[Dịch] Tiên Hồi - Q.1 - Chương 16: Bạn cũ
chương 16 : bạn cũ
Dương Vân đi vào trong tiểu điếm, giả vờ giả vịt ngắm nhìn đám trâm hoa ngọc biếc, kỳ thực ánh mắt đang liếc ngang ngó dọc khắp nơi tìm kiếm Mạch Siêu, rất nhanh đã nhận ra hắn đang đứng tán dóc với một thiếu nữ ở trong góc phòng.
Dương Vân lặng lẽ lại gần sau lưng Mạnh siêu, giơ tay định vỗ nhè nhẹ vào vai hắn.
Tự nhiên lúc này Mạnh Siêu lại quay người lại.
“Dương hiền đệ, vì sao ngươi lại ở đây?”
“Mạnh huynh, ta cứ thắc mắc sao ngươi không tới thư khố đọc sách, thì ra đã hẹn được mỹ nhân tới chốn riêng tư.” Dương Vân để tay xuống như không có việc gì, cười hì hì và nói.
“Không phải thế.” Mạch Siêu và vị thiếu nữ kia cùng lúc mở miệng phủ nhận.
Mạnh Siêu cười khổ, nói:”Nàng là muội muội của ta, tên là Mạnh Hà.”
Sau đó quay ra nói với Mạnh Hà:”Vị này là Dương Vân, bạn tốt của ca ca đó.”
Mạnh Hà tiến lên phía trước khẽ khom người cúi chào, nàng là một tiểu cô nương xinh xắn yêu kiều, tầm mười lăm mười sáu tuổi, Dương Vân vội vàng đáp lễ.
“Thì ra là tiểu muội của Mạnh gia, thất lễ thất lễ rồi. Đều do lão Mạnh, trong nhà cất giấu muội muội xinh đẹp dường này mà chẳng bao giờ nói ra cả.”
Mạnh Siêu ngỡ ngàng, hình như mình biết Dương Vân chưa tới một tháng, không kể cho hắn biết mình có muội muội rõ ràng là một chuyện rất bình thường, hơn nữa mình bị biến thành lão Mạnh từ bao giờ vậy ta, từ trước đến giờ mình đâu có thấy Dương Vân hồ hởi như vậy.
Mạnh Hà che miệng cười khúc khích, “Đừng trách ca ca nhá, muội bình thường làm nha hoàn ở quý phủ của Chương viên ngoại, ngày thường rất hiếm khi được ra ngoài gặp ca ca, chớ nói chi là bằng hữu của ca ca.”
Không ngờ Mạnh Hà tuổi còn nhỏ vậy mà lời nói chuyện đã rất sáng sủa và cởi mở, hơn nữa nàng không rụt rè vì thân phận nha hoàn, cũng không nói lời chanh chua như những người con gái khác thấy sĩ tử nghèo, khiến Dương Vân cảm giác nàng rất giống tiểu muội Dương Vân của mình.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện đột nhiên rèm cửa bên cạnh khẽ đung đưa, truyền đến một giọng nói dễ thương:”Tiểu Hà.”
“Tiểu thư nhà muội muốn đi về đấy, ca ca phải giữ gìn thân thể, không nên đọc sách muộn mỗi ngày như xưa nữa. Dương đại ca lần sau gặp mặt lại trò chuyện nhé, tạm biệt huynh.”
Mạnh Hà dứt lời, bước thêm vài bước và vén rèm lên, “Tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Đằng sau rèm nhú ra một chiếc giầy thêu hoa Lục La xanh biếc, Dương Vân tinh thần rung rinh, khẽ dùng thị lực nhìn qua, muốn được ngắm nhìn dung mạo của vị tiểu thư có giọng nói dễ nghe ấy.
Đợi sau khi tất cả mỹ nhân đi qua, Dương Vân tán thưởng một tiếng từ phế phủ, “Muội muội của Mạnh Siêu rất xinh xắn, ờ, nếu nàng xinh đẹp bảy phần thì vị tiểu thư ấy có thể tính đủ chín phần, tuy dung mạo chưa pháp tuyệt mỹ nhưng dáng người, khí chất đều ổn, nét đẹp theo lề lối giai nhân điển hình của Ngô quốc.”
Dương Vân tuỳ ý bình phẩm mỹ nhân trong bụng, hồn nhiên chưa nhận ra thói quen ở kiếp trước đã ngầm thay đổi tính tình của hắn, vào độ tuổi của hắn, lại một mực ở khổ học thi thư ở quê, làm sao có gan dán mắt nhìn tiểu thư khuê các con nhà người ta.
Tiểu thư đi ra sau cúi đầu, một mực không nhìn về phía Dương Vân đứng, cũng không biết vì sao nàng cảm giác được Dương Vân nhìn nàng không kiêng nể gì cả, má ửng hồng, đầu rủ xuống đất thấp hơn, lôi kéo Tiểu Hà chạy khỏi tiểu điếm như trốn tránh.
Nữ chưởng quầy bước sau nàng vài bước, lúc vén rèm đi ra đã không nhìn thấy người nữa rồi, kêu lên đầy ngạc nhiên:”Ơ? Chương đại tiểu thư đi nhanh vậy?”
Dương Vân không nhìn nữa, lại phát giác vẻ mặt Mạnh Siêu đứng bên cạnh có điểm là lạ. Từ khi vị tiểu thư kia đi ra, Mạnh Siêu hóa thành pho tượng, thân thể ngây dại không nhích, chỉ là ánh mắt vẫn một mực nhìn theo bóng dáng vị tiểu thư của Mạnh gia.
Đúng rồi, lúc cô nàng Chương tiểu thư ấy đi ra, đôi mắt đã từng lườm Mạnh Siêu một khắc. Xem ra lý do Chương tiểu thư xấu hổ đâu phải là vì mình.
Dương Vân giật mình, cười vỗ vai Mạnh Siêu.
“Lão Mạnh, nàng ấy đi rồi.”
“A.” Tinh thần Mạnh Siêu lúc này mới khôi phục lại bình thường.
“Hắc hắc, lão Mạnh ngươi không thành thật, không thành thật, lại còn nói không phải đợi giai nhân ở chỗ này.”
Dương Vân nói xong những lời này liền cười sung sướng như con chồn vừa mới phát hiện được ổ gà vậy.
Mạnh Siêu cười xấu hổ, nói ra:”Dương hiền đệ hình như không có chuyện gì làm?”
“Chậc, đọc sách mệt mỏi quá, hôm nay bỏ sách đi chơi.”
“À được, đi uống rượu với ta đi.” Mạnh Siêu nói xong liền kéo cánh tay Dương Vân lôi đi.
Mạnh Siêu là địa đầu xà của bổn huyện, dẫn Dương Vân ngoặt đông nghẹo tây một lát đã vào một hẻm nhỏ trong con đường vắng người.
Hai người đi vào một quán rượu nhỏ, Mạnh Siêu bắt đầu lớn tiếng gọi rượu.
“Khuê thúc, cho ta bảy món đồ nhắm, loại rượu hoàng tửu tốt nhất.”
“Có ngay.”
Lão bản của tiểu quán tự mình động thủ, không hề hỏi Mạnh Siêu muốn ngồi chỗ nào mà thu dọn chạy ra thu dọn mặt bàn ở gần cửa sổ, không bao lâu sau đã bày biện xong đồ nhắm và rượu hoàng tửu.
Nói là đồ nhắm nhưng lại rất đầy đủ, món gì cũng có, ví dụ như đầu ngỗng, chân vịt, đậu hồi hương …. Dương Vân nếm mấy miếng, rõ ràng nấu rất ngon.
Chỗ hai người ngồi ở gần cửa sổ, gió hiu hiu thổi, ánh nắng ấm áp hắt qua rừng trúc ngoài cửa sổ, chiếu vào bình rượu hoàng tửu đặt trên bàn, Dương Vân nhấp thêm một ngụm hoàng tửu thơm ngát, vui mừng nói:”Lão Mạnh, chỗ này không tệ, ngươi thường đến đây hả?”
Mạnh Siêu lắc lắc đầu, “Ngươi cũng biết ta làm gì có tiền, ta làm tiểu nhị ở nơi này đã được nửa năm rồi, vì chuẩn bị cho kỳ khoa khảo năm nay nên ta đành phải xin nghỉ.”
“Thì ra là thế, thôi quên đi, hi vọng ta và ngươi đều có thể đề tên bảng vàng trong kỳ khoa khảo năm nay, tiếp, uống tiếp.”
“Được, hi vọng công danh mai này được may mắn như lời chúc của Dương hiền đệ.”
Hai người nâng chén, nhìn nhau cười cười rồi uống một hơi cạn sạch.
Rượu chảy vào trong cổ, tràn ra cảm giác chua xót nhàn nhạt.
