[Dịch] Thôn Phệ Thần Đồ - Tàng Thư Viện - Chương 36: Truyền tống trận của quỷ nhỏ da xanh
- Home
- [Dịch] Thôn Phệ Thần Đồ - Tàng Thư Viện
- Chương 36: Truyền tống trận của quỷ nhỏ da xanh
La Cường gật gật đầu vài cái:
– Núi Tinh La, hồ Tử Thủy, đây thật sự là một nơi tốt… Các vị tiên sinh, nghe nói cách đây không lâu… À, có lẽ là rất lâu trước kia, nơi này xảy ra một cuộc chiến, một đạo sấm sét đã giết sạch mấy vạn quân đội loài người. Ta không dám xâm phạm vào lãnh địa của các vị, nhưng mà, các vị có thể nói cho ta biết tình hình lúc xảy ra trận chiến ấy được không?
Nói đoạn, La Cường liền chủ động lui về phía sau mấy bước, ra vẻ mình không có ác ý.
Tên quỷ nhỏ da xanh hài lòng nhìn vẻ khiếp nhược của La Cường, vỗ bụng nói:
– Chiến tranh, ta biết! Nó xảy ra ở bờ bắc hồ Tử Thủy, nơi này là bờ nam, cách nhau khoảng một ngàn dặm.
Một ngàn dặm? La Cường nghiêng đầu đưa mắt nhìn mặt hồ rộng lớn. Có thật chỉ là một ngàn dặm không?
Về phần tên quỷ nhỏ da xanh vừa mở miệng liền ba hoa không ngớt. Xem ra bọn họ là một chủng tộc rất thích ba hoa.
– Chiến tranh, bốn tháng trước, đã chết nhiều rất nhiều người. Sau đó lại có nhiều quân đội đến, tại bờ bắc, không đánh đến chỗ chúng ta.
– Thi thể của loài người chết trận thì ở đâu?
– Không ai quản, trôi nổi trong hồ về hướng hạ du.
La Cường không ngừng gật đầu, phác hoa một tình hình đại khái. Hắn lưu vong tại Tinh La sơn bốn tháng. Trong lúc đó, Michelle lại phái đại quân tiến vào Tinh La, bây giờ còn đang ở bờ bắc Tử Thủy hồ đánh nhau sống chết với đạo sấm sét kia. Bất quá… có lẽ do người chết quá nhiều hoặc là do quân tình quan trọng, Michelle không hề tiến hành tìm kiếm thi thể những người đã chết như La Hùng. Những thi thể này đều xuôi theo dòng nước, trôi đến chỗ hắn.
Ân, ông già vẫn còn đang phơi thây nơi hoang dã. Lão cùi bắp Michelle không để ý, nhưng mình thì không thể không quản. Nhất định phải tìm được hài cốt của ông già đem về!
Có điều, trước tiên phải kiếm cái gì bỏ bụng đã, sau đó phải tìm một tấm bản đồ địa hình ở nơi này.
La Cường hai tay dang ra, nhún vai nói:
– Các vị tiên sinh da xanh, ta đúng là không nên xông vào địa bàn của các vị, nhưng mà các vị hãy nhìn xem…
Hắn phủi phủi bộ quần áo trông như ăn mày của mình:
– Ta là một kẻ lạc đường đáng thương, thật sự cần trợ giúp. Các ngài… có thể giúp đỡ ta một chút không?
Đám quỷ nhỏ da xanh chụm vào một chỗ, xì xào bàn luận một hồi lâu. Sau đó một tên bước lên phía trước vỗ bụng nói:
– Giao dịch, giao dịch ngươi hiểu không?
“Giao dịch? Xem ra mấy tên tiểu gia hỏa này chẳng những thích ba hoa mà còn tham lam nữa!” La Cường ác ý nhìn mấy tên quỷ nhỏ da xanh chỉ cao đến chân mình, đột nhiên nhéo nhéo vào cánh tay một tên, tức thì một cây trường mâu giận giữ đâm về phía hắn.
Khi trường mâu tói gần, La Cường đột nhiên đưa tay bắt gọn, dễ dàng bẻ gãy, cười nhạt nói:
– Các vị tiên sinh, các ngài đã thấy rồi đó, ta cũng không phải là một nhân loại bình thường mà là một thần đồ cường đại… Các ngài hãy trợ giúp ta, ta có thể giúp các ngài một số chuyện. Những chuyện mà với sức lực và chiều cao của các ngài… không thể làm được.
Tên quỷ nhỏ bị bẻ gãy trường mâu sợ hãi lùi lại mấy bước, đôi mắt chớp chớp, gật đầu:
– Giao dịch, công bình! Thần đồ, là bằng hữu của quỷ nhỏ da xanh.
Lũ tiểu gia hỏa này chẳng những thích ba hoa, tham lam, lại còn rất nhát gan!
La Cường cùng với đám quỷ nhỏ da xanh trở về nơi cư trú của bọn chúng. Đây là một thôn nhỏ ẩn tàng phía sau những lùm cây bên trong hẻm núi, có bảy tám trăm căn nhà nhỏ làm bằng gỗ dựa vào núi, mỏ quặng bên trong rải rác không đếm hết được. Trên đường đi La Cường cũng đã hiểu rõ, quỷ nhỏ da xanh là một chủng tộc đông đảo tại Tinh La sơn, sinh sống bằng cách đào bới mỏ quặng bán cho những thương nhân. Bọn họ mặc dù có chút nhát gan và tham lam, nhưng cũng phải là một chủng tộc xấu xa.
Tại chính giữa thôn có một cái đài làm bằng gỗ cao khoảng bằng hai thân người, phía trước có rất nhiều quỷ nhỏ da xanh đang thì thầm trao đổi, cũng không biết là đang nói chuyện gì.
Tên quỷ nhỏ dẫn đường cho La Cường đứng ở cửa thôn, vỗ vỗ vào cái bụng nhỏ của mình, hô lớn:
– Thần đồ, cường đại, là bằng hữu của chúng ta. Thịt nướng, rượu trắng, nhanh!
– Thịt nướng… có thể chia cho ta một ít không? Cầu xin ngài, chúng ta đều là loài người cả!
La Cường quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão đầu béo tròn đang ngồi trước cửa mỏ quặng nhìn về phía hắn. Quần áo của hắn lam lũ, so với La Cường đã lang thang suốt bốn tháng cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Hơn nữa những tên quỷ nhỏ da xanh bên cạnh có vẻ như đối xử với hắn rất không tôn trọng, tùy ý đánh chửi.
Nhìn thấy có nhân loại cũng ở thôn trang dị tộc, La Cường liền bước đến gần, đưa cho hắn một miếng thịt nướng.
– Tiên sinh, tình huống của ngài hình như rất không ổn!
Lão đầu ăn như hổ đói, sụt sịt tự giới thiệu:
– Tôi là Amida, thương nhân ở núi Tinh La. Bốn tháng trước, tôi đến nơi này mua bán quáng thạch với đám quỷ da xanh, ấy, là các vị tiên sinh da xanh. Ai ngờ khi tôi tới thì truyền tống trận vẫn hoạt động tốt, đến khi tôi định rời đi thì… truyền tống trận lại hỏng mất. Đáng chết, cho nên tôi bị mắc kẹt ở nơi này!
– Truyền tống trận?
La Cường theo ánh mắt của lão béo nhìn về phía trung tâm của khoảng sân rộng, chỉ thấy đài gỗ cao bằng hai thân người kia.
– Đúng vậy, chỗ đó chính là truyền tống trận!
Lão đầu béo ú trong mắt thoáng hiện lên vẻ khác thường.
– Tiên sinh, ngài nhất định không phải là người ở Tinh La sơn đúng không? Tinh La sơn đất rộng người thưa, được gọi là dãy núi mười vạn dặm. Nếu như muốn băng qua nhất định phải sử dụng truyền tống pháp trận, nếu không… chắc chắn sẽ bị lạc bên trong hoang sơn dã lĩnh, không bị dã thú ăn thịt thì cũng phát điên.
La Cường sờ sờ cằm, loại tư vị này hắn đã thể nghiệm suốt bốn tháng.
– Cứ như vậy, tôi bị kẹt lại ở nơi này. Các vị tiên sinh da xanh tôn quý quả thật rất thực dụng, tôi không thể nhờ họ giúp đỡ được gì. Tôi muốn ăn uống thì phải đem đồng tệ trên người ra trao đổi… Trao đổi được hai tháng, tôi đã trở thành một kẻ bần cùng, chỉ có thể ở nơi này làm việc cực khổ để đổi lấy thức ăn.
La Cường thông cảm đưa cho lão đầu một bình rượu trắng:
– Cũng đều là nhân loại cả, đến lúc ta rời đi sẽ thuận tiện mang ngươi theo luôn. Có điều, ngươi phải cung cấp tình huống tại Tinh La sơn cho ta. Ngươi là thương nhân, nhất định là hiểu rất rõ Tinh La sơn, đúng không?
La Cường bắt chước bộ dáng của quỷ nhỏ da xanh, vỗ vỗ vào khuôn mặt của mình:
– Đây là giao dịch giữa chúng ta. Giao dịch, ngươi hiểu không?
Lão béo lại khinh thường bĩu bĩu môi:
– Ngươi còn muốn rời đi sao? Truyền tống trận này đã bị phá hủy, nếu muốn đi thì phải băng qua đại sơn mờ mịt, làm một tên dã nhân. Ta sẽ không liều mạng cùng ngươi đâu, ở nơi này ít nhất ta còn có thể làm công để đổi lấy thịt nướng từ các vị tiên sinh da xanh.
La Cường ánh mắt đồng tình biến thành khinh bỉ, cũng không thèm để ý đến Amida nữa. Kinh nghiệm trải qua suốt bốn tháng đã khiến cho hắn nhìn không thuận mắt lão đầu béo ú chỉ biết oán trời cam chịu này.
Một tên quỷ nhỏ da xanh nhìn La Cường đã ăn uống no say, liền nhảy đến gần:
– Bằng hữu, ăn no rồi, đến trợ giúp chúng ta!
La Cường cố gắng nuốt miếng thịt nướng cuối cùng:
– Nói đi, cần ta làm gì cho các vị?
Tên quỷ nhỏ da xanh kéo hắn đến đài gỗ cao, bên trong quả nhiên là một truyền tống pháp trận lớn khoảng bằng cái cối xay:
– Ngươi, thần đồ bằng hữu cường đại, nhất định có thể sửa chữa pháp trận của chúng ta!
La Cường kinh ngạc há hốc mồm, có chút xấu hổ:
– Khục, các vị bằng hữu, ta nghĩ các vị cũng không biết cách phân chia thuộc tính của thần đồ. Ta là thần đồ thanh âm hệ, nếu muốn sửa chữa một cái không gian pháp trận, các người phải tìm thần đồ không gian hệ.
Tên quỷ nhỏ da xanh sửng sốt, đồng bào của hắn nghe được cũng ngẩn người ra. Bọn họ chỉ là những thợ mỏ ở nơi thâm sơn hoang dã, chỉ nghe những thương nhân nói lại thần đồ là cường đại, là vạn năng, cho nên nghĩ rằng La Cường nhất định có thể sửa chữa thông đạo duy nhất thông với bên ngoài. Nhưng hiện tại nghe được lời nói của La Cường, có vẻ như không phải như vậy.
Đám quỷ nhỏ thất vọng lắc lắc đầu. Bọn họ cũng không ngu ngốc trở mặt với một vị thần đồ có thể bẻ gãy trường mâu, có điều sắc mặt lại rất khó coi.
Một tên quỷ nhỏ thậm chí còn lén vỗ vào mông, động tác này cũng giống như loài người giơ ngón giữa:
– Ngươi, thần đồ, thật sự cường đại, cho nên còn là bằng hữu của chúng ta. Bất quá, là bằng hữu bị khinh bỉ!
Đúng là miệng lưỡi ăn người! Da mặt La Cường cũng có chút phát nóng. Hắn liền bước lên truyền tống trận hình nón cụt, dùng thần tứ lực xem xét qua, đột nhiên hắn gãi gãi cằm cười híp mắt.
– Các bằng hữu da xanh, xin hãy chờ một lát! Ta nghĩ ta có thể sửa chữa nó!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: