[Dịch] Tiểu Tuyết Sơ Tình [Bạch Y Phương Chấn Mi] - Q.1 - Chương 18: – Lấy cái chết tạ lỗi hồng nhan
- Home
- [Dịch] Tiểu Tuyết Sơ Tình [Bạch Y Phương Chấn Mi]
- Q.1 - Chương 18: – Lấy cái chết tạ lỗi hồng nhan
Tư Vô Cầu nghe được tiếng kêu của Tư Không Khiêu lúc sắp chết, trong lòng hoảng hốt, nhưng song chưởng vẫn nhanh chóng đánh về phía Long Hội Kê.
Phải giết Long Hội Kê!
Bốn chưởng va chạm, trong khoảnh khắc này, lớp băng trên tay trái Long Hội Kê nứt ra, hiện lên màu đỏ như máu, còn tay phải vẫn đóng băng dày một tấc.
Tư Vô Cầu hét lên một tiếng, bay ngược trở ra.
Thân hình cô ta bay ra, nửa trái đã kết thành băng, nửa phải lại bốc lên ngọn lửa.
Cô ta bay ngược ra ba trượng, ngã xuống đất, đau đớn lăn lộn la hét, mang theo tiếng gào thét thê lương:
– Ngươi… Điệp Biến đại… pháp…
Tư Vô Cầu vốn nghĩ rằng Long Hội Kê vào ngày sinh nhật chân nguyên suy yếu, hơn nữa lúc thi triển “Điệp Biến đại pháp”, một phần công lực đã bị mình hút lấy, một phần công lực khác truyền vào người Tiểu Tuyết, cộng thêm tâm tình kích động, nguyên khí tất nhiên không đủ, mình có thể nhân cơ hội này dùng “Chỉ Thủy thần công” trong Mao Sơn thuật đánh chết y, cứu vãn đại cục.
Cô ta lại không ngờ, vào lúc này Long Hội Kê vẫn có thể sử dụng “Điệp Biến đại pháp”.
“Điệp Biến đại pháp” là võ công rất hao tổn công lực, hơn nữa còn là võ công cứu người chứ không phải giết người.
Trong khoảnh khắc, Long Hội Kê lại ngưng tụ “Điệp Biến đại pháp” trên song chưởng, giải thoát hai tay bị “Chỉ Thủy thần công” của Tư Vô Cầu đông cứng, lại biến thành tay trái “Dương Hỏa”, tay phải “Âm Thủy”, hai luồng chân công đảo ngược, đón lấy song chưởng của Tư Vô Cầu.
Nước lửa giao nhau, “Chỉ Thủy thần công” của Tư Vô Cầu mặc dù âm hiểm tàn độc, nhưng cũng không chống nổi. Công lực vừa bị phá, Tư Vô Cầu nửa người lạnh cóng, nửa người bốc cháy. Cô ta lăn lộn vùng vẫy một hồi, cuối cùng lăn vào trong đống lửa sau người, chỉ nghe cô ta không ngừng gào thét, trong nháy mắt đã cháy thành than.
Tuy rằng nửa người phải đã cháy thành than, nhưng nửa người trái vẫn bị đóng băng.
Phương Chấn Mi nhìn thấy kỳ công dị thuật của võ lâm nhân sĩ khu vực này, không nhịn được cảm thán, mặt khác cũng rất kinh ngạc.
Bởi vì Tiểu Tuyết vẫn liều mạng công kích hắn. Chỉ cần nàng dừng tay một chút, hắn có lẽ sẽ thử một lần, xem có thể làm nàng tỉnh táo lại hay không. Nhưng Tiểu Tuyết từ đầu đến cuối chưa từng ngừng lại, cũng giống như không phát giác Tư Vô Cầu đã mất mạng. Cứ tiếp tục như vậy, Phương Chấn Mi dù vẫn có thể không thương tổn đến nàng, bản thân Tiểu Tuyết cũng sẽ mệt chết.
Đã như vậy, đành phải mạo hiểm thử một lần.
Trong lòng Phương Chấn Mi đã có một quyết định.
Lúc này chợt nghe một giọng nói hưng phấn và già nua kêu lên:
– Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết… hóa ra cháu ở đây!
Người kêu đương nhiên là Thẩm Thái Công.
Y phi thân ngăn Tiểu Tuyết lại, vui mừng nói:
– Được rồi, được rồi, cháu không sao, công công cũng không sao là tốt rồi… Ồ? Sao cháu lại động dao với thần tài?
Vừa dứt lời, con dao xanh của Tiểu Tuyết đã đâm về phía y.
Thẩm Thái Công hoảng hốt tránh qua. Y bởi vì bị thương chưa lành, mặt khác vì tâm tình chấn động, suýt chút nữa đã không tránh khỏi một dao kia:
– Tiểu Tuyết, cháu làm gì…
Tiểu Tuyết lại giống như điên cuồng, vung đao liều mạng đâm chém hai người bọn họ.
Thẩm Thái Công vừa né tránh vừa muốn đoạt dao găm trên tay Tiểu Tuyết, nhưng lại bị một loại lực lượng kỳ dị của Tiểu Tuyết đánh bật ra. Long Hội Kê ở một bên nói:
– Hiện giờ cô ấy thân mang công lực “Dương Hỏa”, “Âm Thủy” và “Chỉ Thủy”, thần trí đã mất, sức lớn vô cùng, đừng đến gần cô ấy!
Nói đến đây y lại phun ra một ngụm máu. Trong một ngày y liên tục thi triển “Điệp Biến đại pháp” hai lần, vào ngày sinh nhật chân nguyên suy yếu, lại vận “Âm Thủy”, “Dương Hỏa” chân công đánh chết Tư Vô Cầu, tâm tình chấn động, cộng thêm bị cổ độc “Chỉ Thủy thần công” của Tư Vô Cầu gây thương tích, bảy tám phần công lực đã trôi theo dòng nước, mà bản thân cũng bị nội thương rất nặng, nhìn thấy tình trạng của Tiểu Tuyết nhưng lại lực bất tòng tâm.
Thẩm Thái Công nắm vai Phương Chấn Mi, lớn tiếng nói:
– Ngươi cũng không thể xuất thủ, ngươi không thể thương tổn cô ấy…
Tiểu Tuyết đâm tới một dao, Thẩm Thái Công dùng vai gạt ra, nhưng bị kình lực xung kích, lập tức ngã xuống.
Tiểu Tuyết cắn mái tóc đen, khuôn mặt lạnh trắng, một dao đâm tới Thẩm Thái Công vừa ngã xuống. Thẩm Thái Công kêu lên một tiếng:
– Tiểu Tuyết…
Tiểu Tuyết dường như hơi tỉnh lại. Thẩm Thái Công lại dùng hết sức kêu lên:
– Ta là công công đây…
Ngay lúc này, trong tiếng thở dài, Phương Chấn Mi đã ra tay.
Hắn dùng một chỉ ấn vào giữa chân mày Tiểu Tuyết.
Thẩm Thái Công ngây người.
Tiểu Tuyết cũng bất động, hoàn toàn bất động.
Ngay cả Phương Chấn Mi cũng không biết một chỉ này của hắn tính toán trước bao nhiêu.
Một tiếng “bùng” vang lên, ánh lửa ngút trời. Nguyên lai cao thủ Thủ Noãn bang đã đánh đến đỏ mắt, đốt lên một đống lửa lớn giữa chiến trường. Trong ngọn lửa, người của Thủ Noãn bang đều trở nên dũng mãnh phi thường, hễ có người bị thương, tinh lực không đủ, lập tức đến gần đống lửa, mượn uy thế của lửa khôi phục tinh lực, lại lao về phía tàn quân của Nhân Đầu phiên và Mao Sơn động.
Pháp lực chủ yếu của Thủ Noãn bang nằm ở lửa, lửa đang bốc cháy, sĩ khí của Thủ Noãn bang đều phấn chấn. Huống hồ tình hình liên tiếp có lợi, bang chủ Thủ Noãn bang Long Hội Kê đã đánh chết động chủ Mao Sơn động Tư Vô Cầu, Tiểu Lũ bị Diệp Biên Chu giết chết, mà Tư Không Khiêu cũng chết dưới kiếm của U Linh Tam Thập, càng khiến mọi người không còn ham chiến.
Tư Không Thoái nhìn thấy tình thế, càng không dám đánh nữa.
Võ công của hắn và Tư Khấu Tiểu Đậu vốn ngang nhau, dưới sự truy kích của Tư Khấu Tiểu Đậu, hắn muốn chạy trốn cũng không dễ dàng.
Tư Không Thoái tên một chữ “thoái” (lui), công phu tiến tới của hắn không biết ra sao, nhưng bản lĩnh “rút lui” thì đúng là hạng nhất.
Hắn đột nhiên xoay người một cái, lại dùng kiếm xanh trong tay chặt đứt chiếc đầu trên cổ mình.
Tư Khấu Tiểu Đậu giao chiến với hắn, từ đầu đến cuối chưa từng liếc hắn một cái, đồng dạng Tư Không Thoái cũng không dám nhìn Tư Khấu Tiểu Đậu nhiều. Đây là vì Tư Không Thoái sở trường Nhiếp Tâm thuật “Bích Hỏa Thần Nhãn”, mà Tư Khấu Tiểu Đậu cũng tinh thông “Nhãn cổ”.
Ánh mắt của hai người đều không thể khống chế được nhau.
Tư Không Thoái chợt có hành động khác thường. Lúc Tư Khấu Tiểu Đậu nhìn lại, Tư Không Thoái đã biến thành một người không đầu, chiếc đầu bay thẳng về phía cô ta.
Trong khoảnh khắc này, Tư Khấu Tiểu Đậu cũng không biết nên tiếp hay không nên tiếp thì tốt hơn.
Cô ta chỉ có thể dùng phất trần gạt nó ra.
Sau khi gạt ra, chợt thấy năm ngón tay chấn động, giống như có năm con giun lạnh giá, đồng loạt từ đầu ngón tay lẻn vào trong mạch máu.
Tư Khấu Tiểu Đậu vội ném phất trần, ngầm vận chân nguyên áp chế khí độc, tay trái rút kiếm chém đứt cổ tay phải của mình.
Tư Không Thoái cười sằng sặc. Tư Khấu Tiểu Đậu lạnh lùng hỏi:
– Nhân Đầu cổ?
Chiếc đầu của Tư Không Thoái vẫn yên lành nằm trên cổ hắn, vừa rồi chỉ là thủ pháp che mắt, chém đầu một tên binh chúng Nhân Đầu phiên ở phía sau, nhanh chóng hạ cổ, dùng oan khí và huyết khí của người sống bị đứt đầu, khiến cho Tư Khấu Tiểu Đậu công lực thâm hậu cũng trúng cổ.
Tư Khấu Tiểu Đậu nghiến răng nghiến lợi nói:
– Quả không hổ là “Bích Hỏa Huyết Kiếm Nhân Đầu Cổ”!
Vẻ mặt Tư Không Thoái đắc ý:
– Bây giờ ngươi mới biết thì quá trễ rồi.
Tư Khấu Tiểu Đậu căm hận nói:
– Ta vẫn luôn khó hiểu vì sao ngươi lại gọi bang hội là “Nhân Đầu phiên”, hóa ra…
Tư Không Thoái cuồng vọng nói tiếp:
– Hóa ra ta thật có thủ đoạn dùng đầu người hạ cổ…
Nói đến đây, Tư Không Thoái đột nhiên im lặng.
Tư Khấu Tiểu Đậu đã bị đứt cổ tay trọng thương, không thể còn nói những lời thừa thãi này với hắn, trừ khi là có mục đích khác… Hắn phát hiện không thể nói là không nhanh, nhưng lời nói của hắn đã tiếp nối chủ đề của Tư Khấu Tiểu Đậu, lập tức hắn cảm giác được trong ngực giống như có hai người khổng lồ, không ngừng dùng chân đá vào trái tim của hắn.
Trái tim của hắn càng đập càng nhanh, giống như trống lớn đang đánh, lại đau đớn như bị xé rách.
Tư Không Thoái hét lớn, phun máu.
“Khấu Tâm thuật!”
Tư Khấu Tiểu Đậu từng dùng “Khấu Tâm thuật” suýt giết chết Thẩm Thái Công, Ngã Thị Thùy và Tiểu Tuyết, may mà Phương Chấn Mi kịp thời ngăn cản. Hiện giờ Tư Không Thoái vừa sơ sẩy, trả lời mấy câu, cũng lâm vào trong ma lực của “Khấu Tâm thuật”.
Tư Không Thoái vừa hộc máu vừa giãy dụa, điên cuồng hét lên một tiếng, “Huyết kiếm” trong tay giống như một con rồng đỏ ném về phía Tư Khấu Tiểu Đậu.
Tư Khấu Tiểu Đậu lắc mình tránh khỏi. “Khấu Tâm thuật” phải tập trung tinh thần mới có thể thi triển, dừng lại một chút như vậy, Tư Không Thoái liền cố gắng chạy trốn.
Tại khoảnh khắc này, trên mặt Tư Khấu Tiểu Đậu đột nhiên xuất hiện một loại thần sắc cực kỳ quái dị.
Thần sắc này là nửa mặt bên trái tràn đầy vui vẻ, nửa mặt bên phải lại vô cùng bi thương, nhỉn từ chính diện lại là không vui không buồn, dở khóc dở cười.
Tư Không Thoái vừa nhìn thấy, cả người giống như tê liệt.
Chỉ nghe hắn kêu lên:
– Bi Hỉ Tuyệt Nhân Hoàn… Tư Khấu tha mạng!
Nguyên lai Tư Khấu Tiểu Đậu thi triển chính là “Bi Hỉ Tuyệt Nhân Hoàn đại pháp”, Tư Không Thoái đang trọng thương, biết rõ mình không cách nào tiếp được một kích như thần ma này.
Lúc này Ngã Thị Thùy trông thấy Thủ Noãn bang và quần hào đã giành được toàn thắng, đánh cho tàn quân của Nhân Đầu phiên và Mao Sơn động tan tác, bỏ chạy tứ tán, những kẻ còn lại cũng bó tay chịu trói, quỳ xin tha mạng. Nhất là vào thời khắc cuối cùng, Tư Không Thoái lại vì an nguy của mình mà chém đầu một tên thuộc hạ, càng khiến lòng người suy sụp, thất bại thảm hại. Ngã Thị Thùy quay đầu đi, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ của Tư Khấu Tiểu Đậu.
Ngã Thị Thùy trước giờ thấy gì nói đó, lần này hắn thấy Thẩm Thái Công không việc gì, tâm tình càng tốt, vừa thấy hình dạng của Tư Khấu Tiểu Đậu, liền hô lên:
– Thảo nào ta cảm thấy giống như đã từng gặp cô… hóa ra cô chính là Tế Sinh nương nương, cô thờ bồ tát cũng là thờ chính mình.
Hắn từng ban đêm lẻn vào Linh Ẩn tự thăm dò, nhìn thấy tượng thần của Tế Sinh nương nương nửa vui nửa buồn, sau đó gặp Tư Khấu Tiểu Đậu lại cảm thấy quen mặt, cũng không biết từng gặp ở đâu, suy nghĩ không ra, hôm nay mới xem như đột nhiên tỉnh ngộ.
Thế nhưng hắn lại không biết, U Linh Tam Thập cũng là dùng tà thuật cổ lực dựng bang lập phái, môn phái này có quy tắc xem chính mình là thần linh để bái tế. Nhưng lúc này là giây phút quan trọng để Tư Khấu Tiểu Đậu thi triển pháp lực, lại bị tiếng kêu này của Ngã Thị Thùy phá tan. Tư Khấu Tiểu Đậu lập tức giống như bệnh nặng ngã xuống, sát chiêu “Bi Hỉ Tuyệt Nhân Hoàn” cũng không thể thi triển được nữa.
Tư Không Thoái nhìn thấy cơ hội tốt như vậy, nào chịu bỏ qua, lập tức bước đến, một tay nắm lấy mái tóc đen của Tư Khấu Tiểu Đậu, kéo về phía sau, một tay ấn vào trên đỉnh đầu cô ta.
Sau khi Ngã Thị Thùy kêu lên một tiếng, thấy thần sắc Tư Khấu Tiểu Đậu biến đổi, biết rằng đã gây họa, nhưng trên người đang trúng cổ độc, hành động không nhanh nhẹn như lúc trước, muốn cứu Tư Khấu Tiểu Đậu đã chậm một bước.
Lúc này Phương Chấn Mi đang chậm rãi thu hồi ngón giữa tay phải.
Mà cặp mắt Tiểu Tuyết đang nhắm chặt cũng từ từ mở ra, gương mặt tái nhợt cũng dần dần khôi phục màu máu.
Chân lực “Nhiễu Chỉ Nhu” của “Điểm Thạch Thành Kim”, cuối cùng đã khiến thần trí của Tiểu Tuyết khôi phục lại bình thường.
Thẩm Thái Công thấy khuôn mặt thanh tú khả ái của Tiểu Tuyết dần dần có sinh khí trở lại, trong lòng vô cùng cao hứng, thấp giọng kêu lên:
– Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết…
Tiểu Tuyết khẽ mở cặp mắt thanh tú, hơi ngẩn ra, sau đó nhào vào trong lòng Thẩm Thái Công, khóc lóc kêu lên:
– Công công, công công…
Phương Chấn Mi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Hắn dùng chỉ lực “Điểm Thạch Thành Kim”, truyền nội gia chân khí thuần túy nhất vào trong ấn đường của Tiểu Tuyết, cuối cùng trấn áp ba luồng kình lực “Chỉ Thủy”, “Dương Hỏa, “Âm Thủy trong cơ thể Tiểu Tuyết, hoàn toàn biến thành của nàng.
Do đó Tiểu Tuyết trong thoáng chốc đã có bốn loại nội lực hàng đầu khác nhau, mặc dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng đã đủ khiến nàng trở thành nội gia cao thủ hiếm có trong võ lâm.
Mặc dù đến bây giờ nàng vẫn không biết võ công.
Tiểu Tuyết và Thẩm Thái Công ôm nhau, vui mừng khó tả.
Có điều phía bên kia Tư Không Thoái đã chế ngự Tư Khấu Tiểu Đậu, lạnh lùng nói với kẻ địch đang đến gần:
– Các ngươi tiến thêm một bước, ta lập tức giết cô ta!
Long Hội Kê đứng ra nói:
– Mọi người tránh ra!
Mọi người lập tức nhường ra một con đường.
Tư Không Thoái thở dốc nói:
– Được, họ Long, Tam Tư chúng ta, bây giờ họ Tư Không đã thất bại thảm hại, họ Tư đã sớm về trời dưới tay ngươi, còn lại họ Tư Khấu này, có mạng hay không phải xem một câu nói của ngươi!
Long Hội Kê hỏi:
– Ngươi muốn câu nói nào?
Tư Không Thoái hung hãn nói:
– Ngươi ở khu vực Vân Quý, nói một câu là một thỏi vàng, chỉ cần ngươi lên tiếng thả ta đi, bọn họ cũng không dám cản ta!
Long Hội Kê nói:
– Ta thả ngươi, ngươi hãy thả Tư Khấu ra trước!
Tư Không Thoái nói:
– Long bang chủ lên tiếng trước, sau đó Tư Không mới thả!
Long Hội Kê đưa mắt nói:
– Tư Khấu đã dốc sức không ít cho địa phương, hôm nay cô ấy gặp nguy nan như vậy cũng vì chính nghĩa võ lâm, còn có ơn nặng như núi với tệ bang. Long mỗ tự tin nếu Tư Không thả Tư Khấu ra, huynh đệ trong bang nhất định sẽ thả Tư Không một con đường sống. Nhưng chuyện ở đây hôm nay, các vị võ lâm đồng đạo cũng đã ra sức, không phải một mình Long mỗ có thể gánh vác được. Không biết các vị võ lâm tiền bối khác ý như thế nào?
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một hồi. Có bảy tám nhân vật võ lâm bối phận khá cao, đồng loạt nói:
– Chúng tôi đều nghe theo Long bang chủ.
Còn có hai ba người nói:
– Long bang chủ nói thả, chúng tôi tuyệt đối không dám cản.
Long Hội Kê quay sang Tư Không Thoái nói:
– Lời nói của bằng hữu võ lâm Vân Quý, ngươi đã nghe rồi chứ?
Tư Không Thoái lạnh lùng nhướng mắt, nói:
– Nhưng ở đây cũng có bằng hữu không thuộc võ lâm Vân Quý.
Long Hội Kê nói:
– Vậy sao ngươi không tự mình hỏi bọn họ?
Tư Không Thoái quay sang Phương Chấn Mi, nói:
– Bằng hữu của ngươi đã trúng cổ độc rất nặng, Tư Vô Cầu đã chết, hiện giờ chỉ ta mới có thể giải cứu hắn. Nếu ngươi nói một câu thả ta, bằng hữu của ngươi chắc hẳn cũng không ngăn cản ta. Ta trước sau đã hai lần đưa thuốc giải cho hai vị bằng hữu của ngươi, ngươi… ngươi cũng nên thả ta một lần!
Phương Chấn Mi không nói một lời, chỉ đưa tay ra.
Ngã Thị Thùy hét lớn:
– Đừng để hắn uy hiếp, ta thà rằng…
Tư Không Thoái sợ Phương Chấn Mi nuốt lời, một tay vẫn giữ lấy Tư Khấu Tiểu Đậu, một tay bỏ thuốc giải vào lòng bàn tay Phương Chấn Mi.
Trong khoảnh khắc này, ngón tay Tư Không Thoái đụng phải ngón giữa của Phương Chấn Mi. Hắn giống như bị sét đánh, bắn ra ba trượng, ngã xuống đất, lập tức bị mấy chục tên cao thủ giận dữ bao vây.
Tư Không Thoái chỉ cảm thấy xương cốt quanh người giống như bị tháo rời, không có sức chống cự, sợ hãi nói:
– Ngươi… ngươi…
Phương Chấn Mi đưa thuốc giải cho Ngã Thị Thùy uống vào, quả nhiên công hiệu, liền đi đến gần, nói:
– Thả thì vẫn sẽ thả, bởi vì bang chủ đã đáp ứng ngươi. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, chúng ta đều không quen đáp ứng điều kiện khi bị người khác uy hiếp.
Sau đó hắn nói:
– Ngươi đi đi!
Tư Không Thoái chật vật cố sức đứng lên. Ngã Thị Thùy đi đến trước mặt hắn, nói với hắn một câu:
– Hiện giờ ngươi đã bị trọng thương, có lời nói của Long bang chủ và Phương đại ca, ta sẽ không giết ngươi. Nhưng ta đã đáp ứng với Âm Hỏa công chúa, những kẻ hại chết cô ấy, ta sẽ không tha cho một tên nào. Tư Vô Cầu đã chết, đệ đệ ngươi Tư Không Khiêu cũng chết, chỉ còn lại ngươi. Ngươi trốn đi, ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ truy sát đến cùng, dùng để tế hồn thiêng của công chúa.
Tư Không Thoái giật mình nói:
– Ngươi và công chúa… rốt cuộc có quan hệ gì…
Ngã Thị Thùy trầm giọng nói:
– Hoàn toàn không có quan hệ, nhưng thế gian này vốn có loại người như ta. Từ đầu đến cuối ta chỉ gặp công chúa hai lần, một lần là lúc cô ấy khiêu vũ, một lần là lúc cô ấy động võ…
Ngã Thị Thùy ngẩng đầu nói:
– Đối với ta, có hai lần này là đủ rồi.
Tư Không Thoái cúi đầu xuống.
Chợt nghe một tiếng kêu đau đớn. Mọi người theo tiếng nhìn lại, trông thấy Long Hội Kê đang run rẩy, trên ngực cắm con dao găm mà Tư Vô Cầu đưa cho Tiểu Tuyết.
Phương Chấn Mi tiến lên đỡ lấy:
– Sao ngài lại khổ…
Đám Diệp Biên Chu nhào tới trước, bi thương kêu lên:
– Bang chủ…
Long Hội Kê cười thảm nói:
– Vị tráng sĩ kia liệt kê hung thủ giết công chúa, còn thiếu mất ta đây. Ta mới là người thật sự hại chết công chúa… ta chỉ có thể chết, để đền đáp hồng nhan tri kỷ.
Phương Chấn Mi vừa nhìn, liền biết trên dao găm của Tư Vô Cầu có kịch độc, không thể cứu Long Hội Kê được nữa. Lại nghe Long Hội Kê gian khổ nói:
– Sau khi ta chết, đại cục của Thủ Noãn bang và võ lâm Vân Quý, xin do Tư Khấu tới chủ trì. Cô ấy đức cao vọng trọng, luôn không tranh quyền đoạt lợi, là lựa chọn thích hợp nhất. Ta…
Y phát ra một tiếng thở dài nho nhỏ:
– Sơ Tình, ta xin lỗi nàng…
Giọng nói dần dần yếu ớt, cho đến khi hoàn toàn không có âm thanh nữa.
Bang chúng Thủ Noãn bang đều rất đau thương.
Người trong võ lâm Vân Quý, nhớ tới đủ loại công đức của “Nhất Điều Long” Long Hội Kê, cộng thêm mấy năm nay người bình thường chửi bới hiểu lầm y, càng cảm thấy thương tiếc hổ thẹn.
Tư Không Thoái lại nhân lúc hỗn loạn chuồn mất.
Lúc Tiểu Tuyết bị Tư Vô Cầu khống chế, mơ mơ màng màng, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Hiện giờ khôi phục thần trí, nhìn thấy người chết đầy đất, kinh hãi đến ngây người. Phương Chấn Mi thấy vậy, thấp giọng nói một câu với Thẩm Thái Công:
– Giang hồ máu tanh, võ lâm tàn khốc, vẫn không nên làm bẩn tâm linh đứa trẻ…