[Dịch] Thất sủng tặc vương phi - Q.1 - Chương 13: Dũng khí đáng khen
Trong địa lao tối tăm ẩm thấp, mùi nấm mốc tản mác ra từng hồi. Liễu Thiên Mạch hai tay ôm đầu gối, ngồi trong góc.
Địa lao Bình Nam vương phủ chưa từng nhốt bất kỳ ai, Liễu Thiên Mạch nàng là người đầu tiên.
Người đầu tiên bị nhốt vào địa lao? Nàng có nên cảm thấy vinh hạnh hay không đây?
Khi nhốt nàng vào địa lao, nàng không phản kháng, không biện bạch. Cứ như dạo vừa vào Vương phủ, mặt không chút biểu cảm đi vào địa lao.
Thiên Mạch có tư cách phản kháng ư?
Nàng không có.
Cho dù phản kháng thì sao nào? Biện bạch thì sao nào? Tần Mộ Phong biết rõ mọi chuyện hoàn toàn không liên quan đến nàng, vẫn nhốt nàng lại như trước. Trong tâm Tần Mộ Phong, Thiên Mạch là nô tài, là kẻ có tội. Đắc tội với ái thiếp của y, nàng chỉ có thể nhẫn nhục chịu phạt.
Y hoài nghi nàng, nàng chỉ có thể ủy khuất mình để y điều tra.
Ít nhất, y có kiểm chứng, không có chẳng hỏi han đúng sai định tội nàng.
Địa lao dường như lạnh hơn, Thiên Mạch co rúm người lại, vành mắt ửng đỏ, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài.
Tiếng khóc không lời biến thành tiếng thút thít thầm khẽ, thanh âm đứt quãng ấy vang vọng trong địa lao, hiện lên rất quỷ dị.
Tiếng khóc đột nhiên ngưng lại, Thiên Mạch ngẩng đầu nhìn song sắt, khóe miệng hơi nhếch.
– Nàng chính là Liễu Thiên Mạch? –Hoắc Thiên bên ngoài song sắt hoài nghi hỏi Tần Mộ Phong.
– Chính là ả. –Nữ nhân đó lại khóc, thật chịu không nổi ả.
– Ông bạn, huynh thật sự hết thuốc chữa rồi. Cô gái nhu nhược như thế sao có thể cấu kết với Phi Yến được? –Hoắc Thiên vỗ vỗ vai y, lắc đầu cảm khái.
Tần Mộ Phong cãi bướng phản bác:
– Có lẽ ả đang đóng kịch?
Hoắc Thiên lườm y một cái:
– Nàng không có khả năng biết có người bên ngoài đang nhìn nàng. –Lòng cảnh giác của y có phần quá nặng.
– Có thể ả biết thì sao? –Tần Mộ Phong xuyên qua song sắt, nhìn Thiên Mạch.
– Huynh bị Thải Hà Thải Y mê mẩn tâm hồn rồi. –Cô gái nhu nhược như thế, y lại có thể nhẫn tâm nhốt nàng vào địa lao.
Tần Mộ Phong bỗng giận tái mặt, nheo mắt lại:
– Không cho phép nói Thải Hà.
Vì sao ai ai cũng thích nói xấu Thải Hà trước mặt y chứ? Thải Hà đạm bạc tao nhã, rốt cuộc đã đắc tội họ ở chỗ nào.
– Thì không nói. –Mỗi lần nhắc đến Thải Hà, y đều tức giận, Hoắc Thiên sớm đã quen:
– Nói xem nên làm thế nào với Thiên Mạch đi, huynh cứ nhốt nàng ở đây như thế, còn có nhân tính hay không?
Tần Mộ Phong cười lạnh một tiếng:
– Để ả tự sinh tự diệt. Đi, tới Túy Yên Lâu tìm Liễu Thiến. –Tần Mộ Phong vừa nói xong đã giẫm lên bậc thềm bước mau ra ngoài. Hoắc Thiên chịu thua, đành phải đuổi theo.
Cửa địa lao đóng lại, để lại một mình Thiên Mạch trong bóng tối.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thiên Mạch chầm chậm từ góc tường đứng dậy, nhìn song sắt cười lạnh…
o0o o0o o0o
Trong Dương Liễu Viện – Túy Yên Lâu.
Liễu Thiến chưa thay y phục, chỉ mặc trung y, đầu tóc suồng sã, không hề chải vuốt.
Nàng ngồi trên ghế, lười nhác khép nửa con mắt.Trên khuôn mặt xinh đẹp đó, nở nụ cười đầy ẩn ý.
– Tiểu thư. –Hoa Linh thấy nàng im lặng khá lâu, bèn lên tiếng nhắc nhở.
Liễu Thiến mở mắt, khóe miệng chứa tiếu ý:
– Lại sao rồi? Trời sụp hay sao? Với cái đầu của ta, tuyệt đối đập không đến ta.
