[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 1115: Thiên Địa Vô Cực - phần 1
Trong Thất giới, nơi thần bí nhất phải kể đến Hư Vô Giới Thiên, nơi xinh đẹp nhất cũng chính là Hư Vô Giới Thiên. Nhưng Hư Vô Giới Thiên sau vài lần gặp phải tàn phá, từ Hư Vô đại điện cho đến Tinh La Vạn Tượng, từ Thiên Ảo tam điện đến Thải Hồng nhị kiều đã dần dần bị huỷ diệt.
Hiện nay, U Minh ma long đã nuốt lấy Lôi Thiên, sức mạnh đáng sợ của nó theo sự phát tiết cơn giận đã tàn phá khiến Hư Vô Giới Thiên chịu không nổi bắt đầu xuất hiện vết nứt, áp lực mạnh mẽ bên ngoài xâm nhập vào trong, không bao lâu đã nghiền nát mọi thứ, Hư Vô Giới Thiên cứ thế hóa thành khói bụi.
Quá trình này hoàn toàn không tốn nhiều thời gian, gần như chỉ trong mấy câu nói, sự tồn tại vốn thần bí nhất đã tan nát thành vô hình, những người có mặt đều xuất hiện ở trên không trung, có thể cảm nhận rõ ràng được không khí của nhân gian.
Hư Vô Ảo Bích vốn được xưng tụng thần bí nhất của Hư Vô Giới Thiên, sau khi ra khỏi hoàn cảnh nguyên gốc, thì những làn sáng trên bề mặt của nó bắt đầu xuất hiện những dao động dị thường, cuối cùng càng kịch liệt cho đến lúc bị tan vỡ không còn thấy nữa.
Lúc này, kẻ nghịch thiên để ý được khi Hư Vô Ảo Bích bị tan vỡ, có một chút khí tức vô cùng yếu ớt bắn vào nhân gian. Chuyện này khiến ông khẽ nhấc tay phải lên, sau đó lại buông xuống.
Thở dài khẽ khàng, kẻ nghịch thiên nói:
– Hai mươi năm sau, bão tố lại xuất hiện, ngươi lúc đó cũng bất quá là Trương Ngạo Tuyết sao phải khổ vậy?
Vì sao ông không hề nói ra, nhưng theo giọng nói lại có mấy phần tiếc nuối và thương cảm.
Chăm chú nhìn U Minh ma long, Lục Vân vẻ mặt nặng nề, một sự uy hiếp vô hình khi chàng tiến vào cảnh giới “Tùy Tâm Sở Dục” lần đầu lại xuất hiện.
Trước đây, thực lực Lôi Thiên tuy đáng sợ, nhưng Lục Vân chỉ cảm thấy kinh ngạc, chưa từng có cảm giác bất an. Nhưng bây giờ, uy hiếp đó càng lúc càng rõ ràng. Điều này khiến Lục Vân chấn động trong lòng, biết được thời khắc quan trọng đã đến.
Quan sát vẻ mặt của Lục Vân, U Minh ma long châm chọc:
– Thế nào, Lục Vân ngươi sợ rồi chăng?
Nghe vậy, Lục Vân hừ lạnh nói:
– Sợ? Tung hoành Thất giới đã có người nào nói ta sợ ai đây?
U Minh ma long khinh thường nói:
– Trước nay ngươi chưa từng sợ, bởi vì ta không hề xuất hiện, nhưng bây giờ tình huống đã khác biệt rồi.
Thấy nó không tin, Lục Vân cũng không phản bác lại, cười lạnh nói:
– Sợ và không sợ, chút nữa tự có chuyện rõ ràng. Bây giờ ta muốn biết, nếu như ngươi có thể dễ dàng dung hợp được sức mạnh của Thiên Sát Địa Âm, vì sao trước đây ngươi không làm thẳng, ngược lại cần giả làm sức mạnh của Lôi Thiên, điều này không phải là rất mâu thuẫn chăng?
U Minh ma long cười lớn nói:
– Tin tưởng lời nói của kẻ thù là kẻ hoàn toàn ngu xuẩn. Ngươi cho là ta sẽ nói thật với ngươi sao? Quả thực là đáng cười.
Lục Vân vẻ mặt hơi giận dữ, quát lên:
– Đồ súc sinh xảo trá, tính tình đến chết cũng không thay đổi!
U Minh ma long không cho là vậy, đắc ý nói:
– Đúng như ngươi nói lúc nãy, mục đích là tiêu diệt địch nhân, phương pháp là quan trọng. Ta cũng học điều này từ ngươi mà thôi.
Lục Vân lạnh lùng tàn khốc nói:
– Người học theo người khác thông thường sẽ chết rất khó coi.
U Minh ma long cười điên cuồng nói:
– Biết người biết ta, bách chiến bách thắng. Trước đây ta để Lôi Thiên ra mặt, thứ nhất là không muốn bản thân phải mạo hiểm, thứ hai là muốn hiểu rõ tình hình của ngươi. Bởi vì một khi xuất hiện bất ngờ, ngươi lúc đó có màu mè thế nào ta đều hiểu rõ ràng minh bạch, tuyệt đối sẽ không dẫm vào vết xe đổ. Ha ha ha …
Lục Vân ngầm mắng, miệng lại nổi giận nói:
– Người vênh váo đắc ý thông thường tự cho là mình nắm vững mấu chốt.
U Minh ma long cười ha hả nói:
– Ngươi nhắc nhở ta, ngươi còn tuyệt chiêu chưa hề thi triển ra?
Lục Vân trong lòng hơi thay đổi, phát hiện U Minh ma long này xảo trá vô cùng, lập tức không nói lung tung nữa, vào thẳng vấn đề:
– Bớt nói lung tung đi! Đến đây, quyết một trận sinh tử, chiêu thứ nhất để ngươi trước.
U Minh ma long cười âm hiểm nói:
– Chiêu thứ nhất để ta ra chiêu, ngươi sẽ không có được chiêu thứ hai rồi!
Bật cười lạnh lùng ngạo nghễ, Lục Vân toàn thân toát ra khí thế bá đạo, lạnh nhạt nói:
– Thử qua không phải sẽ biết sao, hà tất phải phỏng đoán làm gì.
U Minh ma long hơi gật đầu, tán thưởng:
– Không hổ là người chấp hành được kẻ nghịch thiên chọn, quả nhiên có phong cách đại tướng. Thế thì ta cũng không khách khí!
Nói rồi toàn thân rồng cuộn lại, dùng tốc độ chầm chậm tiến đến Lục Vân, rõ ràng không chút hoang mang.
Lục Vân trong lòng kinh ngạc, khóe miệng lại nói:
– Tốc độ như vậy, ngươi không cho là quá chậm sao?
U Minh ma long bật cười quỷ bí, nói:
– Tốc độ tấn công quyết định sơ hở của thế công. Nhưng tốc độ có hai loại cùng cực, rất nhanh và rất chậm. Hai cùng cực này đều có thể tạo ra thế công không chút sơ hở, nhưng lại phải nhắm vào địch nhân khác nhau. Nói chung, đối với đối thủ bình thường, tốc độ cực nhanh có hiệu quả tốt. Đối với cao thủ đặc biệt như ngươi, tốc độ chậm lại nắm chắc thắng lợi.
Dứt lời, U Minh ma long vừa hay đến bên cạnh Lục Vân, thân hình có lực mạnh mẽ của nó vẫn chầm chậm như cũ cuốn tới Lục Vân, bao vây chặt chẽ lấy thân thể chàng.
Lục Vân không hề phản kháng, vẻ mặt nở nụ cười nhẹ, điềm nhiên nói:
– Nói đúng. Cho dù là như vậy, ngươi cũng không cho thấy có thể chiếm được tiện nghi.
Còn đang nói toàn thân xuất hiện bảy màu, Phá Thương thần binh chia ra thành hàng ngàn hàng vạn tia sáng, phát xuất từ những lổ chân lông của Lục Vân, hung hăng châm thẳng vào da thịt U Minh ma long.
Đáp trả gay gắt, không chút nhượng bộ. Lục Vân và U Minh ma long xem ra bình thường, thực sự lại ẩn chứa sát cơ, vô cùng hung hiểm. Lúc này, U Minh ma long bắt đầu thu nhỏ cơ thể, sức mạnh của nó mạnh mẽ có thể tượng tượng được, điều này khiến Lục Vân hơi bất ngờ.
Lục Vân vốn dùng Phá Thương thần binh làm vũ khí phản kích, cho rằng có thể tạo nên thương thế nhất định đối với thân thể U Minh ma long. Nhưng hiện tại xem ra rõ ràng là đã tính sai.
Như vậy, sức mạnh trói buộc nguyên thủy của U Minh ma long bắt đầu tạo nên uy hiếp với thân thể Lục Vân. Đối với điểm này, Lục Vân đã sớm chuẩn bị, lập tức đưa sức mạnh của Hóa Hồn phù trong cơ thể phân bố ra ngoài, dùng độc công độc.
Lần này, phản kích của Lục Vân thu được hiệu quả kỳ lạ, U Minh ma long khi chạm vào sức mạnh của Hóa Hồn phù, cơ thể toàn thân chớp mắt đã bị thối rửa, điều này khiến nó lập tức nổi giận, miệng rồng há to phun ra một chùm hào quang màu nâu thẫm, vây bọc lấy Lục Vân.
Phân tích qua tính chất của chùm hào quang màu nâu thẫm, Lục Vân phát hiện sức mạnh có tính ăn mòn rất mạnh, có thể thôn tính mọi sinh linh, có tính chất hủy diệt. Vì thế Lục Vân chọn pháp quyết “Hư Vô Không Ngân”, dùng hư làm thật, so tài pháp quyết kỳ diệu với U Minh ma long.
Lần đầu giao đấu, U Minh ma long thể hiện bộ mặt âm hiểm quỷ dị. Đáng tiếc nó chưa từng chiếm được chút ưu thế, bởi vì Lục Vân hoàn toàn không bị chút thương tích.
Phát hiện được điểm này, U Minh ma long trong lòng không cam, toàn thân hào quang kỳ ảo lóe lên, thân thể rồng to lớn đột nhiên xuất hiện hào quang, hình thành một vách sáng bốn màu đỏ thẫm, đen thẫm, xanh lục thẫm, tím thẫm vây chặt Lục Vân. Vách sáng này không hề bình thường, ẩn chứa thuộc tính sức mạnh của bốn loại khác nhau Âm Đế, Thiên Sát, Lôi Thiên, ma long, dùng phương thức tổ hợp lẫn nhau kỳ dị đặc biệt.
Ở bên trong, Lục Vân vẻ mặt biến hẳn, kết giới ánh sáng hộ thân tầng tầng bị tan nát, nguy hiểm đang từng bước tiến gần. Cảnh tượng này có thể nói là chàng chưa từng gặp phải. Nhất thời, Lục Vân càng hiểu sâu sắc thực lực của U Minh ma long.
Trong lúc này, ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Lục Vân, dùng ý nghĩ khống chế trạng thái thân thể, khiến nó liên tục không ngừng phát xuất kết giới ánh sáng phòng ngự để ngăn cản sự nguy hiểm gia tăng.
– Lục Vân, chịu chết đi. Ta nói qua người không có cơ hội để thi triển chiêu thứ hai.
Tiếng cười âm lạnh hệt như một lời nguyền truyền vào đầu Lục Vân rõ ràng. U Minh ma long khiến vách sáng quỷ dị kia đột nhiên tăng áp lực vào trong, phảng phất như muốn bóp vỡ chàng.
Lục Vân ánh mặt lóe lên, quát to:
– Như vậy cũng muốn giết ta? Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi.
Nói rồi ánh xanh lam trên người lóe lên, sức mạnh biển cả dưỡng dục của Hải Tâm quyết biến đổi trạng thái vô cùng ổn định trước đây thành trạng thái động, dùng trạng thái vô cùng động bắt đầu đánh một trận liều chết với U Minh ma long.
Tức khắc, sức mạnh từ trong ra va chạm mãnh liệt với sức mạnh thu vào, lũy kế với nhau nhanh chóng tiến vào giai đoạn phát hỏa, khiến vách sáng bốn màu nhiễm một màu đẹp mắt. Cứ như thế, tình hình Lục Vân không cách gì nhìn thấy rõ, lại thêm vách sáng có tính ngăn cách vô cùng tốt, ngay cả một chút khí tức của Lục Vân cũng không cách gì truyền ra.
Thời gian, trôi qua trong sự chờ đợi của mấy người Trương Ngạo Tuyết. Khi Vách sáng sau vài lần thu vào nở ra, cuối cùng phát nổ, làn sáng khuếch tán của nó bao trùm bốn phía.
Tiếng sấm điếc tai, chớp điện chói mắt. Khi mọi thứ bình thường trở lại, chỉ thấy Lục Vân đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, dường như có vài phần mệt mỏi.
U Minh ma long thân thể không thấy, nhưng lại thấy một người đàn ông anh tuấn, bề ngoài chừng hơn ba mươi tuổi, trên người có cặp mắt tà ác của Âm Đế, đôi cánh đỏ hồng của Thiên Sát, mái tóc dài đỏ tươi của Lôi Thiên, còn có một bộ giáp vảy của U Minh ma long.
Người đàn ông đó vẻ mặt hờ hững, lạnh lùng tàn khốc nói:
– Lục Vân, ngươi mạnh mẽ khiến ta bất ngờ.
Lục Vân mỉa mai nói:
– Thủ đoạn của ngươi khiến ta thất vọng. Bất quá ngoại hình không tệ, ngươi tự mình cho là tên gì đây?
Người đàn ông đó kiêu ngạo nói:
– Sự xuất hiện của ta chính là huỷ diệt mọi thứ tồn tại, ngươi cứ gọi ta là Tử Thần được rồi.
Nghe vậy thất kinh, Lục Vân trầm giọng nói:
– Nhớ lại Vu Thần đã từng nói với ta: Theo truyền thuyết, nếu như có người cưỡi rồng đen đạp mây xuất hiện, hắn chính là Tử Thần của địa ngục, không ngờ được hôm nay cuối cùng đã ứng nghiệm hoàn toàn. Bất quá, không biết ngươi là Tử Thần bắt hồn phách người hay là đã bị định sẵn Ôn Thần phải chết?
Tử Thần hợp thể của bốn người quát lên:
– Ta chính là Tử Thần nắm đại quyền sinh sát mọi vật, gặp phải ta, cho dù là ai đều phải chết!
Lục Vân ngạo nghễ nhìn lên trời, nghi ngờ nói:
– Đúng vậy chăng? Kiếm của ta vừa hay được gọi là Diệt Thần kiếm, bây giờ hãy để lĩnh giáo sự lợi hại của Tử Thần ngươi.
Tiện tay vung lên, Phá Thương bay lên trời, hào quang bảy màu phân bố khắp tầng mây. Bốn bề, vô số làn kiếm như những con cá bơi trong biển, theo lời sắp xếp thành trận vuông, các mũi kiếm khẽ run lên, phát ra tiếng kiếm ngâm êm tai, như gió biển thổi êm quanh quẩn hai người.
Cảm ứng được ý niệm giết người trong lòng Lục Vân, Tử Thần tự phụ nói:
– Lục Vân, thực lực ngươi phi thường, nhưng chỉ nói về sức mạnh, ngươi còn kém ta một chút. Chỉ bằng vào điều này, ngươi hôm nay khó mà thoát khỏi kiếp nạn.
Nói rồi hai tay giang ra, hai cánh cũng giang ra, sức mạnh toàn thân phát ra ngoài hình thành một khu vực màu đen thẫm quỷ dị bao phủ phương viên vài chục trượng. Bên trong khu vực này ngập đầy sức mạnh tuyệt sát, dễ dàng nghiền nát những làn kiếm Lục Vân phát ra trước đó.
Hiểu được ý nghĩ của Tử Thần, Lục Vân thôi tự phụ, thân thể hơi loáng lên, ý nghĩ trong lòng lập tức hiển hiện, tám mươi phân thân tản ra xung quanh Tử Thần với chàng ở giữa, vừa hay tạo thành chín lần chín, khí tức tất cả kết nối, khí mạch liên thông.
Hoàn thành những điều này rồi, Lục Vân không chút chậm trễ, từng phân thân đồng thời bắt quyết thi triển pháp thuật, thủ thế và phương vị chia thành ba loại, tổng cộng là hai mươi bảy loại biến hóa đồng thời thi triển.
Trong lúc này, ba loại biến hóa đại biểu cho âm nhu, dương cương, âm dương kết hợp tạo thành ba loại sức mạnh. Bao gồm căn bản biến hóa của mọi thứ trên thế gian, dùng phương thức vô cùng huyền diệu của nó tạo dụng lên thân thể Tử Thần. Sức mạnh hủy diệt tuyệt sát gặp phải sức mạnh âm dương huyền bí, hai bên tương sinh tương khắc, cứ giằng co lẫn nhau.
Đến lúc này, Tử Thần tạm thời bị vây khốn bên trong, Lục Vân liền có cơ hội thi triển tuyệt vời những sở trường có thể sử dụng.
Nắm chắc được điểm này, hành động của Lục Vân rất nhanh, người thật chớp mắt đã thoát ra, dùng Phá Thương thần binh cực mạnh làm vũ khí, thi triển lẫn nữa “Thần Diệt trảm”! Chỉ thấy một cột kiếm bảy màu bắn thẳng tầng mây hệt như một cột sáng nối liền trời đất mang theo sức mạnh vô cùng thần thánh, theo sự khống chế của Lục Vân từ trên trời giáng xuống, đến nơi nào chỗ đó thời gian không gian vặn vẹo phát ra những âm thanh ri ri.
Một nhát chém này uy lực kinh trời, ẩn chứa ý niệm cố chấp muốn giết của Lục Vân, vượt hẳn bất cứ lần thi triển Thần Diệt trảm nào, chớp mắt đã xuất hiện trước Tử Thần.
Phát hiện được nguy hiểm, ánh mắt Tử Thần biến hẳn, kình khí toàn thân bộc phát hệt như một tiếng sấm vang lên giữa trời trong, lập tức đánh tan sức mạnh âm dương trói buộc của Lục Vân, thân thể chớp mắt đã khôi phục lại tự do.
Lần này, Tử Thần không hề né tránh, hắn chỉ quát to một tiếng, tay phải vung lên thành một vòng tròn giữa không trung, sau đó dùng ngón tay thay đao chém xuống, phát xuất một làn đao mạnh mẽ, quyết liệt, kinh khủng, chính là tuyệt học của Thiên Sát – Cửu Chuyển Thiên Sát trảm!
Thần Diệt trảm đối đầu với Thiên Sát trảm, đây chính là lần giao tranh thứ ba. Khác với dĩ vãng, lần này Thần Diệt trảm của Lục Vân bị Thiên Sát trảm của Tử Thần mạnh mẽ hất văng ra. Từ đây có thể nhìn ra, Tử Thần tuy ra tay hơi chậm, nhưng thực lực lại rõ ràng mạnh hơn Lục Vân. Đây chính là nguyên nhân hắn thắng được.
Từ xa nhìn lại, Trương Ngạo Tuyết đang quan sát vẻ mặt biến hẳn, ưu tư nói:
– Thần Diệt trảm mạnh nhất của Lục Vân cũng không đối phó được Tử Thần, xem ra tình hình không được ổn.
Biết nàng nói hơi uyển chuyển, Thương Nguyệt than nhẹ:
– Chưa đến lúc cuối cùng, chúng ta chớ nên bỏ đi niềm tin. Tin chắc Lục Vân sẽ không khiến chúng ta phải thất vọng!
Trương Ngạo Tuyết liếc nàng, cười khổ, ánh mắt nhìn lại Bách Linh hỏi ý kiến.
Bách Linh trầm ngâm một lúc, mở miệng nói:
– Hiểu biết của chúng ta với Lục Vân còn thua xa tiên tổ của chàng, hay là hỏi lại ý kiến của tiên tổ xem thế nào.
Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt suy nghĩ thấy có lý, cùng lúc nhìn về kẻ nghịch thiên ở cách vài trượng. Biết được suy tưởng của ba cô, kẻ nghịch thiên nhẹ nhàng nói:
– Thiên Địa Vô Cực của Lục Vân đã đến mức cực hạn, bằng vào đó nó sẽ không thua Tử Thần. Nhưng muốn thắng thì phải coi nó đã lĩnh hội được nhiều ít trong Vạn Diệt Cổ Động.
Trương Ngạo Tuyết nói:
– Ý của tiên tổ cho là Lục Vân còn có tuyệt chiêu lợi hại, nhưng tu vi như thế nào phải nhìn vào thiên phú của chàng?
Kẻ nghịch thiên không nói, chỉ hơi hơi gật đầu, mơ hồ có vài phần quan tâm trong đó.
Chuyển mình chín lần trong không trung, Lục Vân ổn định thân thể, khuôn mặt hơi tái nhợt. Vừa rồi, chàng và Tử Thần đánh thẳng một chiêu, thân thể bị thương tổn cực nặng. May mà chàng có thân thể bất diệt, khả năng chữa trị tự động vô cùng kinh người, lại thêm thuật Trọng Sinh Hoàn Nguyên, gần như chỉ chớp mắt đã loại trừ tai họa ngầm trong cơ thể.
Bên này, tình hình Tử Thần không khác Lục Vân nhiều lắm, sau khi trọng thương nhanh chóng hồi phục, tựa như không có bị gì, nhưng ánh mắt thêm vài phần oán hận. Lắc mình, hai người đồng thời tiến gần, khi khoảng cách ba trượng giương mắt giận dữ chờ đợi, giữa hai bên tràn ngập ý tưởng giết chóc, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bộc phát kịch chiến.
Tử Thần vẻ mặt hờ hững, âm hiểm nói:
– Lục Vân, đã qua ba chiêu, ngươi còn tuyệt chiêu nào chớ ngại đem ra.
Lục Vân nói:
– Muốn biết cũng không khó, chỉ sợ ngươi tiếp không nổi mà thôi!
Chữ thôi còn ở cửa miệng, thân thể Lục Vân hóa thành ngàn vạn, dùng tốc độ kinh người phối hợp với kiếm quyết mau lẹ, lại thêm Phá Thương thần binh thể hiện giao chiến kịch liệt. Khinh bỉ bật cười, Tử Thần nói:
– Ngươi cho là chỉ bằng tốc độ mau lẹ có thể tạo nên thương tổn cho ta chăng? Ngươi quả thực đã coi thường ta rồi.
Hai tay bắt chép, thân thể xoay tròn, kình phong chuyển động hình thành một vũng xoáy mạnh mẽ với uy lực dời non lấp biển, khiến toàn bộ làn kiếm đến gần đều vỡ nát.
Lục Vân hơi chấn động khiếp hãi, nhưng chàng không hề dừng lại, chàng làm như vậy chỉ muốn xác định Phá Thương thần binh của mình có thể tạo nên thương tổn trực tiếp nào cho Tử Thần hay không.
Giao chiến mau lẹ khiến người hoa mắt, hai kẻ mạnh tuyệt thế thi nhau thể hiện sở trường của mình trên tầng mây, các loại pháp quyết kỳ lạ cổ quái, các loại ánh sáng lưu động rực rỡ chói mắt, Trương Ngạo Tuyết mấy người hãi hùng khiếp đảm.