[Dịch]Thú Thế Độc Sủng: Soái Thú, Ôm Một Cái! - Sưu tầm - Chương 4: Thú tộc đều hào phóng như vậy sao?
- Home
- [Dịch]Thú Thế Độc Sủng: Soái Thú, Ôm Một Cái! - Sưu tầm
- Chương 4: Thú tộc đều hào phóng như vậy sao?
Nam Li kì quái nhìn nàng: “Tất nhiên là cùng nàng giao phối, dù chưa tới thời kì động dục nhưng chúng ta vẫn có thể giao phối, chỉ là không thể có tiểu sư tử mà thôi.”
Lãnh Kiều Nguyệt mím chặt môi, nàng gằn từng tiếng: “Ngươi buông ra!”
Nam Li nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn nàng: “Nàng là người của ta, tại sao ta phải buông nàng ra?” (đáng yêu chết mất thui ^^)
Hắn duỗi tay ra, quần áo trên người Lãnh Kiều Nguyệt liền biến thành từng mảnh nhỏ.
Lãnh Kiều Nguyệt sợ hãi che ngực: “Chắc huynh không bạc đãi bạn lữ của mình chứ?”
Nam Li nhìn nàng, môi mỏng cong lên, trong mắt lóe lên tia sáng kì dị: “Ân”
“Ta…ta đói bụng, ngươi mau đi kiếm đồ ăn đi.”
Nàng không muốn chỉ vì như vậy mà giao đời mình cho hắn.
Thú tộc đều hào phóng như vậy sao?
Nam Li nghe thấy lời nàng thì nheo mắt lại, con ngươi màu tím nhìn nàng: “Nàng cự tuyệt ta?”
“Không có”
“Ân…phải đối với bạn lữ ngoan ngoan phục tùng.”
Hắn chạm rãi đứng lên, cầm một đồ vật giống như cái cuốc, đột nhiên ném về phía sơn động.
Sức lực của hắn cực lớn.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào cửa động, sự ấm áp truyền tới làm tâm tình Lãnh Kiều Nguyệt tốt lên không ít.
Nhưng theo đó, nàng có thể nhìn thấy cự vật nằm giữa hai chân hắn…(^O^)
Nàng ngẩng đầu, có chết cũng sẽ không cúi xuống.
Nàng thật muốn đâm đầu xuống đất chết quách đi cho xong.
Nam Li nhìn bộ dáng của Lãnh Kiều Nguyệt, đáy mắt hiện lên ý cười nhè nhẹ.
Ai cũng nói giống cái rất thích mặt trời, quả thực là vậy.
Từ trước đến nay trong động chỉ có mỗi mình hắn nên không cần ánh nắng mặt trời làm gì, nhưng giờ thì khác rồi…
Hắn rất thích giống cái, mà giống cái nhỏ xinh càng khiến hắn muốn bảo vệ.
Tuy rằng nàng không tình nguyện, luôn muốn cự tuyệt hắn.
Nam Li nghĩ đến đây, môi hơi mân lên.
Hắn thấy mình rất dũng mãnh, hơn nữa bộ dáng lại đẹp, trong Sư tộc cũng chỉ có mình hắn có mắt tím, tại sao nàng lại muốn cự tuyệt hắn?
Nhưng cho dù thế nào hắn cũng phải đối tốt với giống cái của mình.
Hắn yên lặng đi ra ngoài động, trên đó là một khối thịt được phơi, to và ngon vô cùng.
Hắn chậm rãi đi vào trong động, hiến vật quý cho nàng: “Uh, cho nàng”
Lãnh Kiều Nguyệt mím môi, nhìn hắn hỏi: “Vậy, ngươi có lửa không?”
Đáy mắt tím của Nam Li xoẹt qua tia kinh ngạc: “Lửa? Là cái gì?”
Lãnh Kiều Nguyệt xấu hổ, thì ra nơi này không có lửa.
Nàng thử giải thích cho Nam Li: “Lửa là một thứ, ừm, làm cho thức ăn ngon hơn.”
Nàng hạ mắt, cúi xuống cầm lên mấy nhánh cây cùng với một ít rơm rạ.
Cầm nhánh cây đào một cái lỗ nhỏ, sau đó bỏ nhánh cây và rơm vào.
Bởi vì nàng thường làm rồi nên chỉ một tí là đã có lửa.
Nàng vội lấy rơm cho vào, ngọn lửa càng lúc càng lớn, chiếu lên mặt nàng.
Nam Li kinh ngạc mở to mắt: “Nàng chế tạo được ánh mặt trời?”
Ánh sáng đó rất giống với ánh mặt trời, vừa sáng lại vừa ấm.
Làm người ta không tự chủ được mà muốn đến gần.
Lãnh Kiều Nguyệt lắc đầu: “Ta không có bản lĩnh lớn như vậy, ngươi mau đưa khối thịt cho ta.”