Nếu như kỳ khoa khảo năm nay vẫn còn làm bài theo lề lối ngày trước thì Dương Vân chắc chắn sẽ thi rớt. Xem hết bảng, hồn bay phách lạc rồi đi loạng choạng nửa ngày trời, sau đó gặp lại Mạnh Siêu cũng thi trượt, ngày ấy hai kẻ chán đời cũng đi uống rượu như hôm nay.
Dương Vân không nhớ rõ vị trí và tên tuổi của quán rượu nơi phủ thành tổ chức khoa cử, trong ấn tượng của hắn chỉ có cái bàn đầy thịt mỡ cùng ánh đèn dầu leo lắt. Hai người uống đến say mèm, cuối cùng không biết bị ai vứt ra khỏi quán rượu, nằm bất tỉnh một ngày một đêm ở bênh cạnh rãnh mương ven đường.
Ngày hôm sau, hai người tỉnh lại chia tay. Dương Vân vô tình gặp được tiên duyên, bước lên con đường tu luyện hoàn toàn không còn đụng tới sách vở, từ đó về sau không bao giờ còn được gặp lại Mạnh Siêu nữa.
Hai người ta một ly, ngươi một ly, rất nhanh đã có cảm giác hơi ngà ngà say.
“Lão Mạnh, có phải ngươi có tình cảm với vị Chương tiểu thư chúng ta gặp hôm nay không?” Dương Vân mượn rượi hỏi tình.
Mạnh Siêu tay cầm ly khẽ ngập ngừng, :”Không nên nói lung tung, Chương tiểu thư là tiên nữ hóa thành người, kẻ phàm phu tục tử như ta không xứng với nàng.”
“Vì cớ gì, sao lại không xứng, Chương tiểu thư có lai lịch gì, chẳng lẽ nàng lại là con cháu nhà vương công quý tộc hay sao?”
“Không đến nỗi ấy, nhưng mà nàng cũng không phải người bình thường, nhà nàng là gia tộc có quyền có thể của bổn huyện, dòng dõi nho gia nhiều đời thư hương, lại có nhiều cử nhân đỗ đạt. Phụ thân của nàng mặc dù không phải là con trưởng nhưng lại có thể quản lý việc buôn bán của gia tộc, bởi vì ông ấy là một vị thương nhân tài giỏi vô cùng, giúp cho việc buôn bán của gia tộc những năm gần đây ngày càng phát đạt, nghe nói năm nay rất có thể trở thành người đứng đầu của bổn huyện.”
Dương Vân nghe Mạnh Siêu nói như vậy thì rốt cục đã có ấn tượng, kêu lên:”Thì ra là Chương Bát Trảo của Chương gia!”
“Ngươi cũng biết phụ thân nàng hả?”
“Biết nhưng không quen, có điều ngày nào cũng có thể nghe thấy tiếng người đi đường rủa thầm người này.”
Mạnh Siêu cười khổ, thanh danh của vị Chương lão gia này quả thực không được tốt cho lắm, nhưng mà không ngờ Dương Vân mới vào thị trấn cũng biết.
Chương lão gia sở dĩ bị người dân của huyện Tĩịnh Hải coi là “Dương Bát trảo, là bởi vì hắn không từ thủ đoạn trong việc buôn bán, thủ đoạn đối phó với đối thủ y như một con bạch tuộc tám chân, dùng xúc tu của mình làm cho người ta phải táng gia bại sản mới bằng lòng bỏ qua.
“Vì sao tiểu Hà lại phải đi làm nha hoàn.” Dương Vân lại hỏi.
“Trả nợ.” Mạnh Siêu bưng lên một chén rượu rồi uống một hơi cạn sạch.
“Trả nợ?” Dương Vân liên tưởng đến ngoại hiệu Dương Bát Trảo, trong nội tâm đã minh bạch rõ ràng.
Mạch Siêu gần như đã say rồi đến bảy tám phần rồi, cộng thêm cảm thấy Dương Vân nói chuyện rất hợp với mình, bởi vậy liền chủ động kể chuyện nhà mình ra.
“Phụ thân ta ngày trước từng mở tiêu cục, còn mẫu thân của ta đã qua đời sau khi sinh ra muội muội, phụ thân của ta đã đồng ý nghỉ làm tiêu cục trước khi mẫu thân lâm chung. Mẫu thân lo sợ sẽ có ngày phụ thân gặp chuyện ngoài ý muốn trong lúc bảo tiêu vận chuyển hàng hóa, bỏ lại ta và muội muội, không người chiếu cố. Phụ thân ta dốc sức liều mạng nửa đời người cho nên tích lũy được một ít tiền, sau khi nghỉ làm tiêu cục liền hùn vốn buôn bán với bạn bè, những năm bắt đầu việc buôn bán khá thuận lợi, trong nhà có vú già chăm sóc muội muội, còn ta được lên trường tu thục học.”
