[Dịch] Tiên Hồi - Q.1 - Chương 12: Con sâu làm rầu nồi canh
Chương 12 : Con sâu làm rầu nồi canh
Dương Vân đi vào thư khố Học Huyện, bước vào liền tiến thẳng vào trong đống sách.
Hắn vừa mới lật một trang sách ra thì suýt nữa đã kêu rên vì sung sướng.
Tri thức trong trang sách tuôn ra ào ạt như nước chảy xuôi dòng vào trong đầu Dương Vân. Trước khi đột phá tầng thứ hai, mặc dù Dương Vân cũng có thể đọc rất nhanh nhưng không thể nào nhớ được hết tất cả nội dung trên sách, mà bây giờ Dương Vân rõ ràng cảm giác được, những tri thức trong trang sách dũng mãnh tuôn trào giống như bị khắc trong đầu vậy.
Trong thức hải bất giác hiện lên thải vân, ngưng tụ ra một tòa viện có kiến trúc cổ kính, bên trên tấm biển viết ba chữ “Kinh Luân Đường” rất đẹp.
Lời văn rủ xuống từ giữa bầu trời như dòng suối mây mờ, chậm rãi ngưng tụ thành hình một quyển sách trong đám bọt nước lăn tăn, không ngờ đúng là quyển sách Dương Vân đang cầm trên tay.
“Hay thật! Bằng tốc độ này, thời gian đọc hết toàn bộ sách trong thư khố cũng không quá năm ngày.” Không sai, thức hải có được năng lực quỷ dị như vậy, đừng nói là thư khố Huyện Học, cho dù là toàn bộ sách của Ngô Quốc cũng không thành vấn đề.
Đáng tiếc, cho dù tốc độ học hiểu của Dương Vân có nhanh hơn nữa, vẫn không thể không lật từng trang sách một, đây là chuyện ảnh hưởng tốc độ nhất.
Ở bên trong Huyện Học thư khố có rất nhiều sách Dương Vân đã đọc qua, nhưng phần lớn không đạt được trình độ đọc thuộc lòng, lật xem từng trang sách, cảm thụ được tri thức không ngừng tăng trưởng.
Những lời văn ở trong trang sách thấm nhuần giống như đã đọc thuộc lòng vậy, khắc sâu trong lòng như đã nghĩ ngợi cả cuộc đời. Chút ít ý vị sâu sa trong lời văn rạng rỡ lung linh như viên minh châu sáng ngời trong hồ nước mùa thu thanh tịnh.
Cảm ngộ mới, nhận thức mới, kiến giải mới, tựa như thủy triều cọ rửa hiểu biết của Dương Vân.
“Ài! Đã sớm sáng tỏ, buổi chiều chết cũng được. Những đạo lý trong trang sách này thì ra còn có thể kiến giải như vậy, khó trách kiếp trước ta lại không thi đỗ.” Dương Vân cầm một quyển sách, nhất thời than thở.
Ở kiếp trước hắn thi hương thảm bại, nản lòng thoái chí lại gặp được tiên duyên, bước lên con đường tu hành, về sau không còn ngâm cứu lại những kinh sử tử tập này nữa, mãi cho tới hôm nay dựa vào sự trợ giúp của thức hải mới lĩnh ngộ được một ít ý vị sâu xa trong kinh văn.
(kinh sử tử tập – cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập)
“Có điều kiếp trước nhà nghèo như vậy, ngay cả sách mình cũng không được nhìn qua mấy quyển, chớ nói chi là không có khả năng lĩnh ngộ, bây giờ có thể đọc hiểu nhanh như vậy, cũng có quan hệ với tri thiết cả đời của ta ở kiếp trước, không phải là chuyện đơn giản chỉ cần dựa vào thức hải là được.”
Một người lịch duyệt phong phú, kiến thức uyên bác đương nhiên hiểu đạo lý hơn phàm nhân. Nếu bàn về đạo lí và hàm ý khó hiểu của thì nội dung những bài khảo thi kia hoàn toàn không thể so sánh với sự trúc trắc thâm sâu của tri thức tu hành, Dương Vân đã có căn bản hùng hậu nên mới có thể hiểu đạo nhanh như vậy.
“Mục tiêu bây giờ của mình là phải mau chóng xem hết sách bên trong thư khố, sau đó nghĩ biện pháp tìm sách gốc mới.” Dương Vân âm thầm nói. Huyện Học thư khố thiếu thốn quá nhiều cuốn sách, nếu muốn thi đỗ thì phải tìm đọc nhiều sách hơn nữa mới được.
Dương Vân cứ như vậy chìm vào trong sách vở của Huyện Học thư khố qua ba ngày, đã đọc xong gần như tất cả sách trong thư khố, giá phải trả là mười ngón tay đau nhức không chịu được, từ lúc thư khố mở cửa đến lúc đóng cửa, Dương Vân gần như một khắc lật sách cũng không ngừng.
Ngày hôm nay, Dương Vân đang ngồi đọc sách Tĩnh Hải Huyện Chí ở trong góc thư khố, bởi vì những quyển sách có liên quan đến khoa khảo thi hắn đều đã lật qua lật lại đọc kỹ một lượt cho nên lúc này mới đổi mục tiêu sang loại quyển sách giải trí này.
Dương Vân thường đọc sách ở nơi yên lặng hẻo lánh, nếu không người khác nhìn thấy khẳng định sẽ phải ngạc nhiên. Huyện học thư khố gần đây vắng vẻ, thỉnh thoảng cũng có mấy vị thư sinh tìm sách rồi đi ra bên ngoài đọc chứ chẳng có ai thèm quan tâm hắn cả.
Bất chợt Dương Vân cảm giác có người tới gần liền gập quyển sách trong tay lại, vừa vặn nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện ở góc giá sách.
“Đỗ huynh.”
Dương Vân nhận ra người này là vị nam nhân ngày ngày dốc lòng cầu học Đỗ Long Phi, vì vậy mở miệng chào hỏi.
“A, thì ra là Dương huynh.”
Đỗ Long Phi khẽ giật mình, hiển nhiên không ngờ tới trong góc hẻo lánh im lặng như vậy lại có bóng người.
Đỗ Long Phi nhìn thấy quyển sách trên tay Dương Vân thì khẽ giật mình, nói:”Huyện Chí? Dương Huynh sao lại đi đọc thứ sách này?”
“Tiện tay cầm về đọc mà thôi, Đỗ huynh tới tìm sách à?” Dương Vân bình thản hỏi thăm.
“À, không phải, ta tiện đường ghé qua thôi.”
“Đỗ huynh nhất định là đến xem sách tích trử trong thư khố, ài, lại nói tiếp, đ thư khố này thiếu thốn nhiều cuốn sách quá quá, thật không biết phải nói thế nào, qua mấy ngày nữa có khi ta phải nhờ cậy Đỗ huynh giúp đỡ một chút.” Dương Vân nói xong thở dài.
“Ủa? Dương huynh cần sách gì?” Đỗ Long Phi chớp chớp mắt hỏi.
“Hi vọng có được cuốn Kim Bảng Cao Trung, dựa vào thư khố thì không thể có được, mong được Đỗ huynh hỗ trợ nhiều hơn.”
“Hà hà, không dám không dám, Dương huynh cần sách gì cứ nói với ta, ta sẽ bảo người thân lưu ý một tý lúc đi vào thư cục Tiến Thư.”
Đỗ Long Phi nhận lời lại dội vào một gáo nước đắng, bảo bây giờ giá cả mua giấy ngày càng cao, giá sách nương theo đó cũng tăng lên không ít, mà mọi người đều là bạn học cùng quê, bán sách đắt đúng là không có ý tứ, cuối cùng lại chẳng kiếm được bao nhiêu tiền lời, tất cả đều vì thấy mọi người nghèo khó vẫn cố dùi mài kinh sử, đúng là không dễ dàng, vì vậy mới miễn cưỡng duy trì việc buôn bán ….
Dương Vân phụ họa vài câu liền cáo từ Đỗ Long Phi và rời đi.
Dương Vân nhìn thời gian không sai biệt lắm, đặt cuốn Huyện Chí lại giá sách rồi rời khỏi thư khố.
Đi đến gian ngoài, nhận ra ông lão sai dịch mấy ngày trước bị trách mắng giáo dụ bằng trượng gỗ cũng đã trở về rồi.
Thời gian rất nhanh đã trôi đến thời điểm thư khố đóng cửa, các học tử khác đều đã ra về hết cả, tuy vậy Đỗ Long Phi vẫn ngồi lại, trong tay cầm một quyển sách, thỉnh thoải lại gật đầu đắc ý ra chiều khoái trá lắm. Lão sai dịch nhất thời chống cây quải trượng và đi bộ qua lại trong sân.
Dương Vân ngẫm nghĩ rồi chắp tay hướng Đỗ Long Phi nói lời tạm biệt, sau đó đi khỏi thư khố.
Dương Vân ra khỏi cánh của của thư khố Huyện Học cũng không có đi xa mà ẩn mình tại một góc rẽ và quan sát.
Không bao lâu sau, lão sai dịch ra quan sát bốn phía một phen, sau đó đóng cánh cửa lớn của thư khố lại, phát ra một tiếng “Đinh đang.”
“Đỗ Long Phi còn chưa đi ra, hắn và lão sai dịch thực sự có quan hệ gì hay sao?” Dương Vân tự hỏi mình.
Cửa thư khố đã đóng, có điều việc này không thể làm khó Dương Vân được, hắn ẩn mình ở một chỗ kế bên tường viện của thư khố, cảm thấy bốn bề vắng lặng liền nhún người nhảy lên chóp tường.
Dương Vân nhẹ nhàng rơi xuống đất từ trên tán một cây hòe già ở trong sân.
Trong viện không có người, Dương Vân đi tới bên cạnh cửa sổ của thư khố, kín đáo nhìn qua khe hở của cửa sổ.
Đỗ Long Phi và lão sai dịch ngồi ở cạnh nhau, thanh âm nói chuyện mơ hồ truyền đến.
“Cậu, thương thế của cậu còn chưa khỏi, vì sao lại tìm người gọi cháu tới nơi này?” Đỗ Long Phi hỏi.
Dương Vân cười trộm, hai người này quả nhiên có quan hệ, rõ ràng còn là cậu cháu, chính mình tới đúng lúc.
Lão sai dịch khoát tay, “Không quan trọng, người đánh trượng là bạn đồng liêu, bình thường đã nhận của ta không ít chỗ tốt, vì vậy ra tay cũng có chừng mực.”
“Vậy thì tốt rồi, cháu cũng đang định tìm ngày đi qua thăm cậu.”
“Không cần, nếu như cháu đến chỗ cậu bị người trông thấy thì chỉ sinh thêm rắc rối, gặp nhau ở chỗ này là được rồi. Lần này cậu gọi cháu tới là vì cậu vừa nhận được tin tức, ngày kia sẽ có một đợt sách mới được đưa đến thư khố.”
“Cái này, giáo dụ vừa mới ra tay vì tức giận, có lẽ chúng ta nên trì hoãn một thời gian? Đợt sách này có lẽ không động vào thì hơn?”
“Làm gì có chuyện đó, giáo dụ là quan, nếu như hắn không bắt được tận tay thì cũng không thể làm gì được cậu, chỉ cần vu khống sách thiếu là bị đám tú tài trộm đi, hắn còn có thể một mực truyền đám tú tài đến xem sách lên gặng hỏi tra xét được sao? Hắn dù sao cũng phải giữ gìn thể diện của đám tú tài ham học của bổn huyện chứ. Ngoài ra, mấy tháng nữa là hắn được lên chức rồi, càng không cần để ý. Nghe nói đợt này sách mới đến không ít, nếu như thật sự cất chúng vào kho thì e rằng chỗ đó của cháu nửa năm nữa cũng không kiếm được ít tiền lời nào.”
“Vậy được rồi.”
“Cậu không biết đọc, ngày kia đợt sách mới về sẽ do cháu tự mình chọn lựa, lấy đi sách hữu dụng, loại không có tác dụng thì để lại, giả vờ giả vịt cất vào thư khố.” Lão sai dịch dặn dò chu đáo.
“Cháu biết rồi, đều là những chuyện đã làm quen thuộc. Nhưng mà có chuyện lạ, hôm nay cháu nhìn thấy Dương Vân, chính là kẻ ngày nào cũng ngâm mình ở trong thư khố, cháu hơi lo lắng vì nghĩ có thể hắn sẽ nhận ra được cái gì đó.”
Lão sai dịch nói giọng khinh miệt:”Thằng đó à, đọc sách như thằng ngu, có cái gì đáng chú ý hay sao?”
“Cẩn thận một chút vẫn hơn, cháu có cảm giác, cảm giác kẻ này không đơn giản như bề ngoài.”
“Vậy ngày kia cháu tới vào nửa đêm, tránh cái tên Dương Vân ấy đi vậy. Trên đường cẩn thận một chút, đừng để người bên ngoài nhìn thấy, cậu đứng đợi ở chỗ này mở cửa cho cháu.” Lão sai dịch ngẫm nghĩ một lát rồi nói ra.
“Vậy thì được.”
Hai người lại thương lượng thêm một lát, cẩn thận bàn bạc lúc nào đến phân sách, lúc nào rời đi, chở sách đi bằng cách nào …. Dương Vân nghe xong từng cái một, sau đó thừa dịp hai người không chú ý liền lặng lẽ rời đi.
Vẫn là leo tường rồi nhảy xuống mặt đường, Dương Vân thở dài:”Chỉ là một cái Huyện Học thư khố cũng có hai con sâu làm rầu nồi canh. Không tiền, không thế, muốn được học những điều hay lẽ phải trong sách vở, sao mà khó như thế!” Lắc đầu, cất bước rời đi.
Dương Vân trở lại chỗ ở, liền gặp chủ phòng trọ Phạm Tuấn.
“Phạm thúc?”
“A, Dương hiền chất về rồi đấy hả.”
“Vâng ạ, Phạm thúc, cháu có một chuyện muốn nhờ, không biết trong điếm của thúc còn ẩn mực không?”
“Ẩn mực?” Phạm Tuấn hỏi thăm vì ngạc nhiên:”Nếu thúc tìm có lẽ thấy, nhưng mà hiền chất cần loại nào.”
“Cháu cần mực màu đỏ chót, loại dùng trên trang giấy, còn muốn kết hợp với hiển dịch nữa ạ.”
(hiển dịch (đoán bừa) – chất lỏng làm tươi mực)
Sắc mặt Phạm Tuấn hòa hoãn xuống, “Ừ, không có vấn đề gì, ngày mai thúc sẽ tìm được.”
“Vậy thì cảm ơn Phạm thúc nhiều.”
Dương Vân lại hàn huyên thêm vài câu nữa rồi chào và ra về.
Phạm Tuấn tự nhủ:”Vô duyên vô cơ lại muốn ẩn mực làm gì? Có điều dùng trên giấy, lại là màu đỏ chót, còn muốn kết hợp với hiển dịch, hẳn không phải là chuẩn bị để ăn gian trên trường thi, mà mình quản nó làm cái khỉ gió gì không biết. Ông thần Dương Vân này làm việc có vẻ xuất quỷ nhập thần, nhưng lại là người đáng tin cậy, chắc sẽ không gây ra việc gì rắc rối.”
Ẩn mực là loại mực nước đặc biết, bình thường viết lên sẽ không nhìn thấy chữ viết, phải dùng phương pháp đặc thù mới có thể đọc được. Vì vậy nó là thứ rất phù hợp để ăn gian trong trường thi.
Tuy vậy tiến vào trường thi đều bị soát người, quan kiểm tra không cho ai mang cái gì vào dù chỉ là một tờ giấy trắng, vì vậy ghi ẩn mực lên quần áo là phương pháp gian dối được nhiều người yêu thích nhất, tự nhiên đều lựa chọn một ít quần áo màu sắc không thu hút.
Dễ dàng nhận ra Dương Vân cần ẩn mực không phải dùng để gian dối, nếu không Phạm Tuấn nhất định sẽ không đồng ý.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: