[Dịch] THE AQUARIUM - Q.1 - Chương 8: Chương 8
Khi một chiếc xe quân sự quay về doanh trại, ta cần phải làm gì? Đúng rồi. Cần nạp nhiên liệu. Dù tình trạng tốt hay xấu, cũng phải được nạp đầy nhiên liệu. Chúa mới biết lúc nào còi báo động lại tiếp tục vang lên? Thiết giáp phải luôn sẵn sàng để bắt đầu chiến đấu bất cứ lúc nào. Và doanh trại lại bắt đầu ồn ào. Hàng trăm chiếc thiết giáp đồng thời được tiếp nhiên liệu. Mỗi chiếc tăng cần tối thiểu 1 tấn nhiên liệu. Xe bọc thép cũng rất háu ăn. Xe kéo pháo cũng vậy. Và tất cả các loại xe cơ giới khác cũng phải được tiếp dầu. Ngay sau đó, tất cả các chủng loại xe chiến đấu được bổ sung đạn dược. Mỗi viên đạn pháo xe tăng nặng 30kg. Hàng trăm viên được mang tới. Mỗi hộp hai viên. Rồi người ta bỏ hộp để vận chuyển. Kéo những viên đạn ra. Vỏ đạn được bỏ ra. Mỗi viên đạn được lau sạch dầu bảo vệ từ nhà máy, và đưa vào xe tăng. Đạn đại liên cũng được đóng hộp. Mỗi hộp 880 viên. Đạn sau đó được nạp vào băng. Mỗi băng đạn súng máy có 250 viên. Sau đó các băng đạn được đặt vào ngăn chứa. Mỗi chiếc tăng có tổng cộng 13 ổ chứa. Những vỏ đạn đã bắn cần được thu dọn, cho vào hộp và chuyển về kho. Nòng pháo sẽ được vệ sinh sau đó. Lần lượt nòng pháo sẽ được vệ sinh vài tiếng mỗi ngày, và vài ngày liên tục. Nhưng hôm nay nòng pháo chỉ cần tra thêm dầu. Rồi đến lúc phải rửa tăng.
Lần này chỉ là rửa thô. Muộn hơn chiếc tăng sẽ được rửa và làm vệ sinh kỹ càng. Rồi đến lượt lính đi ăn. Đã quá bữa trưa lâu rồi, nên nhà bếp gộp luôn bữa trưa và bữa tối. Ăn xong tất cả lại tiếp tục kiểm tra tình trạng xe: Động cơ, bộ số, giảm xóc, xích… Chiếc tăng thứ tư bị hỏng thanh xoắn sườn bên trái. Chiếc thứ tám bị hỏng bộ giảm số. Đại đội một sẽ được thay thế ngay hai động cơ mới. Nòng pháo sẽ bắt được được vệ sinh từ sáng mai. Tất cả mọi thứ phải luôn luôn sẵn sàng! Nhanh nào! Đột nhiên tôi cảm thấy một sự hụt hẫng. Tôi chợt nhớ ra rằng sáng mai tôi không còn trách nhiệm kiểm tra công việc của đại đội nữa. Thậm chí chưa chắc tôi đã được vào doanh trại? Chắc hồ sơ của tôi đã sẵn sàng, và họ sẽ kỷ luật tôi kể từ sáng mai, có thể là ngay chiều hôm nay. Tôi biết một luật không thành văn ở chỗ chúng tôi, là một chiến sỹ lên nhận kỷ luật, cần trang điểm nghiêm túc không kém việc lên nhận huân chương. Cả đại đội tôi cũng biết luật đó. Vì thế trong khi tôi đang chửi thề với đội tiếp dầu, rồi xem xét báo cáo tiêu hao đạn dược, rồi xem xét chiếc tăng số 3, lính của tôi đã đánh đôi ủng của tôi bóng như gương, quần là phẳng lỳ, khâu cổ áo mới sạch tinh tươm. Tôi nhanh chóng cởi bộ áo liền quần bẩn thỉu và chui ngay vào phòng tắm. Tôi cạo râu rất lâu, và cẩn thận. Và tôi thấy cậu giao liên của ban chỉ huy trung đoàn.
Doanh trại vẫn đang gầm rú. Một chiếc xe kéo đang kéo một chiếc thiết giáp hỏng qua cổng. Những chiếc vỏ đạn rỗng đang kêu lên vui vẻ. Àh ra là những chiếc xe Ural khổng lồ chất đầy những chiếc thùng với vỏ đạn rỗng. Kia là anh thợ hàn đang thổi lên những đám pháo hoa tia lửa hàn rực rỡ. Tới sáng mai tất cả đều phải long lanh tỏa sáng. Còn bây giờ là bẩn thỉu, bẩn thỉu khắp nơi, ồn ào, gầm gừ, như một đại công trường vậy. Bây giờ thì chả phân biệt sỹ quan hay lính. Khắp nơi chỉ thấy áo liền quần, bẩn thỉu, và ai cũng đều đang chửi đổng. Và đi giữa sự hỗn loạn này là thượng úy Suvorov. Và tất cả đột nhiên im lặng. Những người lính xe tăng đầy dầu mỡ đang dõi theo tôi. Mọi người đều biết, thượng úy đang trên đường đi nhận kỷ luật. Không ai biết nguyên nhân. Nếu là thời điểm khác, sẽ không ai chú ý đến một thượng úy của đại đội khác, mà có nhìn thấy, họ cũng sẽ coi như không. Họ sẽ vẫn chúi đầu vào những chiếc động cơ, quay cái mông đầy mỡ của họ ra ngoài. Nhưng bây giờ một người đang trên đường đi nhận án kỷ luật. Và những anh lính tăng của đại đội khác, hoàn toàn không quen biết đưa những bàn tay đầy dầu mỡ lên mũ chào tôi. Và tôi cũng chào họ. Và tôi mỉm cười. Và họ cười với tôi, qua đó động viên với tôi rằng tình hình chưa phải là rất tệ, cố lên.
Bên ngoài bãi tăng là cả một doanh trại lớn như một thị trấn. Bao quanh thị trấn quân sự là ba hàng cây dẻ. Vài anh lính mới đang hát rất to, nhưng hơi lạc điệu. Họ đang rất cố gắng, nhưng vẫn rất vụng về. Một hạ sỹ đang hét lên với họ. Và mấy anh tân binh đang chào tôi. Họ còn non lắm. Họ vẫn chưa thực sự hiểu về cuộc sống. Đối với họ, thượng úy là chỉ huy rất cao cấp, hơn hạ sỹ rất nhiều. Và ủng của thượng úy bóng lộn, chắc là ông ta có ngày lễ gì đó đây…
Và kia là trụ sở chính. Luôn luôn sạch sẽ. Luôn luôn yên tĩnh. Cầu thang cẩm thạch. Những người Rumania xây tòa nhà này hồi trước chiến tranh. Hành lang trải thảm toàn bộ. Và đây là hội trường bán nguyệt, tràn ngập ánh sáng. Trong một khối trụ bằng kính chống đạn trong suốt – là lá cờ biểu tượng của trung đoàn. Dưới ngọn cờ là một anh lính canh đứng nghiêm như tượng. Chiếc lưỡi lê ngắn của anh ta phải chiếu tia sáng mặt trời cuối ngày lấp lánh, nhảy múa trên bức tường cẩm thạch. Tôi nghiêm chào lá cờ, còn người lính canh vẫn đứng im như tượng. Anh ta đang đeo một khẩu tiểu liên. Một người lính có mang vũ khí không chào. Vũ khí của anh ta chính là lời chào tới tất cả mọi người.
Người giao liên dẫn tôi đi dọc hành lang tới văn phòng của trung đoàn trưởng. Hơi lại. Tại sao họ không dẫn tôi tới gặp tham mưu trưởng?
Người giao liên gõ cửa. Anh ta vào phòng, đóng cửa cẩn thận. Anh ta nhanh chóng quay ra, lặng lẽ nhường đường cho tôi.
Sau chiếc bàn gỗ sồi của trung đoàn trưởng là một vị thượng tá xa lạ người tầm thước. Tôi có nhìn thấy vị thượng tá này trong đoàn tùy tùng của ông đại tá sáng nay. Cái quái gì thế nhỉ, sếp của tôi đâu, tham mưu trưởng đâu? Tại sao vị thượng tá kia lại ngồi trong ghế chỉ huy vậy? Không lẽ ông ta là chỉ huy cao cấp hơn trung đoàn trưởng của tôi? Chắc vậy rồi. Nếu không, ông ta sẽ không được ngồi chỗ đó.
– Ngồi xuống, thượng úy – Không để ý đến lời chào của tôi, thượng tá nói.
Tôi ngồi. Mớm mớm thôi. Tôi biết những ngôn từ đao to búa lớn sắp tuôn ra, và tôi có thể sẽ phải nhảy bật dậy. Vì thế tôi ngồi thật thẳng. Giống như lúc tôi đứng nghiêm diễu hành vậy.
– Báo cáo đi, thượng úy, tại sao cậu lại mỉm cười khi đại tá Ermolov truất quyền chỉ huy đại đội của cậu.
Tôi nhìn ông thượng tá, cổ áo của ông ta đã sờn, nhưng rất sạch sẽ và được là phẳng phiu. Biết trả lời sao bây giờ?
– Tôi không biết, đồng chí thượng tá.
– Chia tay với đại đội có tiếc không?
– Rất tiếc.
– Đại đội của cậu thiện chiến lắm. Đặc biệt lúc kết thúc. Và tất cả đều đồng tình vụ bức tường: Thà phá vỡ nó, hơn là để trung đoàn nằm trong tình thế nguy hiểm. Chúng ta có thể dễ dàng xây lại…
– Nó đã được khôi phục.
– OK, thượng úy, tôi là thượng tá Kravtsov. Tôi phụ trách lực lượng trinh sát tập đoàn quân số 13. Đại tá Ermolov, người cách chức đại đội trưởng của cậu, vẫn nghĩ rằng ông ta đứng đầu lực lượng trinh sát. Nhưng ông ta đã bị cách chức, mặc dù có thể ông vẫn chưa biết. Bây giờ tôi thay ông ta. Chúng tôi đang làm một vòng thanh tra các sư đoàn. Ông ta nghĩ rằng ông ta đang tiến hành thanh tra, nhưng thực tế là tôi đang tiếp nhận công việc, tìm hiểu tình trạng lực lượng trinh sát ở các sư đoàn. Tất cả mệnh lệnh của ông ta sẽ không có hiệu lực. Ông ta đưa ra rất nhiều chỉ thị hàng ngày, nhưng buổi tối tôi sẽ gửi tài liệu tới chỉ huy cấp trung đòan và sư đoàn, và tất cả các mệnh lệnh của Ermolov sẽ bị vô hiệu hóa. Ông ta không biết điều này. Ông không biết rằng những tiếng la hét của ông ta không có gì hơn tiếng lá rừng xào xạc. Trong quân đội Liên xô, và nói chung trong hệ thống nhà nước ta, ông ta bây giờ là con số không, một kẻ thất bại, bị giải trừ quân tịch không có lương hưu. Người ta sẽ chuyển lệnh cho ông ta sớm thôi. Vì vậy, lệnh truất quyền chỉ huy của ông ta sáng nay đối với cậu không có chút hiệu lực gì.
– Cảm ơn, đồng chí Đại tá!
– Đừng vội cảm ơn. Ông ta không có quyền ra lệnh cho cậu. Vì thế, tôi sẽ truất quyền của cậu. Và, đổi giọng, ông nói khẽ nhưng đầy quyền lực: – Tôi ra lệnh cho cậu bàn giao đại đội!
Tôi từ lâu đã luyện được một thói quen đáp ứng lại những cú shock của số phận bằng một nụ cười. Nhưng cú shock này quá bất ngờ, tôi không thể cười được.
Tôi đứng phắt dậy, vòng tay lên chào và trả lời ngắn gọn:
– Rõ, bàn giao đại đội!
– Ngồi xuống.
Tôi ngồi.
– Nhưng có chút khác biệt ở đây. Đại tá Ermolov truất quyền của cậu, vì ông ta nghĩ rằng đại đội là quá lớn so với bạn. Tôi thì cho rằng cậu chỉ huy một đại đội là quá phí phạm. Tôi đề bạt cậu làm tham mưu trưởng của tiểu đoàn trinh sát của tập đoàn quân.
– Tôi chỉ là một thượng úy.
– Tôi cũng chỉ là thượng tá. Và người ta gọi tôi lên và ra lệnh cho tôi tiếp nhận lực lượng trinh sát của cả tập đoàn quân. Tôi đang tiếp nhận bàn giao, đồng thời cũng đang thành lập bộ chỉ huy của mình. Tôi có đưa vài người từ đơn vị cũ của tôi lên. Tôi vốn là chỉ huy trưởng của lực lượng trinh sát sư đoàn số 87. Nhưng công việc của tôi bây giờ lớn hơn rất nhiều, và tôi cần rất nhiều chàng trai thông minh biết việc mà tôi có thể tin tưởng được. Ban tham mưu của tiểu đoàn trinh sát là tối thiểu cho cậu rồi. Tôi sẽ thử thách cậu ở những vị trí cao hơn. Nếu như cậu thích… – Ông nhìn đồng hồ – Hai mươi phút cho cậu chuẩn bị. Lúc 21:30 phút, có chuyến xe buýt từ đây đi Rovno, tới thẳng ban tham mưu tập đoàn quân 13. Cậu có một chỗ đặt trước trên đó. Tôi sẽ tiếp nhận cậu vào ban tham mưu tiểu đoàn trinh sát của tập đoàn quân 13, nếu ngày mai cậu qua được kỳ kiểm tra.
Và tôi đã đỗ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: