[Dịch] Thất sủng tặc vương phi - Q.1 - Chương 14: Cuộc sống trong địa lao
Thiên Mạch vẫn như cũ ngồi trong góc tường, như một pho tượng điêu khắc. Nàng im lặng khiến người ta tưởng nàng không tồn tại, mờ ảo phảng phất như đứng ở trong mây. Thậm chí khiến người ta hoài nghi, tim nàng có đập, có hô hấp, có còn sống hay không.
Địa lao chưa từng nhốt người, nhưng hình cụ các kiểu đủ cả. Đủ loại kiểu dáng hình cụ khiến người ta nhìn mà ghê người.
Ngọn đèn phát ra ánh sáng lay lắt kia, khôn ngừng đung đưa, địa lao lúc sáng lúc tối, không khí càng thêm quỷ dị.
Đã là nửa đêm, thân trong chốn quỷ dị âm u như thế, Thiên Mạch dường như không chút sợ hãi.
Hoặc nói, nàng đã quen đạm mạc, cho dù là sợ hãi, cũng sẽ không dễ biểu hiện ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân truyền từng đợt trên con đường tới địa lao, nàng biết có người đến.
– Liễu Thiên Mạch, cảm giác này thế nào? –Tiếng cười mang theo vẻ châm chọc vang lên, là Thải Y.
Liễu Thiên Mạch ôm gối, vẫn không chút biểu cảm.
Nàng với Bình Nam Vương có thể nói là cừu nhân, Thải Y hạ nhục nàng, nàng hà tất phải quan tâm.
– Liễu Thiên Mạch, cô sao không nói? –Thanh âm Thải Y rất lạnh, có thể tưởng tượng khuôn mặt quyến rũ của nàng lúc này đã vặn vẹo.
Liễu Thiên Mạch nhắm mắt lại, phảng phất như không nghe thấy ả nói.
– Liễu Thiên Mạch… cô đừng không biết phân biệt tốt xấu. –Thải Y nóng nảy.
Liễu Thiên Mạch là cừu nhân với Tần Mộ Phong, nhưng nàng lại là nữ nhân duy nhất có danh phận chính thức bên người y. Ả vốn dĩ muốn tới hạ nhục nàng, phát tiết sự bất mãn trong lòng, ai ngờ rằng nàng không ngờ chẳng quan tâm đến ả. Tới Vương phủ đã lâu như vậy, không có một ai dám đối với nàng như thế.
– Cô nương quá nửa đếm tới đây? Chỉ vì hạ nhục ta ư? –Thanh âm Thiên Mạch nghẹn ngào, trong đôi mắt lại không một tia lệ quang. Thậm chí, khuôn mặt thanh tú còn không chút biểu cảm.
Nàng sớm đã quen đạm mạc từ lâu.
Nghe thấy tiếng khóc của Thiên Mạch, tâm tình Thải Y rốt cuộc đã khá hơn:
– Ta báo cho cô biết, Vương gia sủng ái nhất chính là ta, cô có danh phận thì sao chứ? Không được Vương gia sủng ái, ngay cả đường thê cũng không bằng. –Thải Y cười duyên:
– Ta quên mất, cô là thiếp, không phải thê, cùng lắm cũng chỉ là đường thê. –Trong ngữ khí là vẻ châm chọc và khiêu khích nồng đậm.
Thiên Mạch lại không thành thật muốn nói chuyện, nói với nữ nhân như Thải Y quả lãng phí tinh lực của nàng.
Thải Y tràn trề đắc ý:
– Liễu Thiên Mạch, bị ta nói trúng rồi có phải không? Ta báo cho cô biết, đừng nghĩ cướp Vương gia với ta, chàng là của một mình ta. –Nói đến câu cuối, từ khoe khoang đã biến thành uy hiếp.
Thiên Mạch trước đến giờ chưa từng muốn làm thê thật sự của Tần Mộ Phong, nên nói chưa từng muốn làm thê của bất kỳ nam nhân nào. Đối với nam nhân, nàng sớm đã mất hy vọng.
– Liễu Thiên Mạch, cô lại không nói? –Thải Y mất kiên nhẫn, hơi có chút cáu kỉnh.
Thiên Mạch mở mắt, liếc xéo nàng một cái, rồi lại nhắm mắt.
– Liễu Thiên Mạch, cô… cô… cô chờ đấy cho ta, xem ta thu thập cô thế nào. –Thải Y bị Thiên Mạch làm cho tức đầy một bụng, thế nhưng ả bị cửa sắt ngăn cản, đến ngay cả chéo áo Thiên Mạch ả đều không chạm được.
– Liễu Thiên Mạch, cô điếc à, nói chuyện đi. Cô… ta nói cho cô biết, ta là của Vương gia… -Lời Thải Y còn chưa nói xong, thì đã bị cắt ngang.
– Thải Y cô nương, xin hãy ra ngoài, nơi đây là địa lao, sợ rằng sẽ làm nhơ quý thể của ngài. Cô nương có điều không hay xảy ra, Phi Dương không gánh vác nổi. –Phi Dương luôn không thích nàng, nói chuyện tự nhiên sẽ không dễ nghe.
– Ngươi… -Thải Y tức đến độ mặt mũi đỏ bừng, dậm chân một cái, ấm ức rời đi.
Phi Dương là tâm phúc của Tần Mộ Phong, ả không đắc tội nổi.
Phi Dương mở cửa nhà lao, màn đầu tiên đập vào mắt là Thiên Mạch đang rúc ở trong góc.
Gã không đành lòng:
– Liễu cô nương, cô chịu khổ rồi. –Tần Mộ Phong chưa từng thừa nhận Thiên Mạch, gọi một tiếng phu nhân có vẻ không thích hợp.
Thiên Mạch mỉm cười:
– Đâu có. –Nụ cười ấy mờ ảo đến không chân thật.
Tại Vương phủ, coi nàng như con người, liệu rằng chỉ có Phi Dương.
Phi Dương đi tới gần Thiên Mạch, đưa áo choàng trong tay cho nàng:
– Cô nương, đây là áo choàng của ta. Nếu cô không chê, xin hãy nhận lấy đi. –Nàng là một nữ tử yếu đuối, sao có thể chống loại hàn khí trong lao.
Thiên Mạch nhận lấy áo choàng mang theo chút ấm áp thoang thoảng, cười nhạt:
– Cảm ơn.
Sắc mặt Thiên Mạch vốn đã tái nhợt, hiện tại một tia huyết sắc lại càng không có. Mái tóc hơi rối, đôi môi khô nứt, nhìn qua vô cùng tiều tụy.
Vương gia hạ lệnh không cho bất cứ ai cho Thiên Mạch ăn uống, người làm trái dùng quân pháp xử trí, gã cũng đành chịu bó tay. Nhìn Thiên Mạch tiều tụy, trong lòng Phi Dương nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác tội ác.
Làm như vậy đối với một cô gái yếu đuối, quả thực là vô cùng tàn nhẫn.
– Liễu cô nương, ta tin cô trong sạch, ta sẽ nói với Vương gia, để ngài thả cô ra. –Thực tế thì gã cũng không nắm chắc.
Thiên Mạch lắc đầu:
– Vô dụng thôi, ý tốt của ngài ta xin nhận. Ngài sau này đừng đến thăm ta nữa, tránh cho y xử phạt ngài.
Cô gái thật thiện lương, tới lúc này còn biết nghĩ cho người khác.
Nàng càng nói như vậy, cảm giác tội ác trong lòng Phi Dương càng thêm mãnh liệt.
– Thiên Mạch cô nương, cô muốn ăn gì, ta đưa tới cho cô. –Vương gia muốn phạt thì cứ phạt đi, chỉ cần có thể giúp Thiên Mạch cô nương, gã cam tâm tình nguyện.
– Không muốn ăn, ngài đi đi, đỡ bị ta liên lụy ngài. –Vào lúc này, cũng chỉ có gã nhớ đến nàng.
– Thiên Mạch cô nương yên tâm, ta theo Vương gia nhiều năm rồi, y sẽ không phạt ta đâu. –Trong lòng gã cũng không có nắm chắc, Tần Mộ Phong hỉ nộ thất thường, gã cũng không đoán nổi tâm tư của y.
Ngoài cửa truyền tới một tiếng cười lạnh:
– Thật thế sao?
Là Tần Mộ Phong.
– Vương gia? –Phi Dương vội quay đầu lại.
Thiên Mạch chỉ hơi ngẩng đầu, lập tức gục đầu xuống, phảng phất như không nhìn thấy y vậy.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: