện gì đã xảy ra, bây giờ tôi cũng không biết. Đây cũng là nguyên nhân tôi tìm và mời cậu đến căn cứ Săn Hồn. Tôi hy vọng có thể cho cậu, cho tôi một đáp án thật sự.”
“Nói cách khác, các người kỳ thực muốn tôi gia nhập vào căn cứ Săn Hồn không phải vì muốn tôi phát huy những sở trường đặc biệt để diệt cái ác phát dương cái thiện mà… chỉ vì nghiên cứu những lực lượng của tôi? Biến tôi trở thành đối tượng nghiên cứu?” Tư Mã Ngũ Nhan suy nghĩ một chút rồi tổng kết lại.
“Quả thật có thể nói là như vậy.” Đạo Sĩ thành thực gật đầu.
“Nhưng mà không thể quơ đũa cả nắm được, chí ít cậu còn có năng lực cảm ứng đặc thù nên khi chúng tôi chấp hành nhiệm vụ còn có thể được trọng dụng.”
“Nói vậy thì có khác gì so với Viện nghiên cứu phi nhân loại chứ?” Tư Mã Ngũ Nhan nghĩ thầm, trong đầu hắn bỗng hiện ra một hình ảnh: Chính mình dẫn theo hai khối thịt heo mặc quần cộc đi trên đường lớn. Bỗng nhiên gặp anh họ, anh họ hỏi hắn: Gần đây sinh hoạt như thế nào?” Hắn kiêu ngạo trả lời: “Tôi ở trong căn cứ Săn Hồn làm một công tác nghiên cứu rất quan trọng!” Sau đó anh họ hỏi hắn làm công tác nghiên cứu gì, chính mình lại đắc ý đáp: “Được nghiên cứu…”
Nhanh chóng kiếm chỗ ngồi cùng Leonardo da Vinci trong phim Quốc sản 007(1), Tư Mã Ngũ Nhan chợt cảm thấy rất bi ai.
Bởi vì Tư Mã Ngũ Nhan nhìn thấy loại người muốn có được khả năng sinh hoạt như người bình thường giống như hắn nhưng cũng không được… Mà nếu đã là “Bị nghiên cứu” Thì nơi nào không giống nhau chứ? Đương nhiên, nếu ở trong căn cứ Săn Hồn có mỹ nữ thì lại khác. Phải biết rằng ở Viện nghiên cứu phi nhân loại, hắn cũng như một loài động vật mà thôi…
Bỗng nhiên, Tư Mã Ngũ Nhan nghĩ đến một vấn đề cực kỳ quan trọng – Chính mình rõ ràng bị đâm chết! Vậy tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Mà nếu mình đã là người chết thì làm gì còn sự lựa chọn nữa? Bây giờ vấn đề hàng đầu là làm rõ mình đang hiện đang ở trong tình trạng nào, nói cách khác, rốt cuộc bây giờ mình là thứ gì? Quỷ Hồn hay cái gì gì đó?
Nghĩ đến đấy, Tư Mã Ngũ Nhan đưa ánh mắt dò hỏi về phía Đạo Sĩ một cách gấp gáp. Nhưng không đợi hắn đặt câu hỏi, Đạo Sĩ đã khoát tay áo, trả lời: “Tôi biết cậu đang nghĩ cái gì. Tôi có thể trả lời, cậu chưa chết. Nói đúng hơn, bây giờ cậu vẫn còn sống.”
“Tôi còn sống?” Tư Mã Ngũ Nhan kinh ngạc hét lên: “Vậy còn tai nạn…”
“Tai nạn xe cộ đã phát sinh là sự thật. Còn những thứ ở đây đều chỉ là ảo giác tôi tạo ra đối với cậu mà thôi.” Đạo Sĩ đắc ý cười: “Bây giờ thân thể của cậu vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Quên nói cho cậu biết, ngoại trừ nghiên cứu khoa học thì tôi còn có một sở trường khác, đó chính là nhìn trộm và xâm lấn tư tưởng của người khác.”
“Thì ra là như vậy… Mình vẫn còn chưa chết!” Sau khi biết được tin tức này, trong lòng Tư Mã Ngũ Nhan kích động một trận.
“Nói cách khác, mình vẫn có quyền lựa chọn.”
Trong thời gian Tư Mã Ngũ Nhan mừng như điên thì Đạo Sĩ nâng cổ tay ngắm nghía đồng hồ rồi nói với hắn: “Thời gian không còn nhiều, nếu như tôi xâm chiếm tư tưởng của cậu quá lâu thì sinh mệnh của cậu sẽ nguy hiểm. Lần này gặp nhau bằng phương thức như vậy là vì tôi muốn giới thiệu tình huống cơ bản cho cậu. Về những sự tình khác thì chờ cậu hồi phục thì đến căn cứ nói tiếp cũng không muộn. Tôi đã viết địa chỉ của căn cứ Săn Hồn ở trên bao gối rồi, sau khi tỉnh lại cậu có thể đến đó để tìm…”
“Chờ chút!” Tư Mã Ngũ Nhan thấy Đạo Sĩ muốn kết thúc, liền vội vàng ngăn cản.
“Những sự việc xảy ra trên xe cứu thương, đều do người của tổ chức làm à? Mà người tới vô ảnh đi vô tung (Đến không thấy bóng dáng, đi không để lại tung tích) đùa giỡn với bà chủ Triệu, Vô Ảnh có phải là Chiến Sĩ Săn Hồn trong truyền thuyết hay không?”
“Không sau, Vô Ảnh cứu cậu.” Đạo Sĩ đắc ý: “Được rồi, tạm thời tôi chỉ có thể nói với cậu bấy nhiêu mà thôi, những vấn đề còn lại chờ cậu đến căn cứ Săn Hồn rồi nói tiếp đi. Bây giờ chờ tôi đến ngược ba, hai, một thì cậu hét một tiếng “Con mẹ nó” để tỉnh lại.” Nói xong, Đạo Sĩ đứng lên chuẩn bị đếm ngược.
“Còn một vấn đề nữa!” Tư Mã Ngũ Nhan níu cánh tay của Đạo Sĩ lại, vội vàng thắc mắc: “Ông phải trả lời cho tôi, trong căn cứ của Chiến Sĩ Săn Hồn có mỹ nữ không? Nếu tôi gia nhập thì tiền lương bao nhiêu? Còn lương hưu, bảo hiểm các loại nữa?
“Trước khi cậu quyết định gia nhập thì sự tình trong căn cứ không thể tiết lộ. Tuy nhiên tôi có thể nói cho cậu biết, căn cứ của chúng tôi mạnh hơn Viện nghiên cứu phi nhân loại rất nhiều. Nếu có thể so sánh, thì căn cứ Săn Hồn quả thật chính là thiên đường.” Đạo Sĩ vỗ vai Tư Mã Ngũ Nhan rồi chớp chớp con mắt trả lời.
“Vậy thì tốt rồi, hê hê…” Tư Mã Ngũ Nhan vừa gãi ót vừa cười hề hề.
“Tốt, tôi chờ cậu ở căn cứ.” Đạo Sĩ nói xong liền đưa ba ngón tay ra, bắt đầu đếm ngược:
“Ba, hai, một…”
“Con mẹ nó!”
—–o0o—–
(1): Đây là một bộ phim nhái theo điệp viên 007 của Châu Tinh Trì nên được gọi là “Quốc sản 007”. Phim còn có tên From China with Love (Hoặc From Beijing with Love).
Mời mọi người tìm hiểu thêm tại đây:
+ Tiếng Anh:
—–o0o—–
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: