[Dịch] Tầm Đỉnh Ký - Q.1 - Chương 21: Trí phá quỷ kế
Đoàn người của Chu Thiếu Dương rời khỏi kinh thành, mười lăm ngày sau thì đến thành Quảng Ninh.
Khi xe ngựa và kiệu vàng đi đến cửa nam thành, chỉ thấy nghi trượng tùy tùng, la hét dẹp đường, xe ngựa huyên náo, rất uy phong. Khi chiếc xe ngựa đi đến của nam thành, chỉ thấy có đội quân nghênh đón, trống rong cờ mở, xe ngựa huyên náo, rất là uy phong.
Nghi trượng cứ thế tiến vào cổng thành, tới cửa tây Đại Phật tự, nhưng không thấy Lý phủ phái người ra đón tiếp. Chu Thiếu Dương ngồi trong kiệu, vén rèm nhìn ra ngoài, trong lòng không khỏi cảm thấy sầu muộn.
Đoàn người đến ngã tư thì rẽ theo hướng đông, trong chốc lát đã đến cửa tổng binh phủ
Lúc đó chỉ thấy hai anh em Lý Như Bách, Lý Như Trịnh thân mang hiếu phục, khuôn mặt u sầu ra tiếp đón.
Hai người thấy khâm sai đại thần tới thì hoảng hốt thi lễ, cung kính nói rằng:
– Huynh đệ chúng tôi thân đang mang tang cha, nay khâm sai đại nhân tới đây mà không ra đón tiếp từ xa thật là thất lễ vô cùng!
Chu Thiếu Dương nghe xong vô cùng ngạc nhiên, vội vàng hạ kiệu nói:
– Chẳng lẽ Lý tổng binh đã thành người thiên cổ!
Chu Thiếu Dương cùng hai huynh đệ họ Lý bước vào phòng khách phía đông của phủ tổng binh.
Sau khi an tọa, Chu Thiếu Dương hỏi:
– Tổng Binh đại nhân thân thể cường tráng, tại sao lại có thể mắc trọng bệnh được?
Lý Như Trinh cung kính dâng trà , đáp:
-Không biết tại sao phụ thân đột nhiên bị mắc phong hàn
-Phong hàn?
Chu Thiếu Dương cảm thấy nghi hoặc liền nói:
-Điều này……..
Lý Như Bách đang ngồi cạnh Chu Thiếu Dương chưa chờ Lý Như Trinh đáp lại, đã hơi hoảng hốt liếc nhìn đệ đệ, chỉ thấy hắn cung kính đáp:
-Do phong hàn làm bệnh cũ tái phát nên chữa trị không được, hôm qua đã qua đời!
Khi đang nói thì tổng quản Lý phủ tiến lại bẩm báo:
-Bẩm thiếu soái, mọi sự chuẩn bị đã xong, có thể tiến hành phát tang !
Hai huynh đệ họ Lý vội vàng hướng tới Chu Thiếu Dương thi lễ, nói rằng:
-Đại nhân, huynh đệ chúng tôi phải lo tang sự, thỉnh đại nhân đến dịch quán nghỉ ngơi. Các việc liên quan, xin cho qua ngày sẽ bẩm báo!
Chu Thiếu Dương vội đứng lên, thương cảm nói:
-Theo ta được biết bá tính bình dân mà có tang sự, thì có thể được đình táng trong bảy ngày để làm pháp sự, mà đây lại là tang sự của tổng binh đại nhân sao có thể chôn nhanh như vậy được ?
-Đó là do di mệnh của tiên phụ
Lý Như Trinh ưỡn ngực đáp lại.
Chu Thiếu Dương gật đầu , thương tâm bảo rằng:
-Ta từng được tổng binh đại nhân tín nhiệm cất nhắc, đương nhiên phải đến bái tế.
Tiếp đó Chu Thiếu Dương cởi quan phục, mặc lại thường phục, được hai anh em họ Lý dẫn tới chỗ để linh cữu
Nhà để linh cữu vừa được dựng lên ở hậu viện, bên trong có đặt quan tài làm bằng gỗ bách.
Phía trên bàn thờ bày hương, phía dưới để tiền giấy để người đến phúng viếng đốt.
Chu Thiếu Dương đốt hương tế lễ rất trang trọng, người trong Lý phủ rập đầu tạ lễ.
Sau khi chia buồn với gia chủ, Chu Thiếu Dương một mình trở về dịch quán nghỉ ngơi.
Khi về đến dịch quán, Chu Thiếu Dương ngồi suy nghĩ không khỏi cảm thấy việc này có chút gì đó không được minh bạch cho lắm.
Hắn nghĩ lại Lý Thành Lương trước đây rất khoẻ mạnh, chưa bao giờ nghe thấy có bệnh tật gì cả, mà bình thường bá tính có tang sự thường để bảy ngày mới phát táng.
Nhưng Lý phủ muốn lập tức tiến hành ngay. Lại nghe nói hôm qua mới phát bệnh, vậy mà có thể chuẩn bị tang ma chu đáo đến vậy.
Nghĩ đến đó, trong lòng Chu Thiếu Dương liền cảm thấy nghi ngờ, quyết định phải tìm hiểu hư thực.
Khi mặt trời quá ngọ, tiếng nhạc hiếu vang vọng khắp thành Quảng Ninh.
Tiếp đó, từ cổng phủ tổng binh có một trăm tên thân binh bước ra xếp hàng dọc hai bên đường.
Khi ba hồi pháo vang lên một đội vệ binh dẫn đầu, sau đó là ba mươi hai thân binh khoẻ mạnh khiêng quan tài sơn đen tiến về phía cổng nam thành Quảng Ninh.
Tiếp đến chuyển qua hướng đông nam tiến về cửa Thái An, rồi lại chuyển qua hướng đông tiến về cửa Vĩnh An, qua hướng tây tiến về cửa Củng Trấn, hướng bắc thì tiến về cửa Tích Viễn, dường như đang diễu hành qua cả năm cửa thành.
Trong một thời gian ngắn đám tang diễu hành qua năm cửa thành, kèn trống vang dội theo phía sau, náo nhiệt vô cùng.
Tối đến, Chu Thiếu Dương vừa dùng xong bữa tối thì thấy có một vị thái giám đồng hành bước vào dịch quán.
Vị thái giám đó tiến về phía phòng Chu Thiếu Dương, hành lễ xong, liền thuận miệng nói rằng:
-Kì quái, thật là kì quái. Cha nhập thổ mà con không thèm Lý đến, đưa ma theo năm cửa, bày ra bát quái, như thể phô trương cho khâm sai đại nhân thấy vậy.”
Chu Thiếu Dương nghe vậy thì vội đứng lên hỏi rằng:
-Thế là thế nào, đưa ma theo năm cửa ư?
Thái giám liền bẩm báo những tin tức mình vừa nghe được.
Hắn đến gần Chu Thiếu Dương, không để ý đến thân phận cao thấp nói:
– Những người đi đường bảo rằng Lý tổng binh gần đây không hề bị mắc bệnh nào cả. Hôm qua có người còn trông thấy ông ta cưỡi ngựa đi săn ở ngọn núi phía bắc. Họ không biết làm sao ông ta lại chết nhanh đến vậy?
Chu Thiếu Dương nghe cảm thấy rất nghi ngờ, liền hỏi tiếp:
-Ngươi thấy có điều gì không ổn sao?
Tên thái giám nhìn ra cửa sau đó mới dám nói nhỏ:
-Đại nhân, tiểu nhân cũng thấy có điều gì đó không được thỏa đáng cho lắm
Chu Thiếu Dương nghe xong, trong tâm cũng cho là có cái gì đó bất thường, hắn quyết định tự mình phải đi làm rõ chuyện này.
Vì vậy hắn lập tức sai thái giám lập tức đi chuẩn bị khoái mã, để đuổi theo tham dự đám đưa tang.
Chu Thiếu Dương tận dụng ánh trăng gấp rút phi ngựa đuổi theo.
Hắn thấy ở phía đằng xa có một vài bó đuốc, liền cấp tốc dừng ngựa, sau đó đem cột ngựa lại ở trong một khu rừng nhỏ. Rồi bí mật bám theo sau đến mười mấy dặm.
Qua canh ba đêm đó, đám người đưa tang đi đến một gò đất ẩn phía sau một khu rừng rậm rạp. Một lúc sau, đến một bóng người cầm đuốc cũng không thấy đâu.
Chu Thiếu Dương cảm thấy thập phần kì quái, vội vàng tiếp cận khu rừng dò xét.
Nguyên lai trong rừng đã dựng sẵn hơn mười quân trướng.
Hắn lặng lẽ tiến đến, cẩn thận nhìn qua lỗ hổng của màn trướng thì thấy người trong Lý phủ đang ăn uống, cười nói vui vẻ, rất là náo nhiệt.
Lý Thành Lương cùng con trai thứ ba Lý Như Trinh cùng họ hàng tham dự lể tang đang xem thuộc hạ chơi trò đoán số và ra tửu lệnh
Chu Thiếu Dương thấy vậy thì vội vàng rời khỏi khu rừng.
Từ gò đất, hắn cấp tốc quay trở lại khu rừng nhỏ đã cột ngựa, vội vã lên ngựa quay trở lại dịch quán, lúc nghĩ đến những việc mình vừa nhìn thấy, không khỏi cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Đồng thời quyết định tối nay sẽ đến gặp trực tiếp Lý Thành Lương.
Khi đến hoàng hôn, Chu Thiếu Dương mặc thường phục, lại lựa chọn tám tinh binh đi theo mình, thừa lúc không ai để ý, bí mật cưỡi ngựa đi qua cửa Thái An, nhằm hướng quân trướng của Lý Thành Lương mà đi.
Gần đến canh ba Chu Thiếu Dương cùng thuộc hạ mới đến được khu rừng râm đó.
Khi bọn hắn vừa tới gần khu rừng thì bị một đám binh lính tại chốt canh chặn lại tra hỏi.
Chu Thiếu Dương mỉm cười bảo rằng:
-Ta là bạn cũ của tổng binh đại nhân, có việc trọng yếu cần thông báo cho đại nhân, vậy mà các ngươi còn dám tra hỏi sao?
Bọn lính liền đưa mắt nhìn Chu Thiếu Dương đánh giá một hồi, sau đó liền nhường đường cho hắn đi.
Chu Thiếu Dương bảo tám tên lính ở lại giữ ngựa, một mình đi vào quân trướng.
Một lúc sau, có một đội binh lính dẫn Chu Thiếu Dương vào quân trướng.
Hai ngày nay, cha con Lý Thành Lương, Lý Như Trinh lo lắng hành động của mình bị khâm sai đại nhân khám phá ra, khéo quá hóa vụn tự gây tội lỗi cho mình.
Lúc này Chu Thiếu Dương đột nhiên xuất hiện khiến Lý Thành Lương hồn vía lên mây, nửa ngày không mở nói được tiếng nào.
Chu Thiếu Dương bước vào hậu trướng, làm như bạn bè cũ lâu ngày gặp lại, cười nói vui vẻ.
Lý Như Trinh là kẻ thô lỗ, tâm trạng hoảng loạn, hắn liền rút kiếm ra định động thủ.
Lý Thành Lương sắc diện nhợt nhạt, hoang mang quát bảo:
-Không được vô lễ!
Đưa tay bảo hắn lùi lại.
Lý Thành Lương mời Chu Thiếu Dương ngồi lên ghế chủ tọa, nhất thời cảm thấy quẫn bách không biết giải thích thế nào.
Chu Thiếu Dương hiểu biết rộng rãi, phản ứng vô cùng nhanh nhạy, liền khai khẩu trước:
-Lý đại nhân, hạ quan phụng mệnh rời khỏi kinh thành, trước tiên là đến phủ đại nhân để ủy lạo binh sĩ, định thông báo cho tướng quân, nhưng lại gặp phải đám tang…??
Chu Thiếu Dương Thấy khuôn mặt của Lý tổng binh đỏ hồng lên, hắn bèn hòa hoãn nói:
-Phải chăng tướng ở bên ngoài nên không cần tuân theo quân lệnh?
– Đâu dám! Đâu dám!
Lý Thành Lương nói đến đây thì cảm thấy bế tắc, song thủ hơi run run.
Đúng lúc đó ngoài trướng đột nhiên có tiếng trống trận nổi lên
Một lúc sau, thấy một tên tiểu giáo chạy vào báo cáo.
-Bẩm tổng binh đại nhân, di địch nghe tin đại nhân mắc bệnh qua đời, đưa linh cữu qua năm của thành Quảng Ninh, nhân lúc thành trống đang đem quân tấn công vào thành
Lý Thành Lương nhất thời kinh hoảng vội vàng cho thổi tù và chuẩn bị quay trở lại Quảng Trữ thành ứng chiến.
Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Lý tổng binh dẫn chúng nhân quay trở về thành Quảng Trữ, khi nhân mã vừa tiến vào cửa Thiên An, đã thấy Lý Như Bạch phi ngựa tới báo cáo:
-Phụ thân, mấy nghìn quân Nữ Chân đã bị hài nhi tập kích đuổi ra khỏi thành
Tiếp đó phủ tổng binh liền mở tiệc mừng công.
Khi đang ngồi trên bàn đại tiệc thì Chu Thiếu Dương đề cập đến sự việc ” Đưa ma qua năm cửa thành”.
Lý Như Bách liền vội vàng bẩm báo rằng:
-Khâm sai đại nhân, gia phụ trá tử là kế ‘dụ rắn ra khỏi hang’ để có thể tập kích kẻ địch thu được đại thắng như hôm nay.
Chu Thiếu Dương không rõ chân tướng nhưng cũng nâng ly lớn tiếng chúc mừng thắng lợi.
Dự yến xong, Chu Thiếu Dương liền trở về dịch quán.
Đột nhiên thấy có một tên tùy tùng đến bẩm báo:
-Đại nhân, Lý tổng binh tự xưng là đẩy lùi mấy ngàn quân Di địch, nhưng khi thuộc hạ đến cửa bắc thành, thì thấy chiến trường không hề có một thi thể hay huyết tích nào, làm sao lại có trận đánh lạ lùng đến vậy chứ.
-Có chuyện này thật ư ?
Chu Thiếu Dương phát giác mình đã bị lừa cảm thấy rất tức giận.
Tên tùy tùng lại lấy ra một đầu mũi tên bẩm rằng:
-Tiểu nhân còn tìm thấy đầu một mũi tên của quân Minh trên người một tên ăn mặc như quân Nữ Chân
Chu Thiếu Dương đột nhiên nổi giận, trong lòng thầm nghĩ:
-Giỏi cho Lý Thành Lương, trá tử đã mắc tội khi quân lại còn giả vờ thắng trận để tâng công, đợi khi ta trở lại kinh thành khởi tấu, xem hắn đối mặt thế nào với hoàng thượng.
Ý nghĩ vừa trôi qua, bất giác hắn cảm thấy không được ổn lắm.
Chao ôi! Chỉ là không biết tìm Tứ Cảnh Đồ ở đâu, biết làm sao bây giờ?
Nếu như bây giờ ta dụng võ lực tiến vào phủ tổng binh thì cũng cũng không biết có trộm được bức đồ đó hay không, không được, bây giờ mình đang là khâm sai đại thần đích thân đến ủy lạo binh sĩ, vạn nhất bị phát hiện, thì thật là không hay chút nào!
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy phiền não.
Đúng lúc đó, Lý Như Bách lại đến dịch quán mời khâm sai đại nhân đến nhà xem hát.
Chu Thiếu Dương ra gặp Lý Như Bách. Đột nhiên nghĩ ra một kế sách.
Lúc đó, Chu Thiếu Dương đột nhiên trợn mắt vỗ bàn quát lớn:
-Quỳ xuống!
Lý Như Bách không biết rõ chuyện gì, chỉ biết hấp tấp quỳ xuống tại chỗ, cúi đầu không biết nói sao.
Chu Thiếu Dương nhìn Lý Như Bách đang quỳ trước mặt nói tiếp:
-Lý Tướng quân, ngươi có biết phụ tử các người đã phạm phải tội gì không?
Lý Như Bách Làm ra vẻ bình tĩnh trả lời rằng:
-Đại nhân, thứ cho hạ quan không biết đã phạm những tội nào.
Chu Thiếu Dương nghe thấy thế biết rằng hắn biết mà không nói. Bản thân cũng không cảm thấy lạ, liền nói rằng:
-Lý tướng quân, các ngươi phạm phải tội ‘giả chết khi quân’, ‘giả thắng trận để lập công’, nếu như ta hồi kinh tố cáo việc này với hoàng thượng thì phụ tử các người đều bị chém đầu chứ chẳng nghi.
Lý Như Bách nghe Chu Thiếu Dương nói vậy thì biết sự việc đã bị bại lộ.
Trong lòng không khỏi run sợ vội vàng nói:
-Đại nhân, đại nhân, mong đại nhân hạ thủ lưu tình, trước mặt hoàng thượng nói tốt cho chúng tôi một tiếng, để hoàng thượng tha cho chúng tôi một con đường sống!
Chu Thiếu Dương thấy hắn cầu xin như vậy, trong tâm không khỏi cảm thấy cao hứng, nhưng trên mặt vẫn làm vẻ bình tĩnh lạnh lùng bảo rằng:
-Lý tướng quân, muốn ta trước mặt hoàng thượng nói vài câu tốt đẹp không phải là không thể, nhưng ta có một điều kiện, không biết ngài có đáp ứng được không.
Lý Như Bách nghe Chu Thiếu Dương nói bằng lòng giúp đỡ cha con hắn, vội vàng trả lời ngay:
-Tại hạ nhất định đáp ứng, xin đại nhân cứ nói!
Chu Thiếu Dương thấy thái độ của hắn như vậy, liền bảo rằng:
-Lý tướng quân, theo ta được biết thì phụ thân ngươi có giữ một bức họa đồ do Lưu Bá Ôn để lại, có phải như thật thế không?
Lý Như Bách nghe xong nói rằng:
-Đúng là phụ thân có một bức họa đồ, chỉ là phụ thân xem nó là bảo vật gia truyền , không biết đại nhân có dụng ý gì.
Chu Thiếu Dương nghe xong, thầm nghĩ ‘quả nhiên Lý Thành Lương có giữ một bức Tứ Cảnh Đồ’, hắn liền nhẹ giọng bảo rằng:
– Ta trước giờ là người thích sưu tầm tự họa, nghe nói Lý tổng binh có một bức họa đẹp nên cũng muốn thưởng lãm, nếu như có thể thương lượng được, ta đảm bảo không những tính mạng cha con ngươi an toàn mà ngươi còn không bị bãi miễn chức vụ gì hết.
Nói xong, liền liếc nhìn Liễu Như Bách đang quì ở dưới đất.
Lý Như Bách nghe Chu Thiếu Dương nói xong, liền biết ngay ý đồ của vị khâm sai đại thần này là gì.
Suy nghĩ một khắc, cuối cùng đồng ý đáp ứng điều kiện của Chu Thiếu Dương.
Hai hôm sau, ngay từ sáng sớm Lý Như Bách đã đến giao cho Chu Thiếu Dương bức họa.
Hắn lập tức mang bức họa ra xem.
Chỉ thấy đó là một mảng rừng trúc, chỉ có một điểm giống với bức họa của mình là có đề chữ của Lưu Bá Ôn
Chu Thiếu Dương cầm lấy bức họa cho vào ngực, sau đó cùng Lý Như Bách nói chuyện phiếm một lúc.
Mấy ngày sau Chu Thiếu Dương trở lại kinh thành, hắn dâng lên hoàng thượng một bản tấu sớ với đầy đủ chứng cứ .
Ngay lập tức, Lý Thành Lương bị triệu về kinh, bị bãi quan thành thứ dân, nhưng hai con đứa con của Lý Thành Lương do được Chu Thiếu Dương nói tốt trước mặt hoàng thượng nên không bị bãi chức.
Vậy là bây giờ hắn đã có trong tay hai mảnh của bức họa Tứ Cảnh Đồ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: