[Dịch] Thiên Nghịch - Chương 15: Một bước giết một người
“Người huấn luyện số lần bị đụng trúng vượt quá 99 lần. Thời gian huấn luyện: 1 giây, 0 điểm”
“Thật biến thái! E cấp còn là mười viên quang châu, thế nào vừa đến D cấp liền biến thành một trăm viên, theo như vậy tính toán đi xuống, C cấp một ngàn viên, B cấp mười ngàn viên, A cấp chẳng phải là mười vạn sao?”
Da đầu Vương Lâm tê dại. Hắn vốn tưởng mình có chút thành tựu trong huấn luyện thì suy nghĩ đó liền bị tình cảnh trước mắt làm cho tan thành mây khói.
Đáng tiếc Vương Lâm cũng không biết, việc xuất hiện quang châu của mỗi cấp huấn luyện né tránh đều tùy theo thời gian kiên trì huấn luyện của người đó, nếu là Đường Vũ lựa chọn D cấp huấn luyện, quang châu chỉ bất quá sẽ xuất hiện hai mươi viên mà thôi.
Câu lạc bộ huấn luyện thể thuật cấp thấp từ khi thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống né tránh huấn luyện D cấp xuất hiện một trăm viên quang châu. Vương Lâm cũng coi như là phá kỷ lục rồi.
Một trăm viên quang châu căn bản trước mắt Vương Lâm không thể né tránh được, hắn thử nhiều lần, dài nhất cũng chỉ là 1 phút và 0 điểm. Buồn bực, Vương Lâm hận ngắm nhìn quang châu dần dần biết mất, đứng dậy nghỉ ngơi chốc lát, rồi rời gian phòng đi.
Hắn đã duy trì mười lăm ngày huấn luyện. Nhưng mà D cấp biến thái này làm cho Vương Lâm không thể không ngừng lại.
Thời điểm Vương Lâm rời phòng, Đường Vũ đang huấn luyện ở phòng gấp ba lần trọng lực lập tức nhận ra. Nàng thật nhanh chóng ra khỏi phòng, tiến vào phòng 5187.
Một mùi chua lòm ở bốn phương tám hướng lập tức chui vào mũi nàng. Đường Vũ bị mùi vị này xém chút làm cho té xỉu, nàng lập tức mắng to, “Ở đây đúng là một chút công đức cũng không có, chẳng lẽ không thể cho thông gió một tí hay sao. Hôi chết đi được!”
Nàng cau mày, mở kim loại cầu ra, chuẩn bị mở thông gió để bay đi mùi hôi khó chịu, nhưng ngay sau đó, nàng sửng sốt. Chuỗi tin tức liên tiếp hiện lên trong đầu nàng. Hồi lâu sau, nàng hít một ngụm lãnh khí, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ hoảng sợ.
“…… Biến thái a … … E cấp huấn luyện 100 phút!!! Điểm số 97!!!”
Nhìn xuống chút nữa, nàng lập tức chú ý tới một hàng chữ nhỏ ghi thể trọng của người huấn luyện.
“Thể trọng người huấn luyện… … 259 kg!”
“259 kí lô…… rất quen thuộc. A, là cái tên biến thái đó !!” Đường Vũ không thốt nên được lời nào nữa, trong đầu nàng ngoại trừ khiếp sợ ra chỉ còn trống rỗng.
Vương Lâm mang theo tâm trạng buồn bực đi ra câu lạc bộ thể thuật huấn luyện. Lúc này đã là hoàng hôn, dọc đường đi, trong đầu Vương Lâm không ngừng suy nghĩ như thế nào hoàn thành huấn luyện D cấp né tránh.
Nhớ tới một màn một trăm viên quang châu xuất hiện cùng một lúc kia, hắn không thể không cười khổ.
“Cứ coi như mình bỏ xuống hết đống đồ trên người, đoán chừng cũng rất khó vượt qua mười phút.” Vương Lâm bây giờ đối với phần huấn luyện này có chút tâm đắc, hắn biết mỗi lần bị quang châu đụng sẽ bị trừ đi 1 điểm. Một khi bị trừ đến 99 điểm, huấn luyện sẽ lập tức chấm dứt.
Đới với huấn luyện D cấp biến thái này, Vương Lâm đã không suy tính đến số điểm bị trừ, hắn chỉ cầu mình có thể kéo dài thời gian nhiều thêm một chút.
Mang theo ý nghĩ như vậy, từ xa xa hắn nhìn thấy lầu các của biệt phủ. Vừa bước vào, con ngươi Vương Lâm liền thu hẹp lại, hắn nhạy bén nhận ra được một tia dị thường. Đã từ lâu người trong phủ thấy hắn đều tránh né, không muốn cùng hắn lui tới, nhưng hôm nay, hắn ở bên trong phủ đã thấy tổng cộng năm tên người làm, trong mắt mỗi người đều ít nhiều lộ ra một chút hả hê. Mặt Vương Lâm không biểu lộ gì, sự cảnh giác bắt đầu tăng lên, sau đó vẻ mặt biến đổi, hắn cảm giác rõ rệt bên trong viện có mười ba người! Trong đó mười hai người không kém gì Mộc Hải cao thủ cấp hai, còn có một người Vương Lâm không nhìn ra độ sâu cạn!
Ngoài ra bên trong phòng hắn còn có hai người, hơn nữa, một người trong đó hơi thở phiêu hốt không chừng. Vương Lâm cố kỵ bị đối phương phát hiện, vì vậy cảm giác vừa phát ra lập tức thu lại! Sắc mặt hắn trầm xuống, sờ sờ thẻ trữ vật, đem miếng vải đen bảo bối bỏ vào trong ngực. Trong thâm tâm, hắn cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi về phía độc viện.
Thị vệ bên ngoài viện vừa nhìn thấy Vương Lâm, vẻ mặt bọn họ lập tức lạnh lẽo.
Vương Lâm nhìn thoáng qua, mặt không đổi sắc, tiến bước vào viện.
Khi hắn tiến vào, trong nháy mắt, mười mấy đạo ánh mắt lập tức tụ tập trên người hắn. Vương Lâm nhướng mắt, dừng chân, cẩn thận quan sát xung quanh.
Một, hai…… mười ba! Quả nhiên là mười ba người! Ánh mắt Vương Lâm chợt âm lãnh. Ở trong đó một thanh niên áo xám, trên người không ngừng toát lên một cỗ lực lượng thâm sâu khó lường. Đúng là hắn.
Trong mười ba người này có tám nam năm nữ, trừ thanh niên áo xám, mỗi một người đều hiện lên sắc mặt âm trầm nhìn Vương Lâm.
“Vương Lâm, ngươi to gan lớn mật dám mất tích nửa tháng lại không giải thích gì. Ngươi có biết tội của ngươi không?” Một trong năm người nữ lập tức lên giọng the thé nói.
“Càn rỡ!” Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, thân thể vừa động, hóa thành một đòan tàn ảnh, bước nhanh như sao rơi đi tới bên cô gái hung hăng tát một bạt tay, sau đó nhanh chóng lui về chỗ cũ.
Hết thảy biến đổi quá nhanh, không đợi mọi người phản ứng kịp, “bốp” một tiếng, cô gái thét chói tai che lại má trái, khạc ra một ngụm máu tươi, cặp mắt lộ ra vẻ sợ hãi không dám tin nhìn Vương Lâm.
Thanh niên áo xám cặp mắt tinh quang lộ một tia kinh ngạc nhanh chóng vụt tắt, chỉ còn lại vẻ mặt thú vị.
Lúc này mọi người mới phản ứng, từng người một nhìn về phía Vương Lâm với ánh mắt có chút thay đổi, bất quá vẫn như cũ sắc bén.
“Giết!” Vương Lâm thần thái như thường, nhưng thanh âm lại cực kỳ lạnh như băng.
“Vương Lâm, ngươi quá càn rỡ. Lúc trước nếu không phải Tam tiểu thư sủng ái ngươi, bọn ta đã sớm báo thù việc ngươi giết hại Mộc Hải. Hôm nay Tam tiểu thư tự mình hạ lệnh, muốn chúng ta đánh chết ngươi, ngươi nhất định phải chết!” Một người trong số đó thân thể tráng kiện, cười gằn một tiếng, nắm quyền xông tới Vương Lâm.
Vương Lâm cười lạnh, không nói gì, hắn mới không tin Tam tiểu thư thật sự sẽ giết mình. Dù sao bây giờ chính là thời khắc mấu chốt giải trừ Thi Hoa Độc. Tuồng vui hôm nay của Tam tiểu thư chỉ là lấy số đông cảnh cáo hắn. Bất quá Vương Lâm cũng đã chuẩn bị cho đối phương một cảnh cáo, một cảnh cáo vô cùng khắc sâu!
Vị tráng hán hét lớn một tiếng, dưới chân đột nhiên tăng nhanh tốc độ. Cơ hồ trong chớp mắt sẽ đến trước mặt Vương Lâm. Hắn cuồng tiếu xuất ra một quyền. Một quyền này đủ độc để giết một người, hắn tin tưởng lấy cấp hai nguyên lực thể thuật của mình, chỉ cần đánh trúng, tên Vương Lâm kia ắt hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Thế nhưng hắn lại đột nhiên thay đổi tốc độ, chuyển hướng đánh tới.
Vương Lâm nửa tháng trời huấn luyện E cấp tránh né, mỗi ngày đều dùng tốc độ cực nhanh tranh đấu với quang châu. Cho nên mặc dù đối phương có đột nhiên thay đổi phương hướng nhanh cỡ nào, trong mắt Vương Lâm, hắn vẫn quá chậm.
Vương Lâm nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát quả đấm của đối phương. Trong mắt hắn hàn quang chợt lóe, nguyên lực lưu chuyển toàn thân, ngưng tụ ở hai ngón tay phải bắn trúng vào bả vai đối phương. Sau đó, hắn bước một bước sang hướng bên phải, mạnh mẽ lên gối vào bụng đối phương.