[Dịch] Tầm Đỉnh Ký - Q.1 - Chương 20: Chiêu lãm nhân tài /font>/b>
Nhóm Nỗ Nhĩ Cáp Xích trải qua mười ngày bôn ba cuối cùng cũng về đến Tân Binh Bảo. Hắn vừa về đến chỗ ở của mình, Đồ Lỗ Thập cũng vừa chạy đến, quỳ mọp xuống nói:
– Đại ca, đệ xin thỉnh tội với huynh!
Nỗ Nhĩ Cáp Xích vội vàng nâng y dậy nói:
-Hảo huynh đệ của ta! Thật ra đã phát sinh chuyện gì, hãy nói cho đại ca nghe!
Đồ Lỗ Thập liền kể lại sự việc xảy ra khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích vắng mặt.
Nguyên lai khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích đi vắng, Đồ Lỗ Thập đem binh tiến đánh Ông Khắc Lạc. Chẳng ngờ không thắng được mà bản thân y lại trúng tên giữa trận, binh sĩ cũng bị tổn thất không ít.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe xong chậm rãi nói:
– Hảo huynh đệ của ta! Biết lổi là tốt rồi. Đánh trận không nắm rõ binh pháp chiến thuật sẽ nhận lấy chiến bại, lần này hấp tấp xuất binh, cũng tại ta không nói rõ điểm mạnh yếu cho ngươi.
Đồ Lỗ Thập khóc nói:
-Tại ta, tại ta, tất cả đều tại ta.
Thất bại của Đồ Lỗ Thập tại Ông Khắc Lạc càng khiến Nỗ Nhĩ Cáp Xích thêm lo lắng suy nghĩ. Hắn phát hiện ra rằng đó như là hệ quả của những trận thắng liên tiếp, có một số binh sĩ đâm ra kiêu ngạo, khinh địch, không tuân quân mệnh. Vì thế hắn lập tức triệu tập tám vị Ngưu Lục Ngạch Chân (*), ngồi lại thảo ra quân quy quân kỷ.
Từ lúc khởi binh đến nay, mỗi khi có chiến sự, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đều là tạm thời triệu tập mọi người , phân phó thủ lĩnh, thống lĩnh, binh mã. Khi chiến sự kết thúc, mọi người lại trở về nhà, săn bắn hay trồng trọt.
Nhưng với sự phát triển của tình huống cuộc chiến, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã nhận ra là tổ chức trở nên hỗn lọan, sức chiến đấu không mạnh, khó phòng những cuộc tập kích của các thế lực bên ngoài.
Ngay ngày hôm đó, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cùng mọi người thương nghị, quyết định ổn định lại tổ chức của các Ngưu Lục.
Khi mọi người an tọa, Nỗ Nhĩ Cáp Xích liền nói:
-Các vị thúc bá huynh đệ, mọi người theo ta đã một thời gian rồi. Từ lúc đầu đội ngũ chỉ có mười ba bộ khôi giáp cũ, quân không đến trăm người, đến ngày hôm nay đã tăng lên thành năm trăm bộ, quân số cũng hơn một ngàn. Nhiều người đã thành gia lập thất, một số còn được chia tù binh, vật phẩm, cuộc sống đã dần dần khá hơn. Đáng tiếc, quân đội của chúng ta, cho tới bây giờ vẫn giống như lúc đi săn. Khi lâm trận mới chọn ra Ngưu Lục thủ lĩnh, đánh xong thì tự về nhà chăn nuôi trồng trọt. Binh sĩ khi ra trận thì dũng cảm giết địch, nhưng một khi không ra trận thì thành ra đám lính vô kỷ luật. Do vậy mới dẫn đến việc Đồ Lỗ Thập tự tiện xuất binh đánh Ông Khắc Lạc.
Trãi qua một phen thương nghị, tạm thời thảo ra các điều quy định cho phép xuất binh, đóng quân, trước và sau trận đánh, đội hình, cấp bậc, cờ xí, lương hướng, cấp tốc luyện binh, ba ngày sau chinh phục Triết Trần bộ, treo cổ Tát Mộc Chiêm, bắt sống Ni Kham Ngoại Lan. Đồng thời, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đem chuyện hoàng thượng phái khâm sai đại thần đến Liêu Đông trừng trị cha con Lý Thành Lương kể lại, mọi người nghe xong không khỏi cao hứng cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Ba ngày sau, Nỗ Nhĩ Cáp Xích mang năm trăm quân tiến đánh Ông Khắc Lạc. Ông Khắc Lạc vốn là một bộ lạc nhỏ. Nỗ Nhĩ Cáp Xích ban đầu tưởng rằng sẽ đánh chiếm nhanh gọn. Nhưng bởi vì Đồ Lỗ Thập đã từng phát binh đánh, khiến thành chủ Ông Khắc Lạc đã có chuẩn bị trước. Bọn họ gia cố tương thành, huấn luyện binh sĩ, tăng cường năng lực thủ thành.
Lúc đầu, Nỗ Nhĩ Cáp Xích để cho An Phí Dương Cổ đem binh công thành, mang theo thang mây để vượt thành. Nhưng không chờ bọn họ đến gần, phi tiễn và đá vụn bắn ra làm cho bọn họ không thể ngẩng đầu lên được. Khiến cho An Phí Dương Cổ phải cho mang mười binh lính bị thương lui khỏi trận địa. Bọn họ tấn công ba lần liên tiếp đều không thành công.
Làm sao bây giờ?
Nỗ Nhĩ Cáp Xích quyết định triệu tập bát đại Ngưu Lục thủ lĩnh đến thương nghị biện pháp công thành. Hội nghị cử hành trong rừng cây trên một sườn đồi.
Lúc đó, có chủ trương chọn lựa một trăm tinh binh leo thành-cường công, có chủ trương từ dưới đất đào địa đạo tiến vào trong thành-mạn công, lại còn có chủ trương mang chiến xa đánh vào cửa thành-ngạnh công. Mọi người đưa ra rất nhiều ý kiến.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã tập thành thói quen, trước tiên lắng nghe ý kiến mọi người, tìm ra ý kiến chính xác hợp lý, tập hợp các ý kiến đó rồi quyết định kế sách. Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe xong các ý kiến bèn phân tích:
-Chư vị nói như vậy đều có lý cả, bất quá, ta có một ý là dùng hỏa công là tốt nhất. Bởi vì bên ngoài thành, nhà gỗ nằm thành dãy, nhà tranh lại dễ bắt lửa, một khi lửa đã bốc lên, ta thừa dịp khói lửa ngút trời, bốn mặt vây công. Chư vị thấy thế nào?
Mọi người gật đầu khen phải. Sau đó, binh mã chia thành bốn lộ, vây lấy những căn nhà tranh ngoài thành phóng hỏa. Trong phút chốc, lửa bốc cao tận trời, khói tỏa dày đặc bốn bề. Binh lính công thành nhờ khói dày yểm trợ, từng bước áp sát tường thành.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích dẫn đầu sĩ tốt, leo lên mái nhà, lấy một cây cung lớn bằng gỗ du bắn liên tục vào trong thành, bắn trúng bảy tám tên binh sĩ thủ thành khiến thành chủ một phen kinh hoảng.
Vừa rồi Tát Mộc Chiêm còn đứng trên lâu thành còn hô năm, hét sáu, bây giờ trong nháy mắt đã không thấy đâu. Lúc này, thành chủ lập tức gọi quan thủ thành là Ngạc Nhĩ Quả Ni, Khoa La đến, lệnh cho hai người nhằm hướng Nỗ Nhĩ Cáp Xích mà bắn cung.
Ngạc Nhĩ Quả Ni nổi danh trong thành là thần tiển thủ, bách bộ xuyên dương, bách phát bách trúng. Y đến cạnh thành chủ, lập tức, tìm được một lổ châu mai, ngả người lên tường thành, dương cung lắp tên, nhắm vào Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang đứng trên mái nhà, phát đầu tiên bắn trúng tay hắn.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích ngẩng phắt đầu lên liền phát hiện Ngạc Nhĩ Quả Ni. Hắn lắp tên vào cung, tiếng “vèo vèo” vang lên, mũi tên vun vút lao đi bắn trúng vào tay của Ngạc Nhĩ Quả Ni, y hét lên rồi ngã gục.
Thành chủ nghe tin Nỗ Nhĩ Cáp Xích bị thương, lại phái Khoa La bắn tiếp. Khoa La được màn khói dày yểm hộ, bí mật dùng địa đạo tới gần Nỗ Nhĩ Cáp Xích, bắn một mũi tên trúng vào cổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích, mũi tên xuyên thấu miếng giáp che cổ, chọc thắng vào cổ.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích chịu đựng cơn đau kịch liệt, vung tay giật mạnh mũi tên, đầu mũi tên có ngạnh lôi cả thịt ra theo, nhất thời máu tươi phun ra. Trác La đang đứng bên phải, thấy vậy nhảy đến đỡ hắn.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích ngăn lại nói:
-Các ngươi không cần đến, khỏi làm kinh động địch nhân, ta sẽ từ từ xuống.
Hắn vừa nói vừa trụ vào trường cung, bịt lại vết thương, từ trên mái nhà leo xuống. Chân vừa chạm đất, đã ngã lăn đất bất tỉnh nhân sự luôn.
Màn đêm buông xuống còn thành vẫn chưa hạ được. An Phí Dương Cổ thấy thương thế Nỗ Nhĩ Cáp Xích quá nặng, lập tức thay quyền chỉ huy ra lệnh thu binh đình chiến. Hắn gọi vài tên lính lập một màn trướng tại góc tường vỡ phía nam thành, để Nỗ Nhĩ Cáp Xích tĩnh dưỡng.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích vừa mới nằm xuống nghỉ ngơi thì Đồ Lỗ Thập đến, y thấy Đô ti bị thương nặng như vậy thì hối hận nói:
– Cũng do ta lần trước chọc vào tổ ong vò vẽ, làm cho địch nhân có chuẩn bị phòng thủ, nếu không Đô ti đã chẳng bị trọng thương như thế này!
Nỗ Nhĩ Cáp Xích mở mắt ra thấy Đồ Lỗ Thập lệ tuôn đầy mặt liền an ủi hắn:
-Thắng bại là chuyện thường của binh gia, đánh trận là phải đổ máu, không đổ máu làm sao diệt địch, không đổ máu làm sao hoàn thành thiên thu đại nghiệp?
Lời chưa dứt, Thư Nhĩ Cáp Xích đã vén rèm tiến vào trong trướng. Hắn thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích mặt mày đầy máu liền lau nước mắt nói:
-Đại a ca! Đệ đã nhiều lần khuyên huynh đừng đánh Ông Khắc Lạc rồi. Nơi này con người và địa phương khác lạ, làm sao có thể đánh thắng được chứ? Đều là do ta không kiên trì thuyết phục cho nên huynh mới thụ thương nghiêm trọng như vậy.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe xong quát:
-Câm mồm! Không được nhiểu loạn lòng quân!
Thư Nhĩ Cáp Xích hoảng sợ tới mức lập tức rời khỏi trướng.
Đêm khuya, An Phí Dương Cổ ngồi bên Nỗ Nhĩ Cáp Xích không thể nào ngủ được. Hắn còn đang tính toán ngày mai sẽ phá thành như thế nào, bổng nhiên Trác La mang một tên A Cáp vốn là người thành Ông Khắc Lạc chạy vào quân trướng. Hắn liền nghĩ: “binh thư có dạy ‘biết người biết ta, trăm trận không thua’, tại sao ta không thẩm vấn hắn tình hình trong thành”. Nghĩ vậy, hắn trợn mắt vỗ chuôi yêu đao hỏi:
– Ngươi tên là gì?
– A Cáp Lạc Hãn
– Rời thành đi đâu?
– Đến Tề Cát Ba Đạt thành cầu viện
– Kết quả thế nào?
-Đống ngạc bộ tù trưởng A Hải Ba Diên đáp ứng ngày mai xuất binh.
-Lời ngươi nói có đúng không?
-Tiểu nhân không dám nói dối.
An Phí Dương Cổ cũng từ miệng Lạc hãn biết được, tại chân tường thành phía bắc thành có một con sông chảy vào, khi nước khô cạn, chó rừng có thể tự do lai vãng
Gần đây, do nước thải làm tắc ngẽn, nhìn không thể thấy được động khẩu.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang trong cơn hôn mê, nghe nói có đường vào, rút yêu đao trên người ra quát:
-Ngươi dám lừa ta?
Lạc Hãn thấy trường đao nằm trên cổ, hàn quang bắn ra bốn phía. Hắn run rẩy nói:
– Tiểu nhân không dám, không dám lừa ngài đâu. Thường ngày, thành chủ đối với ta như chó, lợn, cả ngày đánh ta, ta còn muốn giết hắn! Nếu các ngài công được thành là đã thay ta báo đại thù nhiều năm nay.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích lệnh cho Trác La và An Phí Dương Cổ mang theo Lạc Hãn đi tìm động khẩu vào thành. Hắn đến phía bắc thành quả nhiên tìm thấy động khẩu bị nước thải làm nghẽn.
Đêm đó, Nỗ Nhĩ Cáp Xích phái hai mươi tráng binh, do An Phí Dương Cổ chỉ huy, theo đường nước thải bí mật nhập thành. Thần bất tri, quỷ bất giác, từ dưới chân tường nhảy lên, liên tiếp cắt cổ hơn mười tên vệ sĩ thủ thành, tiếp theo mở cửa bắc thành, hàng trăm kỵ sĩ theo đó tiến vào.
Lúc này, phương đông trời đã bừng sáng. Trãi qua một hồi hỗn chiến, giết chết thành chủ, bắt sống Tát Mộc Chiêm, còn bắt làm tù binh kẻ bắn Nỗ Nhĩ Cáp Xích là Quả Ni và Khoa La.
Đồ Lỗ Thập dùng dây thừng trói chặt Quả Ni và Khoa La, đẩy tới trước mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích nói:
-Đô ti, hai tên khốn này giao cho ta xử trí!
Đồ Lỗ Thập dứt lời, muốn cử đao chém liền. Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy thế hấp tấp cản lại:
-Đao hạ lưu nhân!
Đồ Lỗ Thập không hiểu trừng hai con mắt to như quả hạch đào hỏi:
-Đô ti, tại sao?
Nỗ Nhĩ Cáp Xích cười, che vết thương trên cổ lại nói:
-Lưỡng quân giao chiến, chí tại thủ thắng. Trước đây, bọn họ phụng mệnh thành chủ bắn ta, bách phát bách trúng. Nếu từ giờ ta có thể dùng họ, không phải sau này họ sẽ giết địch cho chúng ta hay sao?
Đồ Lỗ Thập nghe xong lập tức cởi trói cho hai người. Ngạc Nhĩ Quả Ni, Khoa La cảm kích, vội vàng quỳ xuống tạ ơn Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã tha mạng, cùng kêu lên:
– Đại soái thật khoan hồng độ lượng, tiểu nhân cam tâm tình nguyện làm thân khuyển mã, dù gan óc lầy đất cùng không từ chối.
Mã Nhĩ Đôn, Triệu Tiêu đại thắng, Ông Khắc Lạc đang bị tấn công, các sự kiện liên tiếp xảy ra khiến Ni Kham Ngoại Lan đứng ngồi không yên. Khi lão ta nghe được tin Ông Khắc Lạc thất thủ, ngay trong ngày hôm đó phi ngựa thẳng đến Ngạc Lặc Lí bảo, quyết định tìm Giới Phiên thành chủ, cùng Nỗ Nhĩ Cáp Xích quyết một phen tử chiến.
Ni Kham Ngọai Lan cưỡi một con hồng mã băng qua các vùng đồi núi. Ngày thứ hai, hắn vượt Hồn Hà, qua Giới Phiên sơn, tiến vào Giới Phiên thành. May mắn là vào ngày hôm này, con trai của Giới Phiên thành chủ Ba Mục Ni lập gia đình, đến dự có Ba Đạt Nhĩ, Chương Trụ, Thác Ma Hà, Tát Nhĩ, bốn vị thành chủ đều được mời tham dự hôn lễ.
Vì vậy Ni Kham Ngọai Lan bằng ba tấc lưỡi của hắn nói:
– Nỗ Nhĩ Cáp Xích là mối họa cho các thành trì chúng ta, nếu không trừ hắn đi cuộc sống chúng ta khó mà an bình được. Trong vòng vài tháng, hắn liên tục chiếm thành, cơ hồ muốn thống nhất Kiến Châu bộ. Chúng ta nếu không đồng tâm hiệp lực, khó mà không bị hắn thôn tính. Chỉ cần chư thành chúng ta hợp lại làm một, có thể đả bại Nỗ Nhĩ Cáp Xích
Ba Mục Ni nghe lời Ni Kham Ngọai Lan nói có lý, cũng hùa theo:
– Hiện thời, thành của chúng ta đều nằm cạnh nhau, nếu không trừ con sói ngoài cửa đi, khó mà ăn ngon ngủ yên. Chúng ta năm thành hợp làm một, binh hơn một ngàn, sao không cùng Nỗ Nhĩ Cáp Xích chiến đấu một trận, có thể bảo vệ được sơn thành!
Lập tức, năm thành chủ họp bàn, đều tự chiêu binh mãi mã, nhanh chóng chế tạo binh khí, gia cố tường thành, trữ lương luyện binh, quyết cùng Nỗ Nhĩ Cáp Xích một trận thư hùng.
Hết chương 20
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: