[Dịch]Thừa Tướng, Đừng Mà! - Sưu tầm - Chương 6: Chàng không phải là phế vật
Lạc Thiến rất tự nhiên dắt Trang Hàm đi. Nàng ngẩn ngơ nghĩ tới một số việc. Tới đây được ba ngày nhưng nàng có cảm giác dường như nàng đã quên việc gì đó rất quan trọng. Là việc Lạc Thiến đã làm, nhưng Lạc Thiến hiện tại đã quên.
“Đại nhân.” Trang Hàm có chút bất an
Lạc Thiến bất giác dừng lại. Hóa ra hai người đã vòng đến ven hồ nước. Nàng cười khẽ. Trang Hàm quả thực rất đáng yêu. Mấy ngày nay tiếp xúc, nàng càng hiểu hắn hơn một chút.
Nếu nói nam tử thời này phải am tường cầm, kì, thi, họa, công dung ngôn hạnh thì Trang Hàm không thể gọi là tinh thông nhưng cũng có hiểu biết. Chỉ là mấy cái này Lạc Thiến cũng không am hiểu, nàng cũng không hứng thú. Hắn là phu quân của nàng, không phải con hát mua vui, không cần giỏi mấy thứ đó. Tính tình hắn có chút tự ti, cái này có thể sửa. Đặc biệt, hắn rất thành thật, không giỏi ngụy trang. Nhiều lúc tức giận với nàng, hắn sẽ lại yên lặng. Đương nhiên hắn không dám tức giận. Chỉ là do nàng trêu chọc quá đáng thôi.
“Ngồi đi.”
Nàng phẩy tay cho bọn nô tài đi hết. A Tứ nhanh nhẹn đưa đồ điểm tâm và trà lên rồi cũng đi. A Tứ là một kẻ câm, hắn không nói, chỉ làm, nhưng là một người tinh tế và tỉ mỉ.
“Được rồi, ngoan, chàng không phải phế vật, không sợ.”
Trang Hàm rất nhạy cảm với từ này. Hắn biết mọi người đều so sánh hắn với đại ca. Hắn biết hắn không thể nào sánh với đại ca. Nhưng là…
“Kể cả chàng là phế vật, ta cũng có khả năng nuôi chàng cả đời.”
Lạc Thiến bắt lấy tay hắn chơi đùa. Ngón tay hắn rất đẹp, rất tròn trịa. Hắn không nuôi móng dài như những nam nhân kia mà cắt ngắn gọn gàng. Nhìn như vậy, nàng càng thích.
Tâm Trang Hàm không khỏi run lên. Nàng không chê hắn là phế vật. Nàng vậy mà nói nuôi hắn cả đời. Chẳng phải nàng ghét hắn ư?
“Đại nhân” giọng hắn khô khốc “Trang Hàm chẳng còn gì cả, ngài chẳng cần trêu đùa thử thách Trang Hàm.”
“Có chứ” Nàng khẽ cười “thứ để ta phấn đấu cả đời chính là trái tim chàng”
Nụ cười của nàng rất dịu dàng. Giọng nói nàng như rượu độc khiến người ta biết sẽ chết mà cứ trầm mê. Trang Hàm cúi đầu, rung động không thôi. Hắn… Đây là thứ hắn ba năm trước hắn muốn dành lấy nhất. Sự dịu dàng quan tâm của nàng, ánh mắt của nàng, trái tim của nàng. Ba năm, hắn từ háo hức chờ đợi trở nên lạnh nhạt dần. Hắn biết hắn chẳng có gì. Nhan sắc không, tài năng không, thậm chí ngay cả tư cách làm thế thân cũng không. Nàng thanh nhã ôn nhu, cao cao tại thượng như vậy, lại xa cách đến thế.
Vậy mà sau chuyến vào cung kia, nàng còn nghĩ hắn ti bỉ vô sỉ, không hiền lương thục đức, chia rẽ tình cảm của nàng. Tỉnh lại một giấc, tại sao lại muốn gần gũi hắn, trêu chọc hắn, trao cho hắn dịu dàng như vậy?
Tâm hắn bỗng cứng rắn lạnh lùng. Tất cả khiến hắn cảm thấy như giấc mơ, vậy cứ để hắn kết thúc giấc mơ này đi. Hắn muốn biết, khi tỉnh lại, còn gì có thể đau đớn hơn không.
Thấy hắn thay đổi sắc mặt vài lần, Lạc Thiến lại cười.
“Ngoan nào.”Nàng nhíu mày “Chàng là phu quân ta, không ai có quyền khi dễ chàng. À, trừ ta ra.” Nàng cười hắc hắc “Vậy nên, lần sau những chuyện như hôm nay, đánh trước báo sau, không cần ủy khuất như vậy.”
“Ngươi” Trang Hàm quên cả kính ngữ, chỉ vào mặt nàng
“Hắc hắn, ngón tay này không nên chỉ vào người ta.” Nàng cầm tay hắn “Cho chàng mượn một thị nô nữa, muốn đánh người cứ sai hắn, khỏi làm đau chính mình.”
Trang Hàm tức giận. Quyết tâm của hắn, chưa được bao lâu thì lại bị nàng làm cho không phát tác nổi. Nàng như vậy, hắn làm sao có thể…
“Được, vậy Trang Hàm xin đa tạ đại nhân.”
Hắn thực muốn xem, nàng có thể dung túng hắn đến mức nào. Hắn chẳng còn gì để mất. Kể cả trái tim này, hắn cũng đã mất từ lâu rồi.
Nhìn Trang Hàm đi xa, Lạc Thiến ánh mắt cũng đầy ý cười.
Rốt cục chàng vẫn còn non lắm. Trang Hàm, kiếp này chàng không thoát khỏi ta được đâu.