– Tiểu thư, phải thay y phục rồi. –Tiểu thư thoạt nhìn tâm tình không tốt, Hồng Ngạc nơm nớp lo sợ.
– Con heo giống kia chờ bao lâu rồi? –Liễu Thiến ưu nhã đứng dậy, ngồi trước bàn trang điểm.
Trên mặt mang theo nụ cười ấm áp lười nhác, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
– Nửa canh giờ. –Hoa Linh dè dặt nói.
Liễu Thiến cúi đầu, gỡ vòng ngọc trên tay xuống. Xoay nhẹ một cái, vòng ngọc kia bỗng tách ra một lỗ hổng. Từ trong vòng ngọc trút ra một viên thuốc, Liễu Thiến đầu cũng không thèm quay lại đưa về phía sau:
– Cầm viên thuốc này cho con heo giống đó ăn. Vô màu không mùi, để trong rượu trong thịt đều được. Nhớ kỹ, đừng cho Hoắc tướng quân đụng vào.
– Vâng. –Hoa Linh cầm viên thuốc, vội vã tìm người phân phó đi làm.
Một lát sau, Liễu Thiến trang điểm ổn thỏa. Nàng đẩy cửa phòng, uyển chuyển cúi chào:
– Thiến nhi tham kiến Vương gia, tham kiến tướng quân.
Sóng mắt lưu chuyển, càng thêm phần quyến rũ.
Nhìn thấy Liễu Thiến, sự bực dọc trong lòng Tần Mộ Phong bỗng bay biến sạch sẽ. Nữ nhân này, luôn có thể khiến y thoải mái.
– Đứng lên đi. –Tần Mộ Phong nhếch đôi môi mỏng, ánh mắt đảo quanh thân thể nàng.
– Tạ Vương gia. –Khóe miệng Liễu Thiến nhếch lên đường cong như trăng lưỡi liềm.
-Liễu cô nương xin mời ngồi. –Đôi mắt lanh lợi của Hoắc Thiên quan sát Liễu Thiến, ánh mắt sắc bén dường như muốn nhìn thấu nàng.
Liễu Thiến kẹp mái tóc rối ra sau tai, vô tình hiển lộ ra vẻ quyến rũ.
Nàng dường như không nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Thiên, bình tình ngồi xuống.
Liễu Thiến trời sinh quyến rũ, một cái chớp mắt một cái nhăn mày đều quyến rũ mê người. Động tác gãi đầu miết tóc của nàng đều xiêu lạc hồn phách.
Tần Mộ Phong cầm chén rượu, lại mất tập trung. Đáng chết, y sao lại nghĩ đến Liễu Thiên Mạch kia chứ.
Đối mặt với tuyệt đại mỹ nhân như Liễu Thiến, y không ngờ lại cảm thấy hơi có chút lóa mắt. Nếu là trước kia, y chỉ e sớm đã không kiềm chế nổi vồ tới lột y phục nàng rồi.
Hoắc Thiên thấy Tần Mộ Phong lơ đãng, đẩy y một cái. Y bỗng hoàn hồn, ánh mắt không dời khỏi thân thể Liễu Thiến.
– Liễu cô nương, bổn vương cần một mỹ nhân giống như cô.
– A? –Liễu Thiến cười:
– Lời của Vương gia là có ý gì?
Tần Mộ Phong cười tà dị:
– Ta nói, muốn Liễu cô nương làm thiếp của bổn vương.
– Thiếp có lợi gì? –Liễu Thiến cười tươi như hoa, tiếu ý lại không đặt vào trong mắt.
– Vinh hoa phú quý, nếu bổn vương chán cô, sẽ thu xếp ổn thỏa nửa đời còn lại cho cô. –Đây đã là cực hạn của y.
– Cám ơn Vương gia. –Liễu Thiến cúi người, nét mặt như hoa.
Cánh tay ngọc thon nhỏ cầm lấy bầu rượu, nhấc qua đỉnh đầu Tần Mộ Phong, vừa nói vừa trút, rượu từ đỉnh đầu y giội xuống.
Liễu Thiến thu cánh tay ngọc, khẽ buông tay, bầu rượu rơi tàn tành trên đất, cười tủm tỉm nói:
– Vương gia, ngài phát sốt rồi, thiếp hạ nhiệt cho ngài.
Liễu Thiến tao nhã quay người, ngẩng cao đầu đi ra ngoài.
Tần Mộ Phong không hiểu ra sao, trong đôi mắt đen lấp lóe quang mang đáng sợ. Nữ nhân này… chẳng những có thể khiến y cười thoải mái, cũng có thể khiến y tức đến hộc máu.
Dám dùng rượu giội lên y, nàng là người đầu tiên, dũng khí thật đáng khen.
Liễu Thiến, không chiếm được cô, thề không buông xuôi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: