[Dịch] Thiên Địa Quyết - Chương 163: Đệ tử của Kim Kiếm
Sắc mặt của Thiên Vũ cũng thay đổi, cảm thấy cực kỳ người sức tưởng tượng đối với thân phận của Tô Kiếm Phi. Không ngờ rằng hắn lại là đệ tử chân truyền của Tử Hoa phân đàn. Đấy cũng là tinh anh của Thiêm Vũ Minh, thực lực ít nhất cũng ở cấp Vũ tướng, thậm chí còn trở thành Vũ Hồn.
Nhân vật như thế vạn người mới có một, thân phận so với Đường chủ của phân đường Thiết Thạch còn tôn quý hơn. Trong phạm vi của Phù Cừ Thành, chỉ một câu nói cũng có thể đè chết Thiên Vũ.
Trêu chọc đến một địch nhân như vậy là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Nhưng mà Thiên Vũ cũng không thèm để ý đến. Bởi vì những kẻ này bắt nạt người của Trấn Tân Dân, chọc giận Thiên Vũ. Không cần biết đối phương có lai lịch bối cảnh lớn thế nào, Thiên Vũ cũng sẽ không hề hối hận mà xử lý bọn chúng.
Năm xưa, Vân Báo thành lập nên Vân Ảnh môn, bảo vệ một vùng dân chúng.
Hôm nay, Thiên Vũ vừa học nghệ thành công, làm sao có thể để dân chúng một vùng này bị kẻ khác khi dễ?
Vả lại, cho dù Tô Kiếm Phi có thực lực Vũ Hồn thì Thiên Vũ cũng không hề sợ hãi. Bây giờ hắn đã có thực lực Võ Tướng đỉnh phong, tùy thời đều có thể thăng cấp thành Vũ Hồn. Nếu là một đấu một thì cũng không nhất thiết là thua kẻ địch.
Huống chi, Thiên Vũ còn có chiêu tất sát kỹ Huyết Tế Thương Khung kia, hắn không cần phải sợ kẻ nào cả.
Nụ cười lạnh như băng, Thiên Vũ đón lấy ánh mắt ngạo nghễ của Tô Kiếm Phi, khiêu khích nói: “Chỉ cần người có bản lãnh, cứ việc tới lấy! Nhưng chỉ sợ ngươi không có cái mệnh ấy, không tiêu thụ nổi mà thôi!”
Tô Kiếm Phi ngạo nghễ nói: “Chỉ bằng vào một mình người, bản công tử còn không để vào mắt. Ta sẽ bắt giữ ngươi trước, hỏi rõ chuyện liên quan đến Vân Báo. Sau đó bức ra phương pháp tu luyện Huyết Tế Thương Khung, cướp đi yêu đao Tà Nguyệt của ngươi, cuối cùng mới suy nghĩ xem có nên giết chết ngươi hay không!”
Thấy Tô Kiếm Phi nhắc tới Vân Báo, Thiên Vũ lập tức có phản ứng, liền hỏi lại: “Ngươi là hướng về phía Vân Ảnh môn mà tới?”
Tô Kiếm Phi lạnh nhạt trả lời: “Nghe nói Vân gia có có một tuyệt học tổ truyền. Bản công tử có chút hứng thú. Vân Báo là người cuối cùng của Vân gia, đương nhiên là được truyền thừa môn kỹ năng này. Đây là mục đích chủ yếu của ta trong lần này.
Thiên Vũ khẽ chấn động trong lòng, không ngờ rằng Tô Phi Kiếm lại hướng về Nguyên văn truyền thừa nhiều đời của Vân gia mà đến. Cái này chứng tỏ giá trị của Nguyên Văn đã dẫn đến sự chú ý của mọi người.
Nghĩ đến Cửu Chuyển Vô Cực và Huyết Tế Thương Khung, Thiên Vũ đột nhiên hiểu ra sự trân quý của Nguyên văn. Loại văn tự còn sót lại từ thời viễn cổ này chắc chắn sẽ cất dấu bí mật tuyệt thế, ẩn chứa vô cùng huyền cơ,
Đối mặt với loại ánh mắt xuyên thủng vạn vật của Tô Phi Kiếm, trong lòng Thiên Vũ sinh ra một chút bài xích. Trong chớp mắt, khi ý niệm vừa mới nảy sinh trong đầu, thì gốc cây thực vật kia liền xuất hiện ở trong đầu của Thiên Vũ, bộ rễ cắm vào chỗ sâu trong đầu óc của Thiên Vũ, ba chiếc lá khẽ rung rinh, phát ra một cỗ lực lượng thần bí, tạo thành một loại bảo vệ trên người Thiên Vũ, cắt đứt ánh mắt nhìn trộm của Tô Kiếm Phi.
Thản nhiên cười lạnh, khuôn mặt Thiên Vũ không chút thay đổi, hừ một tiếng rồi nói: “Môn chủ đã không còn sống nữa! Ngươi vĩnh viễn cũng không thể nào nhân được thứ mà người muốn!”
Trên mặt Tô Kiếm Phi nổi nên một nụ cười đầy vẻ quỷ dị, nói giống như đã đoán được từ trước: “Vân Báo chết cũng không có quan hệ gì. Chỉ cần ngươi còn sống là được rồi. Huyết Tế Thương Khung là thượng cổ bí kỹ, nghe nói là do nguyên văn tả lại. Ngươi đã có thể thi triển Huyết Tế Thiên Khung, vậy đã chứng tỏ rằng Vân Báo trước khi chết đã đem nguyên văn truyền thừa nhiều đời của Vân gia cho ngươi. Ta chỉ cần bắt giữ ngươi là có thể nhận được tất cả những gì ta muốn.”
Nhìn ánh mắt đắc ý trên mặt của Tô Kiếm Phi, trong lòng Thiên Vũ hận không thể một chưởng đập chết hắn nhưng ngoài mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh.
Nguyên văn bí ẩn là điều bí mật riêng của Thiên Vũ. Trong trường hợp này, hắn nhất quyết không thể thừa nhận. Nếu không sự thật bị phơi bày ra, hắn sẽ không còn chỗ ẩn thân.
Suy nghĩ của Thiên Vũ rất có đạo lý, nhưng mà hắn lại bỏ qua mất một việc. Đó chính là tại sao Tô Kiếm Phi lại biết Vân Báo tinh thông nguyên văn?
Đây chính là cơ mật tuyệt đỉnh của Vân gia, ngay cả con gái của Vân Báo là Vân Nguyệt Nhi còn không biết chút nào chứ đừng nói đến người ngoài?
Hôm nay bí mật nguyên văn bị tiết lộ, mặc dù Thiên Vũ không thừa nhận trước mặt mọi người nhưng việc hắn tinh thông Huyết Tế Thương Khung là chuyện mà mọi người sớm đã biết. Tất cả chỉ cần hơi suy nghĩ một chút là có thể biết chuyện Thiên Vũ có thể tinh thông nguyên văn. Đây là bí mật vĩnh viễn không thể ẩn giấu được, nhất định sẽ mang đến kiếp nạn cho hắn.
Hoa Thanh lúc này đi tới bên cạnh Thiên Vũ, nhẹ giọng nhắc nhở: “Huyết Tế Thương Khung mang đến sinh cơ cho ngươi nhưng cũng mang đến tai kiếp. Những kẻ này đều biết được trên người của ngươi đã xảy ra chuyện, cái này chứng tỏ ngươi đã dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người, có muốn tiếp tục giấu giếm cũng không thể được nữa. Đương nhiên, đây cũng không được coi là chuyện xấu. Ngươi có thứ mà bọn họ muốn, ngươi có tư cách đứng ra đàm phán, điểm mấu chốt nhất là giữ hay bỏ.”
Lời nói của Hoa Thanh làm cho Thiên Vũ chợt thức tỉnh, biết rõ tất cả không thể lảng tránh, tâm thái có sự biến chuyển rấy lớn.
Giao Tiểu Cửu và Tằng đại phu cho Hoa Thanh, Thiên Vũ dặn dò: “Trông nom bọn họ cho tốt. Ta muốn giết sạch những kẻ này. Để cho bọn hắn phải trả giá bằng tính mạng vì hành vi mà chính mình đã làm, bù lại những ủy khuất mà Tằng đại phu gặp phải.”
Hoa Thanh có chút lo lắng. Dù sao Tô Kiếm Phi cũng là đệ tử chân truyền của Tử Hoa phân đàn. Chưa nói đến thực lực của hắn thế nào, chỉ riêng chuyện giết chết hắn cũng sẽ khiến cho Thiên Vũ Minh chú ý. Đối với Thiên Vũ và Hoa Thanh vốn là đệ tử ngoại môn mà nói, đây chính là chuyện vi phạm lệnh cấm.
Mặc dù lo lắng nhưng Hoa Thanh cũng không ngăn cản, bởi vì nàng hiểu tính cách của Thiên Vũ, cũng cảm nhận được sự tức giận trong lòng hắn. Khẽ nói nhỏ một tiếng “Cẩn thận!” sau đó mang Tiểu Cửu và Tằng đại phu lui khỏi Hồi Xuân đường, để lại không gian cho Thiên Vũ.
Đối với việc Hoa Thanh rời đi, Tô Kiếm Phi cũng không ngăn cản. Làm đệ tử chân truyền của Tử Hoa phân đoàn, Tô Kiếm Phi cực kỳ kiêu ngạo cũng cực kỳ tự phụ. Đối với hắn mà nói, Thiên Vũ cũng chỉ là loại nhỏ bé không đáng kể, bắt lấy dễ như trở bàn tay không hề tốn sức, căn bản không cần phải thi triển quỷ kế gì cả.
Bởi vì nguyên nhân đó nên Tô Kiếm Phi cũng không thèm để ý đến Hoa Thanh. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Thiên Vũ, trong mắt tràn đầy sự khinh thường.
Chú ý đến sự khinh miệt trong ánh mắt của Tô Kiếm Phi, lửa giận trong lòng Thiên Vũ càng thêm mãnh liệt, lạnh lùng nói: “Đến đây đi! Đến để nhận lấy cái chết!”
Tô Kiếm Phi nhướng mày nói: “Chỉ bằng một tên đệ tử ngoại môn như ngươi cũng dám khiêu chiến đệ tử chân truyền như ta, đúng là vô cùng ngu xuẩn!”
Thiên Vũ tức giận, cười nói: “Đợi dến lúc ngươi chết rồi! Ngươi sẽ biết rõ ai mới là kẻ vô cùng ngu xuẩn.”
“Lớn mật, dám vô lễ với Thiếu chủ của chúng ta. Ngươi nhất định sẽ hối hận không kịp.”
Lắc mình xuất hiện, một tên nam tử mặc áo hoa màu bạc căm tứ nhìn Thiên Vũm tay phải vừa chuyển, một thanh trường kiếm chấn động rít gào, kiếm quang dày đặc hội tụ thành cột, chém thẳng vào đỉnh đầu của Thiên Vũ.
Ánh mắt Thiên Vũ khẽ chuyển, tên đệ tử Kim Kiếm môn này mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng thực lực cũng tương đối kinh người, ít nhất cũng là Cao cấp võ sĩ. Nếu là ở tại Thiết Thạch trấn thì cũng có thể được voi là cường giả hiếm có.
Tô Kiếm Phi đối với việc thủ hạ ra tay cũng không hề ngăn cản. Dù sao lấy thân phận của hắn mà đối phó với Thiên Vũ cũng có chút lấy lớn bắt nạt nhỏ.
Đương nhiên, Tô Kiếm Phi cũng nhìn ra được Thiên Vũ có thực lực kinh người, nghĩ cho sự an toàn của thủ hạ, hắn liền hạ lệnh liên thủ công kích.
Như vậy, bốn tên nam tử áo hoa màu bạc còn lại cũng nhanh chóng vây quanh. Năm tên đệ tử của Kim Kiếm môn liên thủ tấn công, uy lực trong nháy mắt tăng vọt lên mấy lần.
Thản nhiên cười một tiếng, Thiên Vũ không hề tránh né, tay phải co ngón búng ra, một đoàn ánh sáng tím đỏ bắn tới, dễ dàng đánh nát kiếm quang của địch nhân.
“Tô Kiếm Phi, ngươi cho rằng chỉ bằng vào những kẻ này cũng có thể bắt giữ được ta hay sao?”
Thiên Vũ khiêu khích nhìn Tô Kiếm Phi, hào tình vạn trượng, thi triển công tâm kế.
Tô Kiếm Phi cười lạnh nói: “Đừng có vội! Kim Kiếm môn ta dương danh thiên hạ, muốn thu thập ngươi còn không dễ hay sao? Bày trận!”
Trong viện, năm tên đệ tử Kim Kiếm môn lập tức bày ra một cái kiếm trận, vây quanh Thiên Vũ, nhanh chóng di chuyển, triển khai công kích khoái tuyệt, bén nhọn.
Kim Kiếm môn lấy kiếm thuật mà nổi tiếng, trong Cự Phù thành cũng rất có uy danh. Đến nay ít nhất cũng có trăm năm lịch sử, cũng được tính là một môn phái trung đẳng, có chút nền tảng.
Hiện giờ, môn chủ Kim Kiếm môn là phụ thân của Tô Kiếm Phi, có thực lực cấp Vũ Hồn, tiếng tăm lừng lẫy trong Cự Phù thành, tuyệt đối không phải người bình thường có thể trêu chọc đến.
Đối mặt với kiếm trận của địch nhân, Thiên Vũ âm thầm cảnh giác, tay phải nâng lên cao, yêu đao Tà Nguyệt từ trong lòng bàn tay bắn ra, rít gào giữa không trung, sinh ra một loạt âm ba (sóng âm) cường đại, dung nhập vào trong đao cương sáng lạn, tạo thành một cột ánh sáng phóng lên cao, trong nháy mắt phá vỡ phong ấn khóa khí của kiếm trận.
Tô Kiếm Phi ánh mắt bỗng sáng lên, đáy mắt nổi lên một cỗ chiến ý, đứng lên nói: “Không hổ danh là người nổi danh gần đây của Thiết Thạch trấn, quả nhiên có mấy phần thực lực.”
Trong viện, năm tên đệ tử của Kim Kiếm môn nhanh chóng xoay tròn, khí mạch nối liền với nhau, vô số kiếm quang bắn ngang dọc, tạo thành một khu vực tuyệt sát, không ngừng thu hẹp lại.
Thiên Vũ ở trong đó, ngạo nghễ đứng thẳng, yêu đao Tà Nguyệt trong tay rít gào xoay chuyển, lóe ra ánh sáng đỏ yêu dị, nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài lực lượng cường đại, trong nháy mắt gặp phải lực tuyệt sát đang thu lại, phát sinh va chạm kịch liệt với nhau. Vô số ánh lửa tóe lên rồi tắt, cực kỳ rõ ràng dưới ánh mặt trời (Đang ở trong Hồi Xuân đường thì ánh mặt trời kiểu gì nhỉ?)
“Kim Kiếm vô địch, Ngũ hành hợp nhất, đồ thần diệt tiên, duy ngã độc tôn.”
Thanh âm chấn động từ trong miệng của đệ tử Kim Kiếm môn vang lên, năm đạo kiếm quang phá không mà tới, giống như năm tia chớp màu vàng dung hợp nhanh chóng bắn về phía Thiên Vũ, vừa lúc đụng vào cột sáng do yêu đao Tà Nguyệt phát ra.
Cùng lúc đó, lực lượng của năm tên đệ tử Kim Kiếm môn hợp thành một thể, phối hợp với uy lực của Kiếm trận. Tia chớp màu vàng giống như kim long bay lượn, quấn quanh cột sáng do yêu đao Tà Nguyệt phát ra, cố gắng đem nó đánh nát.
Đối mặt với một kích hung mãnh của địch nhân, thân thể Thiên Vũ nhẹ chấn, trong miệng phát ra tiếng trường khiếu (tiếng huýt sáo dài) rung trời. Chân khí trong cơ thể mãnh liệt tuôn ra, Huyền Thiên Dương Ngọc vận chuyển hết tốc lực, dung nhập vào thân của yêu đao Tà Nguyệt, khiến cho ánh sáng rực rỡ càng thêm bộc phát, triển khai chiến đấu kịch liệt với kim long đang quấn quanh.
Bên ngoài Hồi Xuân đường, dân chúng bên ngoài từng người từng người trợn mắt há mồm nhìn kim long đang bay lượn quấn quanh cùng cột sáng tím hồng, trong tai vang lên âm thanh chấn động như tiếng sấm giữa trời. Tất cả giống như đang trong mộng.
Tiểu Cửu vẻ mặt hoảng sợ, kinh hãi nói: “Thật là thần kỳ, thật là lợi hại. Thiên Vũ đúng thật là học được bản lãnh.”
Tằng đại phu cảm khái nói: “Vân Ảnh môn vốn không có tiếng tăm gì sẽ vì Thiên Vũ mà dương danh thiên hạ. Vân Báo nếu có biết cũng sẽ mỉm cười nơi chin suối!”
Hoa Thanh không nói gì, nàng chỉ lẳng lặng nhìn tình huống giao chiến, trong lòng cầu mong cho Thiên Vũ có thể bình an.
Bên trong Hồi Xuân đường, va chạm liên tục đã đạt đến giới hạn, tất sát chi lực mà năm tên đệ tử Kim Kiếm môn tập hợp lại mượn ưu thế tăng phúc của kiếm trận, phát động một kích chí cường, nhưng cuối cùng cũng không đột phá được phòng tuyến của Thiên Vũ, bị cột sáng rực rỡ chói mắt trực tiếp chấn nát.
Trong nháy mắt đó, sắc mặt Tô Kiếm Phi biến đổi, vội hô lên: “Không tốt! Mau lùi lại!”
Một ngón tay phải điểm ra, một đạo chỉ lực vô hình lặng lẽ bay tới, hướng về phía trái tim của Thiên Vũ…