[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện - Q.1 - Chương 914: Kiêu ngạo
Mọi người đổ hết ra đường, trên mặt hiện lên sự nuối tiếc, có vài người còn ngoái lại nhìn.
“Mọi người khẩn trương nào!” Một gã tu giả thông qua phù trận khuếch đại âm thanh truyền đi thông điệp: “Mọi người chú ý số thuyền của mình, đảm bảo an toàn tài sản cá nhân, gia đình có trẻ nhỏ hãy để ý tới chúng.”
“Mọi người cứ yên tâm, toàn bộ tổn thất chúng ta sẽ có bồi thường thoả đáng!”
…
Rất nhiều tu giả đang bay trên trời để điều phối, trật tự được duy trì khá tốt.
“Mẹ ơi, chúng ta có trở về nữa không?” Đứa bé trai nhìn mẹ với ánh mắt đầy trông đợi.
Mẹ đứa trẻ xoa đầu an ủi nó, nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên rồi.”
“Thật chứ mẹ?” Hai mắt đứa bé tràn ngập sự trông đợi: “Tốt quá! Vân Vân nói cậu ấy cũng sẽ quay về. Đến lúc đó chúng con lại có thể chơi với nhau. Mẹ, lúc nào thì chúng ta quay về?”
“Sau khi chiến thắng con ạ.” Người mẹ vẫn kiên trì trả lời.
“Vậy phải sớm dành chiến thắng mới được!” Đứa bé vui vẻ nói, sau đó nó quay lại thoáng nhìn qua cha mình.
Tương tự thế, các giới của Mạc Vân Hải cũng đang không ngừng chuẩn bị.
Kế hoạch do Công Tôn Sai vạch ra được thực hiện một cách nghiêm túc. Toàn bộ Mạc Vân Hải bắt đầu vận hành, giống như một cỗ máy khổng lồ ầm ầm chuyển động.
Số lượng bảo thuyền, vận tài thuyền khổng lồ được điều động che phủ cả bầu trời, bất cứ đâu cũng có thể nhìn thấy chúng. Các toà truyền tống trận đều được vận hành hết công suất, tinh thạch không ngừng đưa vào rồi biến mất.
Nhân viên điều hành truyền tống trận chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người như thế.
Nhân lực và tài lực của Mạc Vân Hải được phát huy tới cực hạn.
Đây là trận chiến quyết định!
——————————
Mộc Hi nhận được lệnh, trên đó có kí tên của trưởng lão hội nhưng nàng biết rõ, người ra lệnh chính là vị vương kia.
Nàng không có ý kiến gì, cả yêu tộc chỉ có nàng và Băng Lan đại nhân là hai chiến tướng xuất sắc nhất. Băng Lan đại nhân đã bắt đầu xây dựng chiến tướng phủ, giờ chỉ còn mỗi nàng.
Khi các pháp lệnh mới được công bố, yêu tộc nhanh chóng trở nên ổn định, điều này cũng có nghĩa vị vương kia đã nắm được thế cục. Khiến Mộc Hi cảm thấy kinh ngạc chính là việc không hề có bạo động xảy ra, ngược lại khi các mệnh lệnh được ban bố thì yêu tộc như sống lại, đã có thể cảm nhận được chút sức sống.
Thủ đoạn của vương thật sự quá lợi hại!
Không chỉ có Mộc Hi nhận ra điều này, các trưởng lão khác cũng có thể cảm nhận được nó. Không phải vị trưởng lão nào cũng chỉ biết tham lam vì quyền lợi của gia tộc mình, kì thực hơn ai hết chính bọn họ mới là những người mong yêu tộc trở nên phồn vinh, vì yêu tộc càng phồn vinh thì lợi ích bọn họ có được càng to lớn.
Tâm lý bài trừ của mọi người đối với vị vương kia càng ngày càng giảm bớt.
Vị ma vương kia đã chứng minh cho mọi người thấy hắn có thể đem lại nhiều lợi ích thế nào.
Không gì có thể khiến bọn họ dốc sức như thế.
Cung Hồ Mộc thị chính là một trong số đó.
Tộc trưởng của Mộc thị tinh tế nên lập tức nhận ra cơ hội, hắn không chút do dự lập tức bày tỏ quan điểm ủng hộ của mình với vương. So với các gia tộc khác thì Cung Hồ Mộc thị không có ưu thế gì nhưng bọn họ vẫn còn một lá bài tẩy chưa lật, đó chính là Mộc Hi!
Mộc Hi biết được ý đồ của gia tộc nhưng không phản đối.
Mộc Hi trở thành thống soái của yêu tộc, lần này yêu tộc triệu tập số lượng chiến bộ lớn kinh người, số lượng đã vượt qua ba mươi vạn. Đây có thể coi là tất cả chiến bộ của yêu tộc, vốn lúc đầu số lượng còn nhiều hơn thế nhưng do Minh Nguyệt Dạ thanh trừ mấy năm làm số lượng chiến bộ giảm mạnh.
Giờ đây Mộc Hi đã không phải là tiểu cô nương không có danh tiếng gì, bây giờ nàng đã có đủ kinh nghiệm và danh vọng. Khi Băng Lan đại nhân từ chức, nàng trở thành người duy nhất có thể đảm nhiệm chức vị thống soái của yêu tộc.
Một loạt hành động của trưởng lão hội đã khiến người dân để ý tới, chiến bộ xuất chinh ngược lại không làm dân chúng quan tâm.
Khi Mộc Hi tới nơi thì vô cùng kinh ngạc, hơn năm mươi vạn chiến bộ ma tộc đang đứng ở đó. Nàng lập tức nhận ra lần hành động này sẽ rất kinh khủng!
An Mạc khách khí tiếp đãi Mộc Hi, theo cấp bậc thì hai người là tương đương.
Đối với người dưới thì đây chỉ coi là liên minh yêu ma bình thường nhưng cao tầng ma tộc thì bị lần hành động này của vương doạ cho chết khiếp. Nhất thống yêu ma! Trong các thời đại ma vương chưa ai có thể làm được điều đó.
Còn đám người An Mạc Lương Vi biết rõ hậu phương của Tả Mạc thì càng sốc, nhưng sốc xong thì lại thấy vô cùng phấn khích. Nhất thống yêu ma, nắm trong tay Mạc Vân Hải, không thể nghi ngờ, vương thượng rất có khả năng sẽ trở thành người nhất thống thiên hạ.
Mộc Hi thoáng nhìn qua Lương Vi.
Vị yêu tộc này chính là người chỉ huy một trong bốn chiến bộ lớn của ma tộc, vương chi hào giác.
Nhìn ma tộc danh tướng như mây, lại nhìn về phía mình, chỉ còn có mỗi mình chống đỡ, Mộc Hi không biết sao chỉ có thể cười khổ. Nếu như ma tộc thật sự tiến đánh yêu tộc, yêu tộc chỉ sợ không thể nào chống lại được.
Hành động thanh trừ của Minh Nguyệt Dạ đại nhân mấy năm nay là sai sao?
Một ý nghĩ thoáng hiện ra trong đầu nàng.
Nhưng rất nhanh nàng đã lấy lại tinh thần.
Lương Vi biết Mộc Hi nhìn mình nhưng hắn không có hành động gì.
An Mạc gật đầu với Lương Vi nói: “Có thể bắt đầu rồi.” Tận đáy lòng, An Mạc rất hân thưởng Lương Vi, hắn không biết làm sao mà vương thượng có thể kiếm được người như Lương Vi. Lúc nói chuyện phiếm với nhau Lương Vi vô tình nói tới những kinh nghiệm của bản thân, An Mạc không thể hiểu nổi, một chiến tướng xuất sắc như thế mà lại không có vị trí trong yêu tộc, chẳng lẽ chiến tướng như này ở trong yêu tộc nhiều vậy sao?
Ma tộc am hiểu tấn công, am hiểu ác chiến, đối với bố cục và chiến lược thì trong bốn vị chiến tướng không ai có thể xuất sắc hơn Lương Vi. Bởi vậy kế hoạch lần này đều do Lương Vi vạch ra, ba người khác chỉ có thể hiệp trợ hoàn thành thôi.
Lương Vi biết ý không nói nhiều: “Kế hoạch lần này của chúng ta bắt đầu từ đây.”
Tay hắn chỉ vào một giới thuộc lãnh địa Côn Luân.
——————————
“Tất cả các chiến bộ đều đã tập trung đông đủ!” Giọng Tiết Đông đầy phấn khích. Tất cả các chiến tướng có mặt ở đương trường đều kích động.
Đây là trận đại chiến lớn nhất từ xưa tới nay, nhân số mà Côn Luân điều động đã vượt quá con số hai trăm bốn mươi vạn!
Số lượng như thế khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng!
Nhìn biển người đông vô biên vô hạn làm bọn họ cảm thấy run rẩy.
Sức mạnh này có thể phá huỷ tất cả!
Mọi người đều nín thở, chờ đợi mệnh lệnh tiến công.
Lâm Khiêm đứng lên bình tĩnh nói: “Vậy tiến công thôi!”
Tiến công!
Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền xuống!
Hai trăm bốn mươi vạn đại quân giống như biển rộng mênh mông không bờ bến, mang theo áp lực không gì có thể ngăn cản được ầm ầm tiến về phía trước.
Tiến lên! Tiến lên! Tiến lên!
Vì thanh danh của Côn Luân!
——————————
Minh Mộc giới!
Tinh Vũ giới!
Thiên thần giới!
…
Đại quân Côn Luân thế như chẻ tre, bọn họ không gặp bất cứ chống cự nào. Giới trống, giới trống, tất cả đều là giới trống!
Chiến bộ khổng lồ làm cho thế tới như lũ tràn nhưng đồng thời cũng làm chậm tốc độ hành quân. Tất cả các truyền tống trận dọc đường đều bị phá huỷ nên bọn họ phải sử dụng thuyền vận tải để đi qua giới hà, tốc độ không thể nhanh được.
Côn Luân rất nhanh đã nhận ra ý đồ của Mạc Vân Hải.
“Bọn chúng muốn làm chúng ta suy sụp.” Sắc mặt Sào Hưng trở nên khó coi: “Vườn không nhà trống! Chiêu này thật quá xảo trá!”
Những người khác cũng cảm thấy khó chịu, dọc đường bọn họ không phải chiến đấu một lần nào, giống như đối phương chắp tay dâng lên vậy. Từng giới từng giới, tất cả đều bị phá huỷ, bọn họ không thể cướp bóc được chút lương thực nào.
Rất nhanh, sĩ khí trong quân đang giảm xuống. Thắng lợi có thể làm gia tăng sĩ khí nhưng nếu đối phương chủ động né tránh rồi dùng kế vườn không nhà trống này làm người ta cảm thấy như đánh bị bông vậy, không thể nào khiến sĩ khí dâng cao được.
Ý đồ của Mạc Vân Hải rất rõ ràng.
Nhưng bọn họ không còn đường lui nữa.
“Chúng ta cần phải đẩy nhanh tốc độ, không được để bọn chúng có thời gian rút lui nữa, cũng cần chú ý tới vấn đề tiếp viện.” Tiết Đông nhìn về phía Lâm Khiêm.
Lâm Khiêm lắc đầu: “Chúng ta phải bỏ tiếp viện.”
“Bỏ tiếp viện?” Mọi người đều bị ý nghĩ này của Lâm Khiêm doạ chết khiếp.
Đối phương dùng kế vườn không nhà trống làm bọn họ không thể có tiếp tế bổ sung vậy mà giờ đây lại muốn bỏ tiếp viện…
“Đây chính là trận đánh cuối cùng của Côn Luân.” Lâm Khiêm bình tĩnh nói: “Chúng ta không thể đánh lâu dài được. Ta đã ra lệnh cho hậu phương, yêu cầu bọn họ chuẩn bị tiếp tế cho ba tháng, vài ngày nữa tất cả sẽ được đem tới, đến lúc đó đại quân sẽ đồng loạt hành động. Thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi cho chúng ta.”
Mấy người Tiết Đông lập tức hiểu ý, hai mắt sáng ngời nói: “Chủ ý này rất hay!”
Bỏ tiếp tế cũng có nghĩa bọn họ không cần phải để ý tới tuyến sau bị tập kích.
“Ba tháng!” Hai mắt Lâm Khiêm tràn ngập quyết tâm, giọng lạnh như băng: “Nếu không thắng vậy chết đi!”
Mọi người đều thoáng rùng mình một cái!
Chưởng môn đã quyết tuyệt rồi.
“Có cách nào để đẩy nhanh tốc độ hơn không?” Lâm Khiêm hỏi Sào Hưng.
Sào Hưng cắn răng nói: “Đại quân thì không có cách nhưng nếu chỉ có ba mươi vạn thì còn có thể! Chỉ là, không có cường giả thần cấp thì ba mươi vạn người này sẽ gặp nguy hiểm.”
Những người còn lại thì trầm mặc, không có cường giả thần cấp bảo vệ thì chiến bộ sẽ rất yếu đuối.
Đừng nghĩ chiến bộ như này là rất kinh khủng, đây là do có cường giả thần cấp như Lâm Khiêm toạ trấn mới được như thế. Nếu không có cường giả thần cấp bảo vệ thì chiến bộ này sẽ biến thành một khối thịt mỡ khổng lồ.
Đối với cường giả thần cấp có thể huỷ diệt một giới thì số lượng có lớn tới mấy cũng không có ý nghĩa.
Mạnh, đó chỉ là khái niệm tương đối.
Chia cắt tuỳ tiện sẽ khiến đối phương có cơ hội để lợi dụng.
Lâm Khiêm biết, chỉ cần cuốn lấy thần cấp của đối phương thì chiến thuật biển người của Côn Luân mới phát huy được tác dụng của mình.
Vi Thắng!
Nhất định hắn phải bám lấy Vi Thắng!
“Ta đi nào.” Lâm Khiêm đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn không từ chối, không nghĩ ngợi, giống như chuyện này là một việc rất bình thường.
Hắn thoáng nhìn qua mọi người rồi bình tĩnh nói: “Nếu ta chết, chưởng môn đời tiếp theo là A Tín.”
Vị thiếu niên được nhắc tên thoáng run rẩy, hắn ngẩng đầu nhưng không ai nhìn hắn, mọi người đều không thể tin nổi nhìn nhìn Lâm Khiêm.
Tiết Đông cảm thấy như có thứ gì đó đang chặn họng mình, hắn cố gắng nở nụ cười nhưng hắn không biết lúc này trông hắn cười mà như khóc: “Không thể nói mấy lời cát tường được sao…”
Lâm Khiêm cười cười nói: “Ta có thể chết nhưng Côn Luân thì nhất định phải thắng.”
Nói xong, hắn xoay người đi về phía rèm trướng.
Ánh sáng chiếu qua khe rèm, cả người Lâm Khiêm rực sáng. Ánh sáng chói mắt làm người ta không thể nhìn thẳng được, bỗng hắn dừng bước.
“Từ giờ trở đi, các ngươi không cần phải lo lắng về Vi Thắng nữa.”
Trong ánh sáng truyền ra một giọng nói đầy kiêu ngạo.