[Dịch]Thế Giới Giả Tưởng- Sưu tầm - Chương 7: Cuộc hành trinh (6-9)
Thanh nhanh chóng nắm được yếu quyết, chỉ cần tập trung vận linh khí lên mi tâm là hắn sẽ biến vào long châu, muốn rời khỏi chỉ cần thốt lên “ta muốn ra ngoài” là sẽ thoát ra được. Hắn cũng đã thử nghiệm mang theo một số vật vào, và mang chúng ra khỏi Long châu. Mọi thứ hết sức thuận lợi. Chỉ có một sự phiền phức nho nhỏ là những vật đó phải tiếp xúc với tay của hắn thì mới có thể mang vào, mang ra Long châu.
Thanh đem mấy đầu lâu của thú dữ cất vào Long châu. Dù rằng hắn không ưa mấy thứ này lắm nhưng hắn biết chắc rằng mấy người thổ dân rất thích chúng. Hắn lấy về trao đổi với họ có lẽ sẽ kiếm được vài thứ tốt.
Thanh còn đi dạo vài vòng xung quanh bộ lạc xem còn gì đáng giá để cất giữ, nhưng những kẻ săn người chẳng để lại cho hắn thứ gì ra hồn. Thanh ngẩn đầu, xác định phương hướng sau đó quay trở về.
Trong rừng, Thanh lao đi vun vút qua những bụi cây. Chuyến đi này với hắn là một lần mạo hiểm nhưng thu hoạch quả là đáng giá. Hắn cần trở về để thông báo cho bộ lạc không cần phải chuyển đi nữa. Hắn nhanh chóng quay trở về nơi chia tay với Noran. Không biết giờ này Noran đã về tới bộ lạc hay chưa?
Bỗng nhiên trong không khí hắn ngửi được mùi máu tươi. Thanh dừng ngay lại. Mùi máu vẫn còn rất mới, Thanh sử dụng linh khí để kiểm tra khu vực xung quanh. Trong phạm vi cảm giác của hắn xuất hiện một bóng người. Tên thổ dân này trốn khá kỹ trên một tán cây. Có vẻ như hắn đang bị thương. Thật xui xẻo cho hắn, bởi vì vị trí hắn chọn để ẩn nấp rất kín đáo nhưng lại ở đầu hướng gió. Chính vì thế nên mùi máu mới theo gió bay đến mũi của Thanh.
Thanh nhanh chóng áp sát đến vị trí ẩn nấp của tên thổ dân. Trong cảm giác của Thanh tên thổ dân này chỉ là một thổ dân bình thường, hắn có thể đối phó dễ dàng. Khi vén tán lá lên để tấn công một cách chớp nhoáng thì Thanh phải đứng khựng lại. Tên thổ dân đó không phải ai xa lạ, chính là Noran. Hắn đang hôn mê, máu đang chảy ra từ bắp đùi của hắn. Hình như vết thương bị nhiễm độc nên nó không tự cầm máu được. Noran có vẻ mất máu khá nhiều. Mặt của hắn tái mét và hơi thở rất yếu ớt.
Thanh tiến đến vỗ vỗ vào gò má của Noran, nhưng hắn không chịu tỉnh lại. Thanh đoán rằng hắn đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Thanh dùng ít dây leo buộc chặc miệng vết thương lại để máu bớt chảy ra ngoài. Sau đó mớm cho Noran một ít nước. Hắn vác Noran trên vai rồi theo đường cũ trở về. Từ lúc bắt đầu tu luyện tinh điểm Thanh cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của bản thân, trí nhớ trở nên tốt lên rất nhiều. Có nhiều thứ chỉ cần nhìn qua một lần là hắn có thể nhớ kỹ không quên được. Nên đường trở về Thanh dường như đi theo quán tính, giống như hắn đã đi trên con đường này nhiều lần lắm rồi.
Dù cõng Noran trên lưng nhưng tốc độ của Thanh không hề bị giảm bớt bao nhiêu. Chỉ mất hơn 3 tiếng đồng hồ liên tục chạy Thanh đã về đến bộ lạc. Hắn cõng Noran thẳng đến lều của già làng. Trong bộ lạc lúc này không khí rất khẩn trương. Gần như tất cả các thổ dân của bộ lạc cũng như người chơi đều tập trung ở quảng trường. Bọn họ đang chờ đợi điều gì đó. Thanh không kịp quan sát nhiều, hắn cần phải đưa Noran cho già làng để tiến hành cứu chữa. Dù Thanh có mạnh mẽ đến thế nào thì hắn cũng không phải là một thầy thuốc. Vết thương của Noran hắn không có biện pháp xử lý.
Thanh đặt Noran nằm xuống trước cửa lều, Già làng đã ở đó từ trước. Xung quanh các thổ dân khác cũng vây lại quan sát. Không chờ già làng mở miệng hỏi chuyện. Thanh đã chỉ vào vết thương của Noran và nói.
– Hắn bị thương ở đùi, có lẽ bị nhiễm độc nên vết thương không tự cầm máu được. Vì mất máu quá nhiều nên hắn mới ngất đi. Già làng có cách nào cứu chữa cho hắn không?
Già làng và một số người già khác của bộ lạc ngồi xuống mở vết thương của Noran ra, nó đã bị hoại tử một phần, sau đó bọn họ thảo luận với nhau. Thanh đứng yên một bên quan sát và nghe ngóng.
– Đây là vết thương do dao của bọn săn người gây ra. Trên dao của bọn chúng có một loại chất độc rất kỳ lạ, khiến cho máu không thể ngừng chảy. Một bô lão quan sát vết thương rồi đưa ra ý kiến.
– Đúng thế! Nhưng mà bây giờ phải làm sao cứu chữa cho Noran chứ. Cứ để thế này thì hắn không sống nổi qua hôm nay. Một người khác trầm giọng nói.
Già làng là người không lên tiếng, ông chỉ yên lặng lắng nghe rồi từ từ đứng lên, sau đó lão nhìn về phía Thanh và nói.
– Người trời, cám ơn nhà ngươi đã đưa Noran trở về. Vết thương của hắn rất nghiêm trọng, chúng ta sẽ tìm cách cứu chữa. Nhưng ngươi có thể cho ta biết tình huống nào người gặp Noran được không?
Thanh nghe già làng nói thế thì hơi nhíu mày, hắn không nghĩ là ngay đến già làng cũng không có biện pháp cứu Noran. Nếu không được cứu chữa ngay thì có lẽ Noran sẽ chết. Dù hắn chỉ là nhân vật trong game nhưng Thanh có chút cảm giác đau nhói trong lòng khi nghe một tin như vậy.
– Noran đã dẫn tôi đến bộ tộc săn người. Sau khi đến nơi tôi và Noran đã tách ra. Tôi bảo anh ấy quay trở về bộ lạc nhưng có vẻ anh ấy đã không làm như vậy. Sau khi tôi giết chết thủ lĩnh của bộ tộc săn người thì tôi bị thương, nên đã tìm một nơi dưỡng thương. Đến sáng khi tôi trở lại thì bộ tộc săn người đã bỏ đi. Trên đường trở về tôi phát hiện ra Noran bị thương. Lúc đó hắn đã hôn mê, tôi cũng không biết vì sao hắn lại bị thương như vậy. Tôi thấy máu chảy từ vết thương nên băng nó lại rồi mang cậu ấy trở về.
Thanh thuật lại câu chuyện rất ngắn gọn và nhanh chóng. Nhưng già làng và các bô lão sau khi nghe xong thì trở nên hết sức kích động.
– Ngươi nói sao? Noran dẫn ngươi đến chỗ bộ tộc săn người? Ngươi giết chết thủ lĩnh của bọn chúng? Một bô lão run giọng hỏi lại.
– Đúng vậy! Thanh trả lời một cách hời hợt. Đối với hắn chuyện này chẳng có gì to tát.
– Ngươi có gì chứng mình điều đang nói là sự thật? Một ông lão khác đưa ra thắc măc.
Thanh nhún nhún vai và nói.
– Tôi chẳng có gì chứng minh cả, nhưng tôi có thể dẫn các ông đến chỗ bộ tộc săn người để kiểm tra. Giờ nó chỉ còn là một phế tích.
Nghe thanh nói thế các bô lão đưa mắt nhìn nhau. Già làng lúc này mới lên tiếng.
– Không cần phải nghi ngờ hắn, Người trời không có khả năng nói dối, các vị thần sẽ minh chứng điều đó. Nếu thủ lĩnh của bộ tộc săn người đã chết như thế nguy cơ của bộ lạc cũng tan biến, điều mà chúng ta lo lắng từ hôm qua đến giờ đã được giải quyết. Tối nay lập đàn tế trời xin ý kiến của thần linh. Bây giờ việc trước mắt là làm sao cứu chữa cho Noran, hắn là một dũng sĩ, không thể để hắn chết như thế này được.
– Ta biết có một loại hoa nhai nát có thể cầm máu, tên của nó là “Bạch cập thảo”, cây lá dẹt dài và có hoa màu tím. Nhưng khổ nỗi nó mọc ở cửa hang của con gấu thành tinh. Ai dám đi tới đó mà nhổ cơ chứ. Một ông lão tỏ vẻ chán nản nói.
Thanh cảm thấy hết sức ngạc nhiên hỏi:
– Gấu thành tinh? Có phải con gấu ở cái hang gần với dòng sông cách đây về phía đông khoảng 5km hay không?
– Đúng thế, nhà người gặp nó rồi à? Thế mà không chết thật là kỳ lạ! Các bô lão nhìn về phía Thanh với cặp mắt đầy ngạc nhiên.
Thanh cảm thấy mờ mịt – Nó rất lợi hại sao? Hắn hỏi lại.
– Nó đã sống ở đó hơn 100 năm rồi mà chưa chết, hơn nữa rất thông minh lại có sức mạnh khinh hồn. Chẳng có dũng sĩ nào có thể đối diện với nó mà sống sót cả. Nó có trí khôn của con người. Nơi đó là cấm khu không được đến gần quá 1km. Chẳng hiểu sao con gấu đó không bao giờ đi khỏi nơi đó. Cũng nhờ thế mà bộ lạc được an toàn. Già làng từ tốn kể cho Thanh nghe.
Lúc này Thanh nhún nhún vai nói.
– Con gấu đó tôi đã thịt nó rồi, thịt của nó ăn thiệt là ngon và bổ.
Toàn bộ các bô lão đứng hình 5s. Mắt ngơ ngác nhìn về phía Thanh…
Những gì Thanh nói cứ như bom nổ bên tai các bô lão, khiến cho bọn họ đầu váng mắt hoa, không dám tin vào tai của mình nữa. Thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, Thanh quyết định chuồn đi cho sớm.
– Tôi biết chỗ hang gấu đó, tốc độ của tôi rất nhanh nên, tôi sẽ phụ trách đi hái thuốc. Tạm biệt!
Nói xong Thanh hô biến… hắn vọt ra khỏi bộ lạc như một cơn gió, chưa kịp để cho các bô lão hoàn hồn trở lại. Già làng lẩm bẩm những âm thanh chỉ có lão mới có thể nghe rõ.
– Điềm báo đã xuất hiện. Tử long đã hiện thế rồi sao?
Sau đó, già làng cùng các bô lão thông báo cho tất cả thổ dân của bộ lạc. Nguy cơ đã được giải trừ, bộ lạc không còn bị đe doạ phải chuyển đi nữa. Các thổ dân thì hoan hô, còn người chơi thì ngơ ngác không hiểu nguyên nhân, một số ít thì đoán được nguyên nhân thay đổi có lẽ là liên quan đến Thanh. Đó là nhóm Batman và Rambo. Bọn họ là một trong những người phát hiện Thanh cõng Noran trở về và đứng ở xung quanh lều của già làng, quan sát mọi chuyện xảy ra.Họ chỉ không nghe được những gì thanh và các bô lão nói chuyện.
Tuy nhiên chỉ nhìn thái độ của các bô lão thì Batman cũng có thể đoán được vài điều. Hắn quay sang nói chuyện với các thành viên trong nhóm.
– Có lẽ Thanh đã làm gì đó khiến cho bộ lạc vượt qua khỏi nguy cơ.
– Thế thì tốt chứ sao! Nơi đây cũng đẹp chán. Di chuyển chẳng biết đến nơi khỉ ho cò gáy nào nữa. Rambo tỏ ra vui vẻ.
Supper_man thì trầm trồ:
– ThanhVân thật lợi hại, mới xa nhau có vài hôm mà hắn đã làm ra một việc lớn như thế. Chắc điểm cống hiến của hắn cho bộ lạc đạt đến 100 điểm rồi chứ nhỉ?
Rambo cũng tặc lưỡi: Hắn đâu phải người bình thường. Khi chúng ta còn chưa thể giết thú dữ thì hắn đã có thể solo với yêu thú rồi. Không gặp hắn hơn 1 tuần rồi không biết hắn đã mạnh lên đến mức nào nữa. Các ông còn nhớ lúc một mình hắn chén sạch một con gấu không? Có đôi khi tôi nghĩ hắn không phải người.
Batman cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Xmen phụ hoạ:
– Nhưng phương pháp luyện tập của hắn quả thật rất hữu hiệu. Trong vòng 6 ngày chúng ta mỗi ngày đều mạnh lên một chút. Tiến bộ thấy rõ. Hắn đi trước chúng ta cả tháng trời biểu sao không lợi hại cho được.
Rambo lắc đầu phủ nhận – Phương pháp của hắn chỉ là cường thân kiện thể. Để đạt được đẳng cấp của hắn không phải chăm chỉ luyện tập như thế mà đạt được. Nhớ lúc hắn phóng cây mác găm vào thân cây không? Còn tốc độ di chuyển của hắn khi chiến đấu với con gấu nữa. Luyện tập bình thường không thể nào đạt được tốc độ đó trong vòng 1 tháng. Hắn còn nhiều điều chưa nói cho chúng ta biết.
Batman xua tay – Không cần phải bàn tới chuyện đó. Nên nhớ đây là thế giới game. Chỉ cần có đủ lợi ích thì điều gì cũng có thể trao đổi. Huống hồ mới lần đầu hợp tác mà hắn đã nói cho chúng ta một phương pháp luyện thể hữu hiệu đến như thế cũng chứng tỏ hắn đủ thành tín rồi. Đừng có ngồi đó mà tưởng bở. Mỗi người đều có kỳ ngộ của chính mình. Đừng có nhìn người khác rồi mơ ước hão huyền. Tự thân mạnh lên mới là căn bản.
Supper_man buột miệng hỏi:
– Có thể thoả thuận để hắn hướng dẫn nhóm mình thêm chút gì không? Dù sao đi theo hắn cũng nhanh hơn tự thân khám phá nhiều. Game này cái gì cũng không biết. Chỉ có mấy tay người chơi theo kiểu phát triển kỹ năng sống là được lợi. Gần như không cần phải tìm hiểu điều gì, những gì trong cuộc sống làm được thì trong game cũng làm được. Điểm cống hiến cao ngút trời. Đến nay tổng thể đã có hơn 2000 người đủ điểm cống hiến rồi.
Rambo trề môi khinh bỉ – Đủ điểm cống hiến thì đã làm sao. Bọn họ có thể đi ra khỏi bộ lạc chắc? Trong game này sức mạnh mới là căn bản. Đủ điểm cống hiến nhưng mà chết dí trong bộ lạc thì làm được gì. Kỹ năng sống cũng chỉ là phụ trợ mà thôi. Không phải chính đạo.
X_men xen vô:
– Các ông đọc tin tức buổi sáng nay chưa?
Supper_man quay sang hắn hỏi:
– Tin gì thế?
– Khi nào đủ 100 người di chuyển đến trung cấp bộ lạc thì game sẽ tiến hành nâng cấp tự đổi mới đấy.
– Tự đổi mới? Game bây giờ cái gì cũng không biết. Đổi mới nữa thì game thủ làm sao mà sống?
– Không! Do bây giờ các game thủ gần như bất lực trước tự nhiên vĩ đại. Có quá nhiều người kêu ca game khó chơi cho nên công ty game quyết định thay đổi một chút. Sau khi đổi mới hệ thống sẽ giúp đỡ, hướng dẫn chi tiết hơn cho người chơi dễ thở hơn.
– Hoá ra là thế. Nhưng như thế còn gì là thú vị nữa nhỉ?
– Đúng thật là, khó cũng kêu ca, dễ chút cũng kêu ca. Chẳng biết nữa. Đến lúc đó rồi xem sao!
Supper_man thắc mắc:
– Thế có bao nhiêu người đi đến trung cấp bộ lạc rồi nhỉ.
Xmen nhanh chóng trả lời:
– Theo thống kê lúc sáng thì khoảng 80 người rồi. Bọn mình bây giờ cũng có thể đi xuyên rừng được, chỉ là điểm cống hiến chưa đủ thôi.
Rambo phụ hoạ:
– Chúng ta có cần phấn đấu để lọt top 100 người này không nhỉ. Chắc là sẽ nổi tiếng lắm đấy.
Batman nhìn hắn khinh bỉ.
– Phấn đấu vào top cũng phải nhìn năng lực. Cho đến bây giờ mỗi người trong chúng ta cũng chỉ có 10 điểm cống hiến. Thú dữ cũng đâu phải muốn tìm là được. Không biết ThanhVân chừng nào thì rời khỏi bộ lạc. 80 người kia chắc chẳng có ai là đối thủ của hắn cả. Chẳng hiểu sao hắn cứ ở lại bộ lạc mà chưa rời đi nhỉ?
– Chắc đó là nguyên nhân khiến cho hắn mạnh đến như thế. Những người khác cho rằng bộ lạc chỉ là bước đệm. Chỉ có đến trung cấp bộ lạc mới chính thức đi vào game. Nhưng có vẻ nhận định đó là sai lầm. Bộ lạc tồn tại có ý nghĩa của nó, chỉ là chúng ta chưa phát hiện ra mà thôi. ThanhVân là một ví dụ điển hình.
Thanh lúc này hắt xì liên tục, hắn thầm nguyền rủa những người nào sau lưng nói xấu hắn khiến cho hắn hắt xì. Thanh chạy một mạch đến hang của con gấu. Hắn dễ dàng thấy được Bạch cập thảo mọc bên cạnh miệng hang. Hoa của chúng rất đẹp, màu tím ngát, nhưng mùi thì thật sự là không chấp nhận được, nó hăng và nồng. Người bình thưởng ngửi nhiều mùi này chắc sẽ bất tỉnh nhân sự.
Lúc này Thanh mới sực nhớ là trong hang của con gấu cũng có linh khí toát ra. Trong này chắc chắn là có bí mật gì đó. Nhưng lúc này cứu người quan trọng hơn, hắn cần phải trở về sớm nếu không Noran có thể không qua khỏi. Thanh hái một bó lớn rồi quay trở về bộ lạc.
Sau khi giao thuốc cho già làng, Thanh trở về căn lều của hắn. Thanh cũng muốn yên tĩnh một chút. Mấy ngày hôm nay, ngày nào hắn cũng phải chạy đôn chạy đáo khiến cho tinh thần của hắn có chút mệt mỏi. Mục tiêu kiếm tiền của hắn dường như bị dời lại vô thời hạn với những phiền toái cứ tự động quấn thân thế này.
Kiểm tra thông tin cá nhân Thanh mới giật mình vì hắn nhận thấy điểm cống hiến của hắn đã vượt qua 100 điểm, đạt tới 150 điểm. Chẳng biết hệ thống ban điểm cho hắn lúc nào nữa. Mối quan hệ của hắn với bộ lạc trở thành “Chiến binh bộ lạc”. Hắn được công nhận là một thành viên của bộ lạc. Danh hiệu được thừa nhận. Tác dụng của danh hiệu rất trực tiếp. Tại trong phạm vi của bộ lạc toàn bộ thuộc tính tăng 10%. Với điểm số của Thanh hiện tại 10% tăng thêm là một con số khá lớn.
Điểm cống hiến đạt trên 100 điểm có lẽ hắn nên đến chỗ già làng để nhận thưởng, sau đó rời đi. Bộ lạc cũng không còn gì lưu luyến hắn nữa. Động băng đã không còn. Hắn cần phải đi tìm một nơi khác để có thể bổ sung linh khí cho bản thân. Mấy ngày nay tiêu hao linh khí khá nhiều nhưng chưa được bổ sung khiến cho lượng linh khí dự trữ của hắn cũng chỉ còn chưa đến 500 điểm.
Khi gặp già làng, Thanh nhận được 1 túi cát vàng và một mảnh bản đồ. Hệ thống cũng nhắc nhở hắn đã hoàn thành nhiệm vụ “sinh tồn”. Từ giờ Thanh là người chơi tự do. Hắn có thể đi bất cứ đâu hắn muốn. Già làng còn dặn dò hắn một vài điều:
Thứ nhất: Nếu hắn không thay đổi điểm phục sinh, thì mỗi khi chết, hắn sẽ hồi sinh tại bên cạnh tế đàn của bộ lạc Tử Long. Muốn thay đổi điểm phục sinh hắn cần phải đến tế đàn của các bộ lạc khác và yêu cầu thay đổi.
Thứ hai: Túi cát vàng là một tín vật. Dùng để hiến tặng cho già làng của vộ lạc Thanh Long – một trung cấp bộ lạc. Thanh có thể dựa theo bản đồ để đi đến trung cấp bộ lạc. Nhờ có túi cát vàng này hắn sẽ được già làng của bộ lạc Thanh Long cho phép gia nhập trở thành một thành viên của bộ lạc Thanh Long.
Thứ ba: Thanh cần phải chờ đến tối, sau khi cử hành nghi thức tế trời xong hắn mới được rời khỏi bộ lạc. Nguyên nhân là để thần linh xác nhận lời hắn nói lúc trước là đúng hay không? Nếu không có mặt Thanh sẽ phải chịu hệ thống trừng phạt.
Khi ra khỏi lều của già làng, Thanh không về lều của mình mà đi tới bờ sông. Hắn muốn tìm một nơi thoáng mát chút để nghỉ ngơi. Già làng yêu cầu hắn phải tham gia nghi lễ tế trời khiến hắn cảm thấy có chút nghi hoặc. Thông thường người chơi chỉ có đứng xung quanh tế đàn để hò hét cổ vũ. Trừ khi phong danh hiệu thì mới được bước lên tế đàn. Giờ đây khi hắn chuẩn bị đi khỏi bộ lạc còn bảo hắn tham gia nghi lễ tế trời để làm gì nữa?
Trong khi Thanh đang chìm trong những suy nghĩ mê mang, bất chợt một bàn tay to lớn vỗ mạnh vào bờ vai của hắn khiến Thanh giật nảy mình.
– Làm gì mà suy tư dữ vậy ông bạn? Vẫn cái giọng điệu quen thuộc và gương mặt tươi cười của Rambo.
– Có chút việc riêng nên không để ý. Bọn ông dạo này thế nào rồi? Thanh cũng cười đáp lại.
– Vẫn ổn cả. Hồi sáng thấy ông cõng Noran trở về chỗ già làng. Nghe nói hắn đánh nhau với bộ tộc săn người nên bị thương. Ông làm sao cứu được hắn và mang về thế?
– Cũng không có gì! Khi ở trong rừng tôi vô tình gặp được bọn họ bị bộ tộc săn người đuổi giết. Tôi giết bọn săn người cứu bọn họ. Sau đó Noran dẫn tôi đến chỗ bộ tộc săn người. Tôi giết thủ lĩnh của bộ tộc săn người, những kẻ còn lại bỏ chạy. Khi tôi quay về thì thấy Noran bị thương nên vác hắn về thôi.
Rambo giơ ngón cái lên làm một thủ thế khen ngợi.
– Ông quả thật là quái vật. Ông có biết không, từ chiều hôm qua đến giờ cả bộ lạc Tử Long xôn xao lo lắng vì già làng đột nhiên ra lệnh chuẩn bị thu dọn lều trại chuẩn bị di chuyển. Nếu không phải chờ đợi các chiến binh do thám tin tức trở về thì có lẽ tối hôm qua cả bộ lạc đã di chuyển rồi.
Batman đứng bên cạnh cũng góp lời.
– Ông thấy những kẻ săn người có mạnh không? Tôi nghe được các chiến binh thổ dân kể lại bọn chúng hết sức nguy hiểm, có đúng thế không?
Thanh cũng không hề giấu diếm gì, hắn kể lại mức độ nguy hiểm của những kẻ săn người. Cả nhóm Batman lắng nghe và tỏ ra hết sức kinh ngạc. Trong tâm thế của bọn họ thì người chơi luôn là vô địch, với đặc tính bất tử người chơi không hề sợ chết, cho nên họ xem thường các nhân vật trong game. Trong suy nghĩ của bọn họ, chỉ cần người chơi đoàn kết dùng chiến thuật biển người thì hoàn toàn có thể chống lại sự tấn công của bộ lạc săn người để bảo vệ bộ lạc. Thế nhưng sau khi nghe Thanh miêu tả mức độ thiện chiến và dũng mãnh của bộ tộc săn người thì họ hiểu rằng, nếu bộ lạc bị tấn công thì tất cả người chơi đều sẽ bị giết chết đến khi toàn bộ thuộc tính về 0 thì buộc phải xoá acc tạo lại.
Đây quả là một tai nạn nếu nó thực sự diễn ra, cũng may là giờ đây nguy cơ này đã được giải trừ. Rambo cũng thở phào một cái. Hắn than thở:
– Mấy ngày nay, nhờ tập luyện theo phương pháp của ông mà bọn tôi đã mạnh lên rất nhiều. Mới tự tin được một chút thì lại bị đả kích. Ai dazzz!
Batman thấy không khí hơi chùng xuống thì đổi đề tài.
– Ông giúp bộ lạc vượt qua nguy cơ như thế chắc điểm cống hiến của công nhiều lắm nhỉ?
Thanh gật đầu. Cười nói:
– Điểm cống hiến của tôi đã vượt qua 100, tôi cũng chuẩn bị rời đi bộ lạc rồi. Bản đồ nhận được là đường đi đến trung cấp bộ lạc, túi cát vàng là tín vật để gia nhập trung cấp bộ lạc.
Cả nhóm Batman nghe Thanh nói thế thì có người vui vẻ, cũng có người trầm mặc. Thanh nhìn qua sắc mặt của từng người rồi nói tiếp.
– Tôi còn nợ các ông lời hứa săn giết thú dữ, vốn dĩ tôi tính lần này trở về bộ lạc là để dẫn các ông đi săn giết vài con. Nhưng tôi đã đi một chuyến vượt qua vách đá. Bên đó cũng là rừng rậm mù mịt, thú dữ cũng không dễ tìm. Tôi đoán bây giờ các ông cũng đã đủ khả năng giết chết thú dữ rồi. Cho nên coi như tôi nợ các ông một lần. Sau này đến trung cấp bộ lạc có gì cần giúp đỡ thì cứ nhắn tin cho tôi. Thế có được không?
Batman nghe Thanh nói thế thì phì cười.
– Tưởng chuyện gì? Đó chỉ là chuyện nhỏ. Chúng ta là hảo hữu mà. Tính toán chi những tiểu tiết đó. Nhờ ông mà bọn tui mỗi ngày đều đang tiến bộ. Chỉ một thời gian nữa chúng tôi cũng sẽ lợi hại như ông thôi. Chúc ông lên đường thuận lợi. Hẹn gặp nhau ở trung cấp bộ lạc. Đó mới là sân chơi cho chúng ta. Bộ lạc chỉ là bước đệm mà thôi.
Mọi người bắt tay chúc mừng Thanh sau đó rời đi. Thanh lại được yên tĩnh một mình. Cũng nhờ nhóm Batman mà Thanh cũng không còn quá nặng nề với những suy nghĩ bế tắc của mình. Việc gì tới nó sẽ tới thôi. Hắn mỉm cười, mục đích chơi game là để kiếm tiền, giờ đây hắn có một sự khởi đầu thuận lợi thế này thì cơ hội kiếm tiền sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Đến trung cấp bộ lạc mới là lựa chọn đúng đắn, ở đây lãng phí thời gian là một việc làm không khôn ngoan. Những khoản tiền cỏn con từ những thoả thuận ở bộ lạc không phải lúc nào cũng có. Qua 2 tháng người chơi đã mạnh lên rất nhiều. Chẳng mấy chốc người chơi sẽ rời khỏi bộ lạc. Hắn đi sớm hơn những người khác sẽ có nhiều lợi thế hơn ở trung cấp bộ lạc. Lúc đó cơ hội kiếm tiền lại càng nhiều.
Thanh thoải mái thở ra một hơi. Hắn muốn khoảng thời gian còn lại tận hưởng phong cảnh của bộ lạc lần cuối. Tính của hắn vẫn cứ thế, đôi khi hắn cứ như một thi nhân lang thang khắp nơi.
Ban ngày rất nhanh trôi qua, màn đêm dần thay thế ánh mặt trời, bộ lạc lại trở về nhịp sống thường nhật. Những đống lửa được đốt lên trước những căn lều. Các thổ dân hối hả chuẩn bị cho lễ hội tế trời sắp diễn ra. Các chiến binh lại vẽ lên người những hoa văn sặc sỡ và những món đồ trang trí đẹp đẽ. Phụ nữ chuẩn bị đồ ăn và những tế phẩm. Các bô lão cũng trở nên bận rộn. Đêm nay là một đêm đặc biệt, người chơi có mặt gần như đủ. Mọi người vây quanh tế đàn và chờ đợi già làng làm nghi thức tế trời.
Giây phút thiêng liêng của những người thổ dân rút cuộc cũng tới. Những lời cầu khấn khó hiểu của già làng và những vũ điệu cuồng nhiệt của thổ dân khiến cho người chơi cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Sau đó là một vũ điệu hết sức lạ lùng của già làng và các bô lão. Tất cả các ngọn đuốc trên tế đàn đều được thắp sáng. Ngay sau đó điều kỳ diệu diễn ra khiến cho tất cả người chơi được chiêm ngưỡng một quang cảnh trước nay chưa từng thấy.
Một cột sáng từ trên trời xuyên qua những tầng mây chiếu thẳng xuống tế đàn. Ánh sáng đó tuy rằng mạnh mẽ nhưng không hề sáng chói, thậm chí khi nhìn vào cột sáng ấy còn có thể cảm thấy một chút thoải mái. Cột sáng bao trùm các bô lão. Chỉ sau vài giây cột sáng biến mất như chưa từng xuất hiện. Tuy nhiên dư âm do nó để lại rung động tất cả người chơi. Quá đẹp đẽ, quá ấn tượng.
Sau khi cột sáng biến mất, các bô lão như người mới tỉnh mộng. Sau đó tất cả đều đồng thanh hô lớn.
– Thần Long hiển linh, bộ lạc vĩnh tồn!!!
Tất cả các chiến binh và thổ dân đều đồng thanh hô lên:
– Thần Long hiển linh, bộ lạc vĩnh tồn!!!
– Thần Long hiển linh, bộ lạc vĩnh tồn!!!
– Thần Long hiển linh, bộ lạc vĩnh tồn!!!
Tất cả người chơi cũng phụ hoạ theo, không khí quá hào hùng, quá hoành tráng. Gần như không người chơi nào có thể bình tâm tĩnh khí để đứng nhìn cả. Thanh cũng không ngoại lệ. Hắn cũng gào lên gần như khản cả cổ. Đồng thời nhảy múa để giải toả sự phấn khích trong lòng mình.
Lúc này già làng mới ra hiệu cho mọi người yên lặng. Sau đó lão mới tuyên bố lời nhắn của Thần Long mới truyền đạt cho hắn.
– Thần tuyên bố, nguy cơ của bộ lạc thực sự được giải trừ, Người trời đã giúp cho bộ lạc vượt qua nguy cơ lần này đó chính là ThanhVân. Đó chính là người mang vận mệnh. Điềm báo đã xuất hiện. Thiên hạ sẽ thay đổi chúng ta cần phải đi theo hắn. Thần sẽ dõi theo và bảo hộ cho bộ lạc của chúng ta.
Thanh nghe câu đầu còn cảm thấy hư vinh tý đỉnh. Nhưng nghe đến câu sau thì hắn hoàn toàn té ngửa…
Lúc này bên tai hắn vang lên âm thanh của hệ thống.
– Nhiệm vụ “Vận mệnh” mở ra. Yêu cầu người chơi xem thông tin trong bảng điều khiển cá nhân…
Hệ thống còn nói thêm vài điều gì đó nữa, nhưng lúc này Thanh không thể tập trung nghe được vì hắn đang bị các thổ dân công kênh lên tế đàn. Thanh bỗng nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người. Không chỉ có các thổ dân đang hào hứng reo hò, mà còn có cả những người chơi có mặt cũng ra sức hò hét. Bọn họ cũng cảm thấy phấn khích. Người chơi lãnh đạo cả một bộ lạc. Lần đầu tiên họ nghe được một điều ngạc nhiên đến như thế. Nhóm Batman cũng có mặt.
Rambo lúc này cũng hét lên.
– ThanhVân, ông quá trâu!!!
Batman thì trầm ngâm không nói. Những người còn lại thì không biết nghĩ gì nhưng ai nấy đều tỏ ra vui vẻ. Tuy nhiên phần lớn những người chơi khác đều tỏ ra ngạc nhiên là chính, vì Thanh rất ít lộ diện, chỉ có lần trước hắn nổi tiếng khi trở thành người đầu tiên được phong danh hiệu chiến binh của bộ lạc. Bây giờ là lần thứ 2, lần này hắn trở thành người lãnh đạo của bộ lạc.
Thanh không cảm thấy vui vẻ gì. Cho đến khi nghi lễ kết thúc, Thanh cũng chẳng biết làm sao mình có thể trốn khỏi đám đông cuồng nhiệt đó. Lúc này, hắn đang ngồi trong túp lều của già làng. Nhìn lão nhân già nua với khuôn mặt đầy những nếp nhăn của năm tháng mà Thanh cảm thấy hoang mang. Thế giới game này chân thực đến nỗi đôi khi hắn lầm tưởng đây mới là thế giới thực. Tuy nhiên việc hệ thống hoàn toàn không hề giúp đỡ hay gợi ý gì về những nhiệm vụ được giao khiến cho mức độ khó của game tăng lên rất nhiều.
Nhiệm vụ “Vận mệnh” mà hệ thống đặt ra cho Thanh có nội dung: “Dẫn dắt bộ lạc Tử Long đi về Hang Rồng”. Ngoài ra không còn hướng dẫn gì thêm. Nhiều lúc hắn muốn chửi hệ thống ghê gớm. Đưa ra nhiệm vụ nhưng lại không cho người ta biết làm sao để hoàn thành nhiệm vụ. Hắn chỉ còn mỗi cách hỏi thăm già làng.
– Ông nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra đi. Cái gì là điềm báo? Cái gì là người mang vận mệnh? và vận mệnh đó là gì? Thanh tỏ một thái độ nghiêm túc và từ tốn nói.
Già làng ngồi đối diện với Thanh, lão dùng một thanh củi khơi khơi bếp lửa nhỏ cho nó hừng lên thêm một chút nữa. Thanh bình tĩnh và chờ đợi. Một lúc sau, khi bếp lửa bốc lên những ngọn lửa nhỏ thì già làng mới bắt đầu cất tiếng nói.
– Từ hàng trăm năm trước, tổ tiên đã truyền rằng:” Ngày xửa, ngày xưa, thuở mới khai thiên lập địa, ông trời đã có. Ông khai sáng bầu trời, ông khai hoang mặt đất, phất tay tạo núi, lật tay tạo sông. Ông ban cho thế giới này sự sống. Ông tạo ra muôn loài, tạo ra vạn vật. Các thổ dân – tổ tiên của chúng ta cũng được tạo ra từ lúc ấy.”
Già làng dừng lại lấy hơi và uống một hớp nước, Thanh ngồi nghe như nghe kể chuyện cổ tích. Nhưng hắn không vội vã gì, hắn muốn nghe một cách chi tiết. Game này dường như muốn tìm kiếm thông tin cho nhiệm vụ chỉ có mỗi một cách là đi hỏi thăm thổ dân. Già làng tiếp tục giọng kể trầm thấp của mình.
– Trải qua một thời gian rất lâu. Cuộc sống bình yên cho đến một ngày Ác ma xuất hiện. Bọn họ đến từ bầu trời. Mang theo sự tham lam, ích kỷ và tàn ác. Ác ma huỷ diệt các bộ lạc, bắt bọn họ làm nô lệ. Đầu độc họ trở thành tay sai của mình. Thế giới lâm vào cảnh tối tăm, huỷ diệt. Ông trời không còn xuất hiện nữa, nhưng ông cử những người con của mình – các vị thần, đến để tiêu diệt ác ma. Cuộc chiến ấy diễn ra thật ác liệt. Đã có rất nhiều vị thần ngã xuống. Đến cuối cùng khi ác ma bị đánh đuổi trở về bầu trời thì các vị thần cũng kiệt sức. Họ không còn đủ sức để có thể tiêu diệt hết những bộ lạc bị sa đoạ. Trước khi đi họ để lại nhiệm vụ cho các bộ lạc là phải tiêu diệt bằng hết các bộ lạc bị sa đoạ. Làm sạch thế giới này.
Nói tới đây già làng ngước lên nhìn Thanh.
– Đôi khi trong giấc mơ, ta được các vị thần nhắc nhở. Tương lai sẽ có những hậu duệ của các vị thần xuất hiện. Bọn họ không có được sức mạnh như những vị thần, nhưng có một cơ thể bất tử và khả năng phát triển vô hạn. Mỗi bộ lạc sẽ tìm được một người có sức mạnh to lớn nhất để dẫn dắt bộ lạc tìm về nơi tổ tiên bắt đầu. Ở nơi đó tất cả thổ dân sẽ đạt được sức mạnh để chống lại ác ma. Vì ngày mà hậu duệ của thần xuất hiện, cũng là ngày mà ác ma bắt đầu xâm chiếm thế giới này trở lại.
Ngài là người trời mạnh mẽ nhất, từ ngày ngài được phong danh hiệu chiến binh ta đã bắt đầu chờ đợi và hi vọng. Bây giờ Thần long đã trực tiếp chỉ định ngươi sẽ là người lãnh đạo mới của bộ lạc. Chúng ta cần phải lên đường tìm về “Hang Rồng” nơi Thần Long đang yên nghỉ để phục sinh người. Từ đó đạt được sức mạnh để chống lại sự xâm lăng của ác ma.
Già làng đổi cách xưng hô thành “Ngài” khiến cho Thanh cảm thấy khó chịu hết cả người, da gà cứ nổi lên từng hột. Tuy nhiên có lẽ là do hệ thống quy định như thế, hắn cũng chẳng muốn ý kiến làm gì. Thanh cảm thấy khá ngạc nhiên với câu chuyện của già làng. Hắn cũng không thèm quan tâm lắm đến nội dung. Dù sao cũng chỉ là một trò chơi. Điều mà hắn muốn là manh mối của nhiệm vụ. Giờ đây hắn đã biết mục tiêu cần phấn đấu. Tuy nhiên hắn vẫn chưa biết vị trí của Hang Rồng nên Thanh hỏi già làng.
– Ông biết vị trí của Hang Rồng chứ? Làm sao để đến đó?
Già làng lắc đầu nhìn Thanh và nói.
– Đến lúc thích hợp Thần Long sẽ chỉ dẫn cho Ngài. Hang Rồng ở đâu ta cũng không biết. Nếu biết ta đã đi đến đó từ lâu.
Thanh lại một lần nữa cảm thấy thất vọng. Mọi thứ vẫn cứ mơ hồ trước mắt hắn.
Trong lúc Thanh đang mơ màng tự hỏi thì già làng kéo hắn về thực tại với một câu hỏi.
– Bây giờ bộ lạc đang chờ sự chỉ huy của ngài. Tương lai chúng ta cần phải làm gì đây?
Thanh ngớ ra với câu hỏi đó. Bây giờ hắn cần phải lãnh đạo cả một bộ lạc. Cần làm gì hắn đâu có biết. Trước giờ chơi game hắn toàn chơi một mình quen rồi. Bang phái hắn còn không gia nhập chứ đừng nói chi làm lãnh đạo của cả một bộ lạc. Thanh hoàn toàn mờ mịt. Hắn bật thốt lên.
– Ta không biết.
Già làng cũng trở nên trầm mặc. Thanh cũng cảm thấy có chút khó xử. Hắn gãi đầu hỏi thăm già làng.
– Ta thực sự không biết phải lãnh đạo mọi người như thế nào cả. Ông là già làng của cả bộ lạc, đã lãnh đạo bọn họ nhiều năm, ông cho ta vài lời khuyên đi.
Già làng nở một nụ cười từ khuôn mặt nhăn nheo của lão. Không biết là lão cười hay khóc nữa.
– Có lẽ các vị thần chưa cho Ngài lời chỉ dẫn, như vậy trước tiên ngài hãy làm quen với tình hình của bộ lạc rồi từ từ suy tính thêm. Ta chỉ biết quản lý để bộ lạc được bình yên ở nơi đây. Hơn nữa đây là nơi tổ tiên đã định cư lâu năm. Ta cũng chẳng cần phải làm gì nhiều. Chỉ đứng ra thay mặt các thổ dân tổ chức nghi lễ thôi. Mỗi người chiến binh của bộ lạc đều biết phải sống như thế nào.
Thanh cũng cảm thấy bây giờ chỉ có mỗi cách đó. Bỗng nhiên thanh cảm thấy nếu như có thể đào tạo các chiến binh thành một đội quân thì có lẽ con đường sau này sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Dù sao trong game chỉ có thực lực mới là cơ bản nhất. Chỉ cần có sức mạnh vượt lên trên tất cả thì nhiệm vụ có khó khăn đến đâu cũng có thể thực hiện được. Mà càng đông người thì sức mạnh càng tăng cao. Trong mắt hắn bắt đầu xuất hiện một viễn cảnh thật to lớn, thật hoành tráng.