Mạnh Siêu nói đến đây chợt dừng lại, tuy vậy Dương Vân cũng đoán được chuyện chưa kể ở phía sau rồi.
Mạnh Hà làm nha hoàn, Mạnh lão gia tử cũng mất mấy năm rồi, những chuyện này khẳng định có quan hệ với Chương Bát Trảo.
“Chương tiểu thư là người tốt, hoàn toàn đối lập với phụ thân của nàng. Thời điểm tiểu Hà vừa mới bước vào Chương phủ đã bị người hà hiếp, là Chương tiểu thư điều nàng làm nha hoàn.” Mạnh Siêu thổn thức nói, “Khi đó ta và tiểu Hà bởi vì phụ thân nàng nên rất căm thù nàng, nhưng mà thực sự nàng lại đối xử rất tốt với tiểu Hà, vì phụ thân mà nàng đã thầm xin lỗi muội muội nhiều lần. Nàng hiểu tiểu Hà nhớ nhà nên thường xuyên kiếm cớ đi ra ngoài chơi, vì vậy ta mới có thể gặp được nàng, thỉnh thoảng cũng được tâm sự một hai câu. Thực ra nàng không hề thích đi dạo phố, chỉ thích ngồi đọc sách ở nhà …. những lời này là tiểu Hà kể với ta.”
“Dương hiền đệ, ngươi không được kể những chuyện này cho người khác biết, bị truyền đi sẽ có ảnh hưởng không tốt với danh dự của Chương tiểu thư, thực ra ta còn chưa được nói với nàng nhiều hơn một hai câu.” Mạnh Siêu dặn đi dặn lại.
“Yên tâm đi, ta không phải là người buôn chuyện lung tung. Nhưng mà lão Mạnh, ngươi phải biết nắm lấy cơ hội. Chương tiểu thư tài sắc song toàn, ngươi đừng có bảo ngươi không động tâm, nếu không có thể đuổi ta đi được rồi.” Dương Vân giỡn chơi.
Không ngờ Mạnh Siêu tưởng thật, bắt đầu nghiêm túc nói chuyện, kể cho Dương Vân biết bao điều dự định trong lòng, nếu ai thi đỗ khoa khảo thì phải đi tới nhà Chương tiểu thư cầu hôn, hai người sẽ ….. Dương Vân nghe vậy chỉ biết ậm ờ.
Dương Vân rất là đau đầu, thi đậu kỳ khoa khảo năm nay đã là chuyện không thể khác, nhưng mà khả năng thi đậu của Mạnh Siêu không cao, kiếp trước đã nhìn thấy hắn thi rớt, trừ phi hắn cũng có kỳ ngộ như mình, bàng không thì…. Mặc dù Chương tiểu thư rất ổn nhưng bây giờ Dương Vân chưa có ý định cưới vợ.
Ngẫm lại theo quỹ tích phát triển trước mắt thì sau khi niêm yết danh sách sĩ tử thi đỗ kỳ khoa khảo năm nay, rất có thể gã Mạnh Siêu này sẽ ép mình đi cầu hôn.
Mạnh Siêu không phải thánh nhân nhưng nỗi lo ngại của hắn rất chân thật, hơn nữa thiệt tình là vì muốn tốt cho Chương tiểu thư. Người không đậu cử nhân sẽ không có tư cách đi cầu thân, nếu hắn thi trượt, chắc hẳn Chương tiểu thư sẽ không đợi thêm ba năm nữa chờ hắn thi lại.
Cân nhắc đến thanh danh của Chương lão gia, ngộ nhỡ lão gả Chương tiểu thư cho kẻ không thích hợp vì của cải danh lợi, nếu như vậy thì Mạnh Siêu tình nguyện để huynh đệ của mình đi cầu hôn Chương tiểu thư.
Dương Vân từ chối ngay nhưng Mạnh Siêu đã say ngà ngà rồi, không thuận theo là hắn không chịu buông tha. Còn nói nếu như Dương Vân không đồng ý thì là kẻ tiểu nhân lật lọng, không muốn quan hệ nữa.
Dương Vân chịu thua đành phải ậm ờ đáp ứng, trong nội tâm thầm nghĩ cách giúp Mạnh Siêu được trúng cử, ngày sau không còn phải lo cái chuyện rắc rối này nữa.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: