[Dịch] Thiên Địa Quyết - Chương 164: Chênh lệch thực lực
Tiếng cười lạnh như băng vang lên, trong giây lát khi Tô Kiếm Phi xuất thủ thì yêu đao Tà Nguyệt trong tay Thiên Vũ quang mang đại thịnh, trong giây lát khuếch tán, biến thành năm đầu quang báo, nháy mắt đã cắn nuốt năm tên đệ tử Kim Kiếm môn.
Đúng lúc đó, chỉ lực của Tô Phi Kiếm tiến gần đến trái tim của Thiên Vũ, nhưng đụng vào quang giới (tấm màn ánh sáng) hộ thể của Huyền Thiên Dương Ngọc thì nhanh chóng yếu bớt. Quang giới nhanh chóng co rút lại, cuối cùng làm chấn động thân thể Thiên Vũ một chút, nhưng không thể đánh bại được quang giới hộ thể của Huyền Thiên Dương Ngọc.
Liên tục lùi lại ba bước, khuôn mặt anh tuấn của Thiên Vũ không khói kinh hãi, cảm thấy hết sức rung động đối với một chỉ không không hề thu hút của Tô Kiếm Phi.
Hồng quang chợt lóe, yêu đao Tà Nguyệt trở về cơ thể của Thiên Vũ, mang về lực lượng kinh người.
Cỗ lực lượng này chính là của yêu đao Tà Nguyệt sau khi giết chết năm tên đệ tử Kim Kiếm môn, cắn nuốt toàn thân tinh huyết chân khí của bọn hắn, cướp đoạt về.
Yêu đao Tà Nguyệt sở dĩ bị gọi là yêu đao bởi vì sự thần kỳ của nó đến gần với tà ác, cho nên bị gắn với cái tên Yêu đao.
Một thanh thần binh như vậy, năm xưa từng dương danh thiên hạ, mà nay lại bị phong ấn phần lớn thần lực, vẻn vẹn chỉ thi triển ra một phần nhỏ năng lực.
Bắt đầu từ lúc Thiên Vũ có được yêu đao Tà Nguyệt, theo thực lực của Thiên Vũ tăng lên thì sự thần kỳ của yêu đao Tà Nguyệt cũng từ từ bộc lộ. Đó là vì yêu đao Tà Nguyệt không ngừng cắn nuốt chân khí của Thiên Vũ, từng bước mở ra phong ấn bên trong của bản thân, phát huy ra năng lực càng thêm thần kỳ.
Về điểm này, trong quá khứ Thiên Vũ cũng không biết. Nhưng hôm nay Thiên Vũ đã có sự phát hiện, cũng vui mừng đón nhận sự thật này.
Yêu đao nhập vào trong cơ thể, hóa thành chân khí xuyên qua trong kinh mạch của Thiên Vũ, mang theo một lượng lớn tinh huyết chân khí. Trong mỗi vòng di chuyển qua liền dung nhập vào trong thân thể của Thiên Vũ, làm cho thực lực cùng thân thể của hắn đều có được ích lợi cực lớn.
Tô Kiếm Phi sắc mặt âm trầm, vì mình nhất thời khinh thường để cho Thiên Vũ một lần giết chết năm tên thủ hạ, trong lòng có thể nói là vừa kinh hãi vừa tức giận.
Là thiếu chủ của Kim Kiếm môn, người theo bên cạnh của Tô Phi Kiếm cũng là đệ tử tương đối kiệt xuất trong môn phái, thấp nhất cũng là Hoàng cấp thượng giai trung cấp võ sĩ (cái gì mà dài thế?), phần lớn là Hoàng cấp thượng giai cao cấp võ sĩ. Hôm nay lại bị Thiên Vũ một trận giết sạch, không chỉ có làm mất mặt của hắn mà đối với Kim Kiếm môn mà nói cũng là tổn thất vô cùng lớn.
Tức giận nhìn Thiên Vũ, Tô Kiếm Phi đầy căm hận nói: “Ngươi dám giết đệ tử của Kim Kiếm môn. Mặc dù ta không giết ngươi nhưng cũng sẽ cho ngươi hối hận không kịp.”
Nhìn Tô Kiếm Phi nổi giận, Thiên Vũ cười lạnh nói: “Chỉ cho phép các ngươi khi nhục người khác mà không cho phép người khác khi dễ các ngươi? Uổng phí cho ngươi lớn lên bộ dạng giống người, ai ngờ cũng là lòng lang dạ chó, ức hiếp dân chúng. Nếu loại người như ngươi không chết thì thiên lý ở đâu đây?”
Tô Kiếm Phi tức giận quát lên: “Câm miệng! Ngươi là cái thứ gì mà dám giáo huấn bản thiếu chủ? Không nói đến thân phân Thiếu chủ Kim Kiếm môn của ta, chỉ vẻn vẹn thân phận đệ tử chân truyền của Tử Hoa phân đàn đã cao hơn ngươi gấp trăm ngàn lần. Ở trước mặt ta, ngươi chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi!”
Thiên Vũ giận dữ, cười to nói: “Chân truyền đệ tử thì rất giỏi hay sao? Là có thể ức hiếp dân chúng, không nói đạo lý hay sao? Thứ heo chó không bằng như ngươi, hôm nay ta không thể dung tha được!”
Một bước bước ra, khí thế như vân, một cỗ lực lượng vô hình phóng mạnh về phía Tô Kiếm Phi. Vậ phẩm bày đặt trong viện trong nháy mắt vỡ tan, hóa thành tro bụi.
Tô Kiếm Phi lãnh khốc cười một tiếng, thân thể dời đi, trong giây lát khi bàn chân hạ xuống thì Hồi Xuân đường nháy mắt bị sụp đổ. Kình khí cường đại làm vỡ nát vật phẩm xung quanh. Mặt đất dưới chân xuất hiện vết nứt, vô số đá vụn cùng bùn đất bay lên trời, tạo thành một con rồng đất khổng lồ bên cạnh Tô Kiếm Phi, quanh quẩn giữa không trung, liếc mắt nhìn xuống Thiên Vũ.
Tình hình như vậy khiến cho người khác giật mình. Chẳng những dân chúng của trấn Tân Dân cảm thấy kinh hãi mà ngay cả Thiên Vũ cũng thấy rất bất ngờ.
Chú trọng nhìn con rồng đất kia, Thiên Vũ lạnh nhạt nói: “Ngươi cho rằng ta bị dọa hay sao? Chỉ bằng thức đồ chơi này cũng có thể sinh ra uy hiếp với ta?”
Tô Kiếm Phi âm trầm nói: “Ngươi đã không sợ, vậy ngại gì mà không thử xem sao!”
Tay phải giơ lên cao giống như chống đỡ đất trời, lòng bàn tay phát ra tia sáng huyễn lệ, bắn vào trong cơ thể của rồng đất, nhất thời giao cho nó có sinh mệnh.
Rít gào một tiếng, rồng đất toàn thân lóe sáng lao xuống, khiến Thiên Vũ không thể tránh khỏi.
Tay phải vung lên, yêu đao xuất hiện. Đao cương tím đỏ vạch vỡ không gian, một chiêu đánh nát rồng đất.
Cùng lúc đó, Tô Kiếm Phi chợt lao tới, tay trái đánh ra một chưởng, mềm nhẹ không một tiếng động đánh thẳng về phía ngực của Thiên Vũ.
Cười quỷ dị một tiếng, Thiên Vũ không hề tránh né. Thực vật trong cơ thể hắn có thể bắt lấy ánh mắt của người khác trong nháy mắt, biết được chỗ mà địch nhân muốn công kích.
Ví dụ như với tình hình trước mắt. trong giây lát trước khi tấn công, Tô Kiếm Phi nhất định tuyển chọn một phạm vi, dùng ánh mắt hoặc ý niệm tỏa định, sau đó mới tiến hành công kích.
Nhưng mà bất kỳ là ánh mắt hay ý niệm thì đều là thứ vô hình, có thể thừa nhận tư tưởng ý chí của con ngươi, truyền đạt lại tin tức đặc thù nào đí, có được một tần suất riêng.
Loại tần suất đặc thù này người bình thường không thể phát hiện, nhưng thực vật trong cớ thể của Thiên Vũ lại có thể chính xác trăm phần bắt được loại niệm lực vô hình này, đồng thời làm ra phản ứng tương ứng.
Bởi vì nguyên nhân như thế mà bất kỳ sự đánh lén nào đối với Thiên Vũ mà nói đều không có uy hiếp. Hắn luôn có thể phát hiện được nguy hiểm trước khi nó tới.
Giống như lúc này, Thiên Vũ liền khám phá ra Tô Kiếm Phi đánh lên, tay trái vung ra một chưởng, đón đỡ một kích của địch nhân.
Chưởng lực va chạm, thân thể Thiên Vũ chấn động, không tự chủ được thối lui về sau, trên mặt lộ ra biểu tình khiếp sợ.
Tô Kiếm Phi lãnh khốc cười một tiếng, ngay lập tức sau đó, ngón tay phải điểm ra, một cột sáng kim sắc thiêu đốt trong không khí, hóa thành một đạo kim quang, trong nháy mắt đâm thủng Huyền Thiên Dương ngọc của Thiên vũ, bắn thẳng về hướng trái tim.
Giây lát đó, Thiên Vũ phất tay chặn lại, kim quang đâm vào lòng bàn tay của Thiên Vũ. Sau khi đâm thủng da thịt thì bị yêu đao Tà Nguyệt trong cơ thể bắn ra ngoài.
Khẽ “Hừ!” một tiếng, Thiên Vũ sắc mặt âm trầm. Thực lực của Tô Kiếm Phi còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Sự bình tĩnh thong dong, liên tục mạch lạc như vậy, không cái nào không hiển lộ ra thực lực cường giả của hắn
Nguyên bản, Thiên Vũ rất có lòng tin đối với thực lực của mình.
Nhưng hôm nay, chỉ dưới vài chiêu nhẹ nhàng của Tô Kiếm Phi đã phá vỡ sự tự tin của Thiên Vũ, khiến cho lòng hắn nổi lên một cỗ cảm giác không tốt.
Kim quang bị yêu đao Tà Nguyệt bắn văng ra, điều này khiến Tô Kiếm Phi có chút ngoài ý muốn, liền tiếp tục gia tăng truy kích. Tay trái lăng không một chưởng vung ra, một bàn tay kim sắc to lớn từ trên trời giáng xuống, giống như ngọn núi lớn rơi đè lên đầu Thiên Vũ.
Trong giây lát đó, Thiên Vũ không kịp tránh né, bắt buộc phải vung chưởng phản kích, thi triển ra Cự Linh chưởng ấn, cứng rắn đón đỡ một kích trên đầu.
Nổ tung xảy ra, một tiếng thật lớn vang lên, Cự Linh chưởng ấn của Thiên Vũ trong nháy mắt bị đánh tan, cả người bắn ngược ra, trong miệng phun ra máu tươi chói mắt.
Một kích đắc thủ, trên mặt Tô Kiếm Phi lộ ra biểu tình tàn khốc, cười lạnh nói: “Ngươi có thể có được thực lực cấp Vũ tướng thực sự là rất kinh người. Đáng tiếc là so sánh với thực lực Vũ hồn của ta thì còn kém xa cả vạn dặm.”
Bên ngoài Hồi Xuân đường, khi Hồi Xuân đường bị hủy, dân chúng đang xem cuộc chiến dưới sự chỉ huy của Hoa Thanh vội vàng lùi đến chỗ xa để tránh bị liên lụy.
Giờ phút này, Thiên Vũ bị thương, mọi người đều lo lắng. Tất cả đều hận không thể đem lực lượng rót vào trong cơ thể Thiên Vũ, trợ giúp hắn đánh bại Tô Kiếm Phi.
Hoa Thanh lúc này đã buông Tiểu Cửu và Tằng đại phu ra, trên khuôn mặt mỹ lệ thần tình nghiêm túc, trong ánh mắt nồng đậm lo lắng.
Tô Kiếm Phi thực lực sâu không lường được, chỉ nhẹ nhàng thoải mái liền đánh Thiên Vũ bị thương. Tiếng tăm của đệ tử chân truyền thật sự đáng tin.
Trong lúc lùi lại, Thiên Vũ vừa sợ vừa giận. Tô Kiếm Phi đã vững vàng khóa định bản thân, có ý định một lần bắt lấy.
Đối mặt với tình cảnh như thế, điều đầu tiên Thiên Vũ nghĩ tới không phải là lùi bước, mà là phản kích.
Trong khi Tô Kiếm Phi đang tiến tới gần, Thiên Vũ đột nhiên thả Huyền Băng khôi lỗi ra, đồng thời phát ra tất sát lệnh.
Kiếm quang ngất trời đột nhiên hiện ra ngoài ý muốn.
Huyền Băng khôi lỗi xuấn hiện khiến cho Tô Kiếm Phi kinh ngạc, đành tạm thời bỏ qua việc truy kích Thiên Vũ.
Một ngón tay điểm ra, Tô Kiếm Phi đón đỡ một kiếm của Huyền Băng khôi lỗi. Kết quả là cả hai bên đều bị đẩy lùi. Điều này làm cho Tô Kiếm Phi hết sức kinh ngạc.
Song Huyền Băng khôi lỗi chính là một thứ vũ khí giết người, trong khi Tô Kiếm Phi còn đang giật mình vì thực lực của Huyền Băng khôi lỗi thì nó đã phát động đợt công kích thứ hai.
Thu liễm lại tâm thần, Tô Kiếm Phi không dám khinh thường, trong tay đột nhiên nhiều hơn một thanh kim kiếm. Mỗi lần vung lên đều bắn ra kiếm khí kim sắc, ép Huyền Băng khôi lỗi phải chủ động né tránh.
Thiên Vũ ổn định thân thể, vừa xem xét thương thế của mình, vừa để ý đến tình hình giao chiến giữa Tô Kiếm Phi và Huyền Băng khôi lỗi.
Giờ phút này, Thiên Vũ bị nội thương không nhẹ. Một chưởng kia của Tô Kiếm Phi lực lượng kinh người, vượt quá tưởng tượng. Thiên Vũ cứng rắn đón đỡ, bị đánh bay tại chỗ.
Rồi sau đó Tô Kiếm Phi triển khai truy kích, đoàn kim quang kia mặc dù bị yêu đao Tà Nguyệt đánh văng ra nhưng cũng đã đâm phá lòng bản tay của Thiên Vũ, để lại một cỗ khí tức phá hoại cực mạnh, cản trở Thiên Vũ chữa thương.
Sau cùng, chưởng ấn kim sắc uy lực tuyệt luân lại một lần nữa khiến Thiên Vũ trọng thương, làm cho tình hình thương thế của hắn càng thêm nghiêm trọng.
Trong nháy mắt bị thương liên tục ba lần, Thiên Vũ mặc dù có thể chất mạnh mẽ cũng chịu không nổi.
Cũng may là Bách nhu thần công về mặt chữa thương khá xuất sắc, cộng thêm yêu đao Tà nguyệt di chuyển nhanh chóng trong cơ thể hắn, hai thứ kết hợp làm cho thương thế của hắn không nhanh chóng ổn định.
Ổn định lại thương thế, Thiên Vũ bắt đầu lưu ý chiến đấu giữa Huyền Băng khôi lỗi và Tô Kiếm Phi, phát hiện tình hình có chút không ổn. Huyền Băng khôi lỗi dường như rất kiêng kị thanh kim kiếm trong tay Tô Kiếm Phi, rất nhiều chiêu thức uy lực kinh người bị bỏ dở giữa chừng, không phát huy ra uy lực vốn có.
Cứ tiếp tục như thế, Tô Kiếm Phi rất nhanh có thể chế trụ Huyền Băng khôi lỗi. Đến lúc đo, Thiên Vũ liền không còn chỗ trốn tránh.
Dưới tình huống này, rời đi là biện pháp lựa chọn thông minh nhất.
Nhưng mà Thiên Vũ không có rời đi mà ngược lại lại phóng về phía Tô Kiếm Phi.
Đang ở giữa không trung, Thiên Vũ thi triển ra Tàn Ảnh Tây Tà, cả người biến ảo, vô số thân ảnh kèm theo đao khí hình thành một khu vực tuyệt sát bên ngoài thân thể Tô Kiếm Phi, triển khai công kích liên tục.
Tám chiêu Tàn Ảnh Tây Tà là Huyền cấp thượng giai kỹ năng, uy lực vô cùng, thân pháp và đao pháp phối hợp hoàn mỹ cộng thêm yêu đao Tà Nguyệt, hợp thành một cái công kích tốt nhất.
Phát hiện Thiên Vũ đánh lén, Tô Kiếm Phi âm thầm cảnh giác. Thực lực của Huyền Băng khôi lỗi vượt quá tưởng tượng, phân tán phần lớn lực chú ý của hắn, để cho Thiên Vũ có một cơ hội tấn công tốt.
Dưới tình huống này, Tô Kiếm Phi hai mặt thụ địch. Mặc dù thực lực của hắn kinh người cũng không khỏi đề cao cảnh giác. Dù sao Tàn Ảnh Tây Tà của Thiên Vũ cũng bá đạo tuyệt luân.
Mũi chân khẽ điểm, thân thể xoay tròn.
Cả người Tô Kiếm Phi nhanh chóng chuyển động như còn quay, Kim Kiếm trong tay tung bay như sóng cuốn, vô số kiếm khí tầng tầng lớp lớp khuếch tán, dung nhập vào trong khí lưu xoay tròn, tạo thành phòng ngự kiên cố, lần lượt đánh lui đao cương của Thiên Vũ.