[Dịch]Tình Hệ Long Thành- Sưu tầm - Chương 13: Hai Đại Đường Chủ <3>
“Muội muội của ngươi quả thật đáng yêu như lời ngươi nói.” Lúc Mưa Bụi nói những lời này, ánh mắt hắn thâm tình nhìn tỷ tỷ, Vũ Lam mắt trợn trắng, vợ chồng son hai người không cần ở trước mặt người khác tình chàng ý thiếp có được không hả???????????
“Hội Lạc!” Ám Dạ đột nhiên gọi Vũ Lam lại.
Nàng cũng đang muốn tìm hắn nói chuyện, giờ hắn tự đi tới trước mặt nàng rồi, thế này thì còn gì bằng?
“Thực xin lỗi.” Hắn mở miệng xin lỗi nàng trước, sau đó là một câu giải thích, “Ta vì có chút chuyện nên đã đối xử khác với ngươi, ngươi vừa rồi cũng nhất định là muốn hỏi ta vì sao lại vậy đi, ta thật sự đem ngươi trở thành bạn gái cúa anh họ ta . . . . . . Nhưng mà bộ dạng ngươi tức giận thật đúng là khủng bố.”
“. . . . . .” Bởi vì lúc Ám Dạ nói mấy lời này đang quá mức cho kích động, làm hại nàng còn tưởng rằng hắn lại thay đổi tính cách một lần nữa, cũng không dám mở miệng. Vấn đề cần giải quyết liền được giải quyết đã đành đi, nhưng ngươi hưng phấn thành như vậy khiến người ta còn tưởng rằng ngày mai ngươi kết hôn chứ?
“Ừ, biết vậy ta nên hỏi ngươi sớm một chút.” Vũ Lam cười cười, Ám Dạ quả nhiên đã từng như vậy, khi nói chuyện đôi khi sẽ ngại ngùng, nhưng thực tế thì biểu hiện của hắn cũng đáng yêu lắm. Hắn đối với thái độ hồi trước của nàng cũng không xa, thực tự nhiên, thực tùy ý, “Vậy hiện tại không có việc gì đi? Kỳ thật ta cũng quá nóng nảy, cái đó không phải bản tính của ta, đừng xin lỗi . . . . . .”
Ám Dạ thế nhưng lại cười lớn một cái, bình thường hắn đều chỉ cười nhạt một cái là chính thôi nha. Chuyện này làm rõ ràng như vậy lại có thể khiến hắn vui mừng tới như vậy sao?
“Ta nghe nói tối nay ở trên núi ngoại ô Trầm Âm sẽ có hội săn Boss nha, ta thấy mọi người đều vui vẻ như vậy, chi bằng tất cả cùng đi đi!” Mưa Bụi ôm Lam Vũ, lẳng lặng nhìn qua mọi người.
Vũ Lam lại nghĩ tới lúc trước khi nàng cùng Lam Vũ chưa chơi game, tỷ tỷ nàng nói cho nàng nghe thông tin bí mật kia, nói là nghe từ bạn trai ra, có khi nào người kia là…. ………
“Tiểu Ám, anh họ ngươi là làm cái nghề gì nha?”
“Hình như anh ấy công tác ở tập đoàn Vĩnh Huy, nghe nói anh ấy cũng tham gia vào dự án thiết kế Long Hồn.”
“. . . . . . Vậy nhóm ngươi làm sao lại quen tỷ tỷ ta vậy?”
“Là Ngải Tư biết nàng, tình huống cụ thể ra sao ta cũng không rõ nữa, tới bây giờ ta mới biết người đó là tỷ tỷ của ngươi, thật ra ta với nàng lúc trước ở Lạc Nguyên cũng đã gặp mặt thôi.”
. . . . . .
Mấy chuyện đáng ghét vừa rồi cuối cùng cũng theo chuyện của Mưa Bụi với Hội Anh “dắt” nhau rơi xuống chìm nghỉm, còn Hội Lạc và Ám Dạ rốt cuộc cũng đã trở lại bình thường, mấy sự việc không vui nào đó cũng rất nhanh chóng “được” ném xa tít mù khơi. Thiên hạ lại thái bình!!!!!!!!!!!!!!
Bây giờ chỉ còn lại một chuyện phức tạp của nàng, chính là cái vấn đề kia, có phải nàng thích hắn không?
Đề phòng lại có thêm mấy vấn đề phiền não gì gì đó lại xuất hiện, nàng quyết định trước hết cứ đem cái vấn đề này quăng qua một bên cái đã, rốt cuộc nàng có thích hắn hay không, cái này đâu quan trọng, quan trọng là dù sao thì bọn họ vẫn là bạn bè mà, đúng không?
“Mưa Bụi, đó là con boss gì vậy?” Lam Vũ sau khi bị một đám người mạnh mẽ đông kháng nghị, tây kháng nghị, rốt cuộc cũng chấp nhận gọi bạn trai nàng là Mưa Bụi giống với mọi người.
“Ta cũng chỉ biết là có boss thôi, dù sao thì quái đều là tùy mọi người tìm mà.” Mưa Bụi làm đội trưởng dẫn đầu phía trước, một đội tám người hướng về khu ngoại ô Trầm Âm phía sau núi chậm rãi đi tới.
Nhân tiện cũng phải nhắc lại một chút về level của mọi người. Hiện tại, Lam Vũ cùng Kiều đều là level 25; Vũ Lam, Ám Dạ cùng Tiểu Phong đều level hai mươi sáu; Mưa Bụi cùng Vô Trần là level hai mươi bảy; riêng cái tên biến thái nào đó tên Ngải Tư kia đã lên level hai mươi chín, hắn còn điên cuồng hô hào nói với mọi người rằng nếu đêm nay giết được con boss này xong hắn sẽ leo tới level ba mươi nữa kìa.
“Sao còn chưa tới vậy nha. . . . . .” Kiều đúng là cái pháp sư hệ thuỷ chậm chạp, đi theo bang phái đi lên núi mà vừa đi vừa than không ngừng. “Giá mà có ngựa để cưỡi thì tốt quá rồi”.
“Muốn có ngựa thì phải cố gắng lên tới level năm mươi mới được nha.” Vũ Lam cũng oán giận nói một câu, tuy rằng nàng là pháp sư hệ phong, có chút kỹ năng có thể giúp nàng gia tốc. Tiểu Cửu tuy có thể sử dụng làm tọa kỵ, nhưng level của nàng còn chưa đủ, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể cưỡi được.
“Sắp tới rồi đây , các ngươi đừng than mệt nữa, ta cũng rất mệt đây.” Đội trưởng Mưa Bụi đi đầu thoạt nhìn cũng thấy hắn cố hết sức rồi, hắn là một pháp sư tiên tộc hệ Mộc, có khi so với Vũ Lam thì còn kém một chút.
Khu ngoại ô Trầm Âm vào ban đêm rất đẹp, ánh trăng sáng dịu toả ra, len qua vài tán cây toả ra ánh sáng dìu dịu.
“Gràoooooooooooooo. . . . . .!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Một trận gầm rú khó nghe vang lên, loại thanh âm này là tiếng bọn họ quen thuộc nhất, chính là mỗi lần đánh quái lợn rừng đều nghe thấy.
“Mưa Bụi. . . . . . Ngươi hãy chắc chắn rằng chúng ta sẽ không đi “săn” con boss này đi?” Kiều lộ ra vẻ mặt nhăn nhó như khổ qua, trước giờ nàng vẫn dựa vào việc đánh lợn rừng thăng cấp, lần này khi nghe thấy có boss còn rất cao hứng mà nói rằng muốn bắt nó sủng vật, nhưng không thể nào lại tưởng tượng được con boss săn lần này lại là lợn rừng.
“Thực sự mà nói thì ta cũng không biết mà . . . . . .” Mưa Bụi buông thõng hai cánh tay, “Mọi người cẩn thận một chút, nó đang tới đây.”
Bọn họ ở chỗ trống giữa sườn núi bày bố trận pháp, bởi vì lần này đánh boss, nên Vũ Lam cùng Kiều không thể ngồi phẩm trà cắn hạt dưa như mọi khi được nữa.
Tiểu Phong dùng đoản kiếm, Vô Trần là đao khách, Ám Dạ là kiếm sĩ, ba người bọn họ ở phía trước bảo vệ. Hỏa pháp sư Ngải Tư, Mộc pháp sư Mưa Bụi, Thủy pháp sư Kiều, Phong pháp sư Vũ Lam, bốn người ở phía sau thành một hậu thuẫn vững chắc. Lam Vũ dùng cung tiễn, vừa mới chạy đến phía trước dẫn quái.
Không lâu sau, Lam Vũ mặt xám mày tro nhanh chóng trở lại, “Đùa ta sao hả trời?????? Con boss kia ít nhất cũng phải level bốn mươi đấy!”
“Không thể nào, chúng ta hiện tại không phải đang ở trong khu vực quái level ba mươi sao?” Kiều giật mình nhìn Lam Vũ. Bình thường quái cùng boss quái là có sự khác nhau rất lớn, cùng là hai loại quái ngang cấp nhau, nhưng boss quái có thể rất dễ dàng kích sát cao hơn quái nình thường. Bất luận là lực công kích hay lực phòng ngự cũng đều có sự khác nhau rất lớn, kỹ năng cũng khó tránh hơn rất nhiều.
“Này này , Mưa Bụi kia!” Kiều đá một cước đứng ở bên cạnh Mưa Bụi, “Cầu lời giải thích!!!!!!!!!!!!!!!!”
“Ở trên ngọn núi này không hạn chế khu vực quái xuất hiện, cho nên trong phạm vi từ cấp mười tới cấp năm mươi đều có khả năng xuất hiện.” Mưa Bụi tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ liếc Kiều một cái, cho thấy vụ việc boss này không phải lỗi của hắn.
Kiều còn chưa kịp phản bác hắn, boss lợn rừng đã “lắc mông” đi ra.
Mưa Bụi phản ứng nhanh nhất, cầm lấy pháp trượng phóng ra một cái kỹ năng, cây cối bốn phía xung quanh đều sinh trưởng điên cuồng, đem boss lợn rừng bị bao vây. Vũ Lam thấy thế nhanh chóng phóng ra vài cái ‘Phong Động’, làm con boss trở nên chóng váng, chậm chạp, ở phía trước, ba người kia xung phong vọt lên phía trước. Kiều cũng phóng ra vài cái khiên chắn bảo vệ cho mọi người, sau đó tập trung thêm máu cho các thành viên trong đội.
“Tỷ tỷ, ngươi “chém gió” quá rồi đó, rõ ràng con quái này chỉ có level ba mươi ba thôi mà???????????” Vũ Lam trắng trợn lườm Lam Vũ một cái,chỉ hận không thể phun một bãi nước bọt ra thôi .
“Không thể trách ta, ta chỉ mới bắn một mũi tên lên mông nó, nó đã lao vào ta như sói đói vồ mồi, may là ta chạy nhanh chứ không giờ chắc ngồi trong bụng nó xem mấy người các ngươi đánh nhau rồi. . . . . .” Trong lòng Lam Vũ vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực mình. Xì, ai bảo ngươi lúc đầu chọn làm cung thủ cơ, dám cá là ngươi không chịu luyện bắn nâng tay nghề rồi!
Hiệu lực của choáng váng trôi qua rất nhanh chóng, ba người kia thấy vậy ất nhanh chóng rút lui. Lúc này con lợn rừng giãy giụa không ngừng muốn thoát khỏi mấy thứ cây cối đang bao quanh nó, lúc này Ngải Tư đang chuẩn bị phóng ra một quả cầu lửa, còn không quên hô vang một câu: “Hoả Quyền Ngải Tư!”
Giờ phút này những người còn lại tất cả đều rớt xuống một vài giọi mồ hôi lạnh, đồng chí Ngải Tư, không phải đồng chí cũng bị choáng váng đầu óc đó chứ?????????
Trải qua công kích mạnh như vậy, trên thanh máu của boss lợn rừng, màu đỏ đã giảm xuống hơn một nửa, dường như chuẩn bị phóng ra một cái độc chiêu.
Quả nhiên, con lợn rừng rống lớn một tiếng, trong lỗ mũi bắt đầu phì ra khí, chân trước dậm mạnh một cái , lập tức sinh ra một cơn chấn động rất mãnh liệt. Nó là quái hệ Thổ, cơn chấn động vừa rồi khiến cho một vài người ở trong đội chịu ảnh hưởng không lớn cũng không nhỏ, lượng máu tuy mất không lớn, nhưng cũng đủ đề làm người khác không đứng vững được mà nằm úp sấp trên mặt đất.
“Làm sao bây giờ, không thể tiếp cận được nó đâu.” Kiều vừa rồi tranh thủ lúc hỗn loạn mà trốn tới một bụi cây gần đó, nhanh chóng tăng máu cho mọi người trong đội.
Hầu hết những chêu thức mà pháp sư cần dùng đều mất một khoảng thời gian mà phục hồi, mà con lợn rừng này không ngừng dẫm chân xuống đất tạo địa chấn, mà dưới loại địa chấn này, bọn họ chút không có cơ hội nào phản kích. Lại càng không nói tới ba người ở vị trí tiên phong kia, ngay cả cơ hội tiến lên cũng đều không có.
“Xem ta đây!!!!!!!!!!!!” Lam Vũ không biết khi nào đã leo lên trên cây, giơ cung muốn bắn tên xuống.
Sưu sưu sưu, mấy miix tên xé gió bay tới trên người con lợn rừng. Lập tức một trận tiếng hô lại truyền đến, lợn rừng thẳng hướng Lam Vũ chạy tới, dùng đầu húc vào thân cây. May mắn là nàng tay nhanh mắt lẹ ôm lấy cành cây, “Này, các ngươi tới cứu ta đi nha, nó không còn được bao nhiêu máu đâu!”
Mưa Bụi nhanh chóng phóng ra một kỹ năng đem lợn rừng vậy lại, “Không tới 10% huyết.”
Vũ Lam phóng ra cái kỹ năng hồi trước được Bách Hào dạy, ‘Độc Phong Long Cuốn’, không ngờ khi nàng phóng ra tác dụng được nhân lên gấp hai lần. Khi lốc xoáy cuốn lấy con lợn rừng, ‘Phong Động’ kèm theo kích sát thẳng hướng con lợn rừng bay tới,
sau hai giây, gió bắt đầu ngừng dần, Ngải Tư lại phong ra một quả cầu lửa nữa, đem con lợn rừng kia từ từ biến thành món thịt heo quay, trận chiến này trong lúc mọi người còn chìm trong không khí xấu hổ nhàn nhạt mà kết thúc.