[Dịch] Tầm Đỉnh Ký - Q.1 - Chương 19: Xuất sứ Liêu Đông/font>/b>
Hôm đó, Chu Thiếu Dương nằm nghỉ trong phòng, trong lòng chỉ một mực nghĩ cách rời khỏi hoàng cung. Thình lình, có một lão thái giám tới gọi hắn qua cung Càn Thanh ngay lập tức, nghe nói hoàng thượng có yếu sự muốn bàn với hắn. Chu Thiếu Dương nghe xong, vội vàng theo lão thái giám đi tới cung Càn Thanh.
Nguyên lai, mấy ngày trước đây Trương ngự sử có dâng lên hoàng thượng một bản tấu chương thuật lại tất cả những việc mà cha con họ Lý ở quan ngoại đã làm. Đồng thời ám thị với hoàng thượng nên học hỏi từ những vết xe đổ của những triều đại trước, tránh những việc như “Trần Kiều binh biến”, thay đổi triều đại. Ông ta tuy đã biết rõ những vẫn hỏi hoàng đế rằng:
– Từ thời Đường, Tống tới nay, trong vòng mấy chục năm mà đã thay triều đổi đại đến tám lần, chiến tranh liên miên, nguyên nhân ở đâu?
Vạn Lịch Hoàng đế tuy rất ít khi lên triều bàn chính sự, nhưng đối với lịch sử cũng rất có kiến giải, than thở đáp:
– Chiến tranh liên miên là nguyên nhân làm dân chúng không thể an cư, do tướng lĩnh có quyền lực quá lớn, ngược lại quân quyền lại yếu, muốn được bình trị lâu dài, tất phải tước đoạt quyền lực của tướng lĩnh.
Bình nhật, Vạn Lịch hoàng đế rất tin dụng Trương ngự sử, đối với các tấu trương của ông ta thường được bàn luận xem xét rất kĩ lưỡng. Vì vậy đối với Lý Thành Lương do địa vị cao, binh quyền quá lớn, đã đặc biệt lưu ý.
Đêm đó hoàng đế ở tại Cẩn Thân điện, một mình ngồi trước thư án, xem những tấu chương kể tội Lý Thành Lương, phân vân không biết làm thế nào. Ngài cũng nghĩ rằng, Lý Thành Lương thân làm tổng binh, thêm nữa anh em họ Lý đều là tướng quân, đúng là binh quyền quá lớn. Nghĩ vậy liền tự nhủ rằng: “Nếu cha con họ Lý có nhị tâm thì hậu quả sau này thật khó mà tưởng tượng được!”
Vạn Lịch hoàng đế cảm thấy hơi bất an nên đứng dậy tản bộ ngắm hoa, trong lòng tự hỏi, từ Long Khánh Nguyên niên , Lý Thành Lương đã xuất nhiệm Liêu Đông, giữ chức phó tổng binh, đến nay đã được hơn hai mươi năm, nhiều lần đi thảo phạt di khấu, lập nhiều chiến công, nếu bây giờ ta cách chức cha con họ Lý, thì lấy ai trấn thủ biên thùy?
Phiền não, lo âu, sợ hãi, như những cơn sóng ngầm ám ảnh Vạn Lịch hoàng đế. Khi ngài đang cảm thấy trăm đường không biết tính đường nào cho trọn vẹn, bất ngờ có một lão thái giám tiến tới , quỳ xuống tâu rằng:
-Hoàng thượng, đã quá canh hai, thỉnh hoàng thượng hồi cung nghỉ ngơi!
Một lát sau Vạn Lịch Hoàng đế thần tình phiền muộn, buồn bã bước ra đại điện. Lão thái giám cầm đèn đi trước dẫn đường, hoàng thượng mặc nhiên hướng tới càn thanh cung mà đi.
” Thình thịch! Thình thịch! ” tiếng những bước chân vang lên trong cung.
” Loạt xoạt! Loạt xoạt! ” Tiếng lá trúc bên đường lao xao.
Vạn Lịch hoàng đế cứ thế bước tới phía trước. Bỗng nhiên nhớ tới sự việc “Trần Kiều binh biến”, đao quang kiếm ảnh như phảng phất hiện ra trước mắt. Vạn Lịch hoàng đế cảm thấy thập phần sợ hãi, cảm giác như phía sau có người đang bám theo mình. Ngài liền quay lại phía sau nhìn ngó, như tìm xem có bóng người nào không .
” Thình thịch Thình thịch!”
” Loạt xoạt! Loạt xoạt ! ”
Âm thanh vẫn vang lên đâu đây.
Vạn Lịch hoàng đế dường như cất bước nhanh hơn, đôi chân thoáng có vẻ hơi run rẩy. Ngài cảm thấy hơi sợ hãi, gắng lấy lại tinh thần, nhỏ giọng hỏi:
-Ai đang đi phía sau vậy ?
Vừa hỏi xong lại muốn quay ra phía sau nhìn, lão thái giám đang đi phía trước tưởng hoàng thượng đang nói với lão. Nhưng lão không nghe rõ hoàng thượng nói gì, liền quay đầu lại, nâng đèn lên cung kính hỏi:
-Hoàng thượng người có việc gì sai bảo không ạ?
-Việc này…
Vạn Lịch Hoàng đế quay lại liền bảo:
– Tới Càn Thanh cung
Lúc này có mấy nhóm cung nga đang cung kính đi tới nghênh giá.
Trong cung đèn sáng như ban ngày, hương trầm thoảng bay. Vạn Lịch hoàng đế tâm trạng lo âu phiền muộn ngự trên long sàn.
Lúc đang mơ mơ màng màng ngủ, bỗng đâu cái tên Lý Thành Lương vang lên bên tai. Khiến ngài không khỏi cảm thấy kinh hoảng, Lý Thành Lương có thể trở thành Triệu Khuông Dẫn…. Đáng sợ nhất là lúc gần bình minh, ngài mộng thấy Lý Thành Lương tay cầm bảo kiếm, nhảy từ xà nhà xuống đâm thẳng vào ngực mình…. Vạn Lịch kêu to một tiếng tỉnh mộng cũng không thể nào nhắm mắt trở lại được.
Sáng sớm hôm sau, Vạn Lịch hoàng đế dùng bữa xong, sai người triệu Trương ngự sử vào tiền điện nghị sự.
Lần này Vạn Lịch hoàng đế triệu kiến ông ta không phải ở “Tấu Thiên điện” cũng không phải ở “Hoa Cái điện” hay “Cẩn Thân điện” mà tại một thư phòng ở “ Giao Thái điện” thì chắc chắn là có việc rất cơ mật.
Trương ngự sử tiến lên điện quỳ xuống bái lạy, hoàng thượng liền sai người lấy ghế cho y ngồi, rồi kể lại hết sự việc tối hôm qua. Sau đó lấy bản tấu chương của Trương ngự sử ra bảo:
– Ái khanh dâng tấu chương, ta đã xem xét kĩ càng thấy rất vừa ý, rất đáng khen gợi. Nay Liêu Đông bất ổn, nhưng nếu chúng ta vội vàng giáng tội cho cha con Lý Thành Lương, thì quả là quá manh động, không khác gì dẫn hỏa thiêu thân. Nhưng hiện bên cạnh ta vẫn chưa có người tin cậy để trọng dụng, do đó ái khanh hãy trở về ba ngày sau ta sẽ trả lời khanh.
Nói xong, liền cho Trương ngự sử lui xuống.
Lại nói sau khi Vạn Lịch triệu kiến Trương ngự sử xong, liền nghĩ tới việc gọi Chu Thiếu Dương vào để bàn lại việc này.
Ngài đã thấy hắn là người can đảm, võ công cao cường , nhưng quan trọng hơn ngài coi hắn chính là quý nhân do trời phái xuống giúp mình. Mặt khác ngài còn nghe nói trước kia Chu Thiếu Dương đã từng là quân sư của Lý Thành Lương, do đó đối với Lý Thành Lương tất là hiểu rõ hơn người khác.
Nghĩ đến đây Vạn Lịch hoàng đế quyết định cử Chu Thiếu Dương tới Liêu Đông. Do vậy, Vạn Lịch hoàng đế liền trở về Càn Thanh Cung, cấp tốc sai người triệu Chu Thiếu Dương tới gặp.
Vạn Lịch hoàng đế thấy Chu Thiếu Dương bước vào, liền dắt hắn ngồi lên cái ghế cạnh mình, đợi Chu Thiếu Dương ngồi xong, liền hỏi:
– Thiếu Dương, đối với tổng binh Liêu Đông Lý Thành Lương liệu ngươi hiểu được bao nhiêu phần?
Chu Thiếu Dương thấy hoàng thượng hỏi như vậy không biết là có mục đích gì, liền trả lời:
– Chuyện này…, Hoàng Thượng, tại hạ từng làm quân sư dưới chướng Lý Thành Lương, nên đối với cách làm việc của hắn cũng có chút hiểu biết.
Tiện thể hắn liền đem việc Lý Thành Lương hay ăn bớt quân lương, lừa dối khâm thiên giám, dựng mưu hãm hại Nỗ Nhĩ Cáp Xích, một lượt kể ra.
Vạn Lịch hoàng đế nghe Chu Thiếu Dương nói về Lý Thành lương như vậy, thì càng quyết tâm trừ bỏ Lý Thành Lương hơn, lập tức nói với Chu Thiếu Dương:
– Thiếu Dương, trẫm phái ngươi một mình tới Liêu Đông, trước tiên là đến phủ tổng binh khen ngợi tướng sĩ, khao thưởng ba quân, và thay trẫm truyền lệnh điều Lý tổng binh về kinh thành.
Chu Thiếu Dương nghe đích thân hoàng thượng nói vậy liền biết rằng hoàng thượng có ý phế bỏ Lý Thành Lương. Hơn nữa hắn nghe nói Lý Thành Lương có trong tay một bức Tứ Cảnh Đồ, Hoàng thượng lại phái một mình hắn đến Liêu Đông, thì đây chính là một cơ hội tốt để đoạt được bức họa đồ đó.
Chu Thiếu Dương liền đồng ý ngay lập tức, hắn quyết định ngày mai sẽ rời khỏi kinh thành đi Liêu Đông.
o0o
Cùng ngày hôm đó, Đông Dưỡng Tính mời Nỗ Nhĩ Cáp Xích tới thắp hương ở Mẫn Tổng tự.
Mẫn Tổng tự là một trong hai đại danh tự nổi tiếng ở kinh thành, nằm ở phía ngoài cửa Tuyên Vũ, được xây từ thời Đường Thái Tông. Sau khi triều Kim dời đô đến thành Bắc Kinh, từng dùng tự này làm trường thi để tuyển “Nữ Chân tiến sỹ”.
Cùng năm đó quân Kim đánh đến kinh đô Biện Kinh của nhà Bắc Tống, từng giam cầm Tống triều hoàng đế Tống Huy Tông, Tống Khâm Tông ở Trung Đô Bắc Kinh. Sau này Tống Khâm Tông bị giam lỏng ở ngôi miếu tự này trong một thời gian dài.
Đông Dưỡng Tính dẫn Nỗ Nhĩ Cáp Xích bước vào trong tự, chỉ thấy tùng bách tươi xanh càng khiến cho ngôi cổ tự thêm phần u nhã.
Đông Dưỡng Tính tiến lên phía trước, thắp một nén nhan, thành kính bái lạy sau đó nhằm hướng cửa Chu Tất mà đi.
Phía trước là Đại Hùng bảo điện trang nghiêm uy vũ, trong điện hương khói nghi ngút, tiếng đọc kinh cùng tiếng mõ vang lên đều đều bên tai. Hai người dâng hương cho Quan âm và chiêm ngưỡng tôn dung của mười tám vị la hán. Chiêm ngưỡng một hồi, hai người bước ra khỏi điện, đi đến một gốc cây bách thụ ngồi nghỉ.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích lần đầu tiên đến phật điện, tất nhiên hắn cũng không hiểu rõ tông chỉ của phật giáo cho lắm. Hắn vừa ngồi xuống một phiến đá xanh liền hỏi:
-Đông lão huynh, Quan âm có phải là một vị thần không?
Đông Dưỡng Tính buôn bán nhiều năm, đi quan nội quan ngoại không biết bao nhiêu lần, từng vào thăm rất nhiều những phật điện nổi tiếng. Y thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích hỏi vậy, không cần suy nghĩ trả lời ngay:
– Ngài chính là quan thế âm bồ tát, một vị phật khác là A Di Đà, kinh phật có nói rằng “Quan Âm chuyên phổ độ chúng sanh, cứu khổ cứu nạn, trong lúc nguy nan chỉ cần thành tâm niệm tên ngài thì sẽ được ngài cứu giúp”.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe xong , liền lắc đầu nghi vấn hỏi lại:
-Trước đây Khâm Tông hoàng đế từng bị giam lỏng tại đây, vậy tại sao Quan âm bồ tát không cứu giúp hắn?
-Việc đó …
Nỗ Nhĩ Cáp Xích hỏi vậy khiến Đông Dưỡng Tính trợn mắt há mồm không biết trả lời như thế nào. Nhưng Đông Dưỡng Tính cũng là kẻ mẫn tiệp, tâm niệm chuyển động liền thuận miệng trả lời rằng:
-Hoàng thượng không giống với phàm nhân, ngài được trời trao cho chức nghiệp bồ tát sao có thể cứu giúp được? Hoàng thượng sao có thể giống như chúng sanh được?
Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại hỏi:
-Tất nhiên là hoàng thượng cao quý vô thượng, thần thánh không thể xâm phạm, nhưng tại sao Tống Khâm Tông, Tống Huy Tông lại bị cầm tù ở Quan âm đại điện này?
Đông Dưỡng Tính thấy vấn đề này không phải dễ trả lời, liền đáp lại một cách hàm hồ:
– À, tin thần thì có thần, không tin thì không có thôi! Đó là nguyên tắc chính
Nỗ Nhĩ Cáp Xích dường như đã ngộ ra điều gì liền nói:
– Vương triều nhà tống có hai vị hoàng đế bị phế truất như vậy cho thấy, hoàng đế không phải là không thể bị xâm phạm. Hoàng đế cũng có thể bị tước bỏ quyền lực, có thể bị cầm tù, có thể bị giết, và nếu có bị giết thì cũng chả thánh thần nào có thể cứu giúp được.
-Bội phục! Bội phục!
Đông Dưỡng Tính thấy trong thời gian ngắn mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích hiểu được nhiều đạo lý, liền lên tiếng khen ngợi.
Trời dần về trưa
Trương ngự sử phái người đi đón Đông Dưỡng Tính và Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Khi hai người an vị, Trương ngự sử nói rằng Vạn Lịch Hoàng đế là người hay đa nghi
Trong nội phủ của trương ngự sử, khi ba người phân ngôi chủ khách. Trương ngự sử liền kể cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích và Đông Dưỡng Tính biết việc hoàng thượng vừa phái khâm sai đại thần đến Liêu Đông. Đồng thời còn cho biết vị khâm sai đại thần này không những là thân thích của hoàng thượng, mà còn là người hiểu rất rõ con người của Lý Thành Lương.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe Trương ngự sử nói vậy, liền không kìm được hỏi danh tính của vị khâm sai đại thần đó. Trương ngự sử tất nhiên nói ngay cho hắn biết. Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe xong, trong lòng không thể không nghĩ đến vị võ lâm cao thủ đó.
Nếu như đúng là vị đó thì thù này quả là có thể báo được, chỉ có điều hắn lại không ngờ người đó lại là thân thích của hoàng thượng, như vậy sau này nếu hắn có khởi binh thì cũng sẽ gặp nhiểu bất lợi. Nghĩ tới đây, hắn liền quyết định ngày mai sẽ trở về, cố gắng nắm lấy cơ hội tốt để tự mình thống nhất quan ngoại.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nỗ Nhĩ Cáp Xích lập tức khởi hành trở về huấn luyện tân binh.
Đồng thời Chu Thiếu Dương đã cầm thánh chỉ của Vạn Lịch Hoàng Đế, với thân phận là khâm sai đại thần, mang theo hơn một trăm tùy tùng uy phong lẫm lẫm rời khỏi kinh thành tới Liêu Đông.
Lý Thành Lương là kẻ gian trá, đa nghi, trong bao nhiêu năm hắn tuy trấn thủ đất Liêu, nhưng vẫn để lại tai mắt ở kinh thành. Vì thế, khi Chu Thiếu Dương rời khỏi kinh thành, thì tin đó đã truyền đến thành Quảng Ninh.
Hôm nay, Lý Thành Lương đang cho hổ ăn ở chuồng hổ phía đông bắc thành Quảng Ninh. Lúc này hắn đang ngồi cạnh chuồng hổ, miệng kêu lên những tiếng hầm hừ nhỏ, đưa khối thịt trâu đến miệng lão hổ. Cùng lúc đó trong nội phủ, tổng quản nhận được một tin mật.
Lý Thành Lương tay cầm miếng thịt huơ huơ, ra hiệu cho tổng quản lấy mật thư ra. Hắn nhìn qua mười trang hành thư sau đó nhìn lại trang thứ hai, thấy viết là hoàng thượng triệu hắn về kinh, lại cử khâm sai đại thần là Chu Thiếu Dương đến, chính là tên Chu Thiếu Dương lúc trước từng làm mưu sỹ trong quân của hắn. Bất giác tay hắn nắm chặt lấy cột nhà đầu xuất mồ hôi, tứ chi phát lạnh, cả người như mềm nhũn ra. Nếu không có tổng quản đỡ phía sau lưng, thì có thể hắn đã ngã vào chuồng cọp làm mồi cho hổ rồi.
Tổng quản lập tức kêu phu kiệu khiêng Lý tổng binh về nội phủ. Về nội phủ được một lúc thì Lý Thành Lương mới tỉnh lại, hắn cảm thấy đứng ngồi không yên. Liền cho người đi gọi con trai thứ ba đang ở trong quân là Lý Như Trinh, cùng với Lý Như Bách vốn nhậm chức ở bên ngoài đang về thăm nhà cùng thương nghị đối sách.
Lý Như Trinh là kẻ ngu dốt, khiếp nhược, bình nhật chỉ biết dựa vào quyền thế của cha mà tác oai tác quái. Nay hắn nghe khâm sai đại thần đến thì trong tâm thập phần hoảng sợ. Đến một chủ kiến cũng không có, chỉ biết nhìn phụ thân với đi qua đi lại trong phòng.
Lý Thành Lương thấy đứa con trai thứ ba đi qua đi lại trong phòng, tâm trạng y lại không được tốt, nên càng khiến cho Lý Thành Lương buồn bực hơn, không kìm được cất giọng chửi bới:
– Các người đều là những tên nghịch tử, chỉ biết gây chuyện thị phi, đến lúc ta gặp chuyện thì đến một câu cũng không mở mồm ra được
Lý Thành Lương đột nhiên rời khỏi giường, tay cầm một thanh côn làm bằng gỗ đàn hương, liên thanh quát:
-Cút đi! Cút hết cho ta!
Lý Như Bách đang ngồi thấy phụ thân nổi giận, bất giác nảy ra một kế, liền an ủi phụ thân:
– Phụ thân đại nhân, hà tất phải bất an đến vậy, hài nhi có một chủ ý, nhưng không biết có lên nói ra không?
-Nói!
Lý Thành Lương đứng lại lấy thanh côn chống đỡ thân thể đang mỏi mệt của hắn.
Lý Như Bách không hề vội vã, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Thành Lương thì thầm vào tai, như đang giải thích mưu đồ của hắn.
Lý Thành Lương nghe xong trầm tư một lúc, lắc đầu nói:
-Không ổn, không ổn! vạn nhất để hoàng thượng biết được, thì chúng ta mắc phải đại tội khi quân đó!
Lý Như Bách thấy phụ thân không hiểu ý mình liền nói rằng:
– Bây giờ hoàng thượng đang bị kẻ khác che mắt, không hề để ý đến quân công của cha con ta trong những năm qua, một mực muốn đẩy chúng ta vào tử địa. Phụ thân à, bây giờ lửa đã cháy đến tận mi rồi, chỉ có làm như thế là tốt nhất thôi!
Lý Thành Lương nghe xong liền ngồi xuống suy nghĩ cả nửa ngày. Cuối cùng giơ cây mộc côn lên nói:
-Việc đã đến nước này thì chỉ còn biết làm theo cách của ngươi mà thôi!
Hết chương 19
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: